Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 33: Chương 33: Hẹn hò




Trương Tư Nghị bị suy đoán của Điền Ngữ Tĩnh làm kích động đến nỗi khóe mắt mãnh liệt co giật, hẹn hò với Cố Tiêu?… Mẹ nó thật vượt ngoài sức tưởng tượng!

Vì kế hoạch bị đảo lộn nên Phó Tín Huy dường như không hài lòng, cậu ta nhíu mày nói: “Không từ chối được à? Bình thường đi làm đã phải tăng ca rồi, sao ngày nghỉ còn muốn chiếm dụng thời gian của cậu? Không phải là đưa cậu đi khảo sát kiến trúc đấy chứ?”

“Không thể nào!” Trương Tư Nghị thầm nghĩ, vừa rồi ở trên tàu cao tốc Cố Tiêu còn cho phép cậu vào điện thoại di động lướt Wechat, ngày mai là chủ nhật mà, từ đó suy ra, Cố Tiêu chắc là không đến mức dẫn cậu đi thăm quan kiến trúc vào ngày nghỉ.

Nhưng đối phương thật sự làm chuyện điên rồ đó, cậu cũng chẳng có cách nào. Dù sao hiện tại Cố Tiêu và ba cậu đang ngấm ngầm xã giao, a không, lén lút liên lạc, lỡ may anh không vui tố cáo cậu trước mặt ba cậu, với tính tình ‘tuyệt vời’ của ba cậu, tuyệt đối không tin người nhà mà tin người ngoài!

Cả người Trương Tư Nghị run rẩy, cậu ủ rũ nói: “Quên đi quên đi, tớ đã đồng ý với anh ấy rồi, không đổi ý được đâu. Anh ấy hẹn gặp tớ vào chín giờ sáng, tớ nghĩ cùng lắm chỉ mất một buổi sáng thôi, chắc anh ấy sẽ không mời tớ đi ăn đâu. Nếu buổi trưa về sớm, buổi chiều chúng ta có thể bảo Tô Nguyên và Nhậm Mộng Huyên đến cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Trương Tư Nghị chợt nhớ đến dự án trúng thầu trước đó, thái độ sa sút tinh thần liền thay đổi, hưng phấn kể cho Khương Hải và mọi người nghe chuyện, cậu kích động nói: “Tớ nghe đồng nghiệp nói sẽ được phát tiền thưởng, nếu như ngày mai có thể đi ăn cùng nhau tớ sẽ mời mọi người! Ha ha ha!”

Phó Tín Huy cảm thấy bất đắc dĩ vì thái độ một giây trước còn tuyệt vọng giây tiếp theo đã hừng hực sức sống của Trương Tư Nghị, cậu ta cũng bị truyền nhiễm, tâm trạng trở nên thoải mái.

Buổi tối Khương Hải vẫn quay về chỗ trọ của bạn gái. Họ đi rồi, Trương Tư Nghị một mình trong phòng kéo đàn violin một lát, ngượng tay không kéo được, bỗng chốc cậu uể oải, vứt đàn sang một bên.

Trước lúc đi ngủ, cậu nhớ đến cuộc gặp ngày mai với Cố Tiêu, trong lòng như bị móng vuốt mèo cào.

Rốt cuộc phải đi làm gì, có thật phải đi khảo sát kiến trúc không?

Trương Tư Nghị hơi sợ hãi, nhanh chóng lên mạng tìm hiểu quảng trường trung tâm liên hợp kia một chút, định làm bài tập trước thời hạn, đề phòng ngày mai lại bị Cố Tiêu châm chọc khiêu khích.

Quảng trường đó là một tòa nhà hiện đại phổ biến, thời gian xây dựng không sớm không muộn. Cho dù là phong cách hay tạo hình cũng chẳng có gì đặc biệt, bên trong giống y xì lời Khương Hải nói, chính là một tổ hợp thương mại, bao gồm khu ăn uống, mua sắm, studio và các chức năng khác, mấy trung tâm mua sắm của Hải Thành đều thiết kế theo kiểu hình này.

Trương Tư Nghị chợt nghĩ, có lẽ Cố Tiêu biết ngày mai là sinh nhật cậu? Nên anh đặc biệt tổ chức sinh nhật cho cậu?

Dù sao hiện tại Cố Tiêu đã biết hoàn cảnh gia đình cậu, còn đồng ý với ba cậu là sẽ tận tình ‘quan tâm’ đến cậu…

Chuyện như thế, từ nhỏ Trương Tư Nghị gặp rất nhiều.

Mặc dù cậu không dám khoe khoang lạm dụng biển hiệu ‘Ba tôi là sếp Trương’ ở bên ngoài, nhưng dù cậu có nói hay không, đều không ngăn cản được sự ưu tiêu và bảo vệ mà quyền lợi của bối cảnh gia đình mang lại.

Nhờ vô số con đường, những người khác biết được thân phận của cậu, biết ba cậu, ông nội cậu là ai, vì thế không thiếu người a dua nịnh hót, tâng bốc lấy lòng.

Trương Tư Nghị cho đến bây giờ có thể lớn lên ngay thẳng như thế, không chỉ là nhờ có sự cảnh cáo nhắc nhở và tận tâm chỉ bảo của ba cậu, mà còn có sự chỉ dạy ân cần và khéo léo hướng dẫn thầm kín của mẹ cậu, dạy bảo cậu toàn bộ những niềm nở vồn vã tự dưng dâng tặng có thể dẫn đến cạm bẫy tai họa. Bất kì hành vi đặc biệt nào vượt trên quy tắc đều phải trả giá tương ứng, một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ, cho nên bình thường đạm bạc mới là hạnh phúc.

Trương Tư Nghị không ngốc, biết ý nghĩa giáo dục trong đó, nhưng cậu không đạt đến trình độ không quan tâm hơn thua như ba cậu chờ mong, ngược lại cậu đã học nhuần nhuyễn khả năng ‘dù biết nhưng không lộ ra mà vẫn tỏ vẻ ngu ngơ’.



Trương Tư Nghị sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn. Lúc ký hợp đồng phải điền thông tin cá nhân, Cố Tiêu muốn biết ngày sinh nhật của cậu cũng không khó, biết đâu đây là một lần “đối xử đặc biệt.”

Có thể nói, vừa nghĩ đến Cố Tiêu tổ chức sinh nhật cho mình, Trương Tư Nghị cảm giác sung sướng vui mừng không sao kể xiết, giống như ngày lành dự kiến đã tới.

Humm, ba già ba còn bảo anh ấy giám sát con, biết đâu anh ấy muốn lấy lòng con còn không kịp đâu!

Trương Tư Nghị có ranh giới của riêng mình, dù sao cậu cũng có thể tiếp nhận mọi ưu đãi trong phạm vi chấp nhận được, còn muốn cậu giúp đỡ quan hệ là hoàn toàn không thể, cậu chính là người gian xảo như thế. (* ̄w ̄)

Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị mặc quần áo đẹp đẽ, sửa sang bản thân thật bảnh, lộc cộc bước ra khỏi cửa.

Đi tàu điện ngầm đến gần nhà ga phụ cận quảng trường, Trương Tư Nghị chậm năm phút đồng hồ, cậu gửi tin nhắn cho Cố Tiêu, hỏi anh gặp nhau ở đâu.

Cố Tiêu: “Cửa số hai, đối diện trung tâm mua sắm đi vào.”

Trương Tư Nghị: “Em đến rồi, anh đang ở đâu?”

Cố Tiêu: “Gần đó chắc là có cầu thang an toàn, em xuống đi, đến bãi đỗ xe, anh đang ở gần cửa cuốn thứ hai của khu vực phòng cháy.”

Trương Tư Nghị sửng sốt, đến bãi đậu xe làm gì? Khu vực phòng cháy chữa cháy có trò gì vui? Ôi ngất mất, Cố Tiêu không thể đứng ở chỗ dễ tìm một chút sao?

Có thể Cố Tiêu chờ đến sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại đến, hỏi: “Xuống đến nơi chưa?”

Trương Tư Nghị: “Em xuống rồi nhưng không tìm được anh.”

Cố Tiêu: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Trương Tư Nghị: “Bãi đỗ xe, khu A, bên trái có một cây cột, phía trước là một chiếc Jaguar màu đỏ…”

Cố Tiêu: “Đứng yên đấy.”

Trương Tư Nghị: “Dạ.”

Vài giây sau, Cố Tiêu hỏi: “Thấy anh không? Anh đang ở dưới khe biến dạng[1].”

Trương Tư Nghị: “…” Anh có thể nói tiếng người được không!

Ngay khi Trương Tư Nghị chuẩn bị xù lông, cậu thấy được Cố Tiêu.

Nhiệt độ không khí hôm nay giảm đi một chút, chiếc áo khoác trên người Cố Tiêu chính là chiếc áo anh mặc ngày hôm qua, nhưng bên trong đã thay một chiếc áo len màu trắng cao cổ, một tay anh đút trong túi áo khoác, lững thững từ phía xa xa bước tới.

Trương Tư Nghị ngẩng đầu nhìn chăm chú xem khe biến dạng là cái quái gì.

Đó là một khoảng hở lõm màu đen rất rộng, gần như phân chia nóc nhà thành hai phần trái phải… Mẹ nó, quỷ mới biết đó là thứ gì!

Cố Tiêu thấy cậu hai tay trống không ngốc nghếch đứng đực ở đó, nhíu mày nói: “Sao em không mang gì đến?”

Trương Tư Nghị: “Em phải mang cái gì?”

Cố Tiêu nhướng mày rồi hạ lông mày xuống, hờ hững nói: “Anh hi sinh thời gian nghỉ cuối tuần quý báu của mình để phụ đạo cho em, ít nhất em phải mang sổ ghi chép đi chứ?”

Trương Tư Nghị: “…” Anh chưa từng bảo hẹn em ra ngoài để làm gì!

Vẻ mặt Cố Tiêu tỏ ra ‘anh không nói nhưng em phải đoán được chứ’, anh nói: “Nếu ba em không đặc biệt dặn dò anh dạy bảo em nhiều một chút, hôm nay anh cũng không rời giường sớm như thế, vậy mà em còn dám đến trễ.”

Trương Tư Nghị muốn bùng nổ, tại sao Cố Tiêu tự nhiên phát điên thế này! Hôm nay là sinh nhật cậu mà a a a!

Cố Tiêu dùng tay che miệng ngáp một cái, uể oải nói: “Quên đi, đi theo anh, hi vọng trí nhớ của em đủ tốt.”

Trương Tư Nghị mang vẻ mặt bực mình khó chịu theo sát phía sau Cố Tiêu, tức giận đến mức muốn nổ tung ngay tại chỗ.

Dọc đường đi, Cố Tiêu chỉ vào chỗ này chỗ kia của bãi đậu xe, giải thích cho cậu: “Tuyến đường giao thông bên trong bãi đỗ xe này được thiết kế rất tốt, anh đã sớm muốn gọi em đi xem, nhưng sau đó do tiếp nhận dự án của thành phố Z, thiếu người nên mới phải điều động em làm việc khác.”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu: “Trước đây anh cũng nói với em rồi, ý nghĩa của quy hoạch nhà ở và thiết kế bãi đỗ xe là như nhau. Nếu em thành thạo vẽ bãi đỗ xe rồi, sau đó làm cái gì cũng rất dễ dàng. Em đến đây, xem xem khoảng cách giữa đường trung tâm hai cột trụ này là bao nhiêu.”

Trương Tư Nghị: “…” Mắt cậu không phải là thước đo! Thấy thế nào được khoảng cách là bao nhiêu.

Trương Tư Nghị cố gắng bước về phía trước vài bước, tính toán một chút: “Khoảng chín hay mười mét gì đó.”

Cố Tiêu thở dài, lắc đầu, lấy một cuộn thước dây cỡ bằng lòng bàn tay từ trong túi quần ra, nói: “Đến đây giúp anh đo đạc.”

Trương Tư Nghị: “…” Mẹ nó anh mang theo thước cuộn bên mình tại sao còn bảo em ước lượng!

Hai người không chỉ đo khoảng cách giữa đường trung tâm hai cột trụ mà còn đo kích thước của từng góc, Cố Tiêu nói: “Thấy không, khoảng cách giữa đường trung tâm hai cột trụ chịu lực chỉ là tám mét năm, chiều rộng của mỗi vị trí đỗ xe chưa được tám mét, sắp xếp ba khu đỗ xe, vẫn khá chật chội.”

Trương Tư Nghị đăm chiêu suy nghĩ, tự mình xem tận mắt mới phát hiện, hóa ra bản vẽ và thực tế rất khác nhau.

Cố Tiêu dẫn cậu sang một khe biến dạng khác đo đạc khoảng cách giữa đường trung tâm hai cột trụ chịu lực, lần này là mười hai mét, nhưng ở giữa cũng sắp xếp ba vị trí đỗ xe.

Trương Tư Nghị hơi giật mình, chỗ vừa rồi quá chật, chỗ này lại quá rộng, người thực hiện vẽ bản vẽ bãi đỗ xe này sao lại làm ẩu như thế? Cố Tiêu dẫn cậu đến xem phản ví dụ sao?

Nhưng Cố Tiêu chỉ nhìn xung quanh một vòng, giải thích: “Em thấy đấy, hiện nay những chiếc xe ô tô được sản xuất to hơn, SUV cỡ lớn, chỗ đậu xe trước đó rất nhỏ, khi xe dừng lại không thể mở được cửa xe, cho nên số liệu tiêu chuẩn của bãi đỗ xe này đã lỗi thời. Anh thấy bãi đỗ xe này được thiết kế rất tốt, thứ phản ánh ở đây là, quảng trường trung tâm liên hợp này được xây dựng bảy năm trước, có lẽ bản vẽ thiết kế đã ra đời tám, chín năm trước. Nhà thiết kế đã sớm dự tính xu thế phát triển của loại hình xe ô tô trong tương lai, phân vùng bãi đỗ xe, ở cửa vào đã hướng dẫn xe đẩy và xe hơi tiến vào các khu vực khác nhau, tận dụng tối đa không gian.”

Trương Tư Nghị không nói nên lời, quả thật vậy, ra vào bãi đậu xe rất nhiều lần, cậu chưa bao giờ có ý định quan sát thiết kế bên trong. Nghĩ đến mình bây giờ vẫn còn dùng những số liệu tiêu chuẩn để thiết kế, cậu không khỏi cảm thấy mặc cảm tự ti.

Mặc dù có thêm kinh nghiệm nhưng toàn bộ hành trình Trương Tư Nghị vẫn miễn cưỡng và khó chịu.

Hai người phải bỏ hơn nửa tiếng đồng hồ để đi hết một vòng bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại tổng hợp khổng lồ, còn phải đo đạc kích thước, đây chẳng phải là cuộc đi dạo phố, hoàn toàn không thể tận hưởng niềm vui!

Tuy nhiên Cố Tiêu rất tập trung tinh thần. Anh dẫn cậu đi bộ hết vòng này đến vòng khác, vừa đi vừa nói: “Đừng nghĩ rằng kiến trúc sư chỉ phải suy xét các vấn đề về chuyên môn kiến trúc. Em xem vị trí ống thông gió ở đây, sau khi trở về em phải hiểu chiều cao cần bao nhiêu, còn bên này nữa, làm thiết kế thì phải xác định trước vị trí đặt hộp chữa cháy, sao cho khi mở ra để lấy bình chữa cháy thì không được cản trở vị trí đỗ xe… Nhớ rõ chưa?”

Trương Tư Nghị: “Nhớ rõ ạ…”

Tham quan học tập bãi đỗ xe đến trưa, đến nỗi bây giờ Trương Tư Nghị nhìn thấy xe ô tô là muốn nôn ra.

Xem xong thì đã tới giờ ăn trưa, Cố Tiêu chưa hề nói sẽ dẫn cậu đi ăn, anh chỉ đưa cậu ra quan sát lối vào và tình hình đường xá xung quanh bãi đỗ xe.

Trời chiều ảm đạm, mưa phùn lắc rắc, Trương Tư Nghị vừa đói vừa lạnh, bụng oán thán nhưng không thể nói ra, cảm giác loại đãi ngộ này còn tồi tệ hơn buổi đi xem xét hiện trường địa hình khu quy hoạch ở thành phố Z rất nhiều.

Mãi cho đến hai giờ chiều, tròn năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tham quan xong, trời mưa càng ngày càng nặng hạt.

Cố Tiêu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Không ngờ đã giờ này rồi, có đói bụng không?”

Trương Tư Nghị như nghe được lời của Chúa, hai mắt tỏa sáng, cả người hoạt bát trở lại… Cậu sắp chết đói rồi!

Cố Tiêu nhìn quanh, thấy có một cửa hàng KFC gần đó, cười hỏi: “Ăn thứ kia được không? Đêm qua mẹ em gọi điện thoại cho anh, nói em thích ăn gà rán KFC.”

Trương Tư Nghị: “…”

[1] Khe biến dạng (deformation gap, expansion joint, strain joint) là khoảng hở hẹp nhằm tách một công trình thành những phần riêng biệt để hạn chế ảnh hưởng do sự biến dạng của công trình gây ra nứt nẻ. Khe biến dạng có 3 loại: khe nhiệt, khe lún và khe kháng chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.