Cuộc trò chuyện vốn đang chìm dần vào quên lãng bất chợt trôi trào lần nữa sau câu nói của Trương Tư Nghị.
Tô Nguyên: “Chị ngất đây, em vừa làm mọi người sợ muốn chết!”
Khương Hải: “Chúc mừng chúc mừng!”
Nhậm Mộng Huyên: “Rốt cuộc đây là tình huống gì?”
Phó Tín Huy: “…”
Trương Tư Nghị: “Dọa mọi người rồi, lúc nãy tớ cứ tưởng đã trượt phỏng vấn, không ngờ kết quả lại đảo ngược. ~(≧▽≦)/~”
Tô Nguyên: “Chị đã bảo phỏng vấn chỉ đi cho có thôi mà, không có vấn đề gì đâu, lương tháng thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Người phỏng vấn trực tiếp cho em biết về vấn đề lương lậu, lương thử việc là năm nghìn một tháng, sau khi vào làm chính thức là tám nghìn, chưa tính tiền thưởng.”
Tô Nguyên: “Không tồi không tồi.”
Khương Hải: “Wow, lương tháng sau khi vào làm chính thức của cậu cao hơn cả của tớ, tớ mới được bảy nghìn thôi.”
Phó Tín Huy: “Tiền thuê nhà hàng tháng đã chiếm hơn một nửa lương tháng rồi, gừ gừ, còn không bằng nông dân cày ruộng ngoài đồng.”
Thấy tin nhắn này, Trương Tư Nghị đột nhiên có thôi thúc trở về ăn cơm hộp giá mười lăm đồng ở cửa hàng tiện lợi!
Tô Nguyên: “Em đừng tạt nước lạnh vào người em ấy, sinh viên khoa kiến trúc chính quy mới tốt nghiệp đại học ra trường làm việc ở Hải Thành lương tháng khoảng sáu, bảy nghìn là cao rồi, tám nghìn là quá tốt rồi nghe cưng. Lương chị cũng ngần ấy thôi, tranh thủ thời gian cố gắng phấn đấu, cuối năm giành được nhiều tiền thưởng.”
Khương Hải: “Đành thế thôi, chuyên ngành của chúng ta rẻ mạt thế đấy, học khổ hơn chó, làm mệt hơn trâu, kiếm được lại ít hơn gà[1].”
Phó Tín Huy: “Đừng xúc phạm gà, gà còn kiếm được nhiều hơn cậu!”
Khương Hải: “Kết luận: không bằng làm gà.”
Tô Nguyên: “Này này, lịch sự chút đi, ở đây còn có phụ nữ đấy. (=_=)”
Nhậm Mộng Huyên: “Chị họ của tớ học tài chính, sau khi tốt nghiệp làm quản lý tài chính tư nhân, bây giờ đã làm được hai năm, lương mỗi năm là hai trăm nghìn. [khóc to]”
Phó Tín Huy: “Tớ có một người bạn làm video dạy cách chơi game online, thu nhập mỗi tháng hơn hai trăm nghìn.”
Trương Tư Nghị: “Thôi xin các anh các chị! Cuộc đời đắng cay, có một số chuyện không nên phơi bày! Tốt xấu gì đây cũng là công việc đầu tiên của tớ! Mọi người không thể nói năng ngọt ngào khuyến khích cổ vũ tớ sao!”
Phó Tín Huy: “Khao đi khao đi!”
Nhậm Mộng Huyên: “Ăn khao ăn khao!”
Khương Hải: “Khao thôi khao thôi!”
Tô Nguyên: “Ăn khao ăn khao!”
Trương Tư Nghị: “…”
Đang mải miết nói chuyện, Trương Tư Nghị bất ngờ bị ai đó vỗ vai. Cậu quay đầu, thấy Cố Tiêu vừa mới phỏng vấn cậu ở ngay phía sau, khẽ cười nhìn cậu: “Miệng ngoác đến mang tai rồi kìa, lại lướt Wechat?”
Trương Tư Nghị: “…” Tại sao người này nhớ dai lời bạn gái cũ trách mắng cậu đến thế! Nhưng cũng thật sự trùng hợp, không ngờ lại gặp Cố Tiêu ở đây, “Anh cũng đến chỗ này ăn cơm?”
Cố Tiêu ôm cánh tay “ừ” một tiếng, nói: “Anh thấy vừa rồi em và mấy đồng nghiệp mới trò chuyện rất sôi nổi, sao họ không đưa em đi ăn cùng?”
Hả, anh ta thấy lúc nào? Trương Tư Nghị chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hấp tấp giải thích: “A, họ đặt cơm hộp ở công ty rồi, ăn ở trên tầng.”
“Thế à.” Cố Tiêu gật đầu.
Vừa lúc đến lượt họ, nhân viên phục vụ thấy hai người họ đang nói chuyện, cứ tưởng họ đi cùng nhau, lễ phép nói: “Mời hai anh đi bên này.”
Bởi lẽ Cố Tiêu không tỏ thái độ rõ ràng, Trương Tư Nghị không hiểu anh có muốn ăn cùng cậu không. Nhưng thấy trong quán chật kín người, rất nhiều khách đến ăn phải ghép bàn, nên cậu im lặng.
Nhân viên nhà hàng sắp xếp một chiếc bàn nhỏ cho họ. Vừa mới ngồi xuống, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Trương Tư Nghị. Cậu nghĩ thầm, hay là nhân cơ hội này mời anh một bữa! Mặc dù ngày đầu tiên đi làm mà mời lãnh đạo ăn cơm thì có vẻ giống nịnh nọt lấy lòng, nhưng tình huống của cậu khá đặc biệt, coi như xin lỗi chuyện ngày hôm qua. Như thế sau này cậu gặp Cố Tiêu cũng không cảm thấy mắc nợ anh nữa.
Vì trong thời gian cao điểm nên phải trả tiền trước khi ăn. Hai người đều tự chọn suất ăn của mình. Trương Tư Nghị đang định trả tiền thì Cố Tiêu ngồi đối diện đã đưa tiền cho nhân viên phục vụ: “Cả hai.”
Trương Tư Nghị giật mình: “Anh, anh mời em ăn ạ?”
Cố Tiêu: “Em có thể cho là em mời anh.”
Câu nói này có chút khó hiểu nhưng Trương Tư Nghị lại cho rằng đó là kiểu “nói đùa” của Cố Tiêu nên không nghĩ nhiều. Hơn nữa cậu đã bị hành động quẹt thẻ tín dụng của Cố Tiêu làm cho cảm động đến rớt nước mắt, càng tin tưởng đối phương là người tốt bụng và hào phóng.
“Các em vừa rồi nói những chuyện gì?” Cố Tiêu cầm lấy đũa tre dùng một lần trên bàn, chậm rãi rút ra.
Trương Tư Nghị nghĩ đến những chuyện tầm phào và lời đánh giá mà mấy anh chị đồng nghiệp nói về Cố Tiêu, cái gì mà “nữ kiến trúc sư lớn hơn anh ấy tám tuổi điên cuồng theo đuổi anh ấy”, “làm cấp dưới của anh ấy cũng không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì đâu”, dường như chẳng phải lời khen ngợi hay ho gì cho cam. Trương Tư Nghị lau mồ hôi lạnh, mặc dù cậu cũng thích ngồi lê đôi mách nhưng cậu không phải dạng người vì muốn lấy lòng lãnh đạo mà bán rẻ đồng nghiệp, thế nên cậu cân nhắc trả lời: “Họ bảo anh rất tài năng, ừm, còn rất nghiêm khắc.”
Cố Tiêu mỉm cười, nhẹ nhàng tách đũa tre ra, nói: “Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần em ngoan ngoãn chăm chỉ, sẽ không quá khó khăn.”
Trương Tư Nghị run lên khó hiểu, ngoài miệng vẫn cười phụ họa: “Vâng ạ, thầy có nghiêm khắc, trò mới nên người.”
Đang tán gẫu, cơm nước được bưng lên.
Một phần gà quay, một suất trứng xào thịt bò. Đồ ăn lóng lánh ánh nước, hương thơm ngào ngạt lấp đầy khoang mũi, vô cùng hấp dẫn. Ngoài ra còn kèm thêm trứng cuộn, súp miso và tempura, khẩu phần rất đáng kể.
Trương Tư Nghị ngạc nhiên tán thán, cầm đũa bắt đầu khởi động. Cậu ăn được một lúc, nghĩ đến trường đại học Cố Tiêu tốt nghiệp mà đồng nghiệp nhắc tới lúc trước, tò mò hỏi: “À đúng rồi, các anh chị nói anh tốt nghiệp đại học T?”
Thấy Cố Tiêu gật đầu, Trương Tư Nghị hưng phấn nói: “Vậy anh có biết đàn anh học cùng cấp ba với em không? Anh ấy tốt nghiệp trường trung học ngoại ngữ Nam Kinh, chắc khoảng năm 2004 hay 2005 thì bắt đầu học đại học T.”
Cố Tiêu ngẩng đầu, im lặng nhìn cậu một lát mới nói: “Anh cũng tốt nghiệp trường trung học ngoại ngữ Nam Kinh.”
Trương Tư Nghị chưa phản ứng được: “…A?”
Cố Tiêu ngắm nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, tiếp tục nói: “Thật trùng hợp, năm 2004 anh đậu đại học T.”
Trương Tư Nghị choáng váng, miệng nhai thịt gà cũng quên khép lại, hồi lâu cậu mới hỏi: “Anh nói gì?”
Cố Tiêu liếc nhìn cậu, một chút thích thú hiện lên rõ ràng trong mắt: “Anh còn nhớ vào năm 2008 anh được mời trở lại trường cũ diễn thuyết.”
Trương Tư Nghị trừng to mắt, đầu óc sợ hãi than van: Không phải thế chứ! Không thể tin được! thật hay giả đây!
Cố Tiêu cong khóe môi: “Khoảng tháng mười, một ngày sau ngày Quốc Khánh, bên ngoài giảng đường của Nam Kinh.”
Trương Tư Nghị bị sốc: “Trời ơi! Ý anh là, anh, anh chính là đàn anh của em?”
Cố Tiêu gật đầu: “Nếu em không dùng chuyện người khác đã trải qua để lừa anh, như vậy anh nghĩ, ‘tấm gương’ mà em nói lúc sáng, chắc là anh.”
Trương Tư Nghị vừa sợ vừa vui, còn có chút tức giận, không biết có phải Cố Tiêu xấu hổ mà cố tình che dấu sự thật không: “Sao lúc sáng anh không nói gì hết?”
Cố Tiêu uống một ngụm súp, nói: “Không phải em quên anh rồi sao.”
Giọng nói khẽ cao lên của đối phương làm Trương Tư Nghị có cảm giác anh đang “giận dỗi”, nhưng rất nhanh Cố Tiêu lại nói tiếp: “Hơn nữa anh đang phỏng vấn em, anh không muốn em nghĩ anh tuyển em chỉ bởi vì chúng ta học chung một trường cấp ba.”
Trương Tư Nghị: “…”
Một câu nói công chính nghiêm minh rõ ràng nhưng lại khiến trái tim Trương Tư Nghị âm thầm nhảy nhót. Những từ ngữ này còn có ý nghĩa khác, Cố Tiêu thừa nhận anh tuyển dụng cậu bởi vì năng lực của cậu.
Trương Tư Nghị mừng như mở cờ trong bụng, thật sự còn hân hoan hơn cảm giác theo đuổi thành công bạn gái cũ.
Người bây giờ đang ngồi ngay trước mặt cậu không chỉ là sinh viên đẹp trai nhất đại học T năm đó, nam thần viện kiến trúc X, mà còn chính là nhân vật huyền thoại cùng trường cấp ba cũ của cậu.
Trương Tư Nghị học cấp ba vài năm, rất nhiều năm rồi trường trung học ngoại ngữ Nam Kinh không có thủ khoa đại học. Cậu kém Cố Tiêu sáu khóa. Những thầy cô giáo đã dạy lớp Trương Tư Nghị cũng từng dạy lớp của Cố Tiêu. Lúc đi học, mấy giáo viên này thường hay kể về thần đồng tốt nghiệp năm 2004 trước mặt họ. Mỗi lần nhắc đến, giọng nói thầy cô tràn đầy yêu thích, nói học sinh kia thông minh và ưu tú cỡ nào.
Ngoài ra còn có một ví dụ khiến ấn tượng của Trương Tư Nghị đặc biệt sâu sắc.
Lần đó trường cấp ba cậu thi chung đề với toàn thành phố, đề thi vật lý khó nhằn hiếm thấy, hơn nửa học sinh trượt vỏ chuốt. Tuy thành tích môn vật lý của Trương Tư Nghị khá tốt nhưng cũng chỉ đạt điểm chuẩn. Khi đó trong lớp không đến mười người đạt mức điểm sàn, cao nhất cũng chỉ bảy mươi mốt điểm, bạn học kia còn có chút tự kiêu. Tuy nhiên, sau cuộc thi thầy dạy vật lý lại cảm thán nói một câu, “Nếu em học sinh kia vẫn ở đây, chắc chắn sẽ đạt điểm tối đa.”
Bây giờ Trương Tư Nghị ngẫm lại, em học sinh trong lời thầy, không phải là Cố Tiêu chứ!
Dù là hào quang của “thủ khoa” hay sự khen ngợi quá mức của giáo viên đều làm cho họ mù quáng sùng bái vị đàn anh thần đồng trong truyền thuyết này, đồng thời cũng tràn ngập ảo tưởng đối với chuyên ngành và trường học của đàn anh. Trương Tư Nghị chính là cậu học sinh lớp mười một bị nhiễm độc mãn tính.
Sau đó hai người tự nhiên trao đổi những chuyện xảy ra ở trường cấp ba, thầy hiệu trưởng trước kia còn làm hiệu trưởng không, chủ nhiệm khoa đã đổi người chưa, quầy bánh rán trước cổng trường có tăng giá không… Bầu không khí hòa thuận ấm áp, ăn xong bữa cơm này, Trương Tư Nghị cảm thấy khoảng cách giữa cậu và Cố Tiêu được rút ngắn lại. Nghĩ đến sau này được đàn anh giỏi giang như thế quan tâm giúp đỡ, tương lai cậu chắc chắn sáng sủa!
Ăn cơm xong trở lại công ty, Trương Tư Nghị cảm thấy bước chân nhẹ bẫng phiêu diêu. Thừa dịp đi toilet, cậu nhịn không được lấy điện thoại di động ra muốn khoe khoang với bạn bè, không ngờ mới mở Wechat đã đọc được một loạt tin nhắn mắng chửi cậu.
Khương Hải: “Người đâu rồi?”
Phó Tín Huy: “Fuck! Vừa mới nói ăn khao liền chuồn mất!”
Nhậm Mộng Huyên: “[Khinh miệt]”
Tô Nguyên: “Chị muốn nghe chi tiết về cuộc phỏng vấn! Tiểu Nghị trồi lên đi!”
Trương Tư Nghị: “…”
Trương Tư Nghị: “Tớ vừa mới ăn trưa cùng lãnh đạo, nói cho mọi người một chuyện trùng hợp đặc biệt, tớ vừa biết được, người phỏng vấn tớ tốt nghiệp cùng trường cấp ba với tớ!”
Phó Tín Huy: “Tớ nói này, anh ta tuyển cậu có phải vì cậu là đàn em của anh ta không?”
Trương Tư Nghị: “Biến! Ông đây dựa vào thực lực của bản thân!!”
Nhậm Mộng Huyên: “Khao đi khao đi!”
Khương Hải: “Khao thôi khao thôi!”
Trương Tư Nghị: “Biết rồi biết rồi biết rồi! Tớ không nói không khao! Đêm nay được không?”
Phó Tín Huy: “Đồng ý!
Nhậm Mộng Huyên: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”
Tô Nguyên: “Chị cũng thế!”
Trương Tư Nghị: “Khương Hải không tăng ca sao?”
Khương Hải: “Vì bữa cơm này tớ phải lẻn về!”
Trương Tư Nghị nói: “Tên bạc tình, cậu nhàn rỗi không có việc gì thì giúp tớ chọn địa điểm đi, buổi chiều tớ phải làm việc rồi, chắc là không có thời gian.”
Phó Tín Huy: “Nhanh thế đã vào làm rồi à?”
Nhậm Mộng Huyên: “Mỗi lần nghe Tiểu Nghị gọi biệt danh của Phó Tín Huy, não tớ đã tưởng tượng ra tiểu thuyết dài hàng nghìn chữ trong đó tiểu thụ bị tiểu công bội bạc tình nghĩa.”
Trương Tư Nghị: “Hủ nữ thối nát!”
Trương Tư Nghị: “Mà này tại sao em lại là thụ! (╯‵□′)╯︵┻━┻”
Phó Tín Huy: “[Ngầu]”
Trương Tư Nghị: “Không nói chuyện với mấy người nữa, nhân viên công sở phải làm việc đây! ~(≧▽≦)/~”
Phó Tín Huy: “… Lằng nhằng quá, biến lẹ đi.”
Khương Hải: “Ước gì tâm trạng tớ cũng tốt như cậu ấy, tớ tăng ca một tháng rồi mệt phát khóc.”
Trương Tư Nghị cất điện thoại di động, đứng lên, ngồi xổm nên hai chân tê liệt. Cậu nhìn đồng hồ, đã một giờ bốn mươi phút, cậu nhanh chóng đến phòng nhân sự làm thủ tục.
Chị Vương đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, Trương Tư Nghị thuận tay lật ra, không đọc kỹ liền ký tên.
“A đúng rồi,” Chị Vương đột ngột nói, “Sáng sớm giám đốc Cố có nói với em là lương thử việc tháng đầu tiên của em trừ năm trăm so với bình thường không?”
“A? Gì cơ ạ?” Trương Tư Nghị ngẩn người, chợt nhớ đến câu nói “nếu em thật sự để ý như thế, thì khấu trừ tiền lương là được rồi” của Cố Tiêu, lẽ nào không phải giỡn mà là thật sao?
Chị Vương: “A, cậu ấy không nói với em sao? Cậu ấy cũng bảo là năm trăm đồng khấu trừ này phục vụ chi tiêu hoạt động ăn uống của tổ các em.”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “Nói rồi, anh ấy có nói rồi.”
Mẹ nó, cậu rốt cục hiểu được ý nghĩa câu nói “em có thể cho là em mời anh” của Cố Tiêu lúc đang ở nhà hàng là gì rồi!
Mệt cho cậu vừa rồi còn ngu ngốc cảm động lâu như vậy, còn đâu hào phóng tốt bụng? Còn đâu rộng rãi vô tư? Người đàn ông này đúng thật là chẳng biết nể nang gì cả!
Trong chớp mắt, hình ảnh huy hoàng của đàn anh Cố trong lòng Trương Tư Nghị tụt dốc không phanh…
Ký hợp đồng xong, Trương Tư Nghị cúi đầu ủ rũ trở về chỗ bàn làm việc. Cậu hờn tủi giống như bị người xấu bắt nạt, thậm chí lúc bị bạn gái cũ điên cuồng trách móc cũng không khiến cậu khó chịu như bây giờ.
[1] Gà (nghĩa bóng) chỉ gái điếm. Làm gà là làm gái điếm, gái mại dâm