Cố Tiêu cười hôn môi cậu một chút, nói: “Ăn cơm xong rồi tính.”
Nói đến đây, hai người chợt nghe thấy có người đi lên lầu, tiếng bước chân đã đến cửa phòng. Trương Tư Nghị hốt hoảng vội vàng đẩy Cố Tiêu ra, ngồi dậy.
“Tư Tư à, cháu ở trong phòng sao? Bạn cháu có kiêng ăn gì không?” Hóa ra là dì giúp việc trong nhà, chỉ đứng trước cửa hỏi câu này, nhận được đáp án liền rời đi.
Sợ bóng sợ gió một trận, Trương Tư Nghị vuốt ngực đứng dậy khóa cửa, không còn dám náo loạn với Cố Tiêu.
Cố Tiêu hỏi Trương Tư Nghị có ảnh chụp khi còn bé không, trước đó bị Trương Tư Nghị nhìn thấy các loại ảnh chụp lịch sử đen tối ở nhà họ Cố, anh vẫn luôn nhớ đến nhà họ Trương phải xem bộ dáng thuở nhỏ của cậu.
“Có ạ!” Trương Tư Nghị không ngần ngại khoe khoang bức ảnh quá khứ với người ta. Thuở ấu thơ cậu vốn rất đáng yêu, không có vẻ “Gánh nặng nam thần” như Cố Tiêu. Cậu nghe xong Cố Tiêu nói liền lập tức đến ngăn tủ tìm kiếm.
Không ngờ vừa mở cửa tủ, một chồng sách lộn xộn chưa được phân loại “Bình bịch” từ bên trong rơi ra!
Vẻ mặt Trương Tư Nghị hoảng hốt, cậu định đi đến ngăn cản nhưng không kịp.
Cố Tiêu nhìn chằm chằm từng quyển sách có trang bìa sặc sỡ trên mặt đất, tên sách in rất rõ ràng, khuôn mặt anh ngạc nhiên: “Bị trai thẳng phòng kế bên bẻ cong... làm sao giờ? Cái này là thứ gì? Sách của em?”
Trương Tư Nghị vỗ trán, thật sự không thể giải thích được tại sao cậu lại có một người mẹ là “Hủ nữ”: “Không phải của em! Là của mẹ em!”
Cố Tiêu tiện tay nhặt một cuốn sách từ dưới đất lên mở ra, biểu cảm trên gương mặt anh rất đặc sắc, không biết anh lật đến trang nào, thậm chí còn say sưa đọc.
Trương Tư Nghị lặng lẽ đến gần xem thử, thấy tình tiết “Tiểu thụ bị đánh đòn vì không nghe lời tiểu công”...
“What the fuck gừ gừ gừ!! Đừng đọc nữa!” Mặt Trương Tư Nghị nóng đến mức suýt nổ tung, cậu cướp lại sách nhét vào trong ngăn tủ. Cậu không muốn Cố Tiêu học theo cái xấu trong loại sách mục nát nghiêm trọng này!
Cố Tiêu vô cùng thích thú nhìn Trương Tư Nghị, nói: “Hóa ra dì thích xem loại đồ vật khẩu vị nặng này.”
Trương Tư Nghị: “...” (T 皿 T) Mẹ nó, tại sao cảm thấy rất mất mặt!
Cố Tiêu cười nói: “Sao em không nói sớm cho anh?”
Trương Tư Nghị: “Nói cho anh thì sao? Cái này là tiểu thuyết, hoàn toàn khác với hiện thực. Anh không thấy mẹ em rất hi vọng em và Cố Diêu thành đôi à.”
Cố Tiêu sờ cằm, trầm ngâm chốc lát, nói: “Cái này không giống, nếu như dì có thể đọc loại sách này, chứng tỏ sự chấp nhận đồng tính luyến ái của dì rất cao, nhưng mà chúng ta lại sử dụng thuật che mắt, chuyển dời sự chú ý của mẹ em.”
Trương Tư Nghị phiền não nói: “Dạ, em cũng cảm thấy mẹ cứ cố chấp ghép đôi em và Cố Diêu.”
Cậu không biết rằng tất cả những điều này đều do Cố Tiêu cố tình dẫn dắt để tạm thời khóa Trương Tư Nghị lại, khiến ba Trương mẹ Trương không còn cho họ bất kỳ rắc rối nào khác.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Sau khi trải nghiệm bài học ở gia đình họ Cố, cách nhìn của cả hai có sự thay đổi. “Nói dối” quá mức sẽ phản tác dụng, chờ các bậc phụ huynh biết sự thật, có thể càng khó chấp nhận thực tế hơn. Không bằng cho họ biết tình hình thực tế ngay từ đầu, mặc dù ban đầu họ không thể tiếp thu, nhưng họ có thể dần dần thay đổi quan niệm theo thời gian dần trôi đi.
Cố Tiêu: “Em có bao giờ nghĩ sẽ thú nhận với họ chưa?”
Trương Tư Nghị ngập ngừng, lắc đầu nói: “Em không biết, ba mẹ em không giống ba mẹ anh. Họ không thể chấp nhận sự việc này đơn giản như thế.”
Cố Tiêu: “Hay là quyết định cứ từ từ nhé?”
Trương Tư Nghị: “Dạ.”
Cố Tiêu gật đầu, dù sao thì, Trương Tư Nghị sẽ ra nước ngoài trong năm nay. Một khi cậu ra nước ngoài, ba Trương và mẹ Trương không thể quản lý nhiều. Vì thế họ ít nhất có thể tranh thủ được hai năm.
Hơn nữa, đã biết về thuộc tính của mẹ Trương, “Chiến thuật” của họ phải thay đổi.
Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị, nói: “Em tìm cơ hội cho mẹ em biết em không có quan hệ gì với Cố Diêu.”
Trương Tư Nghị: “Ặc, về sau mẹ có thể nghi ngờ hai người chúng ta bất thường không?”
Một vệt ánh sáng lóe lên trong mắt Cố Tiêu, anh cười nói: “Chính là muốn dì nghi ngờ.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu bàn giao “Nhiệm vụ”, tối đó ăn cơm xong anh liền trở về nhà. Cuối cùng anh vẫn không ở lại qua đêm, nhà anh ngay tại Nam Kinh, quan hệ với Trương Tư Nghị là cấp trên cấp dưới, tìm cớ gì để ngủ lại đều không thích hợp.
Kỳ nghỉ tết sắp kết thúc, ba Trương mẹ Trương đã bắt đầu đi làm. Ban đêm tan ca trở về, mẹ Trương bắt đầu chuẩn bị các món ăn và đồ hải sản mang đến Hải Thành cho con trai: “Lúc nào con trở lại Hải Thành?”
Trương Tư Nghị bắc chân lên sofa nghịch điện thoại, thuận miệng nói: “Thứ hai ạ, aiz, lần này mang ít đồ thôi mẹ, mang nhiều thế ăn không hết?”
Mẹ Trương: “Đã có xe, tại sao không mang nhiều lên? Con đi cùng với anh em nhà Cố Tiêu phải không?”
Trương Tư Nghị: “Lần này chỉ có con và Cố Tiêu thôi.”
Mẹ Trương băn khoăn nói: “Cố Diêu đâu?”
Trương Tư Nghị nghiêm túc đáp: “Nghỉ đông của con và Cố Tiêu dài hơn em ấy, em ấy đã về đi làm.”
Mẹ Trương cau mày nói: “Vậy tại sao các con không theo cô bé trở lại sớm, dù sao ở nhà cũng không có việc gì.”
Trương Tư Nghị chán nản: “Con ở nhà nhiều là muốn ở thêm hai ngày nữa với ba mẹ sao mẹ còn đuổi con đi!”
Mẹ Trương nở nụ cười: “Đâu có, con ở nhà mẹ rất vui mà, nhưng mà Cố Diêu là một cô gái nhỏ, trở lại sớm như vậy, rất vất vả. Cố Tiêu là anh trai cô bé, sao lại yên tâm để cô bé một mình đi trước được?”
Trương Tư Nghị: “Aiz, mẹ khỏi lo chuyện bao đồng, Cố Diêu có người đưa đi.”
Mẹ Trương: “Ai đưa?”
Trương Tư Nghị: “Bạn trai em ấy.”
Mẹ Trương nghe xong giật mình nhảy dựng lên: “Cái gì!? Cố Diêu có bạn trai rồi?”
Trương Tư Nghị rụt cổ lại, nhưng cảm thấy mình lo sợ lung tung, lập tức hùng hồn nói: “Em ấy thông minh đáng yêu như vậy, người gặp người thích, sao không thể có bạn trai?”
Hai mắt mẹ Trương trợn tròn, quan niệm trước đây dường như bị phá vỡ hoàn toàn, mặt mũi tràn ngập sự không tin...
Rõ ràng Cố Diêu xứng đôi với Trương Tư Nghị nhà bà như thế, nếu hai đứa trẻ không vừa ý nhau, tại sao nhà họ Cố còn mời Trương Tư Nghị đến ăn tết? Tại sao Cố Tiêu lại đối xử tốt với Trương Tư Nghị như vậy?
Mẹ Trương hỏi tiếp: “Cô bé có bạn trai lúc nào?”
Trương Tư Nghị: “Mới gần đây thôi ạ, bạn trai em ấy chính là Hạ Trình Thiên.”
Mẹ Trương nhíu mày: “Con trai Hạ Quốc Lương?”
“Dạ, là hàng xóm cũ của chúng ta, hiện tại họ đến Hải Thành phát triển. Năm ngoái con tham dự hôn lễ của Khúc Tiêu Miêu thì gặp anh ấy.” Trương Tư Nghị thấy biểu hiện của mẹ cậu, có chút không đành lòng, nên không nói chuyện tốt này là do cậu tự mình làm mối lái, chỉ chậm chạp thấp giọng nói: “Haiz, con đã bảo con không có quan hệ gì với Cố Diêu mà mẹ không tin.”
Trái tim mẹ Trương lạnh đi, vẻ mặt mất mát ngồi bần thần trên sofa, im lặng rất lâu bà mới lẩm bẩm nói: “Không phải bởi vì điều kiện kinh tế nhà chúng ta kém nhà Hạ Quốc Lương chứ?”
Trương Tư Nghị nghe giọng nói tự trách xen lẫn cô đơn của mẹ Trương, suýt nữa nghẹn họng, cậu vội vàng giải thích: “Không phải đâu mẹ ơi! Cố Diêu không phải cô gái nông cạn như thế!”
Mẹ Trương ngước mắt nhìn con trai cưng, đau buồn nói: “Nhưng con tốt như vậy, sao cô bé lại không thích con?”