Cố Tiêu hôn một cách gấp gáp, như muốn ăn Trương Tư Nghị vào bụng. Anh dùng sức mút đầu lưỡi cậu, cắn môi cậu và giữ chặt eo của Trương Tư Nghị bằng cánh tay kia, nặng nề ấn cậu vào trong ngực anh, không cho phép đối phương thoát ra dù chỉ một chút xíu.
Ban đầu Trương Tư Nghị trợn tròn sửng sốt sau đó cậu từ từ tiếp nhận, tìm được nhịp điệu và bắt đầu đáp lại anh, dường như cậu hiểu được ý nghĩa thể hiện qua hành vi của Cố Tiêu.
Sau khi im lặng quá lâu, đối phương có thể đang dùng động tác này để nói với cậu - “Đừng rời xa anh.”
Trương Tư Nghị có một loại tiếc nuối trong lòng, cũng có một loại nhẹ nhõm khi hết thảy đều chấm dứt.
Trên thực tế, chuyện này không quá nghiêm trọng như việc hy sinh tương lai vì người yêu. Ngay cả khi cậu không quay lại học thạc sĩ, vẫn luôn ở cạnh Cố Tiêu, cũng không có gì không tốt. Cậu sẽ tiếp tục cố gắng trên con đường này, nhưng có lẽ cậu sẽ tiến về phía trước với tốc độ chậm hơn.
Hơn nữa, nếu không đi, cậu không cần phải lo lắng về học phí nữa. Rốt cuộc, đó là một triệu, là khoản thu nhập của một người làm công ăn lương bình thường không ăn không uống trong suốt mười năm, có đáng để đổi lấy giá trị của bằng thạc sĩ trong hai năm không còn chưa biết chắc.
Trương Tư Nghị ôm chặt Cố Tiêu, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của người yêu bằng sự gần gũi của mình, nhưng đúng lúc này Cố Tiêu lại nới lỏng khoảng cách với cậu.
Hai người vẫn ôm nhau, Cố Tiêu nhìn cậu thật sâu, bàn tay đang giữ phía sau đầu cậu chầm chậm tiến về phía trước, vuốt tai, má và cằm của cậu, nhẹ nhàng bóp rồi dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi bị anh hôn đỏ của Trương Tư Nghị.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Em muốn đi thì đi đi.”
Trái tim của Trương Tư Nghị bất chợt nhảy lên, cậu đã sẵn sàng tâm lý bị Cố Tiêu bá đạo bác bỏ, nhưng cậu không ngờ rằng Cố Tiêu lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Đối phương nói rất bình tĩnh, thực sự là giọng điệu sau khi xem xét cẩn thận, nghĩ sâu tính kỹ. Không có một chút hờn dỗi hay tiếng thở dài nào có thể nhiễu loạn tâm trí của Trương Tư Nghị.
Nhưng chính sự trang trọng này, kết hợp với sự kiên trì thể hiện không muốn rời bỏ trong hành vi của Cố Tiêu, khiến Trương Tư Nghị cảm thấy đau khổ và xúc động.
Trái tim giống như lăn trong chảo dầu một vòng, nóng rát và đau đớn.
Cố Tiêu thấy cậu im lặng, thở dài và nhẹ nhàng giải thích: “Anh biết em có tinh thần dám nghĩ dám làm, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ khóa em bên cạnh suốt đời, nhưng anh không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.”
Trương Tư Nghị vội vã tỏ thái độ: “Làm sao mà nhanh thế được, em chỉ muốn hỏi ý của anh trước. Em từng nói với gia đình rằng em sẽ không tiêu tiền của họ sau khi tốt nghiệp, bây giờ sống cùng anh cũng không dám nói cho họ, cho dù em muốn ra nước ngoài, vẫn chưa có tiền nộp học phí đâu...”
Cố Tiêu ngắt lời cậu trước khi cậu nói xong, “Anh cho em.”
Trương Tư Nghị: “...”
Trương Tư Nghị không biết phải mô tả tâm trạng của cậu vào lúc này như thế nào, vấn đề tra tấn cậu trong một thời gian dài, với Cố Tiêu là ba từ “Anh cho em” - Một quyết định dễ như trở bàn tay, không mảy may đắn đo!
Trương Tư Nghị bất an nói: “Như thế không tốt lắm đâu...”
Cố Tiêu biết Trương Tư Nghị do dự cái gì, từ hành động kiên trì trả tiền phòng của đối phương kể từ khi cậu chuyển đến nhà anh có thể nhận ra được, chàng trai này không nhất định sẽ tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.
Anh dừng một chút, bình tĩnh nói: “Em đã đề cập chuyện du học với anh, chắc hẳn em có quyết định rồi. Hai ngày qua anh cũng cẩn thận cân nhắc thay em, tiếp tục việc học ở giai đoạn này xác thực giúp em đạt được tiến bộ tốt hơn so với việc ở lại Không Biên Giới. Anh cũng biết đi du học ở nước Anh không hề rẻ, giá thị trường của ngành nghề hiện nay không so được với quá khứ, cho dù em tiếp tục làm việc thêm mấy năm, anh cũng không đảm bảo em có thể tích lũy đủ tiền để đi học. Em không muốn mở miệng với ba mẹ em, lại không muốn anh giúp, vậy em định làm thế nào?” Anh cong ngón tay nhẹ nhàng gõ trán Trương Tư Nghị, nói, “Chẳng lẽ chỉ là lý luận suông thôi sao?”
Trương Tư Nghị há miệng, vắt hết óc đáp: “Em có thể, có thể mượn anh Trình Thiên, hỏi mượn Trầm Hạo...” Bạn từ nhỏ của cậu giàu có hơn cậu, hơn nữa họ đều sống có tình có nghĩa, cậu có thể mượn mỗi người nửa triệu. Nửa triệu này có lẽ chẳng là cái đinh rỉ gì trong mắt họ, dù sao cậu chắc chắn sẽ trả.
Không ngờ, Trương Tư Nghị vừa thốt ra câu nói kia, Cố Tiêu liền nghiêm mặt lại: “Em thà hỏi mượn họ cũng không hỏi mượn anh?”
Trương Tư Nghị cau mày nói: “Anh không giống...”
Cố Tiêu vội vàng nắm lấy hai tay của cậu đặt lên trước ngực anh, nghiêm nghị nói: “Trương Tư Nghị, anh không chỉ là bạn trai em, mà còn là người thân nhất của em ngoại trừ ba mẹ em. Anh hi vọng khi em có khó khăn người đầu tiên em nghĩ đến là anh, nhờ anh giúp đỡ, ỷ lại anh, để anh biết em cần anh! Nếu như chúng ta muốn bên nhau trọn đời, chúng ta sớm muộn gì cũng có một ngày tuy hai mà một, kinh tế, tài sản, tất cả mọi thứ, của anh chính là của em, của em cũng chính là của anh. Em có thể đừng tách bạch rõ ràng những thứ này được không?”
Trương Tư Nghị sững sờ, cậu nghĩ ngay đến cặp nhẫn mà Cố Tiêu chưa tặng.
Nếu Cố Tiêu nói điều này sau khi tặng chiếc nhẫn, Trương Tư Nghị có thể dễ tiếp nhận lời giải thích này hơn, nhưng Cố Tiêu chưa tặng cậu, cậu nghĩ có thể đối phương vẫn chưa sẵn sàng, hoặc muốn thử thách xem tình cảm của họ đã đủ vững vàng chưa.
Vì vậy, khi nghe được lời nói này, Trương Tư Nghị có chút bị mất chuẩn bị, loại tình yêu sâu sắc, nặng nề này đột ngột đập vào mặt và nhấn chìm cậu!
Trương Tư Nghị thu hẹp cánh tay, ôm chặt eo Cố Tiêu, đôi mắt cậu đỏ hoe, nghẹn ngào nói, “Tại sao anh lại tốt với em như vậy...”
Phải, họ mới ở bên nhau chưa đầy một năm, làm sao Cố Tiêu có thể tin tưởng cậu nhiều như vậy? Anh không sợ cậu cầm tiền bỏ trốn sao?
Không những phải nhịn đau để thả ra, mà còn dự định dâng hiến cho cậu một cách vô tư... Cậu phải may mắn như thế nào mới có thể gặp được một người đàn ông như vậy trong đời?
Cố Tiêu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười. Anh nhịn không được mà giơ tay chùi khóe mắt cậu, chậm rãi hạ giọng nói đùa: “Được rồi, đừng có quá nhiều áp lực, em cứ xem như là sính lễ anh trả trước cho em?”
Trương Tư Nghị nín khóc mỉm cười: “Ai muốn sính lễ của anh chứ!”
Cố Tiêu nhướng mày: “Không muốn sính lễ? Vậy ký hợp đồng bán thân đi, thỏa thuận mua bán, sau này em sẽ nhớ kỹ, sống là người của anh, chết là ma của anh...”
Trương Tư Nghị bị lời nói của anh chọc cho đến đỏ bừng cả cổ: “Anh nói ít thôi, đừng ỷ vào việc bây giờ anh có tiền mà muốn làm gì thì làm. Sông có khúc, người có lúc, ai biết có phải anh đầu tư vào nguồn lực tiềm tàng nào đó, chờ em học thành tài trở về kiếm cả đống tiền, kiệu tám người khiêng rước anh vào cổng nhà họ Trương. Tiền của anh mà là sính lễ á, xem như của hồi môn sớm còn chấp nhận được.”
Cố Tiêu nghe Trương Tư Nghị nói như vậy, biết trong lòng cậu đã buông lỏng, ôm chặt lấy cậu, mỉm cười đè cậu lên giường, hùa theo lời nói của cậu: “Miệng lưỡi thật lớn, vậy anh chờ em mang kiệu tám người khiêng tới rước...”
Trương Tư Nghị bị đè xuống còn không biết thân biết phận mà nâng tay chân lên, một cánh tay ôm cổ Cố Tiêu, hai chân quấn quanh mông anh, giống như bạch tuộc treo lên người đối phương, còn đưa một tay sờ ót Cố Tiêu, gọi một tiếng: “Vợ ơi ~”
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu nheo mắt, mạnh mẽ va chạm vào cơ thể cậu, khiến Trương Tư Nghị giật mình tỉnh khỏi giấc mơ đẹp.
“Gọi anh cái gì?” Cố Tiêu híp mắt ép hỏi.
Trương Tư Nghị: “... Anh trai.”
Cố Tiêu nâng chân cậu lên giả vờ muốn đánh, Trương Tư Nghị bị dọa đến gào khóc, nhanh chóng đổi giọng: “Chồng ơi!”
Lúc này Cố Tiêu mới nhếch miệng cười: “Ngoan.”
Sau khi hai người ở trên giường ầm ĩ một trận, Cố Tiêu mới nói mình vẫn chưa ăn tối, Trương Tư Nghị nhanh chóng ngồi dậy nói: “Sao anh không nói sớm, đi, ăn bữa khuya thôi!”
Chợ đêm ở thành phố cổ vẫn mở cửa lúc chín giờ tối. Trương Tư Nghị kéo Cố Tiêu đi tìm một con phố sôi động để ăn thịt nướng vỉa hè. Gọi một bó xiên nướng và hai bát rượu gạo, hai người họ tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
Cố Tiêu cẩn thận hỏi dự định cụ thể của Trương Tư Nghị. Khi nghe Trương Tư Nghị nói nếu đơn xin nhập học diễn ra suôn sẻ thì tháng chín sẽ ra nước ngoài, anh liền im lặng một lúc.
Trương Tư Nghị sợ anh khổ sở, giương mắt tha thiết nhìn anh mà cam kết: “Em sẽ trở về, tốt nghiệp xong liền về nước, còn có nghỉ định kỳ nữa...”
Cố Tiêu gật đầu, cho dù đang cười nhưng những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt của anh trong đêm tối lờ mờ dường như hiện ra vẻ cô đơn, khiến Trương Tư Nghị lại đau lòng.
Trương Tư Nghị nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Ngày mốt em về Hải Thành rồi, sao hôm nay anh còn đến?”
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Nhớ em.”
Trương Tư Nghị: “...”
Ôi mẹ ơi, người đàn ông này có thể đừng dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để nói lời buồn nôn chết người được không? Trái tim Trương Tư Nghị đập thình thịch, lúc này chỉ mới vài ngày không gặp mà thôi, Cố Tiêu đã đêm hôm khuya khoắt bay đến nói nhớ cậu, theo tình hình này, về sau cậu ra nước ngoài, Cố Tiêu thỉnh thoảng lại bay đến nước Anh? Vé máy bay sẽ ngốn một khoản tiền lớn!
À không, quan hệ của hai người họ chưa thể ký được bảo lãnh cho người thân hay người yêu sang thăm, Cố Tiêu căn bản không đi được, chỉ có thể là cậu trở về... Aiz, Trương Tư Nghị thật sự sầu muốn chết.
Ăn xong đồ nướng trở về, Trương Tư Nghị bịn rịn quay lại phòng mình.
Liêu Tuấn vẫn chưa ngủ, đang nằm nghiêng trên giường gọi điện thoại, nghe thấy giọng điệu kia của cậu ta, có lẽ là đang nói chuyện với bạn gái. Cảm thấy được Trương Tư Nghị bước vào, âm lượng của cậu ta thấp đi, còn vội vàng nói với đầu bên kia điện thoại: “Bạn cùng phòng tớ trở về.”
Trương Tư Nghị không có ý định quấy rầy cậu ta nói chuyện, tiện thể rẽ vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Khi cậu vệ sinh cá nhân xong, Liêu Tuấn đã cúp điện thoại.
Trương Tư Nghị thuận miệng cười hỏi: “Bạn gái của cậu à? Tình cảm hai người thật tốt, mỗi ngày đều gọi điện thoại.”
Vẻ mặt Liêu Tuấn hơi biến đổi, cậu ta trầm giọng “Ừm” một tiếng.
Trương Tư Nghị bò lên giường, hỏi tiếp: “Cô ấy ở nước ngoài sao? Buổi sáng trước đó tôi vô tình nghe thấy cậu nói “Chúc ngủ ngon” với một người trong điện thoại, đoán sai đừng trách tôi nha.”
Liêu Tuấn đáp: “Đoán không sai.”
Trương Tư Nghị: “Cô ấy đang ở nước nào?”
Liêu Tuấn: “Nước Mỹ.”
Trương Tư Nghị: “Wow, học cái gì, cùng ngành với chúng ta không?”
Liêu Tuấn: “Học tiến sĩ, lịch sử kiến trúc.”
Trương Tư Nghị giật mình nói: “Thật siêu! Nhưng mà cô ấy lớn tuổi hơn cậu à, sao cậu mới học thạc sĩ mà cô ấy học tiến sĩ rồi?”
Lần này Liêu Tuấn không trả lời, Trương Tư Nghị cho rằng cậu ta không muốn nói nhiều về chuyện riêng tư của mình, cậu sờ mũi một cái, không dám hỏi nữa.
Ngay khi cậu chuẩn bị thay đổi chủ đề, Liêu Tuấn đột ngột nhìn cậu, không hiểu sao nói một câu: “Chúng tôi giống hai người.”
Trương Tư Nghị bỗng chốc không phản ứng kịp, cái gì mà giống hay không giống?
Liêu Tuấn nghiêng đầu về phía cánh cửa, nói: “Người mới đến tìm cậu, giám đốc của công ty các cậu, là bạn trai cậu phải không?”
Trương Tư Nghị lắp bắp sợ hãi, ngồi dậy hỏi: “Sao cậu biết?” Nhưng mà Liêu Tuấn vừa mới nói “Giống”, chắc hẳn không phải muốn gây khó dễ với cậu, Trương Tư Nghị nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu và Cố Tiêu lộ ra sơ hở gì ư?
Liêu Tuấn giải thích: “Đêm đầu tiên đến đây, tôi ra ngoài đi dạo, thấy hai người. Tôi thấy anh ta kéo cậu vào bên trong khu dân cư, cứ tưởng hai người muốn cãi nhau, không yên lòng theo tới nhìn xem, kết quả thấy anh ta hôn cậu.”
Trương Tư Nghị: “...” Trời ơi, mệt cậu và Cố Tiêu phải cẩn thận, vì đề phòng Liêu Tuấn nghi ngờ còn không dám ngủ cùng nhau, sớm biết ngày đầu tiên Liêu Tuấn đã phát hiện chuyện của họ thì còn để ý như thế làm gì?
Thấy Trương Tư Nghị lúng túng, Liêu Tuấn bật cười: “Tôi đã nói chúng ta giống nhau, cậu đừng căng thẳng thế làm gì, giữ bí mật cho nhau đi.”
Trương Tư Nghị gật đầu, xác nhận thêm lần nữa: “Ặc, vậy người gọi điện thoại cho cậu là bạn trai cậu à?”
Liêu Tuấn: “Ừm, chúng tôi là bạn cùng lớp, năm tôi đi làm thì cậu ấy học thạc sĩ, tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm. Tháng năm năm nay cậu ấy nộp đơn xin học tiến sĩ ở đại học Rice, tháng tám thì ra nước ngoài.”
Trương Tư Nghị: “Vậy cậu ấy tốt nghiệp xong sẽ trở về sao?”
Liêu Tuấn: “Có lẽ thế.”
Trương Tư Nghị nhớ đến kế hoạch ra nước ngoài của cậu, tương lai cậu và Cố Tiêu có lẽ sẽ giống như Liêu Tuấn và bạn trai bây giờ, nên cậu muốn biết tâm trạng của Liêu Tuấn: “Hai cậu mới xa nhau gần nửa năm phải không? Cậu có thể chịu được sao?”
Liêu Tuấn rũ mắt xuống, đáp: “Hai tháng đầu rất khó khăn, bởi vì vốn dĩ gần như mỗi ngày tôi đều gặp cậu ấy. Cậu ấy vừa đi, cảm giác mọi thứ xung quanh trống rỗng, nói như thế nào nhỉ, giống như mất đi một nửa linh hồn, nửa đêm nhớ cậu ấy đến cồn cào ruột gan, gọi điện thoại nghe giọng nói của cậu ấy mới ngủ được.”
Trương Tư Nghị dường như cảm nhận được loại cảm giác này, trái tim ngay lập tức thắt lại, hỏi tiếp: “Bây giờ thế nào?”
Liêu Tuấn cười nói: “Bây giờ đã quen rồi, vẫn ổn.”
Trương Tư Nghị rất lâu không nói ra lời, giống như thấy trước tương lai của cậu và Cố Tiêu, trong lòng nặng trĩu không thở nổi.
Liêu Tuấn nhận ra cậu không bình thường, hỏi: “Sao vậy?”
Trương Tư Nghị cười khổ nói: “Bởi vì tôi cũng có kế hoạch ra nước ngoài vào năm tới, sau đó, anh ấy ở lại trong nước... Nhưng tôi hơi rối rắm sau khi nghe cậu nói.”
Liêu Tuấn chăm chú nhìn cậu một lát, nhỏ giọng nói: “Vậy anh ta chắc chắn sẽ rất khó chịu, tôi thấy anh ta hình như rất thích cậu, đêm hôm khuya khoắt còn bay tới.”
Trương Tư Nghị sắp bật khóc, gục đầu xuống, hai tay chậm rãi nắm thành quả đấm.
Liêu Tuấn thở dài thườn thượt, nói: “Nhưng không còn cách nào, sự nghiệp học tập vẫn rất quan trọng, hai người đàn ông, chỉ có tình yêu thôi thì không kéo dài được.”
Trương Tư Nghị: “... Ừm.”
Liêu Tuấn an ủi cậu: “Thừa dịp bây giờ vẫn đang bên nhau, hãy cố trân trọng đi.”
Trương Tư Nghị im lặng hai giây, mặt đỏ lên, hỏi: “Vậy đêm nay tôi có thể đến ngủ ở phòng anh ấy không?”
Liêu Tuấn giật mình ngớ người hồi lâu mới bật cười phì phì: “Đi đi, ai cấm cậu đâu.”
Trương Tư Nghị hùng hục xuống giường, tùy tiện mặc một chiếc quần dài mùa thu, rồi gấp gáp ôm quần áo còn lại mà đi. Liêu Tuấn nhìn bóng lưng cậu, buồn cười lắc đầu.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị “Hầu hạ” kim chủ một đêm đau eo mỏi lưng bước từ phòng Cố Tiêu ra, lần nữa gặp phải Tất Nhạc Nhạc.
Tất Nhạc Nhạc sững sờ: “A, các em đổi phòng rồi?”
Đang nói lại trông thấy Cố Tiêu từ bên trong đi ra, Tất Nhạc Nhạc ngay lập tức bịt miệng, vẻ mặt vặn vẹo lộ ra sự dung tục và ngạc nhiên mừng rỡ, không biết phải diễn tả thế nào.
Trương Tư Nghị nhức cả óc, ngược lại Cố Tiêu bình tĩnh lạ thường, bày tỏ mình đến để kiểm tra công việc, thuận tiện đón nhóm họ về Hải Thành.
Tất Nhạc Nhạc nghe xong quay lưng đi, dùng sức lực rất lớn mới không khiến vẻ mặt mình càng trở nên biến thái.
Cố Tiêu cùng họ đi chơi ở khu vực địa phương trong một ngày, buổi tối mọi người thu dọn đồ đạc, đến Hải Thành vào trưa ngày hôm sau, mỗi người ai về nhà nấy.
Cuối cùng đã tới vườn hoa Viễn Sơn sau nửa tháng xa cách, Trương Tư Nghị vừa bước vào cửa thì bị Trấn Trạch bổ nhào vào lòng.
Sau hơn mười ngày làm việc cường độ cao, còn đi bộ cả ngày hôm qua, lại thêm ngồi máy bay, thể lực của Trương Tư Nghị đã hoàn toàn cạn kiệt.
Buổi chiều, cậu ngủ trong phòng Cố Tiêu bù sức. Chạng vạng tối, Cố Diêu đi làm về, thấy hành lý vẫn chưa cất đi của Trương Tư Nghị, vui vẻ nói: “Anh hai trở về rồi à?”
Trương Tư Nghị cười đi xuống cầu thang, hỏi: “Hạ Trình Thiên đâu? Anh ấy còn đưa đón em không?”
Cố Diêu: “Dạ, anh ấy vừa mới về xong.”
Trương Tư Nghị nói đùa: “Ồ, đã hơn nửa tháng rồi phải không? Sao vẫn còn đưa đón? Tên họ Giang kia còn quấy rầy em à?”
Má của Cố Diêu đỏ ửng: “Không quấy rối, nhưng chuyện này hơi phức tạp.”
Trương Tư Nghị đã ngủ no nên rất có tinh thần đùa giỡn em chồng, hào hứng giơ chân ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh và nói: “Đến đây, từ từ giải thích!”
Cố Diêu im lặng bĩu môi, đi đến kể hết đầu đuôi ngọn ngành.
Hóa ra lúc Hạ Trình Thiên vừa mới bắt đầu đưa đón Cố Diêu, Cố Diêu đã giới thiệu anh là “Anh trai mưa[1]” với mọi người trong công ty. Đồnm nmbiệc twonm xônm ty xô tbấy xô mái nbỏ này xó bai nmười anb twai đẹc twai nbư zậy, đột nbiên gại xó vột xbànm “Anb twai vưa” miàu xó, đã sbônm xòn nmười sbônm riết kấu bổ và nbắx đến ônm xbủ Gianm mì đó. Còn cbải sể đến ev mái gúx twướx vỉa vai Cố Diêu gà “Máu gạnb”, xó vột tbời mian nbìn tbấy Cố Diêu tbì sbônm nmẩnm đầu gên đượx. Sau sbi nói xbuyện tbẳnm tbắn, bai nmười gại twở tbànb rạn rè nbư kưa.
Nhưng ông chủ Giang vẫn có hợp tác với công ty của Cố Diêu, gã trai bất lương này tiết lộ chuyện Cố Diêu có vị hôn phu trong một cuộc họp, còn hòa nhã nói lời xin lỗi Cố Diêu, khiến cho toàn công ty hiện tại đều cho rằng cô thật sự là vị hôn thê của Hạ Trình Thiên.
Về phía Hạ Trình Thiên, vì Giang Triển Bằng thỉnh thoảng gặp mặt anh trong công việc kinh doanh nên cũng chọc ra chuyện này. Trong hai ngày qua, nhiều người đến tìm Hạ Trình Thiên hỏi anh khi nào đính hôn, đòi kẹo mừng.
Sau khi Trương Tư Nghị nghe xong, cảm thấy áy náy. Sự phát triển của chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu. Trong trường hợp Cố Diêu không thích Hạ Trình Thiên, hoặc Hạ Trình Thiên còn không thích cô đến mức muốn bàn chuyện cưới xin, chẳng phải lời nói dối xung động lúc ấy của cậu đã làm hại hai người này sao?
[1] Cụm từ “anh trai mưa” được giới trẻ sử dụng khá nhiều để ám chỉ những “người anh” không hề có quan hệ ruột thịt, họ hàng nhưng lại vô cùng thân thiết và thấu hiểu họ hơn cả bạn bè. Đương nhiên những “người anh” ấy lại không phải là anh bạn trai, người yêu thật sự.