Trương Tư Nghị ở bên cạnh giống như đi vào cõi thần tiên. Mặc dù cậu chắc chắn không đi, hơn nữa vừa rồi cậu còn bày tỏ thái độ từ chối rõ ràng với Hạ Trình Thiên, Cố Tiêu hỏi lại như vậy, khiến cậu có cảm giác bị trói buộc. Nhưng đây thật sự là quyết định của cậu, cậu không hề muốn mâu thuẫn của hai người kia trở nên sâu sắc hơn! TAT
Hạ Trình Thiên có chút nghi ngờ và cảm giác thất bại, không phải Trương Tư Nghị nói cậu không muốn chuyển công tác là bởi vì thích kiến trúc sao? Tại sao bây giờ anh cảm thấy như cậu là vì Cố Tiêu nên mới không chuyển? Hơn nữa, thằng em này ngay từ đầu đã biết Cố Diêu là em gái của Cố Tiêu? Cậu cũng biết Cố Tiêu muốn đến, vậy mà không chịu nói trước cho anh biết?... Hạ Trình Thiên vỗ đùi, động não - Fuck! Thằng em phản bội rồi! Mẹ nó, nhớ đến thái độ của Cố Diêu đối với Trương Tư Nghị, không chừng thằng em bội bạc này lại là một tình địch tiềm ẩn của anh!!
Hai câu nói vô cùng đơn giản của Cố Tiêu, không chỉ dễ dàng chia rẽ mối quan hệ của Hạ Trình Thiên và Trương Tư Nghị, mà còn khiến tâm trạng của hai người loạn xì ngầu hết cả lên.
Mạch suy nghĩ của Hạ Trình Thiên và Trương Tư Nghị xuyên qua xuyên lại giữa nội dung hấp dẫn của bộ phim điện ảnh và thực tại, cứ thế, đoạn mở đầu của một câu chuyện hay đã bị phá nát.
Ngược lại, tên đầu sỏ gây chuyện thoải mái dựa vào ghế mềm, vẻ mặt vô cùng dễ chịu.
Khác với cảm giác “đau trứng” thuần túy của Hạ Trình Thiên, Trương Tư Nghị căng thẳng ngồi cạnh Cố Tiêu, cảm thấy ngượng ngùng và may mắn giống như đang “yêu đương vụng trộm“. Dù sao, cậu thích Cố Tiêu mà vị trí ghế ngồi này không phải do cậu chủ động van xin để có được, là ông trời sắp đặt... Khà khà khà.
Không xem nổi phim điện ảnh, tâm trạng Trương Tư Nghị lơ lửng, cậu thật sự rất muốn ngắm nhìn Cố Tiêu.
Hơi thở gần trong gang tấc khiến toàn bộ đầu óc cậu có chút chếch choáng, dường như cậu ngửi được hương nước hoa dìu dịu tỏa ra từ người Cố Tiêu... Gì? Cố Tiêu xức nước hoa?
Đầu cậu nghiêng sang tiếp cận anh, giống như cún con khịt khịt mũi, hít thật sâu hai hơi, xác nhận là mùi hương trên người Cố Tiêu bay đến.
... Cố Tiêu mà cũng xịt nước hoa ư?
Trương Tư Nghị không phản cảm việc đàn ông sử dụng nước hoa. Trước đây cậu từng có thành kiến, nghĩ rằng đàn ông xịt nước hoa không ẻo lả thì cũng chính là làm việc trong tiệm uốn tóc. Sau đó cậu ra nước ngoài, ở trời tây vài năm, cậu phát hiện rất nhiều trai tây sẽ xịt một ít chất khử mùi dành cho nam giới, đặc biệt là đàn ông trung niên và cao tuổi. Ví dụ như vị giáo sư già dạy họ môn lịch sử kiến trúc, mỗi lần lên lớp ông đều mặc quần áo gọn gàng, đội một chiếc mũ chỉnh tề, kèm khăn tay và gậy chống. Cơ thể ông quanh năm tỏa ra hương thảo mộc và mùi sách tinh tế nhàn nhạt, khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái khi đến gần.
Kể từ đó, Trương Tư Nghị đã thay đổi thái độ của mình đối với việc sử dụng nước hoa của nam giới. Trong mắt cậu, những người đàn ông có đủ khả năng tài chính và địa vị xã hội nhất định sử dụng nước hoa là một cách để họ làm nổi bật sự quyến rũ cá nhân.
Tuy nhiên, cơ thể người châu Á không quá nặng mùi, miễn là chú ý đến vệ sinh cá nhân, dù không dùng nước hoa cũng khá nhẹ nhàng sạch sẽ nên Trương Tư Nghị không ngửi được mùi nước hoa trên người Cố Tiêu, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Đó là một mùi hương dễ chịu, trộn lẫn với một chút hương vị cam quýt và gỗ, tất nhiên, còn có mùi vị đặc trưng của riêng Cố Tiêu mà Trương Tư Nghị cảm thấy quen thuộc. Mùi thơm cậu từng ngửi thấy trên giường Cố Tiêu hôm qua đêm ở nhà anh, trên chăn và gối đầu đều có.
Bởi vì mũi người có thể thích ứng với mùi vị, mùi nhẹ hơn thì một lúc sau không thể ngửi được nữa. Vì lý do này, Trương Tư Nghị gần như tham lam hít vào không khí xung quanh, cố gắng cảm nhận lâu hơn một chút.
Cậu không nhận ra rằng theo quá trình này, cậu cách Cố Tiêu ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Chờ khi cậu phát hiện, gần như Trương Tư Nghị nghiêng đầu là có thể dựa vào vai Cố Tiêu.
Nhưng Trương Tư Nghị không rút lui, cậu liếc nhìn vai Cố Tiêu, chiếc áo len màu đen trông đầy lông dưới sự phản chiếu ánh sáng mờ ảo của màn hình, thôi thúc cậu trực tiếp sáp đến.
May thay bóng tối bao phủ xung quanh, không ai có thể nhìn thấy gò má đủ nóng để làm trứng chiên của cậu.
Kì thật, trước đây có một lần xem phim, Trương Tư Nghị từng tựa trên vai Phó Tín Huy mà ngủ. Lần đi công tác cùng Cố Tiêu, trên máy bay cậu cũng gối đầu lên vai anh ngủ giữa đường, thậm chí còn chảy cả nước bọt ra cánh tay anh.
Nếu đó là một hành động vô ý thức, có vẻ như hai người cùng giới sẽ không nảy sinh bất kì ý nghĩ kì lạ nào? Nhưng tại sao một động thái như vậy lại trở nên khó khăn khi nó là dự định cố ý?
Trương Tư Nghị nhắm mắt lại, nghĩ thầm, hay là mình giả vờ ngủ sau đó “không cẩn thận” tựa vào vai Cố Tiêu?
... Không thể! Thật khó để lấy được sự can đảm đó, có lẽ cậu sợ đối phương sau khi phát hiện sẽ ghét cậu...
Trương Tư Nghị lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm loại cảm giác lo được lo mất bởi vì tình yêu...
Cậu nghĩ, có lẽ tình cảm của cậu và bạn gái cũ căn bản không phải là mối tình đầu, sự yêu thích của cậu đối với Cố Tiêu mới tính là tình yêu đầu.
Khi Trương Tư Nghị lưỡng lự và thiếu quyết đoán, Cố Tiêu đột nhiên nghiêng đầu và thì thầm vào tai cậu: “Buồn ngủ? Muốn ngủ thì ngủ một lúc đi.” Nói xong, anh giơ tay quấn lấy đầu cậu, nhẹ nhàng ấn vào vai anh.
Trương Tư Nghị: “...”
Mùi hương dày đặc, mạnh mẽ thuộc về Cố Tiêu trong chớp mắt phả vào mặt, vấn vít trên khuôn mặt Trương Tư Nghị khiến cậu cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong thiết bị phát tán hormone kích kích tình dục, cả người mềm nhũn không thể di chuyển nổi.
Mà trong thời gian ngây ngẩn vài giây đồng hồ, Trương Tư Nghị mất đi cơ hội chạy trốn và từ chối.
Trái tim “thình thịch thình thịch” nảy lên, thậm chí lấn át cả tiếng phim điện ảnh.
Cậu ngơ ngác mà “ưm” một tiếng, không biết là đáp lại câu hỏi “Buồn ngủ?” của Cố Tiêu hay đang giả bộ vô thức phát ra tiếng nói mớ trong lúc mơ màng ngủ. Non nửa gương mặt, bao gồm cả vành tai, tóc mai, đều lưu lại cảm giác bị bàn tay của Cố Tiêu đụng chạm, lành lạnh, không biết là do tay Cố Tiêu quá lạnh hay mặt Trương Tư Nghị quá nóng.
Dễ dàng như thế, Trương Tư Nghị dựa vào người Cố Tiêu, nhưng Cố Tiêu lại chủ động kéo cậu qua.
Loại cảm giác này giống như suy nghĩ của mình bị người triệt để nhìn thấu lại được thực hiện ngay lập tức khiến Trương Tư Nghị cảm thấy rất không chân thật!
Bởi lẽ không thể giải thích được tại sao Cố Tiêu đột nhiên “am hiểu lòng người” đến thế, một lần nữa Trương Tư Nghị lại miên man nghĩ ngợi...
Vậy có phải Cố Tiêu thật sự thích cậu?... Không không không, chắc là Cố Tiêu không thích cậu đâu, nếu không lần trước trên Wechat anh đã không trả lời lạnh nhạt như thế?... Nhưng mà nếu anh không thích cậu, tại sao lại săn sóc đến vậy?... Lẽ nào Cố Tiêu là người thích chăm sóc mọi người và ân cần với cấp dưới?... Mẹ nó, người sếp nào sẽ để cấp dưới cùng giới tính dựa vào người khi xem phim!? (= 皿 =)
Trương Tư Nghị xoắn xuýt, nhưng cậu lưu luyến và yêu thích cảm giác này, không muốn rời khỏi vai Cố Tiêu.
...
Trong phòng chiếu phim, ngoại trừ ba người đàn ông, còn có một cô gái cũng không xem phim, cô chính là Cố Diêu ngồi ở phía sau.
Có lẽ Hạ Tuyết Anh không phát hiện điều gì. Dù sao vị trí của họ cách rất xa nhau, khi bộ phim bắt đầu, không ai hơi đâu mà quan tâm người khác ngồi ở đâu và họ đang làm gì. Ba người đàn ông ở trong rạp chiếu phim thì có thể làm gì? Chỉ có thể tròn mắt xem phim điện ảnh mà thôi.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Cố Diêu luôn để mắt đến hành động của anh trai cô và Trương Tư Nghị. Cô thấy họ ngồi xuống, nhớ kỹ vị trí của họ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía đó.
Hai chàng trai không thấp ngồi trên ghế chuyên dụng của rạp chiếu phim, từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy một nửa phần đầu của họ. Cố Diêu mở to mắt trừng trừng nhìn đầu Trương Tư Nghị cách anh trai cô ngày càng gần, ngày càng gần... Cuối cùng, trực tiếp được anh trai cô giơ tay áp vào.
Trong chớp mắt, trái tim Cố Diêu muốn vọt ra khỏi cuống họng!
Trời ơi, khi ấy cô có chút không xác định hai người có tình ý với nhau không, cách nghĩ của Trương Tư Nghị đối với anh trai cô là gì, nếu cậu là một người bình thường, sao có thể chấp nhận giống như chim nhỏ nép vào một người đàn ông xem phim!?
Sau nửa giờ, Cố Diêu không ngừng thấy anh trai cô nghiêng đầu nhìn Trương Tư Nghị, có lúc chỉ nhìn thoáng qua, nhưng có khi thời gian lâu hơn, hai ba giây, thậm chí có một lần, anh trai cô nhìn Trương Tư Nghị tận mười giây đồng hồ!
Sau khi Trương Tư Nghị tựa vào, Cố Diêu chỉ có thể nhìn được một nắm tóc trên đỉnh đầu đối phương, không thấy động tác và vẻ mặt của cậu. Cô gấp đến độ ngực như bị móng mèo cào... Trương Tư Nghị bị anh trai cô nhìn chằm chằm như thế, chẳng lẽ không có xíu xiu phản ứng nào?
Ơ? A... Chờ một chút!
... Có phải Trương Tư Nghị đang ngủ không? (⊙o⊙)
Đúng vậy, dựa vào người Cố Tiêu quá thoải mái, nghĩ về những vấn đề phiền não này quá mệt mỏi, Trương Tư Nghị liên tục xoắn xuýt, vậy mà, thật sự, cứ thế ngủ mất... (=_=)
Nhưng thời gian ngủ của cậu không dài, ít nhất cậu không ngủ một mạch cho đến khi bộ phim kết thúc như lần xem phim cùng Phó Tín Huy.
Lúc cậu tỉnh lại, bộ phim đang đến phần cao trào, tất cả mọi người đều chờ mong cô bé Lọ Lem biến thành công chúa đánh rơi chiếc giày thủy tinh sau vũ hội...
Đầu óc Trương Tư Nghị mơ hồ, ngủ gà ngủ gật mơ thấy ác mộng -
Cậu mơ thấy bản thân biến thành cô bé Lọ Lem trong phim, Cố Tiêu là hoàng tử. Cậu mặc chiếc váy vá lỗ chỗ, giày vải rách nát, ở ngoài cung điện gặp Cố Tiêu đang săn bắn, yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Tiêu cưỡi một con ngựa trắng, đầu đội vương miện lấp lánh, đẹp trai ngời ngời, khiến người ta căm phẫn!
Trương Tư Nghị mang theo tình yêu nảy mầm đuổi theo anh, hi vọng anh có thể hôn cậu, chạm vào cậu và ở bên cậu.
Tuy nhiên, Cố Tiêu lúc thì dịu dàng lúc thì thờ ơ với cậu, như gần như xa, khiến cậu cảm thấy bị dày vò.
Một ngày nọ, với sự giúp đỡ của bà tiên, từ một tên nhà quê cậu biến thành chàng trai mang vẻ đẹp sáng chói. Cậu không muốn chịu đựng nữa, lập tức đi đến trước mặt Cố Tiêu và hỏi anh: “Anh có thích em không?”
Cố Tiêu cười nhìn cậu, không trả lời, nụ cười của người kia đã cho Trương Tư Nghị chút ít can đảm. Cậu tiến về phía trước và nắm lấy tay Cố Tiêu, hỏi: “Sao anh không nói?”
Cố Tiêu theo bản năng rụt lại một chút, Trương Tư Nghị không muốn để anh trốn chạy, nắm chặt lấy bàn tay anh, nói: “Nếu anh thích em thì đừng buông tay!”
Cố Tiêu yên lặng nhìn cậu vài giây, cuối cùng anh chậm rãi nắm lấy tay cậu.
Trương Tư Nghị ngây ngất, đúng lúc này, cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chiếc váy của cậu biến thành quần!
Hóa, hóa ra... cậu là đàn ông! Thảo nào Cố Tiêu không trả lời cậu! (O 皿 O)
A a a a a...
Trương Tư Nghị ngay lập tức bị đánh thức bởi giấc mơ kỳ lạ này, nội dung của vở kịch trên màn ảnh kéo cậu trở lại với thực tế. Cậu liếm liếm khóe miệng ướt át, nhận thấy cậu lại chảy nước bọt, nhanh chóng đựng thẳng cái cổ nhức mỏi. Vẻ mặt thẹn thùng muốn giơ tay lên, Trương Tư Nghị lại phát hiện một nỗi kinh hoàng khác - tay cậu, đang cùng tay của Cố Tiêu nắm chặt lấy nhau.