Edit: W
Mãi cho tới khi màn biểu diễn của Kiều Kha kết thúc, Lục Minh vẫn không hề nói một tiếng nào, hai hàng lông mày nhăn chặt, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Biên kịch ngồi bên trái ông lại kích động không chịu nổi, có mấy lần đánh mắt cho Lục Minh, nhưng thấy ông ta vẫn còn đang do dự thì không dám mở miệng. Có điều, ánh mắt khi nhìn về phía Kiều Kha lại giống như phát sáng, tựa như đang nhìn một kiện trân bảo vô giá.
Bên kia, Trần Khải thấy Lục Minh vẫn không chịu mở miệng, cũng không biết ông ta nghĩ cái gì trong đầu, bèn nói với Kiều Kha: “Kiều Bối đúng không, diễn tốt lắm, cậu có thể về rồi, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho cậu sau.”
Tuy rằng Kiều Bối diễn rất tốt, nhưng Trần Khải vẫn có khuynh hướng lựa chọn Dương Lân hơn. Ngoại trừ việc đã nhận lợi ích mà người ta cho ra thì cũng là bởi vì Dương Lân diễn không tệ, tuy rằng không khiến người ta kinh diễm bằng thiếu niên này nhưng cũng đủ xuất sắc, không uổng công lúc trước ông ta từng bỏ công sức giải thích về vai viễn này cho Dương Lân.
Lục Minh chỉ cho một đoạn ngắn, vốn chính là một đề thi để bọn họ tự nghiền ngẫm, Kiều Bối diễn rất tốt, thế nhưng hắn nắm bắt nhân vật có hơi lệch lạc.
(dreamhouse2255)
Hắn đã tô điểm cho nhân vật này một cách không cần thiết.
Cảnh này chủ yếu muốn diễn đạt rằng thiếu niên chính là một món vũ khí được bồi dưỡng, hướng về tương lai, lại âm thầm phản kháng những năm tháng u ám khi sống chung với đám buôn thuốc phiện. Cậu mất đi tất cả, bao gồm cả tuổi thơ cùng với tự do đã bị đám buôn thuốc phiện tước đoạt.
Kiều Kha gật đầu, lộ ra nụ cười ngại ngùng. Hắn rất tự tin về kỹ năng diễn xuất của mình, cũng đã phát huy được trình độ của bản thân, về phần có được chọn hay không thì phải xem xem nữ thần may mắn có đứng về phía hắn hay không.
Mấy người ngồi sau bàn đều đáp lại Kiều Kha bằng một nụ cười đầy thiện ý, cũng đâu còn cách nào khác, vẻ ngoài của đứa nhỏ này thực sự quá xinh đẹp rồi, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, khiến người ta không tự giác đã muốn đối xử với hắn thất tốt.
Đương lúc Kiều Kha xoay người định rời đi, Lục Minh vẫn luôn im lặng lại mở miệng: “Chờ một lát.”
Lục Minh bảo người ta đưa kịch bản cho hắn: “Cậu diễn thêm một đoạn nữa.”
Từ Thanh bật người đưa kịch bản trong tay mình qua, ánh mắt nhìn Kiều Kha tràn ngập sự tán đồng cùng khao khát.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nhận lấy kịch bản, trước tiên đọc sơ qua một lần. Đây là thói quen khi đọc kịch bản của hắn, đầu tiên là đọc lướt một lượt, sau khi trong đầu có ấn tượng đại khái thì đọc lại một lần, nghiền ngẫm từng chữ, như vậy có thể khiến hắn nhanh chóng nhớ được nội dung kịch bản, lại không để sót tình tiết.
Lục Minh nhìn thấy hành vi này của hắn thì nhíu mày, ánh mắt tràn đầy hứng thú…… Người này không giống như một người mới không có kinh nghiệm.
Sau khi Lục Minh mở miệng thì Trần Khải có hơi sốt ruột. Lục Minh rất có hứng thú với thiếu niên này, nếu như để phía Tinh Huy thất bại, ông ta phải báo cáo kết quả công tác ra sao bây giờ?
Thế là ông ta lập tức bất chấp những thứ khác, chưa được Lục Minh đồng ý đã tự tiện mở miệng nói: “Lần thêm cảnh diễn này là muốn kiểm tra năng lực ứng biến tại hiện trường của cậu, cậu chỉ có mười phút, sau mười phút hy vọng cậu có thể cho chúng tôi một câu trả lời vừa lòng.”
Lời này chẳng khác nào chuyện cười, đây là một buổi tuyển chọn diễn viên đóng phim chứ không phải biểu diễn ngẫu hứng, lại còn muốn ứng biến. Đừng nói tới bản thân Lục Minh chính là một người hà khắc, yêu cầu mỗi bước mà diễn viên đi đều phải dựa theo tiết tấu của ông ta, cho dù là một đạo diễn thích diễn viên tự do phát huy cũng sẽ không kiểm tra diễn viên kiểu này.
(dreamhouse2255)
Lời này của Trần Khải quả thực chính là trợn mắt nói mò, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý đồ của ông ta. Lúc này, biên kịch Từ Thanh không nhịn được mà liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhưng Lục Minh thì chẳng nói gì hết, chỉ âm thầm nhíu mày lại.
Kiều Kha đang đọc kịch bản sợ run, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh, ánh mắt kia nhút nhát, giống như là học sinh đang đối mặt với giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc vậy. Thấy Lục Minh không tỏ vẻ gì, hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”
Trần Khải và Lục Minh đã hợp tác từ lâu, thái độ làm người không có vấn đề gì lớn, chỉ có hơi tham tiền, nhưng tất cả mọi người đều đã quen, lúc quay chụp thì vô cùng ăn ý, hơn nữa, tuy rằng đối phương nhận một chút lợi ích nhưng người được đẩy lên cũng có thực lực không tầm thường, Lục Minh không đến mức vì điểm này mà khiến ông ta bẽ mặt mũi.
Thấy Lục Minh cam chịu, Từ Thanh liền cảm thấy hơi sốt ruột. Cô đã viết vô số kịch bản cho bộ điện ảnh này, trong số các phiên bản về thiếu niên, cô thích nhất chính là phiên bản mà Kiều Kha suy diễn ra.
Chỉ tiếc, lúc trước bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, tờ kịch bản ấy đã bị rơi mất, Từ Thanh dây dưa kéo dài nhiều lần mới sửa lại thành phiên bản tương đồng nhất được, vốn tưởng rằng không còn hy vọng sửa lại, mãi cho đến khi Kiều Kha xuất hiện.
(dreamhouse2255)
Xét thấy thái độ của Lục Minh rõ ràng là có hơi dao động, Từ Thanh rất vui vẻ, ai mà ngờ được nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim – Trần Khải (người hay nửa đường nhảy ra phá đám chuyện tốt của người khác thường được gọi là Trình Giảo Kim).
Chỉ có điều bản thân Lục Minh vô cùng nghiêm túc, ngoại trừ người bạn cũ Trần Khải này ra thì người trong nhóm nhân viên ít nhiều gì đều khá là sợ ông ta, Từ Thanh gần như là được Lục Minh nhìn lớn lên, ở trước mặt ông ta có một chút rụt rè khi đối mặt với người lớn trong nhà, dù có ý kiến cũng không dám hé răng, cúi đầu tự mình giận dỗi.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, Kiều Kha thả kịch bản xuống, đi đến giữa phòng, ấp ủ tình cảm.
Vẫn là một đoạn ngắn như cũ. Nhóm buôn thuốc phiện bị cảnh sát vây quanh, phía xa có tay súng bắn tỉa, vào khoảnh khắc ông trùm buôn thuốc phiện bị ngắm bắn, thiếu niên nhào tới, mà ông trùm cũng cùng lúc phát hiện ra bản thân bị ngắm, phản ứng nhanh nhẹn kéo thiếu niên đang nhào về phía mình lại che ở trước người…
Tuy rằng thời gian cực ngắn, thế nhưng may mắn là lời thoại không nhiều lắm, vị phó đạo diễn kia cho hắn thời gian ngắn như vậy chủ yếu muốn tạo áp lực tâm lý cho hắn mà thôi.
Nhưng Kiều Kha là ai, bước lên đỉnh núi rồi lại ngã xuống đáy cốc, chỉ dựa vào tố chất tâm lý thì sợ là không có ai mạnh hơn hắn. Cho nên, từ đầu đến đuôi, Kiều Kha cực kỳ bình tĩnh, coi đối phương giống như là không khí.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nhập vai rất nhanh, cũng không cần động tác gì. Cậu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, đột nhiên đồng tử co rút lại, còn chưa kịp xoay người đã lui ra đằng sau mấy bước…… Đoạn này Kiều Kha chỉnh sửa lại một tẹo, lúc quay chính thức thì camera sẽ quay đặc tả một lần, nhưng hiện tại chỉ là thử vai nên không có, nếu hắn nhào lên giống như trong kịch bản thì đạo diễn căn bản không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Thiếu niên nâng cánh tay lên như thể đang bị ai đó lôi kéo, bỗng nhiên cả người run lên, thiếu niên đã bị bắn trúng.
Cậu xoa xoa miệng vết thương trước ngực, lộ ra biểu cảm tủi thân, lại bởi vì đau đớn mà tay chân run rẩy kịch liệt. Cho dù đã biết chỉ là diễn, thế nhưng trong lòng những người đang ngồi ở đây đều như là bị quất một roi, chỉ cảm thấy đau lòng cực kỳ. Thiếu niên chính là có ma lực như vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà thay đổi tâm trạng vì hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng phía sau.
Sau đó cậu nở nụ cười, là nụ cười khờ dại giống hệt như trước đây.
“Anh không sao, thật tốt……”
(dreamhouse2255)
Thiếu niên ngã rầm xuống đất, hai mắt cậu nhắm lại, tựa hồ toàn bộ ước nguyện đều đã thành sự thực. Cậu hé môi rồi khép lại, nói gì đó.
Nhưng lại giống như chẳng nói gì.
Qua một hồi lâu, tới tận khi Kiều Kha đứng dậy, bầu không khí trong phòng mới trở lại bình thường. Vừa rồi, khi Kiều Kha nhắm mắt lại, mọi người giống như đã ngừng thở, ngay cả Trần Khải trong lòng vốn đã có lựa chọn riêng cũng bị hắn làm cho xúc động, nhất thời cảm thấy nặng nề không thôi.
Nhìn thấy Kiều Kha đứng lên cúi đầu nói cảm ơn với bọn họ, Lục Minh vốn đang gõ đầu ngón tay đột ngột mở miệng hỏi: “Vừa rồi, lúc cuối cùng, cậu đã nói gì?”
Kiều Kha chớp chớp mắt: “Cháu không biết.”
“Không biết?”
Lục Minh nhướng mi, cố ý bày ra bộ dáng hung dữ, thành công rực rõ, dù sao thì đạo diễn Lục cũng nổi tiếng là một ông già mặt mày khó ưa.
Kiều Kha rụt cổ, yếu ớt nói: “Bởi vì trong kịch bản đâu có ghi.”
(dreamhouse2255)
Tuy rằng Kiều Kha chưa từng hợp tác với đạo diễn Lục, nhưng thứ nổi tiếng song song với phim nhựa thì chính là tính cách hà khắc của ông ta, Lục Minh không cần cũng không thích diễn viên tự cho là đúng. Nếu ông ta muốn diễn viên tự do phát huy thì ông ta sẽ nói trước, nếu không nói, vậy thì phải dựa vào kịch bản của ông ta, không thể lệch dù chỉ một tí tẹo.
Khi Kiều Kha nhận được hai phần kịch bản liền phát hiện ra trong hai cảnh này, nhân vật của hắn gần như là không có lời thoại, có rất nhiều điểm hắn có thể phát huy tự do, vì thế hắn liền lấy hết can đảm để sử dụng kỹ năng biểu diễn, vừa dựa theo kịch bản nhưng cũng thêm vào sự lý giải của chính mình. Còn về phần ý nghĩa của câu “Trong kịch bản đâu có ghi” chính là để thể hiện tính cách nghiêm cẩn, biết kiềm chế.
Dù sao có thể khiến một vị đạo diễn danh tiếng càng thêm thích mình đối với diễn viên mà nói thì không phải là chuyện gì xấu.
Quả nhiên, tuy rằng Lục Minh không cười, nhưng mà biểu cảm trên mặt lại dịu đi rất nhiều, cầm lấy danh sách trong tay phó đạo diễn rồi lật đến trang của Kiều Kha: “Cậu tên là Kiều Bối? Cậu quay về chuẩn bị một chút đi, qua vài ngày nữa tổ quay phim sẽ liên hệ với người đại diện của cậu, trước khi quay chụp sẽ sắp xếp một đợt tập huấn, giống như huấn luyện quân sự ấy, sẽ rất vất vả rất mệt mỏi, cậu có sợ không?”
(dreamhouse2255)
Lục Minh nói xong câu cuối cùng giống như là người lớn trong nhà nói với con trẻ. Kiều Kha khá là kinh ngạc, hóa ra tính cách của Lục Minh là như vậy?
Nếu Từ Thanh nghe được tiếng lòng của Kiều Kha, nhất định sẽ điên cuồng lắc đầu với hắn…… chỉ có cậu mới là ngoại lệ thôi!
“Như vậy, cháu thông qua rồi?”
Kiều Kha trợn tròn hai mắt, giống như một đứa bé khờ dại: “Thật tốt quá! Cháu nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, không sợ khổ không sợ mệt!”
Người lớn trong phòng đều nở nụ cười, tuy rằng Kiều Bối đã đủ mười tám, nhưng đối với bọn họ thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Đam Mỹ H Văn
Nhìn thấy Kiều Kha dễ dàng hòa nhập với mọi người như vậy, trong lòng Trần Khải có hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở Lục Minh: “Phía sau còn mười mấy người nữa, sao hiện tại đã chọn rồi?”
Trần Khải vẫn muốn kiên trì thêm một chút, mỡ vào miệng mèo còn phải nhổ ra, rất dễ mắc ngang cổ họng.
(dreamhouse2255)
Lục Minh “Ừ” một tiếng, không cho ông ta cơ hội nào nữa: “Tôi tin rằng không còn ai thích hợp hơn cậu ấy, Thanh Thanh cũng rất hài lòng.”
Dựa vào ánh mắt của Lục Minh, không khó để nhận ra kỹ năng diễn xuất của Kiều Bối trong độ tuổi này gần như là yêu nghiệt, ông ta cũng không tin lời Trần Khải nói “Chưa từng diễn xuất”. Mỗi một tác phẩm của ông đều phải tốt nhất, cho dù có các diễn viên trẻ tuổi khác thích hợp với nhân vật này hơn Kiều Bối thì kỹ năng diễn xuất cũng không thể so với hắn, mà kỹ năng diễn xuất tốt hơn Kiều Bối…… thì vấn đề tuổi tác lại không ở trong vòng lựa chọn.
Tuy rằng chỉ có hai đoạn ngắn, nhưng đã có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, tỉ như thiên phú, tỉ như linh hoạt, tỉ như kinh nghiệm. Có thể nói kỹ năng diễn xuất của Kiều Bối đã đạt tới đỉnh, mà trình độ này phải được tích lũy qua một quá trình rất dài.
“Bình thường cậu dùng rất nhiều thời gian để rèn luyện kỹ năng diễn xuất? Cậu học trường nào? Thầy cậu là ai? Học bao nhiêu năm rồi?”
Lục Minh nhịn không được mà hỏi thêm mấy câu. Ông ta thấy được bản thân trong quá khứ từ trên người Kiều Kha, một tên điên cuồng quay phim đến nỗi ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng phải cân nhắc đến chuyện quay phim.