Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 148: Chương 148: Đến chơi




Đáng tiếc là Trương Tư Nghị bỏ lỡ nét ngượng ngùng hiếm thấy trên mặt Cố Tiêu, cậu đang bận thẹn thùng... Cái, cái gì mà “Vợ” chứ! Cậu mới không thèm cái xưng hô buồn nôn thế đâu!

Trương Tư Nghị trả di động cho Cố Tiêu, nụ cười ngây ngô mất tự nhiên hiện lên trên mặt: “Em không nấu bữa cơm này! Em chỉ giúp đỡ mà thôi!”

Mặc dù nói thế nhưng nghĩ đến “Lời nói dối” kia là Cố Tiêu cố ý khoe khoang ân ái cho cô gái kia xem, trong lòng Trương Tư Nghị trỗi dậy niềm vui không tên, cảm thấy Cố Tiêu làm ra loại chuyện này thật sự quá đáng yêu!

Vẻ mặt Cố Tiêu đã khôi phục bình thường, anh bình tĩnh nói: “Giác ngộ không tệ, vậy em nhớ nhé, em nợ anh một bữa cơm.”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)

Sau bữa cơm, dắt chó đi dạo xong, hai người lên lầu, Cố Tiêu đúng hẹn dạy Trương Tư Nghị đánh cờ vua.

Hai người ngồi hai bên trước bàn nhỏ, Cố Tiêu cầm cờ đen, Trương Tư Nghị cầm cờ trắng.

Đơn giản học phương pháp đánh cờ, Cố Tiêu trước tiên chơi cùng Trương Tư Nghị hai ván, đánh từng nước cờ hướng dẫn, dạy Trương Tư Nghị đi như thế nào, tất nhiên thắng thua cuối cùng không tính.

Trương Tư Nghị không biết độ khó của trò chơi, mới đánh được hai ván đã cảm thấy mình có thể hiểu hết được, đắc chí vênh váo nói: “Cái này có gì khó, cũng đơn giản mà. Đến đến đến, chính thức đánh một ván, để em khám phá kỹ năng chơi cờ của anh!”

Cố Tiêu ngước mắt liếc nhìn cậu một chút, cười khẽ: “Ăn nói ngông cuồng.” Nói xong liền bày cờ nghênh chiến.

Trương Tư Nghị tràn đầy hào hứng di chuyển một quân tốt, cậu dám ăn nói ngông cuồng không phải ỷ vào việc Cố Tiêu thích cậu sao. Cậu cảm thấy dù nói như thế nào Cố Tiêu cũng sẽ nương tay với cậu. Thấy Cố Tiêu đánh cờ không nhanh không chậm, Trương Tư Nghị càng tán thành.

Trong quá trình đánh cờ, Trương Tư Nghị gặp nguy hiểm hai lần, khó khăn lắm mới tránh được thảm họa. Cậu càng nhận định Cố Tiêu đang nhường cậu. So với thái độ của Cố Tiêu đối với một cô gái khác vào ban ngày, trong lòng Trương Tư Nghị ngọt ngào giống như rót đầy mật ong.

Nhưng dần dần, cậu phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì mấy lần cửa hiểm cậu đều cờ bí thí tốt, được cái này mất cái khác, quân cờ phe mình bị Cố Tiêu xử lý từng cái. Nhìn lại Cố Tiêu, mỗi một nước cờ đều ung dung điềm tĩnh, đánh bước nào, củng cố bước ấy.

Trương Tư Nghị luống cuống tay chân, một mảng cờ trắng bị cờ đen giết đến không còn một mảnh giáp, cuối cùng chỉ còn lại một cặp vợ chồng Đế Hậu.

Trong các quân cờ của cờ vua thì quân Hậu là quân có nước đi linh hoạt nhất, gần như là toàn năng, mà mỗi lần quân Vua chỉ có thể đi một ô nhỏ. Muốn Hoàng Đế không chết, Hoàng Hậu chỉ có thể ở bên cạnh nó một bước cũng không rời để bảo vệ. Một khi rời khỏi, liền có quân cờ của phe địch ở sau lưng nhìn chằm chằm, chỉ cần quân Vua bị xử lý, xem như thua.

Cố Tiêu lưu lại quân Hậu của Trương Tư Nghị, chính là cố tình làm cho cậu ôm chút may mắn hi vọng rằng vẫn còn đường chiến thắng, anh muốn chậm rãi chơi cùng cậu.

Trương Tư Nghị vừa muốn quân Hậu đơn phương độc mã xông pha chiến đấu, vừa muốn chăm sóc quân Vua lạc đàn, có thể nói là cất bước khó khăn!

Chơi một ván cờ hơn nửa giờ, Hoàng Hậu của Trương Tư Nghị không kiên trì được nữa, cũng bị Cố Tiêu giết. Cậu khủng hoảng niết chặt quân Vua tội nghiệp, trốn từ ô này sang ô khác, lòng như tro tàn.

Đến nước này, Cố Tiêu vẫn chưa vội giết cậu, mỗi bên mười sáu quân cờ, phe đen còn tám quân khỏe mạnh, anh dùng tám quân Đại tướng bao vây xung quanh Hoàng Đế của Trương Tư Nghị, mãi cho đến khi đối phương không biết phải chạy vào đâu.

Cảm giác này khiến Trương Tư Nghị vừa uất ức vừa tuyệt vọng, ngay khi cậu quyết định thừa nhận thất bại, cậu ngẩng đầu một cái, thấy Cố Tiêu mỉm cười nhìn cậu. Ánh mắt đó, rõ ràng đã sớm đoán được kết cục như vậy.

Trương Tư Nghị tức giận đến suýt nổ tung, cậu bắt lấy mấy quân tốt đen mà cậu ăn được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chịu thua!”

Cố Tiêu cười nhìn thoáng qua bàn cờ: “Sao lại nhận thua, không phải vẫn còn quân Vua sao, anh không giết em mà.”

Trương Tư Nghị: “...” A a a, anh đi chết đi! ╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Cố Tiêu cười một lúc, lấy các quân cờ và bày lại đúng vị trí trên bàn cờ, hỏi: “Còn chơi không?”

Trương Tư Nghị sưng mặt lên, quay lưng đi: “Không chơi!” Chơi cái rắm mà chơi! Ông đây còn tưởng anh đang nhường ông đây, không ngờ toàn bộ quá trình anh chỉ là đang đùa bỡn ông đây!

Cố Tiêu cười hỏi: “Tức giận à?”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu tiếp tục đùa cậu: “Kỹ thuật đánh cờ của anh thế nào?”

Trương Tư Nghị đứng thẳng dậy bổ nhào qua áp đảo Cố Tiêu, ông đây không nói lại được anh thì chắn miệng anh không được sao... Cậu hôn! Cậu cắn! Cậu là đàn ông, cậu muốn dùng cách của đàn ông để giải quyết thắng thua!

... Này này này, chờ một chút, anh làm gì! Anh anh anh... Quân tử dùng miệng không dùng tay chân, anh đừng có mà giở trò đồi bại!

Một phút sau, Trương Tư Nghị thuận lợi bị phản công.

Năm phút sau, trong căn phòng vang lên tiếng thở dốc mập mờ.

Mười phút sau, Cố Tiêu khàn tiếng dụ dỗ: “Gọi anh là gì nhỉ? Huh?”

Trương Tư Nghị: “Anh...” (O////O)

Cố Tiêu: “Gọi đi anh liền cho em.”

Trương Tư Nghị: “Cút đi... A!”

Trương Tư Nghị: “...”

Lại một phút sau, Trương Tư Nghị sụp đổ nhiều lần kêu lên: “Anh trai! Anh trai! Được chưa... Ưm...”

Cố Tiêu cười khúc khích, thì thầm: “Lần sau gọi chồng ơi đi?”

Trương Tư Nghị: “... Cút!!!”

Thứ hai đi làm, Trương Tư Nghị gặp tổng giám đốc ở công ty. Tổng giám đốc vốn dĩ còn híp mắt cười chờ chàng trai trẻ chào hỏi ông, niềm nở nhiệt tình như mọi khi... Không ngờ đối phương thấy ông liền quay đầu và đi thẳng.

Tổng giám đốc: “???”

Trương Tư Nghị: Hừ ~ Nói không để ý tới chú thì không thèm để ý tới chú. (ˋ_ˊ)

Cô “em họ” đã thêm Wechat của Cố Tiêu về sau cũng không liên lạc gì với anh. Nghe Cố Tiêu nói, tổng giám đốc đã ngầm hỏi anh tình huống này, Cố Tiêu cuối cùng cũng có cơ hội từ chối, khéo léo tỏ thái độ mình đã có người yêu. Tổng giám đốc hỏi thêm nhưng Cố Tiêu không nói gì.

Bậc cha chú cũng có chừng mực, đứa nhỏ hai bên đều không có ý định, không cần thiết lại tiếp tục mai mối.

Sau khi biết được Trương Tư Nghị hoàn toàn nhẹ nhõm, từ đáy lòng hy vọng rằng không có cái gì “Oanh oanh yến yến” kì lạ nào khiến Cố Tiêu phải đi ra mắt!

Một tuần vội vã trôi qua, để chào đón sự xuất hiện của ba mẹ Trương, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cẩn thận dọn dẹp nhà cửa một lần. Hai người cũng đặc biệt chú ý đến việc trong nhà có bất cứ đồ vật gì khiến ba mẹ hiểu lầm không.

Tuy nhiên, cho đến nay, hai chàng trai ngây thơ vẫn khá bảo thủ, ngoại trừ hai chiếc quần lót Trương Tư Nghị để trong phòng của Cố Tiêu và dầu bôi trơn mà họ đã sử dụng trước đó, thì không có gì khác.

Trương Tư Nghị thực sự cảm thấy may mắn vì họ có phòng riêng, hơn nữa gần một nửa thời gian họ đều tách ra ngủ riêng, không tính là “sống thử” theo nghĩa khác.

Vào trưa thứ bảy, ba mẹ Trương đến Hải Thành, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị lái xe đến ga đường sắt cao tốc để đón họ. Trương Tư Nghị gặp họ, vừa vui vẻ và cảm động, còn có chút căng thẳng.

Giống như mỗi lần Trương Tư Nghị trở lại Hải Thành sau khi trở về nhà, ba Trương mẹ Trương lần này cũng mang theo một đống túi to túi nhỏ, nếu Cố Tiêu không lái xe tới, Trương Tư Nghị không dám tưởng tượng họ đi tàu điện ngầm sẽ chật vật như thế nào.

Mấy tháng không gặp, mẹ Trương phấn khích giống như lần đầu tiên Trương Tư Nghị quay về vào năm ngoái. Trong nhà ga xe lửa, bà bất chấp hình tượng mà chạm vào khuôn mặt của con trai mình: “Lần này gặp thấy sắc mặt con tốt hơn năm trước, ôi, trên eo toàn là thịt.” Nói xong bà còn véo eo con trai.

“Sắc mặt tốt hơn? Con vẫn làm việc ngoài giờ thường xuyên mà.” Trương Tư Nghị cười vặn vẹo người. Gần đây mỗi ngày đều bị Cố Tiêu chạm vào chỗ ấy, khiến phần eo cậu đặc biệt nhạy cảm.

Tuy nhiên, nói đến sắc mặt tốt, khả năng thật sự có công lao của Cố Tiêu. Từ khi hai người về sống cùng nhau, họ thường tự nấu ăn vào buổi sáng và buổi tối, ngày ba bữa cơm rất đều đặn và tốt cho sức khỏe.

Ba Trương thấy hai mẹ con lằng nhà lằng nhằng, nhịn không được mà thúc giục: “Đi thôi đi thôi, không thể ngừng nói một lát sao? Đừng để Tiểu Cố người ta phải chờ.” Vẻ mặt ba Trương nghiêm khắc, giọng điệu cứng nhắc, chỉ có những nếp nhăn ở khóe mắt hơi cong bán đứng tâm trạng vui vẻ của ông lúc này.

Bây giờ mẹ Trương mới phản ứng được, đi đến chào hỏi Cố Tiêu.

Cố Tiêu cười nói: “Chú dì lên xe trước đi, vừa sáng sớm đã bắt xe tới, chú dì vất vả rồi, đi về trước rồi cùng nhau ăn cơm trưa.”

Mặt mày mẹ Trương hớn hở, vốn dĩ bà thấy con bà tốt, bây giờ nhìn vào Cố Tiêu lại cảm thấy con trai nhà mình bị quăng xa vài con phố.

Lên xe, Trương Tư Nghị không thể không phàn nàn: “Ba mẹ mang gì mà nhiều vậy, trước đó không phải nói chỉ có cá hố và sốt cua thôi sao?”

Mẹ Trương: “Đến thì phải đến rồi, tự nhiên phải đem theo nhiều một chút. Không phải sắp tết Đoan Ngọ à, mang ít bánh ú cho hai người các con, còn có bánh ú nước tro do bà ngoại con gói, đều là những thứ con khi còn nhỏ thích ăn. A đúng rồi, hai ngày trước cậu của con đưa đến vài cân vải thiều tươi mới có ở chợ, vừa to vừa ngọt...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.