Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 129: Chương 129: Cuộc chiến ác liệt




Nụ hôn của Cố Tiêu không phải là một nụ hôn, mà giống như một “dấu ấn” tuyên bố chủ quyền - gắn môi với đôi môi của Trương Tư Nghị, còn dùng lực mút cắn cậu một chút, đau đến mức suýt làm cậu bật ra tiếng.

Và tất cả những điều này xảy ra trước mặt một người khác, khiến cho Trương Tư Nghị không khỏi cảm thấy xấu hổ khi bị cưỡng hôn.

Trong quá trình hôn, cả người cậu giống như chiếc nhiệt kế đột nhiên bị đặt trong nước sôi, màu đỏ từ lòng bàn chân nhanh chóng nhảy lên, đỏ ửng cả mặt!

Đào Phỉ ngớ người ra nhìn, dường như không ngờ được Cố Tiêu sẽ “biểu diễn” một màn cay mắt như thế trước mặt cậu ta.

“Em sớm đoán được bọn anh yêu nhau, còn lôi kéo em ấy chụp ảnh đăng lên WeChat, kiếm cớ ngủ cùng em ấy, mẹ nó em đến cùng muốn làm gì?” Gân xanh trên trán Cố Tiêu nổi lên, một tay anh còn đang nắm cổ tay Trương Tư Nghị, cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng âm lượng cất cao lại để lộ cảm xúc táo bạo trong lòng anh.

Cố Tiêu có thể nhẫn nhịn những hành động vặt vãnh khác của Đào Phỉ, nhưng anh không thể chịu đựng việc lừa dối tình cảm.

Mặc dù biết Đào Phỉ đang nói đùa, nhưng mà Trương Tư Nghị không biết, tên ngốc kia biết đâu sẽ tin thật, ngớ ngớ ngẩn ngẩn xoắn xuýt việc được một người đàn ông khác thích làm sao bây giờ... Nghĩ đến chàng trai vừa mới thích anh bị phân tâm bởi một người khác, Cố Tiêu liền hận không thể đem iPad vừa cầm trên tay nện lên đầu Đào Phỉ!

Đào Phỉ kịp phản ứng lại sau cú sốc, kinh ngạc nhìn dáng vẻ nổi giận của Gu Xiao trong hai giây, rốt cục đạt được ước muốn mà cười như điên dại: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Trương Tư Nghị bị choáng bởi một loạt chuyện liên tiếp xảy ra, vừa biết được Đào Phỉ thích cậu, lại bỗng nhiên bị Cố Tiêu cưỡng hôn, hiện tại Cố Tiêu nói Đào Phỉ đã sớm biết họ yêu nhau, Đào Phỉ còn đột ngột bật cười to... Mẹ nó, ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! (= 皿 =)

Đào Phỉ cười nắc nẻ một trận, không chút sợ hãi đối mặt với Cố Tiêu: “Ôi chao ~ đàn anh, nóng tính như thế làm gì, em chỉ đùa một chút thôi mà!”

Trương Tư Nghị: “...” Đợi đã, Đào Phỉ đang nói đùa?

Đào Phỉ vui cười nói: “Vừa rồi anh có nghe thấy không, Trương Tư Nghị khen anh thật nhiều, xinh đẹp, có năng lực, biết làm cơm ha ha ha, nhưng em không ngờ anh là “bạn, gái” của cậu ấy đấy!”

Trương Tư Nghị: “...” Con mẹ nó, anh im miệng cho tôi! (O 皿 O)

Cố Tiêu dựng thẳng lông mày cắt ngang lời cậu ta: “Nói đùa cũng phải có chừng mực, bắt nạt Trương Tư Nghị vui đến thế sao?”

Đào Phỉ hừ một tiếng, mạnh miệng phản bác: “Ai bảo anh không thẳng thắn với em, để em phải tự suy đoán và tìm hiểu. Em coi anh là đàn anh thân thiết nhất, người bạn tốt nhất, vừa tốt nghiệp liền đến tìm anh, biết gì nói nấy với anh. Nhưng anh thì sao? Có người yêu cũng không nói với em, cho dù anh thích đàn ông, anh là gay, nói cho em biết thì đã sao? Em sẽ xem thường anh ư!?”

Cố Tiêu nghe xong ngẩn ra, hơi mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Đào Phỉ... Tên bệnh thần kinh này vì không được chú ý đầy đủ, nên đang làm mình làm mẩy?

Đào Phỉ thấy Cố Tiêu im lặng, càng tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng: “Anh chắc chắn em có thể đoán được ư? Anh xem em là ai chứ! Mẹ nó cho dù đoán được, anh bảo em làm sao sống chung với bạn trai nhỏ của anh? Anh không xấu hổ mẹ nó em thì lúng túng muốn chết!”

Cố Tiêu tuyệt đối không tin Đào Phỉ biết xấu hổ, nhưng giờ phút này, anh khẳng định Đào Phỉ thật sự đang giận dỗi. Đúng vậy, Đào Phỉ để bụng chuyện anh không lập tức nói thẳng việc này cho cậu ta nghe, điều này khiến cậu ta cảm thấy anh không xem cậu ta là bạn bè, nên mới năm lần bảy lượt đùa dai tìm cảm giác tồn tại.

Đào Phỉ nói tiếp: “Còn tối qua nữa, anh nghĩ rằng em muốn giả vờ ngủ sao? Em chỉ là muốn xác nhận quan hệ của hai người, không ngờ anh thật không biết thẹn làm chuyện đó sau lưng em! Anh bảo em làm sao chịu nổi!”

Trương Tư Nghị, người đã biến thành một chiếc nhiệt kế, nghe đến đây đã không chịu được nhiệt độ cao mà trực tiếp nổ tung. Máu tươi phun khắp nơi - Fuck your mother! Đào béo chết tiệt này đêm qua giả vờ ngủ! What the fuck a a a a!!!

Cố Tiêu thoáng tỉnh táo lại, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chuyện này xem như anh không phải...” Giọng nói của Cố Tiêu cuối cùng cũng khôi phục bình thường, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Anh giơ tay Trương Tư Nghị lên, nói, “Bây giờ chính thức giới thiệu, Trương Tư Nghị, em ấy chính là người trong bức ảnh anh đăng lên WeChat, là người yêu anh, sau này không được trêu em ấy trò đùa kia nữa.”

Đào Phỉ bật cười một tiếng, nguýt Cố Tiêu một chút, nói: “Sớm nói cho em biết có phải là đã xong việc không, nhất định phải giấu cơ, không trách được em chọc cậu ấy!”

Cố Tiêu bất đắc dĩ thở phào một hơi, đột ngột cảm thấy trên tay giãy dụa mãnh liệt, ngay sau đó, Trương Tư Nghị giống như một quả pháo bị châm lửa phóng ra ngoài, thẹn quá hóa giận túm lấy gối đầu hung hăng đánh về phía Đào Phỉ: “Mẹ nó! Tôi dễ bị bắt nạt lắm à! Tôi đập chết anh tên Đào béo chết bằm! Đào béo thối tha!”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị nhớ đến chuyện tối qua bị nghe lén, nhớ đến chuyện vừa mới bị Cố Tiêu cưỡng hôn, vừa nóng nảy, ngượng ngùng lại phẫn nộ, tất cả mọi phiền muộn dường như đã tìm thấy chỗ trút ra, bắt lấy Đào Phỉ đánh một trận tê người.

Đào Phỉ “the thé” kêu rên, ban đầu còn chạy bán sống bán chết, sau đó bị Trương Tư Nghị phát điên đuổi đánh tới cùng cũng không nhịn được cầm gậy khởi nghĩa, tóm một chiếc gối đầu khác phản công: “Cậu làm phản hả! Anh trai tôi đây suốt ngày mang cậu em ăn ngon uống say, cậu không nhớ chỗ tốt chỉ nhớ được ông đây bắt nạt cậu... Mẹ nó ai bảo cậu ngốc, ông đây nói gì cậu cũng tin, khó trách cậu bị đàn anh của tôi lừa cho xoay lòng mòng, tôi nói cho cậu biết, loại người ngốc nghếch như cậu, đi theo đàn anh tôi thì cậu suốt đời vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!”

Khóe mắt Cố Tiêu run rẩy, hai người này sao lại ấu trĩ như vậy? Anh cứ nghĩ Đào Phỉ chín chắn hơn Trương Tư Nghị một chút.

Trương Tư Nghị rất tức giận: “Tôi bị anh lừa gạt không phải bởi vì tín nhiệm anh! Mệt tôi còn xem anh là anh em tốt!”

Cậu đánh tiếp vài lần, gối đầu sắp bị đập tan, “Ông đây không bắn pháo miệng với anh, là đàn ông ít nói nhảm thôi, hôm nay không đánh ngã anh tên ông đây sẽ viết ngược!”

Đào Phỉ đang định phản kích đảo ngược tình huống, thấy Cố Tiêu cũng cầm một chiếc gối lên. Cái khó ló cái khôn, cậu ta vội vàng nói: “Viết ngược tên có là gì, tên của ông đây đều bị cậu đọc ngược, mẹ nó cậu có bản lĩnh nếu thua thì cùng họ với đàn anh của tôi!”

Cố Tiêu: “...!”

Cố Tiêu vốn muốn tham gia vào cuộc hỗn chiến để giúp Trương Tư Nghị... lại âm thầm thả chiếc gối trở lại.

Ừm, đây là thời điểm cho đàn em một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.

Nửa tiếng sau, hai tên ngốc thở hổn hển móc người ở mép giường, không còn bộ dáng anh em tốt lúc ban đầu.

Đầu tóc Trương Tư Nghị bù xù, hay tay cậu mỏi nhừ, Đào Phỉ cũng không chiếm được chỗ tốt, nhất là trận tập kích lúc mới bắt đầu, cậu ta bị đập đến không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

“Ngừng chiến đi...” Đào Phỉ bỏ cuộc trước, dùng tay làm động tác đầu hàng.

Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cậu ta, không phục nói: “Không được, còn chưa phân thắng bại!”

Đào Phỉ cạn lời: “Mẹ nó cậu hết sức rồi, còn muốn thế nào nữa?”

Trương Tư Nghị ôm gối đầu nói: “Nghỉ ngơi hai phút đánh tiếp!”

Đào Phỉ: “Nhưng tôi muốn ngủ, tôi nhận thua là được chứ!”

Trương Tư Nghị tỏ ra đề phòng, nói: “Không được, ai biết có phải anh đang lừa tôi không, anh thua hay không chỉ có bản thân tôi mới có thể phán đoán!”

Đào Phỉ: “...”

Đào Phỉ mang vẻ mặt đưa đám nói: “Đàn anh cứu mạng! Nhanh dẫn tên điên nhà anh trở về, ông đây muốn ngủ!!!”

Cố Tiêu dựa vào đầu giường, vừa tiếp tục dùng iPad lướt xem thông tin thiết kế, vừa bình tĩnh liếc nhìn cậu ta một chút, nói: “Phiền phức tự mình gây ra, phải tự mình giải quyết.”

Đào Phỉ buồn bực nói: “Mẹ nó, ép em ra tay mạnh, lát nữa đừng vu oan em bắt nạt cậu ấy!”

Trương Tư Nghị đang tự hỏi Đào Phỉ nói câu này có nghĩa là gì, liền thấy đối thủ vừa rồi còn “thoi thóp” đột nhiên nhảy lên, nắm lấy cái gối rồi lao tới phía cậu, ấn cậu trên giường, dùng gối đầu hung dữ đánh mông cậu, vừa đánh vừa nói: “Đêm nay anh trai tôi đây khiến cậu sảng khoái! Có phục không? Có phục hay không?”

Trương Tư Nghị bị chụp đến phát ngốc, chuyện gì xảy ra, Đào Phỉ bỗng dưng lấy sức lực ở đâu ra?

Sau khi đánh bảy tám lần liên tiếp, Cố Tiêu mới không nhịn được mà bảo ngừng: “Được rồi, được rồi, đừng nghịch nữa.”

Ngay khi Đào Phỉ dừng lại, Trương Tư Nghị tìm kiếm một khoảng trống và phản đòn vài lần.

Cố Tiêu cau mày, quát lớn: “Trương Tư Nghị, quay về đi ngủ.”

Trương Tư Nghị bực bội trong lòng nhưng nghe được mệnh lệnh của Cố Tiêu không dám tiếp tục càn rỡ, đành phải lưu luyến không thôi ôm gối, bò trở lại ổ chăn, ngoài miệng nói kháy: “Phục em gái anh! Thù oán của hai ta đã kết!”

Toàn thân rũ rượi tê liệt, Trương Tư Nghị vẫn lẩm bẩm: “Bà nó, tại sao em không đánh nổi cái tên Đào béo nam không ra nam, nữ chẳng phải nữ kia? Thật không khoa học, nếu anh không gọi em về, em chắc chắn thắng!”

Cố Tiêu buồn cười nhìn cậu, không chút nể nang đả kích cậu, nói: “Không có khả năng, trước kia Đào Phỉ là chủ tịch câu lạc bộ Karate đại học T.”

Trương Tư Nghị: “...” Cái gì?

Cố Tiêu vuốt vuốt cái đầu hơi đổ mồ hôi của cậu: “Vừa rồi cậu ấy không để em thua quá thảm chắc chắn là nương tay, nhường em đấy.”

Vành tai Đào Phỉ nằm trên giường bên cạnh đỏ lên, cậu ta khẽ hừ một tiếng, cuốn chăn, nghiêng người, quay mông về phía cặp đôi nam nam đáng ghét kia.

Trương Tư Nghị uất ức khủng khiếp, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không cam tâm, dùng chút sức lực cuối cùng chống dậy nửa người trên, nghẹn họng gào về phía Đào Phỉ: “Người có thể bị hủy diệt! Nhưng không thể bị đánh bại! Tôi tuyệt đối sẽ không nhận thua!”

Đào Phỉ: “...” Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!

Cố Tiêu bất lực đẩy cậu chàng hung hăng nhà mình xuống, trêu ghẹo: “Được rồi, Cố Tư Nghị, đừng trẻ con nữa.”

Trương Tư Nghị: “...” Cái gì? Cố Tiêu gọi cậu là gì? Cố Tư Nghị?

... What the fuck! Ngay cả Cố Tiêu cũng vào hùa với tên Đào béo chết tiệt bắt nạt mình! (T 皿 T)

Cố Tiêu nghiêng người nhìn Trương Tư Nghị, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Sự nóng nảy toàn thân Trương Tư Nghị dường như được làm dịu đi đôi chút bởi những động tác dịu dàng của đối phương, lúc này cậu mới chậm rãi thả lỏng.

Cố Tiêu đột nhiên nói một câu: “Chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.” Anh nói câu này rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như đang hà hơi, chỉ có một mình Trương Tư Nghị có thể nghe được.

Trương Tư Nghị nhớ đến những lời cậu vừa trò chuyện với Đào Phỉ, mặt đỏ như quả cà chua chín.

Cậu không dám hỏi Cố Tiêu chuyện gì sẽ xảy ra với họ sau ba tháng. Cậu sợ mình lộ ra sự thấp kém khi hỏi câu hỏi đó, nên cậu ngậm chặt miệng.

Nhưng không ngờ, Cố Tiêu lại hỏi trước cậu: “Không biết, ba tháng sau, em có hối hận vì lựa chọn của em không.”

Trương Tư Nghị rất ngạc nhiên, không nghĩ tới người hoàn mỹ như Cố Tiêu khi đối mặt với chuyện tình cảm lại không được tự tin, liệu cậu có khiến Cố Tiêu bất an đến thế?

Cậu giơ tay ôm lại Cố Tiêu, thì thầm nói: “Không đâu.”

Cố Tiêu nở nụ cười, từ từ trùm lên, dễ dàng ép Trương Tư Nghị đang trong tình trạng kiệt sức ở dưới cơ thể anh, đòi lấy nụ hôn chúc ngủ ngon thuộc về anh.

Trương Tư Nghị nhanh chóng bị tước mất khả năng suy nghĩ bởi nụ hôn của đối phương. Cuộc chiến gối đầu ác liệt vừa rồi làm cạn kiệt thể lực của cậu, đêm nay cậu đặc biệt không thể nhẫn nhịn, bị Cố Tiêu thoáng dùng đầu lưỡi trêu chọc hai lần liền không tự chủ được phát ra tiếng rên khe khẽ.

Phản ứng này cổ vũ Cố Tiêu không thể nghi ngờ, thúc đẩy anh bắt đầu một cuộc cướp đoạt dữ dội hơn, đầu lưỡi lướt qua từng chiếc răng của đối phương, thỉnh thoảng liếm hàm trên, gây ra một cơn run rẩy cùng tiếng hừ nhẹ gợi tình của người dưới thân...

“Hai người đủ rồi đấy! Còn để cho tôi ngủ không!” Tiếng gầm gừ của Đào Phỉ kèm theo một chiếc gối gào thét lao thẳng đến, đập vào lưng Cố Tiêu.

Cố Tiêu: “...” (=_=)

Trương Tư Nghị: “...” (O////O)

Sau mười mấy giây, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị không thể nhịn cười.

Đào Phỉ: “...” Khinh người quá đáng!!!

Mặc dù vẫn chưa hôn đủ nhưng Cố Tiêu không thể không kiềm chế.

Anh chậm rãi cúi người xuống, đầu dịch ra khỏi Trương Tư Nghị, cằm tựa vào bả vai đối phương, ghé vào tai cậu khàn khàn nói: “Tư Nghị, sự kiên nhẫn của anh... có lẽ cũng không tốt như em tưởng đâu.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu hôn tóc mai cạnh tai cậu, nói một tiếng “ngủ ngon”, sau đó anh lùi lại, để mặc một mình Trương Tư Nghị lộn xộn trong gió...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.