Trò Lừa Gạt

Chương 4: Chương 4: Cô gái trong đoạn video




“Con đang nói gì vậy Travis?” Đôi môi màu fuchsia của Clarice mím lại đầy lo lắng.

Cuối cùng Travis cũng hạ điện thoại xuống để tất cả mọi người có thể xem được. “Đây này,“ hắn nói.

Một làn gió khô nóng thổi lên má Emma, bụi trong không khí làm mắt cô khó chịu. Bầu trời đêm màu xanh đen dường như còn tối hơn thường lệ. Travis thở nặng nề đứng cạnh cô, sặc mùi khói thuốc, mở ra một trang mạng đăng tải video công cộng. Hắn vung tay đánh vô từ khoá SuttonlnAZ rồi ấn nút PLAY.

Đoạn video từ từ chạy. Đây là bản thu của một máy quay cầm tay. Loa không phát ra âm thanh, như thể micrô đã bị tắt. Máy quay lia một vòng rồi hướng về một bóng người đang ngồi trên ghế, nửa gương mặt bị vải đen che lại. Trên cổ người đó đeo một sợi dây chuyền rũ xuống xương quai xanh đầy nữ tính, mặt dây chuyền là một mề đay tròn bằng bạc.

Cô gái quẫy mạnh đầu qua lại khiến cho mề đay trên cổ nảy lên dữ dội. khung hình tối tăm trong giây lát, bất ngờ có ai đó đi ra sau lưng cô gái, giật sợi dây chuyền về phía sau khiến nó siết chặt vào cổ họng cô. Đầu cô gái ngửa ra sau, tay chân quẫy đạp kịch liệt.

“Ôi chúa ơi.” Clarice vội lấy tay bịt miệng.

“Cái gì thế này?” Emma thì thào.

Người kia kéo sợi dây chuyền càng lúc càng mạnh, người đó mang mặt nạ nên Emma không nhìn thấy mặt. Sau khoảng ba mươi giây, cô gái trong đoạn video ngừng giãy giụa rồi lả đi.

Emma lùi ra xa màn hình. Có phải họ vừa thấy cảnh ai đó bị giết không? Cái quái gì thế này? Mà cái này sao lại liên quan đến mình?

Máy quay vẫn đang quay cảnh cô gái bị che mặt, cô không còn cử động nữa. Sau đó hình ảnh lại tối đen lần nữa. Khi ánh sáng trở lại trên màn hình, Emma nhận ra máy quay đã bị xoay ngang, rơi trên mặt đất, nhưng cô vẫn còn nhìn thấy thân ảnh của cô gái ngồi trên ghế. Có ai đó lại gần cô và kéo khăn che mặt ra. Sau một lát, cô gái bật ho. Nước mắt đẫm trên mi và khoé miệng cô trễ xuống. Cô gái chậm rãi chớp mắt. Trong một thoáng trước khi màn hình vụt tắt, cô gái ngơ ngác nhìn chăm chú vào ống kính.

Cằm Emma rớt xuống tới đôi giày thể thao Converse đang mang.

Clarice thở hổn hển ra tiếng.

“Ha,“ Travis nói đắc thắng. “Con nói rồi mà.”

Emma nhìn trân trân vào cô gái có gương mặt tròn, đôi mắt xanh to tròn long lanh và sống mũi thẳng tắp. Cô ta giống hệt cô.

Bởi vì cô gái trong đoạn video là tôi.

Emma chụp lấy điện thoại từ tay Travis rồi phát lại đoạn video, mắt không rời màn hình. Khi người nọ lại gần rồi xiết cổ cô gái, nỗi sợ hãi đấm thẳng vào bụng Emma. Khi bàn tay giật xuống miếng vải đen che mặt, khuôn mặt giống hệt Emma lại xuất hiện trên màn hình. Emma cũng có một mái tóc dày lượn sóng màu nâu hạt dẻ như cô gái trong đoạn phim. Cằm cũng tròn y như thế. Ngay cả đôi môi hồng hào từng khiến Emma bị những đứa trẻ khác trêu chọc cũng y hệt, chúng thường ghẹo môi cô sưng phồng như bị dị ứng. Cô rùng mình.

Tôi cũng xem lại đoạn video đó trong sợ hãi. Cái mề đay phản chiếu ánh sáng gợi ra trong tôi một mảng ký ức: tôi nhớ cảnh mình mở nắp hộp đựng vật dụng lúc nhỏ, moi trong đống khăn ren, ủng len và con hươu cao cổ dùng cho em bé nhai khi mọc răng, lấy ra cái mề đay này rồi đeo lên cổ. Tuy vậy phần còn lại của đoạn video không khiến tôi nhớ được gì. Tôi cũng không rõ việc này xảy ra ở sân sau nhà tôi... hay cách đó cả ba Bang. Tôi ước gì có thể tự táng mình một phát cho ký ức quay trở lại.

Đó có phải là đoạn video trước lúc tôi chết không? Lúc tỉnh lại trong nhà tắm của Emma tôi cũng đã nhớ tới một chuyện: gương mặt đó tiến lại gần, tim tôi đập rất nhanh, tên sát nhân đứng ngay phía trên tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì về chuyện này: liệu tôi thình lình xuất hiện trong cuộc đời Emma ngay sau khi trút hơi thở cuối cùng, hay đã nhiều ngày, nhiều tháng sau đó? Và làm cách nào đoạn video lại được đăng lên mạng? Gia đình tôi đã xem chưa? Còn bạn bè tôi? Hay đây là một kiểu tống tiền khéo léo?

Emma cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. “Anh tìm thấy thứ này ở đâu vậy?” Cô hỏi Travis.

“Chắc là ai đó không biết mình thành người nổi tiếng trên mạng rồi ha?” Travis giật lại điện thoại từ tay cô.

Clarice cào tay lên tóc. Bà hết nhìn đoạn video rồi lại nhìn mặt Emma. “Đây là thứ con làm để giải trí?” Bà hỏi Emma, giọng khàn khàn.

“Chắc nó làm vậy để phê thuốc đó mẹ.” Travis đi tới đi lui trong sân sau như một con sư tử đang rình mồi. “Con biết vài đứa con gái năm cuối mê mẩn cái thứ đó. Một đứa trong số chúng còn suýt chết.”

Clarice hoảng hốt che miệng. “Sao con lại như vậy?”

Ánh mắt Emma dời từ Travis sang Clarice. “Khoan đã. Đó đâu phải con. Cô gái trong đoạn video là người khác mà.”

Travis đảo mắt. “Người giống hệt em hả?” hắn giả ngây. “Để anh đoán xem. Có phải là chị em sinh đôi thất lạc đã lâu? Là một cô chị hư hỏng?”

Có tiếng sấm gầm nhẹ phía chân trời. Cơn gió thổi qua mang theo mùi đất ẩm ướt, báo hiệu một cơn bão đang đến gần. Người chị em sinh đôi thất lạc từ lâu. Ý tưởng đó đốt cháy tâm trí Emma như pháo hoa bừng sáng trong ngày Quốc khánh. Có thể lắm chứ! Cô đã từng hỏi nhân viên xã hội xem Becky có bỏ rơi đứa trẻ nào khác không, nhưng họ cũng không rõ.

Một ý nghĩ cũng bùng cháy trong đầu tôi: tôi là con nuôi. Chuyện đó tôi vẫn còn nhớ được. Cha mẹ tôi chưa bao giờ cố gắng che giấu điều đó, cả nhà ai cũng biết. Họ nói với tôi việc nhận nuôi được quyết định trong phút chót và chưa bao giờ họ gặp mẹ ruột tôi. Lẽ nào đó là sự thật? Điều đó giải thích được lý do tại sao tôi lại mắc kẹt ở đây với một cô gái giống hệt mình, đi loanh quanh theo chân cô ấy như thể linh hồn chúng tôi bị buộc chặt vào nhau.

Clarice gõ móng tay lên bàn. “Ta không chịu được những lời dối trá và trò ăn cắp trong nhà này đâu Emma.”

Emma cảm thấy như bị ai thúc mạnh vào bụng. “Đoạn video đó không phải là con,“ cô phản đối. “Và con cũng không ăn cắp gì của mẹ cả. Con xin thề.”

Emma với lấy túi vải đặt trên bàn. Điều cần làm lúc này là gọi điện cho Eddie, quản lý của cô ở khu tàu lượn siêu tốc. Ông sẽ xác minh cô đã làm việc cả ngày hôm nay. Nhưng Travis đã nhanh tay giật lấy cái túi và dốc xuống khiến mọi thứ trong đó rơi ra tung toé.

“Ối chà!” hắn la lên vui sướng.

Emma vô lực nhìn bản sao của cuốn tiểu thuyết Mặt Trời Vẫn Mọc rơi trúng ổ kiến đầy bụi bặm. Một vé ăn búp phê BBQ miễn phí ở khách sạn MGM Grand vốn đã nhàu nát, bị thổi bay về phía mấy cái tạ tay của Travis. Chiếc điện thoại BlackBerry và cây son dưỡng môi ChapStick vị anh đào rơi xuống cạnh bức tượng con rùa bằng đất nung. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, là một xấp tiền cột dây thun tím trông rất đáng ngờ. Xấp tiền rơi phịch xuống sân, nảy lên một cái rồi đáp xuống ngay cạnh đôi giày cao gót đế thô của Clarice.Người dịch: Min_4eve

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.