TLT18 - Chương 21
(dreamhouse2255)
Chương 21: Một mặt khác của Kiều Kha
Hai nữ chính của “Những ngày gió nổi” là thành viên của một nhóm idol tên 100% Ngọt Ngào đang rất nổi tiếng, một ngự tỷ chân dài xinh đẹp cùng với một bé loli đáng yêu tươi sáng thanh tú, chỉ đứng chung một chỗ thôi cũng đủ khiến cho ánh mắt mọi người phát sáng.
Nhìn thấy nhiều người mới như vậy, Kiều Kha đột nhiên có hơi lo lắng cho bộ phim này. Hách Phi thì tạm thời không nhắc tới, Dương Lân trước đó từng quay mấy bộ truyền hình rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với màn ảnh rộng.
Có điều, chỉ xét riêng về giá trị nhan sắc mà nói, mấy năm nay có diễn viên trẻ nào không phải là đại mỹ nhân đâu, hơn nữa còn là mỗi người một vẻ.
Hách Phi nhập vai rất nhanh, sau khi trang điểm xong thì trên mặt có thêm một chiếc kính, vừa nhìn liền biết là một học sinh ưu tú tính cách nghiêm cẩn. Dương Lân thì là hình tượng năng động dương quang nhiệt tình sáng sủa, lông mày vừa nhướng lên liền biến thành bộ dáng kiêu ngạo khinh thường hết thảy.
Kiều Kha thay áo sơ mi trắng cùng quần đùi lam, tóc được nhà tạo mẫu làm cho bù xù, khác hoàn toàn với hình tượng lúc trước, tạo hình thế này khiến Kiều Kha thoạt nhìn có hơi vô lại, Dương Lân vừa thấy hắn liền chậc chậc hai tiếng.
“Sau này tôi tuyệt đối không ra ngoài cua gái với Kiều Kha, con gái sẽ đều chỉ nhìn thấy cậu ấy.”
Kiều Kha nhíu mày, kéo áo cậu ta ghé sát lại: “Nhưng tôi chỉ muốn cậu thấy được tôi thì phải làm sao bây giờ?”
Gương mặt hai người cách quá gần, Dương Lân sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, run run ngón tay chỉ vào Kiều Kha: “Cậu, cậu......”
Thấy cậu ta mất một lúc lâu mà vẫn chưa nói lên lời, Kiều Kha tốt bụng giúp cậu ta nói tiếp: “Không sai, tôi đang đùa giỡn cậu.”
(dreamhouse2255)
Dương Lân: “......”
Lúc còn trong đoàn phim “Bình Minh U Ám”, tuổi trung bình của mọi người khá cao, lại bởi vì có Từ Tuấn cho nên Kiều Kha vẫn luôn làm ra vẻ non nớt, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu. “Những ngày gió nổi” thì không giống thế, đây là một bộ phim thanh xuân, từ đạo diễn cho đến diễn viên đều là thanh niên trẻ tuổi, trước mặt “bạn đồng trang lứa”, Kiều Kha không ngại thể hiện ra một bộ mặt khác của mình.
Hơn nữa nếu cứ vẫn luôn ngây ngô khờ dại, nói không chừng sẽ khiến người ta cảm thấy bản thân dễ bắt nạt.
Vấn đề bên nam sinh không lớn, tuy rằng Hách Phi không quá phối hợp, thế nhưng mỗi khi thấy cậu có ý đồ quấy rối, Kiều Kha liền sẽ lập tức mở ra toàn bộ khí tràng, dùng kỹ thuật diễn áp chế khiến cậu ta cũng phải nhập diễn cùng mình.
Ảnh chụp phối hợp giữa hai nhân vật của Kiều Kha cùng với Hách Phi và Dương Lân đều đã xong xuôi, nhưng đến khi chụp chung với Chung Yến và Lăng San San thì tiến độ lại cực kỳ thong thả. Đại khái đây là lần đầu tiên họ quay phim, hai người đều có hơi hồi hộp, đừng nói tới việc nhập vai, khuôn mặt của hai cô đã cứng lại rồi.
Lãng phí thời gian của mọi người một hồi lâu, hai nữ sinh không ngừng xin lỗi, phó đạo diễn phụ trách việc quay trailer lời oán trách đã ra đến cửa miệng liền không tiện nói thẳng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Bởi vì tiến độ quá chậm chạp, có mấy cảnh chỉ có thể để ngày mai quay bổ sung, mọi người quyết định tạm thời ngủ ở lại phim trường.
(dreamhouse2255)
Chử Minh và Phan Nhạc đều bận việc, hồi sáng nay Kiều Kha tự mình gọi xe tới đây, vốn nghĩ là có thể chụp xong trong ngày, ai mà ngờ được ngày mai vẫn phải chụp tiếp. Nơi này không chỉ cách xa công ty mà còn xa cả nhà Lệ Dung, trở về thì không thuận tiện, Kiều Kha đành phải gọi điện thoại báo lại, nhận về vài câu dặn dò từ gà mẹ. Mới vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị gõ vang.
......
Kiều Kha đi vào quán bar, lập tức hướng tới phía quầy bar, còn chưa mở miệng, Dương Lân đứng đằng sau đã giành trước: “Cho cậu ấy một ly Trà Đá Đảo Dài.”
Sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm xem trò vui.
Kiều Kha phụt cười, hắn dám khẳng định số lần Dương Lân tới quán bar chưa vượt qua năm, hơn nữa rất có thể là đã từng ăn thiệt thòi từ ai đó. Kiều Kha ngẫm nghĩ, rồi hạ giọng nói với cậu ta: “Trà Đá Đảo Dài không phải trà mà là rượu mạnh, tôi nghĩ Dương thiếu nhất định không phải mới nghe thấy lần đầu đâu nhỉ?”
Dương Lân nghẹn đến đỏ mặt, vốn dĩ muốn xem trò cười của Kiều Kha, không ngờ lại bị vạch mặt ngay tại chỗ. Cậu ta cũng không chịu thua, ánh mắt trừng lớn, hừ nói: “Tôi đương nhiên biết, tôi thích rượu mạnh nhất cho nên mới gọi giúp cậu ly này, còn nữa...... không phải là cậu không dám uống đấy chứ?”
Kiều Kha không để ý tới cậu ta, cười với bartender, nói: “Vậy có qua có lại, lấy cho Dương thiếu một ly Whiskey thêm đá.”
Dương Lân: “...”
Tiếp đó lại bồi thêm một câu: “Dương thiếu mời khách.”
(dreamhouse2255)
Dương Lân: “??? Không phải, tôi nói mời khách lúc nào hả?”
“Lúc cậu gõ cửa phòng tôi, cậu đã nói “Ha, người anh em, ra ngoài làm một chén không?”
Dương Lân: “Ừ, sau đó?”
Kiều Kha nhún vai: “Làm gì còn sau đó, mời người khác đi uống rượu chẳng lẽ không phải nên tự giác trả tiền hay sao?”
Dương Lân: “Tôi có câu này không biết có nên nói hay không......”
“Vậy thì đừng nói.”
Kiều Kha chém đinh chặt sắt, đặt một dấu chấm tròn cho cuộc đối thoại này.
Dương đại thiếu suýt tí nữa thì hộc máu.
Rượu của bọn họ rất nhanh đã được bưng lên, Kiều Kha chạm ly với Dương Lân, làm lơ đi gương mặt trắng bệch của đối phương, ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Để mặc Dương Lân nhìn cái ly không mà ngẩn người, Kiều Kha châm thuốc sau đó hỏi người vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, Hách Phi: “Sao cậu không gọi gì? Dương thiếu mời khách mà.”
(dreamhouse2255)
“Tôi không uống.”
Hách Phi mím môi, cho dù muốn uống rượu thì cậu cũng chỉ đến mấy quán người quen mở, quán bar bên ngoài không đủ đáng tin cũng vô cùng chướng mắt.
Kiều Kha và Dương Lân trước mặt còn đang ở tuyến mười tám, có thể không kiêng nể gì mà lộ mặt, nhưng Hách Phi thì khác, cậu ta chính là em trai quốc dân bên trong vô số tác phẩm điện ảnh...... tuy rằng chỉ diễn vai chính hồi nhỏ, nhưng độ nhận diện của Hách Phi vẫn khá cao, vào quán bar rồi vẫn không chịu bỏ mũ xuống.
Bộ dạng lúc Kiều Kha hút thuốc rất có hương vị, bên trong nét tao nhã gợi cảm mang theo một loại ý vị không rõ...... tuy rằng thoạt nhìn thì hắn chỉ ngang tuổi Hách Phi, dùng từ gợi cảm để miêu tả thiếu niên choai choai tựa hồ có hơi quái dị.
Hách Phi không nói rõ được bản thân cảm thấy ra sao, vẫn luôn cảm nhận được một tia không thoải mái từ trên người hắn, lúc trước còn chưa quá rõ ràng, nhưng tới khi hắn hút thuốc, loại cảm giác này liền bộc lộ rõ ràng.
Hách Phi dịch mắt, nhìn thấy Dương Lân rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí mà duỗi ra ngón tay cầm lấy ly Whiskey đổ vào miệng, sau đó lập tức trợn trắng mắt.
“Tôi cứ nghĩ hai ta không hợp nhau, kết quả cậu lại bắt nạt cậu ta, thằng nhóc này đắc tội cậu?”
“Đâu có.”
Kiều Kha chớp chớp mắt, biểu tình vô tội: “Hôm hay mới là lần thứ hai tôi gặp được Dương thiếu, lần trước ngay cả nói chuyện bọn tôi cũng không nói đủ hai câu, hôm nay cậu ta lại vô cùng nhiệt tình với tôi, không phải sao?”
(dreamhouse2255)
Hách Phi cười nhạo một tiếng: “Được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đấy.”
Nhìn thấy Kiều Kha ngụy trang không có chút sơ hở, Hách Phi hừ nói: “Tôi quả nhiên rất ghét cậu.”
“Tôi thì cảm thấy cậu rất tốt......”
“A......”
Đằng sau truyền tới tiếng thét chói tai, Kiều Kha cùng Hách Phi quay đầu nhìn, lại phát hiện đều là người quen.
Chung Yến dáng người cao gầy đang tay chân luống cuống, bị một đám lưu manh vây vào giữa, trên gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy vẻ khủng hoảng.
“Gọi hồn đấy à!”
“Các, các anh không thể làm thế......”
Chung Yến sắp khóc đến nơi, đôi chân dài khiến người mê mẩn đang liều mạng lùi về sau.
“Bé không công bằng nha, tên đầu hói hồi nãy sờ thì được, bạn thân anh lại không được sao? Cũng đâu phải không trả tiền.”
(dreamhouse2255)
“Không...... Tôi không phải......”
Mắt thấy nữ diễn viên trong đoàn phim của mình bị người ta ức hiếp, Kiều Kha lấy di động ra, vừa chuẩn bị gọi cho Phan Nhạc......suy nghĩ của nghệ sĩ đương nhiên là không hy vọng mọi chuyện bị làm lớn, Kiều Kha không sợ ra mặt, nhưng trước khi ra mặt thì phải chuẩn bị đầy đủ vẹn toàn.
Nhưng hắn mới vừa bấm gọi mà thôi, chớp mắt một cái, Hách Phi đã cầm lấy một chai rượu trên quầy bar chạy qua, vẻ mặt hằm hằm.
Đại khái thì đây là lần đầu tiên Hách Phi đánh nhau, không nhịn được mà hơi run rẩy, mới vừa vọt tới phía sau đám lưu manh, vung chai rượu lên, lại không cầm chắc được mà làm rơi xuống đất nghe loảng xoảng.
Kiều Kha ở phía sau há to miệng, cái cảnh này thực sự khiến hắn chấn kinh rồi.
Không chỉ Kiều Kha, cả quán bar cũng đột ngột im lặng trong thoáng chốc, ngay cả Chung Yến cũng dại ra.
Nhóm lưu manh nhìn bình rượu bị vỡ nát trên mặt đất, lại nhìn Hách Phi đang đứng sau lưng bọn họ giơ cao tay phải, đứng ngốc một chỗ, nhất thời cười vang.
“Ây dô, muốn làm gì đây? Tặng rượu cho bọn này sao?”
“Con trai tặng rượu cho các bố mà lại không cầm chắc ha ha ha ha ha ha, có hiểu quy củ hay không, biết làm con trai của bọn này không đấy?”
(dreamhouse2255)
“Bảo nó liếm sạch! Bằng không thì đừng hòng rời đi! Gà con mà cũng dám học theo người lớn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay để tao dạy thằng con trai này thế nào gọi là anh hùng biến thành cẩu hùng (chó đực).”
Hách Phi ngây ngốc một chốc, nghe thấy đám lưu manh nói lời thô tục hết câu này tới câu khác liền lộ ra vẻ mặt tức giận, siết nắm tay đấm một cú: “Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Bởi vì nhân vật yêu cầu, cho nên Hách Phi cũng từng luyện võ, thân thủ coi như không tệ, chẳng qua kinh nghiệm không đủ. Ban đầu, đám lưu manh không dự đoán được việc cậu ta đột ngột xông lên, bị cậu ta đấm cho vài phát, sau đó bắt đầu phòng bị, Hách Phi muốn chiếm thế thắng như hồi nãy rất khó.
Đám lưu manh này chính là khách quen của quán bar, lúc Chung Yến vừa thét chói tai liền có bảo vệ chạy tới, nhưng lại dùng vẻ mặt khó xử khuyên bảo chứ không áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.
Đợi Hách Phi cùng đám lưu manh đánh nhau, bảo vệ không chỉ không tiến lên hỗ trợ, ngược lại bắt đầu đuổi các khách hàng khác ra ngoài, một bộ dáng muốn dọn dẹp hiện trường.
Hách Phi luyện võ thuật chính tông, Taekwondo Sanda Vịnh Xuân đều biết dùng, tuy rằng không phải bình hoa, nhưng muốn nói tinh thông thì cũng hoàn toàn không phải, nào so được với thủ đoạn rối loạn của đám lưu manh đầu đường xó chợ, không tới hai phút liền bị đánh gục trên mặt đất, mũ, áo khoác cùng kính râm đều rơi xuống.
“Ây! Thằng này nhìn quen lắm!”
Một tên trẻ tuổi gầy đét trong đám mặc áo sơ hoa đeo vòng vàng bự chảng đá một cái vào bụng của Hách Phi, tum tóc cậu ta kéo lại gần: “Tao nhớ ra rồi, là minh tinh nhỉ? Trước đây tao còn xem phim mày đóng đấy...... thế nào, còn dám trừng?!”
“Đại minh tinh không sợ lên ti vi sao? Đánh nhau uống rượu cua gái, đây là tin tức lớn đấy nhỉ?”
(dreamhouse2255)
Hách Phi giận dữ: “M* **! Rõ ràng là mày đùa giỡn nữ diễn viên của đoàn phim bọn tao! Còn dám trả đũa!”
“Nữ diễn viên của đoàn phim? Thì...... Ấy? Nó đâu rồi?”
Vòng vàng tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Chung Yến đâu, nghĩ rằng cô thừa dịp rối loạn đã trốn mất rồi, cũng không để ý: “Tiêu chuẩn như thế mà cũng làm diễn viên? Hồi nãy tao còn thấy con ả bị một thằng già ôm vào lòng vừa hôn vừa sờ cơ mà, bố mày còn tưởng rằng là gái bán hoa cơ, đang muốn chiếu cố sinh ý của con ả đây, sao hả? Mày đột nhiên xông đến, cũng muốn bố mày chiếu cố sinh ý của mày sao?”
Vòng vàng vô cùng kiêu ngạo, đám đàn em vây quanh nghe thấy thế cũng nở nụ cười.
Đương lúc bọn họ đắc ý, bỗng nhiên có một cỗ lực rất lớn đá trúng đầu gối của gã, vòng vàng khụy chân xuống suýt chút nữa còn đập trúng Hách Phi đang nằm trên mặt đất.
Ở phía sau gã, không biết Kiều Kha tìm được ở đâu một cái mũ lưỡi trai đội lên, vẻ mặt ôn hòa thu hồi chân.
(dreamhouse2255)