Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 42: Chương 42: Lấy lòng




Bất ngờ biết được mình và Phó Tín Huy thình lình tiến hành sinh hoạt chung - hai nam một cún, nội tâm Trương Tư Nghị vô cùng phức tạp.

Nhất là nhìn Phó Tín Huy mang theo vẻ mặt dịu dàng ôm ấp cún con lông vàng, giống như một người ba trẻ tuổi ôm bé con mới chào đời của mình… mà thành viên Trương Tư Nghị đóng vai trò quan trọng trong hành động “một nhà ba người” lại không có cách nào để hoàn toàn gia nhập vào bầu không khí ấm áp tương thân tương ái này.

… Cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. (=////=)

Tại sao cậu đột nhiên sản sinh ra cảm giác “được làm ba” rất đau trứng kia?

“Con chó này gọi là ‘Phấn Chấn’ à?” Trương Tư Nghị đặt vịt quay xuống, vẫn duy trì khoảng cách thỏa đáng với ‘hai cha con’ một lớn một nhỏ.

Cậu không ghét động vật nhỏ, nhưng không thể nói là yêu thích, ngược lại, cậu hơi sợ chúng.

Trong ấn tượng của cậu, chó là một loài động vật rất thần kỳ, có lòng trung thành, nhưng tuyệt đối không dễ thương.

Lúc còn bé có lần cậu đến nhà ông nội chơi, Viên vệ sĩ ở nơi đó sở hữu một chú chó chăn cừu collie. Có người nói rằng nó là chó nghiệp vụ, đã lập được nhiều chiến công.

Mùa đông năm ấy, Trương Tư Nghị nghỉ đông ở nhà ông nội. Bạn của ông nội đưa đến một chiếc chân lợn rừng tươi, bà nội cạo thịt lợn trên chân, để vệ sĩ đưa xương cốt cho con chó collie kia ăn. Viên vệ sĩ thấy Trương Tư Nghị tò mò, liền dắt cậu cùng nhau đi cho chó ăn.

Ban đầu Trương Tư Nghị vô cùng hiếu kỳ với con chó collie, đặc biệt thích dáng dấp ngồi xổm ngoan ngoãn đầy uy phong của nó.

Viên vệ sĩ đưa xương cho Trương Tư Nghị, Trương Tư Nghị mạnh bạo ném xương ra… Sau đó, cậu hình thành bóng ma tâm lý.

Cho đến bây giờ, cậu chưa từng quên hình ảnh chú chó nghiệp vụ ‘rất ngoan, không cắn người’ đột nhiên lao đầu mở chiếc miệng lớn ngậm lấy miếng xương đùi lợn, trong chớp mắt, Trương Tư Nghị cảm giác con chó kia có thể nuốt sống cậu!

Về sau, Trương Tư Nghị vừa kính vừa sợ chó, cho dù là nhìn một chú cún ‘mềm mềm dễ thương’, cậu cũng có thể tưởng tượng ra dáng dấp tàn bạo dã tính của chúng.

“Tớ cảm thấy cái tên này rất có ý nghĩa, sau này thấy nó liền nhắc nhở tớ phải phấn chấn lên.” Phó Tín Huy cười cười, vừa ôm Phấn Chấn thổi lông cho nó, vừa nói, “Con cún này rất nhát gan, trên đường đưa nó từ cửa hàng thú cưng về, nó sợ đến tè bậy lung tung, nên vừa rồi tớ phải tắm rửa cho nó.”

Thổi khô lông chó xong, Phó Tín Huy thấy Trương Tư Nghị ở một bên, cậu ta nhét chó vào lòng cậu, nói: “Cậu chơi với nó một lúc, tớ đi thu dọn ít đồ đạc.”

Trương Tư Nghị luống cuống chân tay ôm lấy cục lông, mắt to trừng mắt nhỏ với nó.

Có thể trên tay cậu còn vương mùi vịt quay, cún con đột nhiên cúi đầu, thè lưỡi liếm lên mu bàn tay của Trương Tư Nghị.

“What the fuck! Nó nó nó liếm tớ!!” Trương Tư Nghị rụt tay về, da gà nổi lên toàn thân, bộ dạng như gặp phải bệnh dịch.

Phó Tín Huy nhìn thấy mà cười ha ha: “Liếm thì mặc nó, chứng tỏ nó thích cậu, đánh dấu ký hiệu trên người cậu.”

Trương Tư Nghị: “…”

Phó Tín Huy cất máy sấy tóc, xoay người bước về phòng bếp: “Cậu mua vịt quay về à? Vừa khéo tớ cắm cơm rồi, xào một đĩa rau nữa là có thể ăn.”

Cuộc sống như vậy thật vi diệu và hòa bình. (=_=)

Được rồi, điểm không đúng duy nhất có thể là trong mắt người ngoài cậu và Phó Tín Huy càng ngày càng gay. Thậm chí Trương Tư Nghị không nhịn được mà nghĩ, nếu như họ vẫn ở cùng nhau, hai bên không có bạn gái, biết đâu sẽ sống với nhau đến già.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong chớp mắt đã bị Trương Tư Nghị bóp chết… Ngu ngốc! Đừng để ánh mắt của người ngoài làm ảnh hưởng, mặc dù xã hội bây giờ đã thoáng hơn xưa, nhưng trai thẳng vẫn là trai thẳng, anh em đồng cam cộng khổ tuyệt đối không thể biến thành gay!

Hơn nữa vừa nghĩ đến chuyện làm gay với Phó Tín Huy, da đầu Trương Tư Nghị đã trở nên tê dại, cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

Trương Tư Nghị bồi dưỡng tình cảm với Phấn Chấn một lúc, cẩn thận đặt nó xuống đất, cậu nhìn chằm chằm nó, xác nhận nó không có uy hiếp gì mới chậm rãi đi vào phòng tắm rửa tay.

Không ngờ cậu vừa đi được hai bước, Phấn Chấn cũng chạy đến, Trương Tư Nghị quay đầu lại nói: “Đừng vào phòng tắm, qua bên kia chơi đi.”

Phấn Chấn nghiêng đầu, ngồi xổm xuống.

Trương Tư Nghị tưởng rằng nó nghe hiểu, cười ha ha, cảm thấy hơi thích cún con này rồi.

Rửa tay xong, Trương Tư Nghị xoay người thì cảm giác dưới chân dẫm lên vật gì đó, kèm theo tiếng sủa chói tai vang lên, làm cậu giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Quay đầu tập trung nhìn, cậu phát hiện Phấn Chấn không biết lúc nào vào phòng tắm, lởn vởn quanh chân cậu!

Vừa mới bị dẫm một cái, nó cũng không chạy đi, mắt ừng ực nước rụt lại bên cạnh, nhìn Trương Tư Nghị giống như đang lên án cậu không cẩn thận.

Trương Tư Nghị: “…”

Trương Tư Nghị không còn gì để nói: “Mày không phải Phấn Chấn của tao, sao lại quấn lấy tao!”

Trương Tư Nghị bắt nó mang ra ngoài, chỉ vào dáng người đang ở phòng bếp, nói: “Cần Phấn Chấn chính là người kia, sau này theo cậu ấy, không được theo tao, hiểu chưa?”

Phấn Chấn cái hiểu cái không nhìn cậu hai giây, đột nhiên bốn chân mềm nhũn, ngồi phịch lên bàn chân của Trương Tư Nghị, vẻ mặt dễ thương, tựa như đang nói: “Trời ơi, em ngã xuống rồi, anh phải sờ em vài cái em mới đứng lên.”

Trương Tư Nghị: “…” Orz.

Phó Tín Huy xào rau xong, thấy Trương Tư Nghị ngồi xếp bằng trên tấm thảm ở phòng khách, kẹp cún lông vàng giữa hai chân, miệng nói thì thầm, không biết đang thuyết giáo điều gì.

Cậu ta vừa gọi Trương Tư Nghị vào ăn, vừa nói: “Thế nào, cún con rất đáng yêu phải không?”

Trương Tư Nghị không còn sức để phàn nàn, đáng yêu cái rắm! Quá dính người!

Hai người đang ăn cơm thì cún con ngồi xổm một bên ánh mắt đưa tình nhìn họ, vẻ mặt tỏ ra ‘xin các anh cho em ăn một chút’, còn thường xuyên phát ra những tiếng ư ử nhè nhẹ, Trương Tư Nghị mềm lòng nói: “Nó ăn gì chưa?”

Phó Tín Huy liếc mắt nhìn nó, lạnh lùng trả lời: “Mới về đã cho ăn, đừng cho nó đồ ăn, chó chính là như thế, cho dù nó ăn no rồi, lúc cậu ăn nó sẽ ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cậu, chúng nó là sinh vật bị thức ăn chi phối.”

Trương Tư Nghị: “…” Thật không quen! TAT

Phó Tín Huy còn nói tiếp: “Giống chó thân to sẽ lớn lên rất nhanh, lúc mới đẻ giống trẻ em sơ sinh được một ngày tuổi, chưa đến ba tháng sau đã rất to rồi.” Cậu ta so chiều cao, lại so chiều ngang, “Đến lúc đó có thể ăn một tô thực phẩm cho chó nhiều thế này, hơn nữa đây là chó đực, tới kỳ động dục có thể còn ôm lấy chân cậu mà ma sát…”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co quắp, cậu cảm thấy nếu để Phó Tín Huy nói xong, trọng tâm câu chuyện sẽ phát triển theo phương hướng ngày càng cổ quái, vì thế cậu nhanh chóng cắt ngang, hỏi: “Chuyện của cậu thì sao, nghĩ được thế nào rồi?”

Phó Tín Huy dừng một chút, trả lời: “Tình huống trong nhà tớ còn hơi phức tạp, hiện tại tớ không thể cắt đứt quan hệ với họ, tháng ba năm sau chị gái tớ sẽ kết hôn, bây giờ họ không rảnh để ý đến tớ, tớ còn đang tự do.” Cậu ta bới một bát cơm, tiếp tục nói, “Nhưng mà cậu nói rất đúng, tớ có tài nguyên tốt như vậy, cần phải cố gắng tận dụng, để bản thân nhanh chóng mạnh mẽ lên, tớ sẽ tìm cơ hội lên kế hoạch, chờ có năng lực tự lập rồi mới tách ra, đến lúc đó mặc họ dày vò tớ thế nào cũng chẳng liên quan đến tớ.”

“Ừ, cố gắng lên!” Trương Tư Nghị yên lòng khi thấy Phó Tín Huy suy nghĩ như vậy, bản thân cậu cũng trở nên hăng hái hơn.

Đêm đó, Trương Tư Nghị trả tiền thuê nhà quý sau cho Phó Tín Huy cùng với món nợ hơn mười bốn nghìn của thẻ tín dụng, chẳng mấy chốc tiền thưởng và lương tháng của cậu đã ra đi trong nháy mắt.

Nhìn tài khoản trống rỗng đến thảm thương, Trương Tư Nghị có cảm giác hoảng hốt… What the fuck! Tại sao nhanh thế đã không còn tiền? (#°Д°)

Tiêu hết tiền bạc trong một ngày đêm, Trương Tư Nghị vừa thức dậy lại trở thành kẻ nghèo kiết xác, chịu đựng áp lực cuộc sống, sáng sớm bước ra khỏi cửa để đi làm.

Trên tàu điện ngầm tính toán chi tiêu của bản thân, Trương Tư Nghị nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này, cậu không chống đỡ nổi. Với tính cách của cậu, tuyệt đối không tiết kiệm tiền được, nếu như trông cậy vào tiền lương cơ bản để sống qua ngày, sớm muộn cũng có ngày cậu bị thói tiêu hoang của mình giết chết.

Trải qua cảm giác sung sướng khi được nhận tiền thưởng, toàn bộ ánh mắt của Trương Tư Nghị bây giờ gửi gắm vào cấp trên.

Không sai, nhất định phải tham gia vào nhiều dự án lớn, nhận được tiền thưởng của những dự án lớn đó mới là biện pháp duy nhất để xoay chuyển tình thế!

Tuy nhiên, dự án thành phố Z kết thúc đã hai tháng rồi, Cố Tiêu cũng không để cậu tham gia vào dự án khác, nếu không phải bảo cậu vẽ bãi đỗ xe thì cũng là việc vặt, làm chút công việc đầu thừa đuôi thẹo.

Tất Nhạc Nhạc và Chu Hồng Chấn về sau còn theo Cố Tiêu làm một hạng mục khách sạn của Thanh Đảo, còn đến Thanh Đảo một chuyến, khiến Trương Tư Nghị ao ước không thôi.

Cậu thở dài não nề, aiz, lẽ nào thật sự phải đi lấy lòng Cố Tiêu mới có cơm ăn sao?

Nghĩ đến Cố Tiêu còn đang tức giận gây chiến tranh lạnh với cậu vì cây xương rồng kim hổ, Trương Tư Nghị cảm thấy tương lai ngày càng xa vời.

Đến công ty, Trương Tư Nghị nghe thấy mấy đồng nghiệp nữ hưng phấn ghé sát tai nhau trò chuyện về sinh nhật của Cố Tiêu.

Cậu ngẩn ra, nhớ được sinh nhật Cố Tiêu hình như vào tháng một, còn cụ thể vào ngày nào cậu đã quên, hỏi Tất Nhạc Nhạc, cậu mới biết được còn hai ngày nữa là đến sinh nhật anh.

Đồng nghiệp nữ bàn bạc tặng quà sinh nhật cho Cố Tiêu, nhưng Trương Tư Nghị nhớ rõ Từ Giai từng nói, Cố Tiêu chưa bao giờ nhận quà sinh nhật của người khác.

“Ôi chao, hay là chúng ta góp tiền mua quà, coi như biểu thị lòng thành, như thế anh ấy sẽ không từ chối chứ?” Một người đề nghị.

“Hay là mua một bó hoa cũng được.” Lại có người nói.

“Phụt, mua hoa tặng cho sếp nam hình như không thích hợp lắm? Tặng hoa gì? Hoa cẩm chướng? Hoa hồng? Ha ha, vậy thà tặng chocolate còn hơn!”

Mấy đồng nghiệp nữ cười quái dị, dường như có chút xấu hổ nhưng lại không nhịn được trêu chọc nhau.

Trương Tư Nghị lắng nghe, trong lòng chua xót, cậu cho rằng mình đang ghen tị… Cố Tiêu có tính cách tồi tệ như thế, không ngờ anh rất được mọi người hoan nghênh, hừ.

Đúng lúc này, đột nhiên có người nói: “Hay là chúng ta hỏi ý kiến dì Tư đi? Biết đâu em ấy biết Cố công thích cái gì!”

Trương Tư Nghị: “…” Tại sao lại hỏi em! Em không biết đâu!

Nhóm đồng nghiệp nữ nói xong liền xông tới, khe khẽ hỏi cậu: “Này này, em và Cố công khá quen thuộc, em biết bình thường anh ấy có sở thích gì không?”

Trương Tư Nghị cố gắng động não, không xác định mà trả lời: “A, thảo cầu?”

Đồng nghiệp nữ: “…”

Trương Tư Nghị dựng thẳng ngón trỏ, nói: “Chính là giống cây anh ấy nuôi ở công ty, gọi là kim hổ gai vàng.”

Từ Giai: “Nhưng anh ấy đã có một chậu cây xương rồng kim hổ rồi còn gì, không có gì đặc biệt chút sao?”

“Chủng loại xương rồng kim hổ nhiều như vậy, kim hổ gai vàng nghe đâu là loại rất rẻ, các chị có thể tặng loại đặc biệt hơn. Mấy hôm trước em có đi chợ chim và cây cảnh một chuyến, thấy rất nhiều xương rồng Nopal, xương rồng Rebutia, xương rồng long cốt… Có đủ loại màu sắc.” Trương Tư Nghị nhớ đến trên Wechat Cố Tiêu phổ cập kiến thức khoa học về xương rồng kim hổ thì nói những lời này với cậu, cậu càng khẳng định, vỗ tay tán thưởng một cái, “Đúng rồi, anh ấy rất thích xương rồng kim hổ, tặng thứ này chuẩn không cần chỉnh.”

Đồng nghiệp nữ hai mặt nhìn nhau, dường như có chút tin tưởng, rất nhanh vây quanh một bên bàn bạc xem lúc nào đi đến chợ hoa và chim cảnh.

Trương Tư Nghị sờ cằm, nghĩ thầm, sinh nhật cậu Cố Tiêu tặng thước cuộn cho cậu, bây giờ đến sinh nhật Cố Tiêu, dù thế nào cậu cũng nên tặng đồ vật để báo đáp?

Đây là một cơ hội tốt để lấy lòng Cố Tiêu, biết đâu anh vui vẻ sẽ ủy nhiệm cậu tham gia một dự án lớn, khà khà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.