Edit: W
Kiều Kha đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa áp lực khi quay phim rất lớn, nhanh đói vô cùng, một ngày phải ăn tới năm bữa, Chử Minh đi mua đồ ăn cho hắn còn chưa về, trợ lý của Từ Tuấn cũng đã bị đuổi đi nơi khác. Người nọ cong lưng ngồi trên ghế, trông có vẻ cực kỳ cô đơn.
Kiều Kha lôi mấy que kẹo từ túi quần ra, đưa qua: “Chị Từ Thanh cho đấy, rất ngọt.”
Từ Tuấn mãi vẫn không nhúc nhích, chỉ có cánh tay đang buông thõng hình như quơ quơ mấy cái.
“Thực sự không cần sao? Những người khác trong đoàn làm phim đều không cần, chị Từ Thanh liền cho em, nói là chỉ cho người nào đẹp trai thôi. Anh Từ, anh không đẹp trai à?”
Kiều Kha không rụt tay về, cứ mở lòng bàn tay ra như vậy.
Từ Tuấn đầu đầy hắc tuyến, hoàn toàn không muốn để ý tới vấn đề ngây thơ của người đối diện.
Nhưng Kiều Kha lải nhà lải nhải, điệu bộ anh không trả lời em em liền lải nhải tiếp không ngừng, Từ Tuấn không còn cách nào khác, người đối diện cười đến xán lạn, đánh thì khẳng định không đánh được, nếu mà mắng…… không thấy vẻ mặt của biên kịch Từ Thanh đang cảnh cáo y đấy sao?
Dám bắt nạt nhóc con mà cô che chở, ngày mai cô nhất định sẽ giết đến nhà y, bóc mẽ khuyết điểm của y, đâm chọc xương sống của y ngay trước mặt ba mẹ y.
Thế nhưng chờ tới khi Từ Tuấn muốn duỗi tay lấy kẹo, Kiều Kha lại né đi. Thấy đối phương nheo mắt lại cảnh cáo, Kiều Kha cười cười. Người này vẫn chẳng biết lịch sự là cái gì cả.
(dreamhouse2255)
“Nào, há miệng.”
Kiều Kha bóc kẹo, đưa tới bên miệng Từ Tuấn: “Chỉ ăn một viên là được rồi, anh không thể ăn quá nhiều đồ ngọt được.”
Từ Tuấn không tự chủ được hé miệng ngậm lấy viên kẹo kia, giây tiếp theo y mới phản ứng lại đối phương vừa mới nói cái gì, Từ Tuấn túm lấy cổ tay của Kiều Kha, giọng điệu vội vàng: “Sao cậu biết tôi không thể ăn ngọt?!”
Kiều Kha đưa lưng về phía ánh mặt trời, Từ Tuấn không thấy rõ sắc mặt của đối phương, chỉ thấy hắn hình như đang cười.
“Em đoán nha.”
Kiều Kha cố ý tỏ ra đáng yêu, hắn làm mặt quỷ: “Anh Từ đã hơn ba mươi rồi chứ có còn nhỏ nhắn gì đâu, vẫn thích ăn đồ ngọt sao?”
Sau đó, hắn nắm chặt lấy số kẹo còn lại trong lòng bàn tay, gương mặt xinh đẹp tràn ngập cảnh giác: “Đây đều là của em, em thừa nhận anh Từ là người đẹp trai nhất, nhưng anh Từ cũng không thể lấy hết kẹo của em nha.”
Nói xong còn nghịch ngợm trừng mắt.
Lúc này Từ Tuấn mới nhận ra mình bị trêu chọc, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng y chẳng thể tức giận nổi với thiếu niên trước mặt này, tâm trạng phiền muộn cũng trở nên sáng sủa hơn chút.
“Cảm ơn.”
(dreamhouse2255)
Từ Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Cảm ơn cậu đã an ủi tôi.”
Kiều Kha thấy thế thì trong lòng thầm thở phào, vừa định nói bóng nói gió hỏi thăm nguyên nhân làm tâm trạng đối phương không tốt, chợt nghe thấy có người gọi tên Kiều Bối.
Là nhân viên của đoàn làm phim, bên cạnh đối phương còn một người nữa, hình như là đến tìm hắn.
Người nọ dần tới gần, trên người mặc một bộ trang phục thoải mái màu lam đậm, quần thể thao bọc lấy đôi châm dài, cho dù đứng trong trường quay đầy tuấn nam mỹ nữ thì đối phương cũng không hề kém cạnh, thậm chí dựa vào khí chất mà có vẻ càng thêm xuất chúng.
Mái tóc mềm mại của đối phương bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, cặp mắt màu nâu cũng dường như là mảnh vỡ của mặt trời rơi xuống, bên trong trường quay có rất nhiều người, thế nhưng trước mặt người nọ lại chậm rãi mất đi sắc thái, khiến cho trong mắt Kiều Kha tựa hồ chỉ còn nhìn thấy một mình anh.
“Kiều Bối.”
Lệ Dung gọi một tiếng, ánh mắt của anh dừng lại vài giây tại vị trí mà bàn tay của Từ Tuấn đang nắm lấy cổ tay người nào đó, sau đó anh liền nở nụ cười, vẫy vẫy tay với Kiều Kha: “Kiều Bối, lại đây.”
“Sao anh lại tới đây?”
Kiều Kha đi đến bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn Lệ Dung: “Có việc gì sao?”
(dreamhouse2255)
Lệ Dung rất vừa lòng chuyện hắn nghe lời mình, duỗi tay xoa xoa mái tóc của Kiều Kha, liếc Từ Tuấn một cái: “Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao? Xong việc chưa? Tối nay dành thời gian cho tôi.”
Lệ đại tổng tài tự mình ra mặt, có việc cũng phải nói rằng không có.
“Lệ tổng, xin chào.”
Từ Tuấn cũng biết Lệ Dung, nhưng y lại không biết quan hệ giữa Lệ Dung và Kiều Kha là gì, thấy Lệ Dung muốn dẫn người ra ngoài thì trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng: “Nếu Kiều Bối muốn ra ngoài, tốt nhất nên hỏi đạo diễn Lục một tiếng.”
Lệ Dung cười một tiếng, trên mặt vẫn mang theo nét ôn hòa không đổi, anh ít khi phản bác lại lời người khác nói, thế nhưng mũi nhọn nên có thì vẫn phải có: “Tôi sẽ nói với đạo diễn Lục sau, sáng mai nhất định sẽ mang người hoàn hoàn chỉnh chỉnh về đây, một cọng tóc gáy cũng không thiếu.”
Nghe thấy phải tới ngày mai Kiều Kha mới trở về, Từ Tuấn có hơi không vui, việc quay phim chậm trễ là một chuyện, đứa nhỏ thì sao, đây là muốn mang người ta đi đâu đó chơi cả đêm đúng không?
Thế nhưng y lại không biết quan hệ giữa hai người này là gì, y không muốn nghĩ sai lệch, quả thực danh tiếng của Lệ Dung rất tốt, mấy năm nay cơ hồ không có tiếng xấu gì truyền ra, cho dù có cũng lập tức giải thích sáng tỏ, anh cũng không thích đến mấy nơi lộn xộn kia, hoàn toàn đứng vững hình tượng giữ mình trong sạch.
Lúc trước, khi hợp đồng giữa Từ Tuấn với Hoa Ảnh sắp kết thúc, vì muốn kéo y về Hằng Tinh, Lệ tổng từng tự mình ra mặt, tuy rằng cuối cùng Từ Tuấn vẫn lựa chọn tự mình mở phòng làm việc riêng nhưng Lệ Dung không chỉ không tức giận vì y không biết tốt xấu mà còn trợ giúp rất nhiều, bởi vậy nên ấn tượng của Từ Tuấn đối với Lệ Dung phi thường tốt.
(dreamhouse2255)
Hơn nữa tuổi của Kiều Kha không lớn, lại diễn vai thiếu niên mười sáu, lúc hóa trang cố tình trang điểm cho trẻ hơn, hiện tại hắn chưa đi tẩy trang chưa thay quần áo, thân hình mảnh khảnh làm hắn thoạt nhìn càng giống trẻ vị thành niên.
Từ Tuấn suy bụng ta ra bụng người, không thể tưởng tượng được lại có kẻ sẽ cầm thú tới mức ra tay với trẻ con.
Lệ “cầm thú” Dung dẫn theo Kiều Kha ung dung xin đạo diễn Lục nghỉ một buổi, đại khái là do biểu cảm trên mặt anh quá mức bình thàn, cũng có thể là do diện mạo của anh vừa nhìn liền biết là người tốt, cho dù là Từ Thanh vẫn luôn bảo vệ Kiều Kha như em trai ruột cũng không hề nảy sinh tí tẹo cảnh giác nào, vẫy tay tạm biệt, bảo bọn họ đi chơi vui vẻ.
…… là người thân của nhóc con đấy, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Dù sao thì Kiều Kha cũng là người mà Lệ Dung tự mình đưa vào danh sách thử vai, lại có hợp đồng với Hằng Tinh, nghe nói Lệ Dung còn sắp xếp Phan Nhạc tạm thời dẫn hắn, đây chẳng phải là bí mật gì. Cho dù ngay từ đầu không biết, vậy thì khi Lệ Dung vừa xuất hiện trong đoàn làm phim cũng lập tức truyền đi khắp nơi.
Hôm nay Lệ Dung không mang theo tài xế, tự mình lái xe tới đây, khi cài dây an toàn thì Kiều Kha thuận miệng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lệ Dung nghiêng người cài giúp hắn, thân hình cao lớn bao phủ lên thân hình gầy guộc của thiếu niên, đầu càng ngày càng kề sát vào Kiều Kha, thoạt nhìn giống như là muốn hôn hắn.
Kiều Kha không đỏ mặt mất tự nhiên, ngược lại cong cong khóe môi, hắn cười hì hì sau đó ngây ngô nghiêng đầu: “Lệ Dung, anh muốn dẫn em đi đâu vậy nha?”
(dreamhouse2255)
Hắn vẫn luôn gọi thẳng tên Lệ Dung, Lệ Dung chưa từng bắt sửa, vì thế hắn liền gọi như vậy.
Lệ Dung ngừng thở, động tác cũng khựng lại, yên lặng nhìn hắn một hai giây, cười nói: “Bí mật, nói ra rồi thì không vui nữa.”
Sau đó Lệ Dung lui lại, trong khoảnh khắc vừa rồi, Lệ Dung theo bản năng cảm thấy nguy hiểm. Từ ngày đầu tiên gặp Kiều Kha, anh liền nắm tất cả trong lòng bàn tay, thế nhưng hồi nãy, anh lại cảm thấy không thích hợp. Giống như buổi tối mà Kiều Kha say rượu ấy, mặc cho đối phương làm xằng làm bậy, anh không thể nảy sinh tí tẹo phản kháng nào.
Đến tận bây giờ Lệ Dung vẫn chưa từng suy nghĩ cẩn thận xem đêm đó vì sao bản thân lại cam tâm tình nguyện nằm dưới, nhưng cũng may là Lệ Dung không phải người chấp nhất, nghĩ không ra liền lười nghĩ tiếp. Anh duỗi tay nhéo nhéo mặt Kiều Kha, đổi lại sự kháng nghị bất mãn của đối phương, sau đó khởi động ô tô, rời khỏi phim trường.
Hiện tại là giờ cao điểm buổi tối, tình hình giao thông trong thành phố tắc nghẽn, mà chuyện như vậy có tiền cũng chẳng thể làm gì. Dù cho bạn có lái Maserati đi chăng nữa, gặp phải kẹt xe thì cũng phải chờ đợi giống như mọi người thôi.
“Đến chỗ rẽ đằng trước là tới rồi, không xa.”
Đại khái việc này nằm ngoài kế hoạch, sắc mặt của Lệ Dung có hơi không vui, mà Kiều Kha thì không quá để ý, hắn ngồi ghế phó lái, ánh mắt nhìn về phía vỉa hè ngoài cửa sổ xe.
Con đường này có rất nhiều cửa hàng, phụ cận còn có trường Trung học, hiện tại đang thời điểm tan học, một vài học sinh mặc đồng phục Trung học ồn ào lướt qua xe bọn họ.
“Em đang nhìn gì vậy?”
(dreamhouse2255)
“Nhìn đám trẻ con kia.”
Kiều Kha chỉ chỉ đám học sinh, tinh thần hoạt bát phấn chấn như vậy khiến hắn vô cùng hoài niệm.
Lệ Dung chỉ liếc mắt một cái liền bật cười thành tiếng. Anh nhìn chằm chằm vào sườn mặt trắng nõn xinh đẹp của Kiều Kha, lại nhìn đám học sinh bên ngoài cửa sổ xe: “Trẻ con, hửm? Người nào đó hình như không lớn hơn người ta bao nhiêu đâu.”
Sau khi Phan Nhạc tiếp nhận Kiều Kha thì ngoài việc sắp xếp cho hắn một trợ lý, cô còn tìm cho hắn một nhà tạo mẫu, việc phối quần áo của Kiều Kha hiện tại đều do người nọ quản.
Bởi vì Kiều Kha có gương mặt non nớt lại ngoan ngoãn, cho nên quần áo mà nhà tạo mẫu chuẩn bị cho hắn phần lớn là quần bò và giày vải, trên người không có món trang sức dư thừa nào, thoạt nhìn không khác học sinh bao nhiêu.
“Em đã mười tám rồi, là người lớn.”
Kiều Kha quay đầu nhìn anh, bĩu môi một cái, sau đó lại bày ra biểu cảm của “người lớn”.
Lệ Dung bị hắn chọc cười: “Đúng đúng đúng, đúng là người lớn rồi.”
Anh dừng một chốc, lại nói: “Biết uống rượu, đương nhiên là người lớn.”
(dreamhouse2255)
Lệ Dung lại nghĩ tới đêm đó.
Biểu cảm trên mặt Lệ Dung không tốt lắm, Kiều Kha không hiểu anh có ý gì, đành phải giả bộ dáng vẻ ngượng ngùng.
Đỗ xe vào hầm để xe của trung tâm thương mại xong, Lệ Dung dẫn Kiều Kha đi thẳng tới cửa hàng di động.
“Xem thử xem có thích không.”
Bảo nhân viên cửa hàng mang mẫu mới nhất ra, Lệ Dung trực tiếp nhét vào tay Kiều Kha.
Kiều Kha ngạc nhiên nói: “Anh dẫn em tới đây, là để mua di động? Nhưng em có rồi mà.”
Lệ Dung cười không nói. Chiếc di động kia của Kiều Kha là công ty phát cho, bình thường hắn không thích dùng, toàn ném cho Chử Minh. Lệ Dung có gọi mấy cuộc, lần nào cũng là Chử Minh bắt máy, có hơi không hài lòng.
“Apple là nhãn hiệu được người trẻ tuổi yêu thích nhất, mẫu này là mẫu mới nhất, tính năng của nó cực kỳ……”
Chị gái bán hàng không quên giới thiệu một phen, quan sát phong thái và cách ăn mặc của hai người trước mặt, doanh số bán hàng lần này hẳn là không thoát khỏi tay cô được.
“Thôi, đừng mua.”
(dreamhouse2255)
Không ngờ rằng thiếu niên xinh đẹp kia lại lắc đầu, động tác khi hắn trả lại di động không hề có tí quyến luyến nào, ai cũng nhìn ra được hắn thật sự không muốn mua.
“Vì sao? Không thích mẫu này sao?”
Vị lớn tuổi hơn lập tức nói ra tiếng lòng của chị gái bán hàng. Apple được người trẻ tuổi truy đuổi nâng niu, cho dù giá cả không rẻ nhưng vẫn xuất hiện khắp nơi trong thành phố. Hiện tại người trẻ tuổi mà không sử dụng điện thoại của Apple nhất định sẽ bị mọi người trong trường học xa lánh.
Kiều Kha lại lắc đầu: “Không phải, em đâu có biết dùng.”
Chị gái bán hàng: “…”
Lệ Dung: “…”
Kiều Kha hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không ổn. Hắn quả thực không thạo sử dụng điện thoại thông minh lắm, mười năm trước di động không có nhiều tính năng như vậy, với hắn mà nói, điện thoại chỉ là công cụ liên lạc, trước khi bị phong sát, điện thoại của hắn cũng do trợ lý giữ hộ.
Lúc hắn quay phim cực kỳ điên xuồng, gần như là không có thời gian rảnh rỗi, lúc ấy Tề Mộc Thanh mà muốn tìm hắn thì đều phải thông qua trợ lý. Sau khi bị phong sát hắn nhàn nhã hơn nhiều, nhưng hắn lại không có tiền để đổi di động, dùng chiếc điện thoại cũ mèm tận mấy năm, cuối cùng còn bị hắn ném ra giữa sông.
Kiều Kha không thèm để ý không có nghĩa là Lệ Dung cũng không thèm để ý, giờ khắc này anh thậm chí còn ngấm ngầm suy luận, cảm thấy Kiều Kha cố ý không muốn liên lạc với mình. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, tuổi Kiều Kha còn nhỏ, lại không có ba mẹ, cuộc sống trước kia nhất định rất gian khổ, không có tiền mua di động không phải là chuyện không thể xảy ra.
(dreamhouse2255)
Dù sao lúc anh nhặt được Kiều Kha, trên người hắn toàn là hàng vỉa hè, Lệ Dung ghét bỏ chết đi được, bảo hắn cởi ra ném thùng rác.
Nghĩ như vậy, Lệ Dung lại cảm thấy đau lòng. Anh xoa xoa đầu Kiều Kha, không có làm phiền chị gái bán hàng mà tự mình ngồi xuống cạnh Kiều Kha, dạy hắn từng chút một.
Cuối cùng đương nhiên là vẫn mua điện thoại, còn mua cả thẻ sim, đến lúc trả tiền, chị gái bán hàng cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh ngài tốt với em trai thật đấy.”
Lệ Dung cong cong khóe môi, thấy thiếu niên cúi đầu nghịch điện thoại mà không để ý tới bên này, lại nghĩ đến số điện thoại duy nhất trong máy Kiều Kha là của anh, tâm trạng cực kỳ tốt, vì vậy liền nảy sinh tâm tình muốn trêu chọc người khác.
“Không phải em trai.”
Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ý cười trong mắt Lệ Dung càng sâu hơn: “Là con trai.”
Con nuôi.
Là kiểu có thể làm ấm giường ấy.