Tạm biệt Trầm Hạo, Trương Tư Nghị chật vật trở về nhà. Cậu không muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè nữa, rất sợ lại bị chế nhạo, chịu thêm nhiều tổn thương.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chẳng mấy chốc sắp hết kì nghỉ phép, cậu định trở về trước một ngày.
Cuối tuần đúng lúc là ngày sinh nhật cậu, mẹ Trương không muốn cậu đi sớm, nói: “Không ở nhà qua sinh nhật rồi đi?”
Trương Tư Nghị nói: “Không được đâu mẹ ơi, chủ nhật đi thì muộn quá, hơn nữa bạn học của con đã bảo hôm đó đi ăn uống cùng con rồi.” Cậu không dám tổ chức sinh nhật ở nhà, mẹ cậu làm gì cũng khoa trương, lỡ may quá linh đình, thể nào ba cậu cũng dạy dỗ cậu cho mà xem.
Mẹ Trương tò mò hỏi Trương Tư Nghị về bạn học của cậu: “Có phải là mấy người bạn sau khi về nước thuê cùng phòng trọ với con không?”
“Dạ.” Trương Tư Nghị sợ mẹ cậu đọc tiểu thuyết đam mỹ nhiều bị ám ảnh, đặc biệt nhấn mạnh thêm, “Ba nam sinh viên chúng con cùng nhau thuê phòng ở.”
Mẹ Trương: “Ừ…”
Buổi trưa thứ bảy, mẹ Trương bảo dì Vương làm một bàn toàn món ngon, hầm cháo trứng long nhãn rượu nếp, xem như tổ chức sinh nhật sớm cho Trương Tư Nghị.
Ăn xong bữa trưa, Trương Tư Nghị lên tầng cầm đàn violin xuống cầu thang, thấy một đống đồ vật đặt trước cửa nhà.
Cậu sợ hãi hỏi: “Cái gì kia? Cho con ạ?”
Mẹ Trương trả lời: “Đúng rồi, đây là cam đơn vị ba con phát, ba mẹ được nhiều lắm, còn có cua càng to, tôm tươi, mẹ bảo dì Vương chuẩn bị từ sáng sớm, cho con mang đến Hải Thành cải thiện chất lượng bữa ăn. Có thể giữ được vài ngày, không ăn hết thì con chia cho bạn cùng phòng, biếu đồng nghiệp một ít.”
Trương Tư Nghị đeo hộp đàn violin lên vai, đối diện một loạt các “gánh nặng ngọt ngào”, cậu hết sức đau đầu: “Nhiều thế, con không mang nổi đâu!”
“Trời ơi, không phải mẹ lái xe đưa con đến nhà ga sao, con chịu khó vất vả trên đường chút thôi, đến nơi thì bắt taxi, sao lại không mang nổi?” Mẹ Trương chà xát tay, đang muốn đi tìm dì Vương đến giúp đưa mấy thứ này lên xe thì thấy ba Trương cầm một chén trà từ phòng đọc sách đi ra, ông nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mẹ Trương lập tức tươi cười hớn hở bước đến, lấy chén trà trong tay ba Trương đi, dịu dàng nói: “Con trai sắp đi rồi, cùng đi tiễn con một đoạn nhé!”
Ba Trương chỉ vào đống túi to túi nhỏ, nghiêm túc nói: “Em chuẩn bị nhiều đồ vật cho nó mang đến Hải Thành, anh còn theo đưa tiễn, người ta thấy còn ra thể thống gì nữa không?”
Mẹ Trương giải thích: “Chỉ là một chút hoa quả và đồ ăn, nhiều đâu mà nhiều? Hơn nữa mấy thứ đó là trợ cấp danh chính ngôn thuận của đơn vị và tiền em tự bỏ ra mua, không phải trộm cướp gì, sao không thể mang ra ngoài? Gia đình ông Lý có cô con gái làm việc ở Hải Thành, mỗi tuần họ còn bảo tài xế lái xe đến chỗ con gái, tự mình đưa đồ, không ai cẩn thận thái quá như anh, làm hai mẹ con em chịu thiệt!” Giọng nói buồn bã kèm theo chút nghẹn ngào.
Trương Tư Nghị không ngờ việc này lại làm ba mẹ nảy sinh mâu thuẫn, sợ hãi muốn khuyên can mẹ đừng đưa theo đồ, hoặc mang ít thôi, cậu muốn ăn gì sẽ tự mình đi mua.
Nhưng mà với tình thương của một người làm mẹ, mẹ cậu quyết định lần này bà sẽ không thỏa hiệp, xoay cổ đẩy chén trà vào tay ba Trương, quay người len lén lau khóe mắt.
Ba Trương thấy bộ dạng này của vợ, đành bó tay, nhưng vẫn sĩ diện, tức giận nói: “Được rồi được rồi, chỉ lần này thôi đấy.” Dứt lời ông liền đi vào thay quần áo.
Trương Tư Nghị đang muốn an ủi mẹ cậu, thấy bà nhanh chóng quay về phía mình, tạo tư thế thắng lợi.
Trương Tư Nghị: “…” Mẹ cậu không chỉ là hủ nữ mà còn là một quý bà thông minh mưu trí… o(╯□╰)o
Ba Trương đổi sang mặc một bộ quần áo thể thao tối màu, giúp xách hơn nửa đống đồ ra khỏi cửa. Trương Tư Nghị cũng mang theo một chiếc túi, ngoan ngoãn đi theo phía sau ba, không dám lên tiếng.
Sau đó ba Trương tự mình lái xe, hai mẹ con Trương Tư Nghị ngồi ở ghế sau, trên đường đi còn nói chút chuyện về tiền gửi tiết kiệm.
Nhà ga cách bãi đỗ xe một đoạn đường. Đến nhà ga, ba Trương mẹ Trương giúp Trương Tư Nghị mang đồ đến khu vực soát vé.
Thứ bảy nên có rất nhiều người ra vào, Trương Tư Nghị tinh mắt, bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người, quấn khăn quàng cổ, đeo ba lô màu đen… Không phải là Cố Tiêu sao!
Trương Tư Nghị buột miệng gọi tên đối phương, Cố Tiêu vừa quay đầu lại, thấy gia đình ba người của Trương Tư Nghị, sững sờ ngây ngẩn.
Đường nhìn của anh dừng lại trên người Trương Tư Nghị vài giây, rất nhanh chuyển sang người đàn ông trung niên nghiêm nghị bên cạnh, tiếp theo bước nhanh đến.
“Giám đốc… Trương?” Cố Tiêu không chắc chắn mà nhìn Trương Tư Nghị một chút. Trương Tư Nghị càng bất đắc dĩ, không ngờ Cố Tiêu gọi thẳng chức vụ của ba cậu! Chẳng phải vài năm không gặp sao? Lâu thế rồi mà trí nhớ của Cố Tiêu vẫn dai như thế?!
Ngược lại ba Trương rất bình tĩnh, vừa nghe Trương Tư Nghị gọi tên Cố Tiêu, ông lập tức đoán được chàng trai trẻ kia là ai.
Ông vươn tay bắt tay Cố Tiêu: “Thật khéo, cháu cũng về quê thăm người thân?”
Cố Tiêu “Dạ” một tiếng, khiêm tốn cười nói: “Hóa ra Trương Tư Nghị là con trai chú.”
Ba Trương nói: “Lần này thằng nhỏ trở về có nhắc đến cháu, nó rất ngưỡng mộ cháu, trong thời gian nó ở Hải Thành làm phiền cháu quan tâm đến nó.”
“Vâng ạ, nên thế.” Cố Tiêu lấy ví tiền ra, rút một tấm danh thiếp từ bên trong, dùng hai tay đưa lên, tự nhiên nói, “Về sau giám đốc Trương có vấn đề gì có thể liên lạc với cháu bất kì lúc nào.”
Trương Tư Nghị: “…” Tại sao Cố Tiêu lấy danh thiếp ra lại đẹp trai đến thế?
Ba Trương nhìn lướt qua danh thiếp, nghiêm túc cất vào ví tiền, khách sáo nói: “Sau này gọi chú là chú Trương thôi.”
Mẹ Trương ở bên cạnh lắng nghe, thấy hai người nói xong rồi mới tiến lên, nhét hộp cam đang cầm trên tay vào trong tay Cố Tiêu, dịu dàng nói: “Tiểu Cố phải không? Gặp mặt vội vàng, không có quà ra mắt, hộp cam này vốn cho Tư Tư mang đi, nhưng nó không cầm nổi, dì chỉ thuận tiện giúp nó thôi.”
Cố Tiêu từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn dì, cậu ấy không cầm được thì cháu sẽ giúp, dù sao cũng tiện đường.”
Mẹ Trương nắm tay Cố Tiêu, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Đừng khách sáo, đều là con dân thành phố Nam Kinh ra ngoài làm việc, rời khỏi nhà ga này các con chính là người một nhà. Dì thấy con chín chắn hơn Tư Tư nhà dì nhiều, sau này còn phải nhờ con chăm sóc nó. Lễ gặp mặt này xem như sơ sài, nếu con không nhận sau này dì phải tặng quà to hơn.”
Lời này thật sự khiến người ta không thể bác bỏ cũng không thể từ chối, Cố Tiêu không khước từ ý tốt của mẹ Trương nữa, nói cảm ơn bà.
Trương Tư Nghị âm thầm cảm thán, mặc dù mẹ cậu là một bà hủ nữ già, nhưng thật có biện pháp khiến người khác phải theo ý mình… Chỉ hi vọng bà đối xử với Cố Tiêu là xuất phát từ sự nhiệt tình trong tim chứ không phải vì cái khác. (=_=)
Gần đến giờ khởi hành, mấy người không có thời gian để tiếp tục chuyện trò. Cố Tiêu giúp Trương Tư Nghị xách một nửa đồ đạc, nói lời tạm biệt với ba mẹ Trương.
Trước khi chia tay, mẹ Trương kéo Trương Tư Nghị khe khẽ căn dặn: “Trong chiếc túi đỏ có chùm nho tươi, còn có một hộp pa-tê cua và tôm tươi, lát nữa nhớ chia cho Tiểu Cố một chút.”
Trương Tư Nghị: “Con biết rồi…” Cố Tiêu được lời lớn rồi!
Nhìn hai người song song đi qua cửa an ninh vào nhà ga đợi tàu xong, ba Trương mẹ Trương mới rời đi.
Cố Tiêu nhìn xung quanh, suôn sẻ thấy được cửa soát vé, đội ngũ hành khách chuẩn bị soát vé đã di chuyển về phía cửa.
Trương Tư Nghị vui vẻ theo sát phía sau anh, hỏi: “Sao trùng hợp thế nhỉ… Anh cũng mua vé tàu G750X?”
Vừa rồi ở bên ngoài, Cố Tiêu gặp người nhà mình, Trương Tư Nghị có cảm giác xấu hổ, bây giờ chỉ còn cậu và Cố Tiêu, trong lòng lại hơi căng thẳng và kích động. Căng thẳng là sợ Cố Tiêu sau khi biết hoàn cảnh gia đình cậu sẽ có thái độ đặc biệt, kích động là bởi vì tình cờ gặp Cố Tiêu ở đây khiến cậu cảm thấy rất kì diệu.
Cố Tiêu nói: “Chuyến tàu này chạy nhanh nhất.”
Trương Tư Nghị hỏi: “Nhưng mai là cuối tuần mà, anh về thành phố Nam Kinh từ bao giờ, sao hôm nay đã trở lại?”
Hai người xếp hàng, chậm rãi bước đi, Cố Tiêu quay đầu nhìn cậu một cái: “Sao em hỏi nhiều thế?”
Trương Tư Nghị: “…”
“Muốn về lúc nào thì về, muốn đi bao giờ thì đi, khi nào cần nhiều lý do như vậy?” Cố Tiêu đơn giản giải thích, móc chứng minh nhân dân trong túi quần ra, định quét thẻ kiểm tra, đồng thời hỏi, “Em ở toa nào?”
Trương Tư Nghị nhìn vé tàu: “Toa 5 ghế số 12A.”
Hai người mua hai vé khác nhau, không thể cùng một toa, Cố Tiêu hỏi tiếp, “Em đổi hay anh đổi?”
Trương Tư Nghị giật mình, sau đó mới có phản ứng, Cố Tiêu muốn ngồi cùng cậu?
“A, em đổi.” Sao có thể để cấp trên đổi vé được.
Trương Tư Nghị chủ động theo Cố Tiêu đến toa tàu của anh, vừa khéo đây là toa ngồi song song.
Cố Tiêu xếp đồ đạc của Trương Tư Nghị gọn gàng lên kệ, để Trương Tư Nghị ngồi vị trí gần cửa sổ của mình, anh ngồi lên ghế cạnh hành lang. Chẳng mấy chốc sau có một người phụ nữ trung niên bước đến, Cố Tiêu cầm vé tàu của Trương Tư Nghị cho bà xem, lễ phép nhờ đối phương ngồi ở ghế số 12A toa 5.
Đỗ Nhuế Hiên nói đúng, Trương Tư Nghị âm thầm phát hiện, Cố Tiêu vô cùng nhẹ nhàng mềm mỏng, hơn nữa khí chất tao nhã của anh và khuôn mặt với những đường nét tinh tế, gần như làm trai gái già trẻ đổ rạp cả đống.
Sau khi tàu chuyển bánh, Trương Tư Nghị định tìm chủ đề để nói chuyện, điện thoại di động của đối phương đột ngột rung lên một chút.
Cố Tiêu sửng sốt mở ra xem, nói với Trương Tư Nghị: “Ba em nhắn tin, hỏi chúng ta đã lên tàu chưa.”
Trương Tư Nghị: “A?”
Cố Tiêu giơ điện thoại di động ra cho Trương Tư Nghị xem, nhướng mày hỏi: “Em nhắn lại nhé?”
Trương Tư Nghị sờ mũi, hơi mất tự nhiên: “Ba gửi cho anh, anh nhắn lại thì hơn.”
Cố Tiêu dùng điện thoại di động bấm một chuỗi ký tự. Trương Tư Nghị nghiêng đầu ngắm nhìn những ngón tay thon dài của anh, nghĩ thầm, tại sao ba cậu gửi tin nhắn cho Cố Tiêu mà không gửi cho cậu? Rốt cuộc ai mới là con trai của đồng chí Trương già đây? Tại sao cậu có cảm giác Cố Tiêu mới là con của ba cậu?
Một lát sau, điện thoại di động của Cố Tiêu tiếp tục rung động. Anh mở ra đọc tin nhắn, đột ngột nở nụ cười.
Trương Tư Nghị cảm thấy giống như có một chiếc giằm đâm sau lưng, rất khó chịu…
Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, để cậu xem nội dung tin nhắn trong điện thoại di động.
Cậu thấy ba Trương gửi một đoạn tin nhắn, đại khái nói, bình thường Trương Tư Nghị ham chơi, làm việc không tập trung, không có nghị lực, còn không kiên trì, muốn nhờ Cố Tiêu chỉ bảo Trương Tư Nghị, dạy dỗ cậu nhiều hơn nữa, còn bảo anh không cần e ngại mặt mũi ông mà khách sáo với cậu. Nếu Trương Tư Nghị có chỗ nào không tốt, cứ nói với ông.
Trương Tư Nghị nghẹn lời, trố mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi, nản lòng thoái chí hết chỗ nói… Ba cậu mới gặp Cố Tiêu, sao có thể nói xấu sau lưng cậu như thế! Thật quá đáng!
Cố Tiêu lấy lại điện thoại di động, vừa trả lời tin nhắn của ba Trương, vừa cười than thở một câu: “Gánh nặng đường xa.”
Trương Tư Nghị không biết Cố Tiêu trả lời ba cậu thế nào, cậu chỉ biết là hình ảnh của cậu đã sụp đổ hoàn toàn trước mặt Cố Tiêu!