Sau khi gửi bản vẽ để bộ phận HVAC làm sắp xếp điều hòa không khí và hệ thống chiếu sáng cuối cùng, Trương Tư Nghị triệt để thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cậu chỉ cần in bản vẽ điện tử ra, xem xét lại bản vẽ, lên kế hoạch chi tiết, đều là những việc theo quy trình.
Trương Tư Nghị tự hào vênh váo lắc mông xoay tròn ghế tựa, nghĩ thầm, khà khà, bản vẽ thi công cũng chỉ thế thôi, không hề khó, tên Đào Phỉ kia có gì mà tự kiêu chứ.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng thét sợ hãi gần chỗ ngồi của Đào Phỉ.
Họ ngồi cách nhau ba dãy bàn, mỗi chiếc bàn làm việc của các nhà thiết kế tương đối lớn, khoảnh cách xa, những người đồng nghiệp không rõ tình huống ở bên này đều ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất Nhạc Nhạc thích buôn chuyện đã trượt ghế đến hóng hớt, sau đó cô nàng trượt trở về đưa tin: “Wow, anh chàng Đào Phỉ mới đến vừa làm ra một phương án trung tâm thương mại siêu cao tầng, siêu ngầu luôn!”
Trương Tư Nghị oán thầm trong lòng, ngầu thì có lợi ích gì, ngầu không phải là tiêu chí để đánh giá liệu kiến trúc một tòa nhà có tốt hay không! Hơn nữa tổ A của Không Biên Giới từ trước đến nay vẫn theo trường phái bảo thủ, ngược lại tổ B do Đồng công dẫn dắt lại theo phong cách hoang dã phóng khoáng. Nếu thiết kế của Đào Phỉ thiên về phô trương, ở tổ này có vẻ không phù hợp.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị ít nhiều có thể đoán được phong cách thiết kế của Đào Phỉ, cậu không phán đoán dựa vào hình ảnh cá nhân của đối phương, mà là từ trường đại học cậu ta tốt nghiệp.
Đại học A là một trong những trường kiến trúc có uy tín nhất ở Anh. Phong cách thiết kế tổng thể của trường đại học này rất cực đoan cấp tiến, nói cách khác, chính là phi chính thống, nổi tiếng với “cá tính“. Trương Tư Nghị và các bạn học cùng lớp cùng nhau đi tham quan triển lãm thiết kế tốt nghiệp của trường đối phương, đồng hành với sự khâm phục là cảm giác “lũ quỷ múa loạn“.
Không phải tốt hay xấu mà là gây tranh cãi. Việc thăm dò và nghiên cứu về thiết kế của đại học A vượt quá bản thân sự xây dựng, dẫn đến những tác phẩm này ở giai đoạn hiện tại rất khó thực hiện được. Giá trị của sự thưởng thức khiến cho các vấn đề xem xét lớn hơn nhiều so với giá trị xây dựng và triển khai. Theo quan điểm của Trương Tư Nghị, những thứ này trái với khái niệm thực dụng của Cố Tiêu.
Cho nên vừa nghe Tất Nhạc Nhạc nói “siêu ngầu”, cậu theo bản năng không xem trọng. Đương nhiên, càng không kể đến sự thù địch từ trước đó của cậu đối với Đào Phỉ.
Nhưng Trương Tư Nghị chống đối thì đồng nghiệp bên cạnh cậu rất hưng phấn, bao gồm cả Chu Hồng Chấn và Viên Chí Thành, đều vươn cổ hỏi: “Ngầu ra sao?”
Tất Nhạc Nhạc giải thích bằng cử chỉ: “Tròn tròn, cong cong, rất dài, giống như một chồng bánh nếp, mỗi một lớp mặt phẳng cắt ra đều là hình bong bóng tự nhiên.”
Mọi người: “...”
Nghe hình dung của Tất Nhạc Nhạc, mọi người rất tò mò, đều đứng dậy đi qua nhìn, chỉ Trương Tư Nghị kiên quyết một mình giữ vững trận địa, có vẻ không hòa nhập với tốp người.
Chẳng mấy chốc sau hai người họ cũng trở về, Chu Hồng Chấn bùi ngùi nói: “Thật đẹp, có chút phong cách của Zaha.”
Viên Chí Thành nói: “Tớ nghĩ đó là phong cách của Mã Nham Tùng[1], không phải có gì đó giống “Tòa nhà Monroe[2]” sao?”
Chu Hồng Chấn nhún vai: “Không phải hai người đó cùng một chủng loại sao, đều thế cả.”
Tất Nhạc Nhạc cảm khái nói: “Tổ chúng ta cuối cùng cũng có thiết kế có giá trị nghệ thuật cao.”
Viên Chí Thành: “Nói thế có nghĩa là thiết kế của chúng ta rất xấu xí.”
Chu Hồng Chấn nói: “Mô hình thiết kế tiết kiệm lại bảo vệ môi trường đều rất xấu, phương pháp này của sếp, không còn cách nào khác...”
Tất Nhạc Nhạc gật đầu nói: “Đúng thế, lần tới chúng ta làm việc cùng tổ của Đồng công, sẽ nhờ “anh Quả Đào” ra trận.”
Viên Chí Thành nheo mắt hỏi: “Em đặt biệt danh cho anh ấy lúc nào vậy?”
Tất Nhạc Nhạc: “Không phải em khởi xướng đâu, người bên cạnh Đào Phỉ bây giờ đều gọi anh ấy như thế, hình như anh ấy bằng tuổi Kỷ Phi Vũ.”
Trương Tư Nghị: “...” Tại sao Đào Phỉ vừa vào công ty đã được gọi một cách kính trọng, còn cậu lại có một biệt danh tràn đầy sỉ nhục như “Dì Tư”!? A fuck! Không công bằng! (= 皿 =)
Lúc này Chu Hồng Chấn mới phát hiện, Trương Tư Nghị bình thường khá thích buôn chuyện đột nhiên cũng đặc biệt yên lặng vào ngày hôm nay. Nói “cũng” là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây Trương Tư Nghị thật sự quá khác thường - Ảm đạm, thờ ơ, trống rỗng, giống như không hứng thú với bất kì chuyện gì, chỉ dốc lòng vùi đầu vẽ vời.
Chu Hống Chấn cứ tưởng rằng dự án Trương Tư Nghị đang làm khá cấp bách nên cậu mới không rảnh rỗi phản ứng người khác, nhưng ăn cơm trưa vài ngày trước anh đã hỏi dò Đỗ Nhuế Hiên mới biết được không phải thế. Trương Tư Nghị chỉ đột ngột bắt đầu hăng hái, cắm đầu vào công việc giống như đang trốn tránh gì đó. Cậu ấy gặp phải chuyện gì trong cuộc sống rồi sao? Không thể nói với đồng nghiệp khác? Nếu chỉ vì Đào Phỉ gia nhập công ty khiến cậu áp lực, vậy cũng phản ứng thái quá rồi?
Nhìn Trương Tư Nghị như thế, Chu Hồng Chấn hơi lo lắng. Anh vẫn thích dì Tư bình thường ngốc nghếch, hay phạm sai lầm, tò mò, thỉnh thoảng lại trộm lười biếng hơn! TAT Chu Hồng Chấn không nhịn được mà hỏi: “Dì Tư, sao em không đi xem thiết kế của Đào Phỉ?”
Trương Tư Nghị nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, giả bộ tập trung làm việc, qua loa trả lời Chu Hồng Chấn: “Em đang bận, lát nữa xem.”
Chu Hồng Chấn: “Ừm...”
Trương Tư Nghị hừ một tiếng trong lòng, cậu không thèm đi nhìn đâu, nghe họ miêu tả là biết đó là một thứ kì lạ, chủ tịch nước Tập Cận Bình đã nói, không nên tạo ra những công trình kiến trúc kì quái.
Ngoài ra, cậu là người đàn ông đã vẽ xong bộ bản vẽ thi công trước thời hạn. Năm trước đi thuyết trình, cậu nghe cục trưởng Vương nói, tòa nhà văn phòng này dự định bắt đầu khởi công vào tháng tư năm nay, rất nhanh cậu sẽ là nhà thiết kế kiến trúc có tác phẩm xây dựng thực tế.
Ôm cảm giác hài lòng và chấp thuận nở phồng trong lòng, Trương Tư Nghị hiếm thấy tranh thủ lúc rỗi rãi lướt mạng một chút.
... Vài năm trước cậu từng thấy ảnh chụp “Tòa nhà Monroe” nhưng đã quên nó mất tiêu rồi...
... Chồng bánh nếp... Nó trông như thế nào?
Đang tự bổ não phương án của Đào Phỉ, Trương Tư Nghị bỗng nghe thấy Cố Tiêu ở phía sau gọi tên cậu: “Trương Tư Nghị.”
Giọng điệu của đối phương hơi nghiêm trọng khiến cho Trương Tư Nghị trong giây lát nghĩ bản thân lên mạng làm việc riêng bị anh phát hiện. Cậu run tay tắt trang tìm kiếm “chồng bánh nếp”, quay người qua.
Vẻ mặt của Cố Tiêu nghiêm túc như giọng nói của anh nhưng Trương Tư Nghị lại nghĩ, cậu đã hoàn thành bản vẽ rồi, có gì mà phải sợ?
“... Đến văn phòng của anh.” Cố Tiêu nói xong, anh xoay người đi trở về.
Trương Tư Nghị càng cảm thấy kì lạ, chỉ gọi cậu đi vào văn phòng, tại sao Cố Tiêu lại tự mình đến nói, không phải có phần mềm truyền tin sao?
Nhưng cậu không dám lơ là, thuận tiện mang theo một chồng bản vẽ hoàn chỉnh mới in ra từ sáng, đi vào phòng làm việc của Cố Tiêu.
Cố Tiêu đã ngồi xuống, anh hơi cau mày, làm cho Trương Tư Nghị cũng có chút căng thẳng. Cậu trình tập bản vẽ lên, mở miệng trước: “Buổi sáng hôm nay em đã vẽ xong bản vẽ thi công tòa nhà văn phòng, vẫn chưa kịp nói với anh, đây là bản vẽ mới nhất.”
Từ đầu đến cuối nhờ Đỗ Nhuế Hiên xem lại ba, bốn lần, Trương Tư Nghị đã khá tự tin với bản vẽ này. Lời nói hùng hồn mạnh mẽ vừa rồi giống như nói “Ông đây đã hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể làm gì ông đây chứ?”
Nhưng Cố Tiêu nghe cậu nói xong, lông mày nhăn lại càng sâu.
Môi co giật, cuối cùng Cố Tiêu không nói gì. Anh tiếp nhận bản vẽ của cậu, trước tiên cúi đầu lật ra xem xét.
Từng tập bản vẽ, từ mặt cắt ngang đến từng chi tiết, Cố Tiêu xem rất cẩn thận. Anh theo thói quen cầm lấy bút chì, do dự muốn viết gì đó, sau cùng không hề khoanh tròn gì hết.
Trương Tư Nghị không biết Cố Tiêu không tìm ra vấn đề hay là có vấn đề nhưng anh không khoanh tròn, bởi vì lực chú ý của cậu hoàn toàn không ở đó.
Nửa tháng trôi qua, lần nữa có thể ngồi đối diện với Cố Tiêu với một khoảng cách rất gần, Trương Tư Nghị tham lam nhìn chăm chú vào bàn tay cầm bút chì của đối phương, xương cổ tay nhô lên, cửa tay áo sơ mi sạch sẽ, cánh tay mạnh mẽ ẩn giấu dưới ống tay áo, bờ vai với khung xương hoàn hảo, hầu kết gợi cảm...
“Em...” Cố Tiêu đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi, “Đã vẽ đến nước này rồi, tại sao trước đó chưa từng để anh xem?”
Trương Tư Nghị giật mình, thu hồi tầm mắt, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Em nhờ Đỗ Nhuế Hiên xem giúp, không phải anh bảo chị ấy dẫn dắt em sao? Em thấy anh rất bận, em muốn hôm nay chờ bộ phận HVAC sắp xếp điều hòa xong mới đưa anh xem.”
Trương Tư Nghị càng nói càng cảm thấy hợp lý. Đúng vậy, mỗi ngày Cố Tiêu không đi họp thì đi công tác, dù có ít thời gian rảnh rỗi cũng đi cùng Đào Phỉ, còn đâu thời gian giúp cậu xem xét bản vẽ.
Cố Tiêu nhìn thẳng vào cậu, hỏi trắng ra: “Có phải gần đây em lảnh tránh anh không?”
“...” Trương Tư Nghị hoảng hốt, theo bản năng phản đối, “Em không có... Vì sao em phải tránh anh?”
Ánh mắt của Cố Tiêu phong tỏa đường nhìn tránh né của cậu, ngón tay đặt trên một nửa bản vẽ, anh trầm giọng nói: “Anh dù bận cũng sẽ dành thời gian xem bản vẽ của em. Anh để Đỗ Nhuế Hiên dẫn dắt em, là bảo em ấy chỉ dạy em một ít kiến thức cơ bản, không phải để em ấy đưa ra quyết định cuối cùng cho em. Kinh nghiệm vẽ bản vẽ thi công của em ấy phong phú đến đâu cũng không tránh được sai sót. Ngoài ra, trong suốt thời gian này, gần như cách một ngày anh đều gửi tin nhắn hỏi em vẽ đến đâu rồi, tiến triển đến bước nào rồi, em đều trả lời anh là em còn đang vẽ... Nhưng bây giờ, em đột nhiên không đầu không đuôi nói em vẽ xong rồi?”
Trương Tư Nghị nghẹn lời mà phản đối: “Bây giờ xem cũng thế mà...”
Cố Tiêu đột nhiên ngắt lời cậu: “Trương Tư Nghị, công việc phải chú ý phối hợp, gần đây em có chuyện gì vậy?”
Trương Tư Nghị bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng cậu cũng uất ức muốn chết - Nếu mỗi ngày anh không dính lấy Đào Phỉ như hình với bóng, ông đây còn phải tránh né anh à? Anh xem bản vẽ giúp em, Đào Phỉ còn trách anh bận rộn, ông đây tự mình gánh vác, đỡ gây phiền phức cho anh!
Cậu thừa nhận cậu như vậy có chút cố tình gây sự, nhưng nếu không né tránh Cố Tiêu, cậu sợ mình không nhịn được mà biểu lộ hết tình cảm của bản thân. Cậu không muốn giống như một người oán phụ hàng ngày dẫm chân ngẩng đầu chờ Cố Tiêu quan tâm!
Cố Tiêu mệt mỏi thở dài, buông bút, thu tay, mặc cho một nửa bản vẽ tự động khép lại, nhẹ nhàng nói với cậu: “Tòa nhà văn phòng sẽ không được xây dựng nữa.”
Trương Tư Nghị không kịp tiêu hóa: “Cái gì? Tại sao?” Thậm chí cậu hơi bực bội, nghĩ mình khiến Cố Tiêu tức giận nên anh dễ dàng đưa ra phán quyết cho cậu.
Tiếp theo, Cố Tiêu giải thích nguyên nhân: “Hôm nay anh mới nhận được điện thoại của cục trưởng Vương. Ông ấy nói, năm nay họ nhận được văn bản của cấp trên, không được xây dựng bất kì tòa nhà nào dưới danh nghĩa chính phủ, dự án tạm thời bị đình chỉ, cho nên... Bộ bản vẽ này, không còn giá trị.”
Trương Tư Nghị dường như bị hắt một xô nước đá, cả người lạnh cóng từ đầu đến chân.
Tình cảm không suôn sẻ khiến trọng tâm cuộc sống của Trương Tư Nghị hoàn toàn chuyển đến công việc. Hơn nửa tháng qua, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vẽ đồ họa, tìm phòng xem phòng, toàn thân kiệt sức. Nhưng cậu nghĩ, vẫn còn thành tích công tác chống đỡ bản thân, chỉ cần cố gắng, không gì là không thể.
Theo tiến độ nâng cao dần lên của bản vẽ, Trương Tư Nghị càng ngày càng kiên cường, tự tin, cảm thấy cậu không cần ai hết, một mình cũng có thể.
Tuy nhiên, ngay vào giây phút cuối cùng, vào thời điểm sắp đạt được thành công, mục tiêu của cậu đột ngột biến mất.
Trước mắt Trương Tư Nghị biến thành màu đen, cậu lập tức cảm thấy thế giới ầm ầm sụp đổ. Cậu không biết ý nghĩa tồn tại của cậu trong công ty, không biết cậu nên làm gì bây giờ, càng không biết bản thân nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với Cố Tiêu đang chất vấn cậu “có chuyện gì xảy ra“.
[1] Mã Nham Tùng (kiến trúc sư): Sinh năm 1975 tại Bắc Kinh, từng theo học học viện công trình kiến trúc Bắc Kinh (nay là đại học kiến trúc Bắc Kinh), sau đó tốt nghiệp đại học Yale, Mỹ. Năm 2014, Mã Nham Tùng thành lập công ty kiến trúc MAD, thiết kế một loạt các công trình kiến trúc nghệ thuật mang tính biểu tượng như bảo tàng nghệ thuật kể chuyện Lucas, “Tòa nhà Monroe” của Canada, Bảo tàng Ordos, Đảo Văn hóa Cáp Nhĩ Tân, Công viên Chaoyang Park Plaza, thủy cung, Bong bóng Hutong. Năm 2010, viện kiến trúc hoàng gia Anh (RIBA) trao tặng anh hội viên danh dự quốc tế RIBA. Năm 2014, anh được Diễn đàn Kinh tế Thế giới vinh danh là “Top thanh niên đứng đầu thế giới 2014”.
[2] Công trình nhà cao tầng Absolute World Towers ở thành phố Mississauga, tỉnh Ontario, Canada có hai tòa nhà xây đối xứng nhau được giới kiến trúc sư Canada gọi là “tòa nhà Marilyn Monroe”.
Sở dĩ tòa nhà được so sánh với nữ diễn viên “biểu tượng sex” của Hollywood - Marilyn Monroe là bởi hình dáng của nó có phần giống với thân hình đồng hồ cát của minh tinh màn bạc. Được biết mỗi căn hộ trong tòa nhà Absolute World Towers đều được thiết kế với những nét riêng biệt, độc đáo.