Điều khiến Trương Tư Nghị sốc hơn nữa vẫn còn ở phía sau, cậu nghe thấy Cố Tiêu nói tiếp: “Năm 2006 bận bịu học tập, anh chỉ kiếm được một khoản tiền nhỏ từ việc cho thuê nhà và vẽ thiết kế kiến trúc. Năm đó không kiếm được nhiều, có hơn bốn trăm nghìn thôi.”
Trương Tư Nghị: “...” Hơn bốn trăm nghìn tệ là rất nhiều đấy anh biết không! TAT
Cố Tiêu: “Năm 2007 anh tham gia cuộc thi thiết kế thì quen một ông chủ than đá Sơn Tây, cũng là nhà kinh doanh bất động sản địa phương. Anh ta nhờ anh giúp anh ta thiết kế biệt thự riêng cho anh ta, sau khi hoàn tất, anh ta trả anh một trăm nghìn.”
Trương Tư Nghị từng nghe Đào Phỉ kể về việc này, cậu cảm thấy kì lạ, hỏi: “Tại sao ông chủ than đá không tìm đến các công ty thiết kế, mà lại tìm một sinh viên học đại học như anh làm thiết kế?”
Cố Tiêu: “Vào thời điểm đó, các công ty thiết kế tiếp nhận bất kỳ dự án nào đều chùn tay. Có thể nói, ở giai đoạn kia, vì sự bùng nổ vốn, ngành kiến trúc không phải là vòng tròn thật sự giành cho các kiến trúc sư, mà là vòng tròn của doanh nhân. Quy tắc hỗn loạn, giá trị mơ hồ, không có người sẽ phân biệt thiết kế tốt hay dở, chỉ có khai phá, xây dựng, kiếm tiền, thị trường nhà đất. Trong bầu không khí này, có bao nhiêu kiến trúc sư có thể bám vào gốc rễ của thiết kế? Lúc trước anh đã từng hỏi ông chủ than đá kia, anh không có bằng cấp, cũng không có trình độ chuyên môn, chỉ là một sinh viên đang trong quá trình học tập, tại sao lại tìm anh. Anh ta nói, anh ta đi tìm công ty thiết kế, muốn họ làm biệt thự. Kiến trúc sư hỏi anh ta muốn bao nhiêu tầng, anh ta đáp ba tầng, người kia ở trong kho tài liệu tìm một cái biệt thự cao năm tầng, cắt đi hai tầng rồi đưa cho anh ta. Bởi vì sửa đổi qua loa, số tầng của biệt thự ban đầu vẫn còn ghi rõ ở đó. Anh ta gặp loại chuyện này không chỉ một lần, còn cảm khái với anh, nhóm kiến trúc sư đục nước béo cò kia làm thiết kế còn không để tâm bằng sinh viên kiến trúc... Đây là tình trạng phổ biến những năm ấy, trên tay kiến trúc sư của các công ty thiết kế có vô số dự án nhà ở làm không xuể, kiếm không hết tiền, ai sẽ quan tâm phí thiết kế một ngôi biệt thự nhỏ của ông chủ than đá?”
Trương Tư Nghị giật mình, chẳng trách năm ngoái ba Cố ở trước mặt họ nói về tình hình ngành nghề, ông bảo giai đoạn này ngược lại là một điều tốt cho ngành xây dựng. Thị trường cuối cùng sẽ chậm rãi chuyển từ cuồng nhiệt xuống bình lặng và lý trí, đến lúc đó, kiến trúc sư chân chính mới có chỗ đứng thật sự.
Nghe Cố Tiêu tiếp tục nói chuyện xảy ra năm 2008, Trương Tư Nghị tạm thời ngắt lời anh: “Có vẻ như năm 2005 là năm anh kiếm được nhiều tiền nhất.”
Cố Tiêu cười cười: “Từ năm 2005, giá ngôi nhà anh mua tăng theo cấp số nhân. Hầu như mỗi năm, anh đều kiếm được một triệu tám.”
Trương Tư Nghị: “...”
Nhắc tới chuyện này, nhà Hạ Trình Thiên cũng phát tài nhờ làm bất động sản, nhưng Hạ Trình Thiên là dựa vào ba mẹ, còn Cố Tiêu chỉ dựa vào bản thân anh.
... Aoao! Tại sao cậu không được sinh ra ở thời đại có thể kiếm tiền mà lại sinh ở thời đại cạp đất! TAT
Cố Tiêu tiếp tục nói: “Vào đầu năm 2008, ông chủ than đá lại đến tìm anh, bởi vì anh ta rất thích ngôi biệt thự anh thiết kế cho anh ta, mấy người bạn của anh ta đến xem cũng rất động lòng, kết hợp đầu tư mua miếng đất, để anh làm dự án phát triển khu biệt thự.”
Trương Tư Nghị: “What the - fuck!”
Cố Tiêu cười “ha ha”, nói: “Khi đó anh vừa khéo phải làm tốt nghiệp, sớm làm xong đề cương đồ án, anh liền kéo đám bạn học của anh cùng anh làm biệt thự. Sau khi hoàn thành nhận được hơn ba triệu phí thiết kế, chia cho bạn học một phần, bản thân anh giữ lại hơn hai triệu bảy. Lúc ấy thấy giá cả thị trường nhà đất khá tốt, anh lại không có thời gian quản lý tiền bạc, bèn mua một ngôi nhà ở vị trí đường vành đai phía đông thủ đô. Vừa mua xong, chính phủ ban hành lệnh hạn chế mua bất động sản, em thấy anh số may chứ?”
Trương Tư Nghị: “...” Cậu cạn lời không muốn nói gì nữa, người đàn ông này đúng là được thánh thần thiên vị! (T_T)
Cố Tiêu: “Hai năm sau anh học thạc sĩ, anh muốn cố gắng mài giũa rèn luyện bản thân nên ít làm việc riêng, trong hai năm này tổng cộng kiếm khoảng một triệu.”
Trương Tư Nghị đảo mắt cá chết, nói: “Anh thẳng thắn với em luôn đi! Nói xem, bây giờ anh có tất cả bao nhiêu tiền!”
Cố Tiêu ngẫm nghĩ, đáp: “Toàn bộ tài sản cộng lại khoảng hai mươi triệu tệ.”
Miệng Trương Tư Nghị sùi bọt mép... Hức hức, cậu còn vụng trộm tưởng tượng có ngày cậu kiếm được cả đống tiền, có thể tăng địa vị trong nhà lên một chút, nhưng Cố Tiêu giỏi giang như vậy, bảo cậu phải làm sao giờ! Chẳng lẽ cả đời cậu đều bị chèn ép sao?
Cố Tiêu vỗ mặt cậu, cười nói: “Sao lại nhìn anh với đôi mắt trắng dã như vậy?”
Trương Tư Nghị giả chết nói: “Anh đi đi, em đã go die...”
Cố Tiêu cười khúc khích không ngừng, đưa tay xuống phía dưới véo một cái vào bộ phận trí mạng, khiến Trương Tư Nghị bật ra một tiếng “a”, ngoan ngoãn cuộn tròn dưới bàn tay của Cố Tiêu. Trương Tư Nghị vặn eo và đá chân hai lần nhưng không thể hất Cố Tiêu ra.
Cố Tiêu buồn cười quan sát cậu: “Không phải em go die rồi sao?”
Trương Tư Nghị: “...”
Vật yếu ớt bị bóp, Trương Tư Nghị còn go die được cái rắm á, Cố Tiêu muốn cậu sống thì cậu sống, Cố Tiêu muốn cậu chết thì cậu phải chết.
Một tay Cố Tiêu bắt nạt Trương Tư Nghị, miệng anh còn đùa bỡn cậu: “Thế nào, có muốn gả làm vợ của anh không? Miễn là em ngoan ngoãn nghe lời, chồng chẳng những tạo điều kiện cho em đọc sách, còn mang em đi ăn ngon mặc đẹp.”
Trương Tư Nghị nôn nóng đến độ nâng chân lên đạp đến, thô lỗ nói: “Bà nhà anh, em không cần, em muốn tự mình cố gắng, phát tài, về sau bao nuôi anh!”
Cố Tiêu kinh ngạc, lập tức “phì phì” cười ra tiếng.
Trương Tư Nghị xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Anh cười cái gì mà cười, không tin em sao?”
Cố Tiêu áp tay vào môi, gật đầu nói: “Tin, tin...”
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, cậu vẫn biết là mình đang khoác lác, nhưng cậu khó chịu vì Cố Tiêu cái gì cũng lợi hại hơn cậu. Cậu là đàn ông, thỉnh thoảng cũng muốn chủ nghĩa đàn ông một chút, không được à?
Đang xì mũi trừng mắt, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy Cố Tiêu kéo quần cậu xuống.
Dáng vẻ mạnh miệng vừa rồi của Trương Tư Nghị quá dễ thương, Cố Tiêu không chịu nổi nữa mà đánh gục cậu, cười xấu xa nói: “Trước khi em bao nuôi được anh, hãy để anh trai cưng chiều em nào ~”
Trương Tư Nghị: “Này a... A!”
Âm thanh phản kháng bị Cố Tiêu ép vào bên trong miệng, ngày cuối tuần đẹp đẽ mở màn bằng tiếng trêu chọc và thở dốc nồng nàn đầy tình cảm.
Ngày kỷ niệm chính thức yêu nhau của họ rơi vào ngày làm việc. Đêm đó Cố Tiêu mời Trương Tư Nghị ăn món bò bít tết mà lúc trước cậu muốn đi ăn nhất. Sau khi về nhà, cậu kéo tặng Cố Tiêu một giai điệu violin. Nhưng mà ngày đó, Trương Tư Nghị vẫn không nhận được chiếc nhẫn mà cậu mong đợi, cậu hơi mất mát, cứ tưởng Cố Tiêu sẽ tặng cậu trong ngày hôm nay.
Cuối tháng tư, Trương Tư Nghị thuận lợi nhận được offer pack của mình. Nếu nhân viên đương nhiệm muốn rời khỏi công ty trước thời hạn hợp đồng, phải nộp đơn cho bộ phận nhân sự trước ba tháng. Từ ngày hôm đó, Trương Tư Nghị chính thức bước vào quá trình rời vị trí công tác.
Nhưng trước đó, cậu cần nói cho ba mẹ cậu biết tin cậu chuẩn bị du học. Thừa dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cùng nhau trở lại thành phố Nam Kinh.
Sau khi ba Trương mẹ Trương biết rõ tình huống, cảm thấy rất bàng hoàng: “Cái gì? Chuyện lớn thế sao con không nói sớm?”
Trương Tư Nghị gãi đầu, áy náy nói: “Trước khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, con cũng không chắc là có đi hay không, nên không nói cho ba mẹ biết.”
Cậu lại nói cho họ cậu được nhận vào ba trường đại học cùng một lúc, còn nhấn mạnh rằng đại học A rất nổi tiếng về chuyên ngành kiến trúc.
Sự hiểu biết của ba Trương mẹ Trương về các trường đại học ở nước Anh chỉ vẻn vẹn đến từ lời giải thích và miêu tả của con trai, nghe cậu nói lợi hại liền cảm thấy lợi hại thật. Nhưng tốt thì tốt, là cha mẹ, quan tâm nhất chính là phí tổn cần thiết để học tập: “Học thạc sĩ tốn bao nhiêu tiền? Con mới làm việc được hai năm, tiền có đủ không? Có cần ba mẹ nhanh chóng chuẩn bị không?”