Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 216: Chương 216: Anh lớn




Vào buổi sáng mùng ba tết, Trương Tư Nghị mơ màng say ngủ, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung động, mò ra xem xét, chưa đến chín giờ, người gọi điện là Hạ Trình Thiên.

Cậu nhận cuộc gọi, nghe Hạ Trình Thiên ở đầu bên kia ồn ào: “Ài, em còn ở nhà Cố Diêu không? Anh đến cửa khu phố nhà họ rồi.”

Trương Tư Nghị bừng tỉnh: “Cái gì? Đến rồi!?”

Hạ Trình Thiên: “Đúng thế, đang tìm chỗ đậu xe, còn mang rất nhiều đồ, hì hì.”

Cố Tiêu nghe được tiếng nói chuyện, cau mày lẩm bẩm nói: “Cái gì đến rồi?”

Trương Tư Nghị cúp điện thoại, quýnh quáng đáp: “Hạ Trình Thiên đến.”

Cố Tiêu trầm mặt xuống: “Tại sao cậu ta biết được địa chỉ nhà chúng ta?”

Trương Tư Nghị rụt cổ: “Em nói cho anh ấy.”

Cố Tiêu: “...”

Sau mười phút, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng. Bởi vì bị “Khách không mời mà đến” đánh thức, Cố Tiêu cau có rời giường, mà Trương Tư Nghị “Mắc sai lầm” như chim cút theo sau mông Cố Tiêu, đầu cúi xuống không dám lên tiếng.

Ba Cố mẹ Cố dậy sớm, một người ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, một người ở phòng khách xem tin tức.

Ba Cố thấy vẻ mặt hai người, tưởng là Cố Tiêu lại bắt nạt Trương Tư Nghị, lo lắng hỏi, “Hai đứa làm sao vậy?”

Cố Tiêu nói: “Có khách đến.”

Ba Cố: “Khách nào.”

Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị một cái, nói với ba Cố: “Con rể tương lai của ba.”

Ba Cố: “...”

Đang nói, điện thoại của Trương Tư Nghị vang lên, Cố Tiêu liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình di động, trực tiếp giật mất. Sau khi kết nối, quả nhiên là tiếng của Hạ Trình Thiên: “Anh ấn chuông cửa nhưng không có phản ứng, nhanh mở cửa cho anh!”

Cửa sắt bị hỏng, phải cần người đi xuống cầu thang mở cửa, năm ngoái lúc Trương Tư Nghị đến chơi cũng gặp cảnh này, năm nay đến lượt Hạ Trình Thiên.

Cố Tiêu lạnh lùng hỏi một câu: “Ai bảo cậu đến?”

Hạ Trình Thiên: “...”

Cố Tiêu nhìn thoáng qua cửa phòng Cố Diêu, nói: “Em gái tôi vẫn chưa dậy đâu, cứ chờ ở dưới đi.”

Nói xong không đợi Hạ Trình Thiên trả lời, anh trực tiếp cắt cuộc gọi.

Ném điện thoại lại cho Trương Tư Nghị, Cố Tiêu đi thẳng đến cửa phòng Cố Diêu, chụp tay lên cửa phòng cô, lớn tiếng nói: “Cô gái chết tiệt kia, đã dậy chưa? Bồ em đến.”

Mẹ Cố nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp bước ra.

Vài giây sau, bên trong phòng Cố Diêu truyền đến một tiếng rít, kèm theo một loạt tiếng chân dẫm “Thùng thùng”.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác nhô ra từ khe hở, Cố Diêu mặc đồ ngủ nhìn một vòng bên ngoài: “Anh ấy, anh ấy đến rồi? Người đâu?”

Mọi người: “...”

Cố Tiêu thật sự vừa tức vừa gấp, câu nói vừa rồi của anh chỉ mang tính chất thăm dò, nhưng phản ứng của Cố Diêu chỉ là hoảng loạn, không phản đối, điều này chứng tỏ cô đang hẹn hò với Hạ Trình Thiên!

“Ở dưới lầu.” Cố Tiêu nghiến răng nói.

Cố Diêu sợ hãi đến nỗi mặt mày mất màu, đóng chặt cửa phòng, thét chói tai: “Trước tiên đừng để anh ấy đi lên!”

Cố Tiêu: “...” Cái này còn cần con bé nói?

Ba Cố mẹ Cố nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó sủa này, thật sự mắt trợn tròn, sửng sốt.

“Con rể nào? Bồ nào? Diêu Diêu yêu đương rồi?” Ba Cố không thể tin, nói.

Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị một chút: “Ba hỏi con trai mới của ba đi, em ấy làm chuyện tốt.”

Ba Cố mẹ Cố: “...” Cái này có liên quan gì đến Trương Tư Nghị?

Trương Tư Nghị vốn dĩ muốn len lén xem náo nhiệt, thấy Cố Tiêu chĩa mũi nhọn vào cậu, lại bị ba Cố mẹ Cố nhìn chằm chằm, sợ hãi giơ tay đầu hàng ngay lập tức, trung thực khai báo: “Người này là anh trai nhà hàng xóm khi còn bé của con, gọi là Hạ Trình Thiên, cũng là bạn học cấp ba của Cố Tiêu. Hiện tại, cả nhà anh ấy đều phát triển ở Hải Thành, hoàn cảnh gia đình không tệ. Cách đây không lâu Diêu Diêu bị người quấy rối ở công ty, tình cờ gặp anh ấy nên anh ấy giúp đỡ. Anh ấy cũng vừa khéo thích Cố Diêu, nên, nên cùng Diêu Diêu bên nhau...”

Cố Tiêu khẽ hừ một tiếng, năng lực tóm tắt rất tốt, dăm ba câu đã nói rõ ràng.

Ba Cố mẹ Cố không biết nên vui hay nên buồn, con trai có “Việc lớn cả đời”, trái tim của họ hạ cánh nhẹ nhõm. Về phần con gái, mặc dù cũng đến tuổi yêu đương, nhưng dù sao từ thuở bé Diêu Diêu vẫn là áo bông nhỏ của họ, tài sản quý giá nhất, họ còn muốn giữ cô bên người vài năm, không vội gả đi... Không ngờ mới tết nhất, con trai có người yêu, con gái cũng sắp chạy trốn cùng chàng trai khác! Hơn nữa họ lại bị che giấu tất cả những thứ này, không biết chút nào hết!

Bây giờ người muốn bắt cóc con gái đã đến tận cửa, ba Cố thật sự muốn nhìn xem dáng dấp anh chàng này thế nào, lại khó chịu con gái quý báu của mình bị người đàn ông khác ngấp nghé, mâu thuẫn trong lòng giống hệt Cố Tiêu.

Ba Cố bước đến cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa phòng bếp nhìn xuống, thấy ở lối cửa vào chung cư, quả nhiên là một người trẻ tuổi cao to xách theo túi to túi nhỏ đứng ở phía dưới.

Tháng Giêng trời giá rét, nhiệt độ ngoài trời khoảng hai, ba độ dưới không. Phía này quay mặt về hướng bắc, mặt trời không chiếu đến, gió thổi qua, mặt mày lạnh thấu xương.

Sau một phen giãy dụa, lý trí ba Cố vẫn thắng thế, ông phất tay bảo Cố Tiêu xuống dưới mở cửa cho người ta: “Đã đến rồi, vậy có thể làm sao, trước hết để cho người ta lên ngồi, năm mới, không thể từ chối chặn người ta ở ngoài cửa được?”

Cố Tiêu hơi ngửa đầu: “Vội cái gì, Diêu Diêu chưa mặc quần áo xong, con và Trương Tư Nghị cũng chưa rửa mặt xong, cậu ta đến sớm thế làm gì? Cửa nhà họ Cố chúng ta dễ vào vậy sao? Đã bảo cậu ta ở dưới chờ, chờ thêm nửa tiếng rồi tính.”

Trương Tư Nghị: “...” Có so sánh mới cảm thấy hạnh phúc, xem ra, cậu tiến vào cánh cửa này chẳng tốn bao nhiêu sức! (兀 v 兀)

Ba Cố sờ cằm, cảm thấy rất hợp lý. Dù sao con gái khác với con trai, anh chàng kia chưa lên tiếng chào hỏi đã tới tận nhà, cũng thật sự lỗ mãng. Nên để cậu ta bị gió tây bắc thổi một lát, thuận tiện kiểm tra sự kiên nhẫn của cậu ta.

Cầm cốc trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, ba Cố tỏ vẻ bình tĩnh ngồi trên sofa, vừa xem TV vừa nói chuyện với con trai trong phòng tắm: “Cậu chàng kia là bạn học cấp ba của con? Người thế nào.”

Cố Tiêu: “Trước kia không để ý cậu ta, trong ấn tượng thì thành tích kém hơn con.”

Ba Cố cười khẽ, trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo: “Con kiểm tra luôn xếp thứ nhất, ai có thành tích tốt hơn con được chứ?”

Cố Tiêu nhổ nước súc miệng ra, cắm bàn chải đánh răng vào trong cốc, nói: “Người có thành tích kém hơn con nhiều lắm, nhưng con lại nhớ được cậu ta, điều đó có nghĩa cậu ta cũng rất có năng lực, có lẽ thứ tự khá gần con.”

Trương Tư Nghị: “...” Anh Trình Thiên tội nghiệp...

Ba Cố: “Trừ thành tích, cách sống thì sao?”

Cố Tiêu: “Rất nhiều bạn bè, rất nổi tiếng.”

Trong khoảng thời gian họ rửa mặt và nói chuyện, Hạ Trình Thiên lại gọi ba cuộc điện thoại cho Trương Tư Nghị, vội vàng xin cậu giúp đỡ. Trương Tư Nghị đành phải tìm cơ hội nhắn tin qua Wechat, ý đơn giản là bảo anh tiếp tục “Chờ”, lại còn bị Cố Tiêu cướp mất điện thoại.

“Em kẻ phản bội nhỏ này, còn dám mật báo cho quân địch!” Cố Tiêu hung ác với cậu, nói, “Bây giờ em là người nhà mẹ đẻ Cố Diêu, rốt cuộc em đứng ở bên nào?”

Trương Tư Nghị thành thực giơ tay bày tỏ sự trung thành: “Em, em đương nhiên đứng về phía nhà anh rồi!”

... Anh Trình Thiên, em trai nhỏ có lỗi với anh! TAT

Cố Tiêu tạm thời tịch thu điện thoại di động của cậu, lạnh lùng nói: “Chỉ một chút thời gian mà cậu ta không chờ được, còn muốn cưới em gái anh, thì cút ngay đi.”

Chờ hai người vệ sinh cá nhân xong, Cố Diêu cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, dưới ánh mắt thay nhau nhìn chăm chú của ba và các anh trai, cô không dám ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ vang, âm thanh dồn dập khiến mọi người giật mình một cái. Ngay lập tức, giọng nói của Hạ Trình Thiên từ ngoài cửa truyền vào: “Xin hỏi đây là nhà họ Cố sao? Có người ở đây không?”

Cố Diêu chưa kịp rửa mặt sợ hãi nhảy vào phòng tắm. Ba Cố bưng cốc trà đứng dậy, có vẻ không bình tĩnh lắm. Mẹ Cố dường như muốn tiến lên đi mở cửa.

Cố Tiêu khoát tay ngăn cản họ, hét to ra cửa: “Ai vậy?”

Thấy Cố Tiêu lên tiếng, ba Cố yên tâm giao cho anh giữ cửa.

Hạ Trình Thiên ở bên ngoài vui mừng nói: “Là tôi! Hạ Trình Thiên!”

Cố Tiêu: “Không phải bảo cậu chờ ở dưới sao? Cậu lên bằng cách nào?”

Hạ Trình Thiên: “A ha, ở dưới vừa khéo có người đi lên!”

Cố Tiêu thong thả đi qua đi lại hai bước trước cửa phòng rồi mới mở cửa, nhưng người chặn ngang cửa, không để Hạ Trình Thiên bước thẳng vào.

Anh thấy Hạ Trình Thiên mang theo túi quà thở hổn hển, má và mũi đỏ bừng vì lạnh: “Cố Tiêu, cậu đừng quá đáng, tôi đến gặp em gái cậu, thăm hỏi ba mẹ cậu, sao cậu không cho tôi vào!”

Cố Tiêu bật cười, giữ cửa nói: “Em gái tôi là gì của cậu, ba mẹ tôi là gì của cậu, năm mới cậu đến nhà chúng tôi đã được tôi đồng ý chưa vậy?”

Hạ Trình Thiên khẽ giật mình, biết tự mình nói sai, liền đáp ngay: “Tôi đến chúc mừng năm mới mà! Cố Tiêu, bạn học cũ với nhau, đừng gây khó dễ tôi trong ngày tết được không!”

Cố Tiêu cười khẽ nói: “Đừng bắt quàng làm họ với tôi, hiện tại tôi là anh ruột của Cố Diêu, cậu không để tôi vào mắt, tôi dựa vào đâu để cậu gặp em gái tôi?”

Hạ Trình Thiên thả túi quà trong tay xuống, ôm quyền thở dài nói: “Tôi gọi cậu một tiếng anh là được phải không?”

Cố Tiêu móc lỗ tai: “Gọi cái gì? Tôi không nghe thấy.”

Hạ Trình Thiên tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng đang ở cùng một mái hiên, không thể không cúi đầu, em gái còn chưa về nhà chồng, anh có tư cách gì khiêu chiến với người ta? Cắn răng an ủi mình một câu “Người làm việc lớn không câu nệ chuyện vặt vãnh”, Hạ Trình Thiên vô cùng bẽ mặt gọi một tiếng: “Anh lớn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.