Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 199: Chương 199: Tin nhắn




Cố Tiêu nhìn chăm chú vào Trương Tư Nghị, vỗ nhẹ lưng cậu, nói: “Nhưng cũng phải tránh việc đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng, lắng nghe cách làm của người khác không hề mâu thuẫn với việc giữ lại ý kiến của riêng em, anh chỉ nhắc nhở em đừng quên vận động đầu óc thôi.”

Trương Tư Nghị gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Đi dạo một vòng trở về, Trương Tư Nghị nghĩ đến phải ở phòng với Liêu Tuấn, không nhịn nổi mà kêu ca phàn nàn với Cố Tiêu: “Cậu chàng kia không dễ ở chung, đến bây giờ em còn không nói được với cậu ta hơn mười câu! Aiz, dù sao phòng của anh là phòng giường đôi lớn, ngủ hai người thoải mái, hay là em mượn cớ nói với Liêu Tuấn, ban đêm đến ngủ ở phòng anh?”

Cố Tiêu lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Không được, đều cùng một khách sạn, hai căn phòng cách nhau chưa đầy mười mét, lý do gì khiến em không trở về phòng vào ban đêm? Nếu mọi người biết buổi tối hai chúng ta ngủ chung một cái giường, họ sẽ nghĩ thế nào?”

Trương Tư Nghị buồn bực méo miệng, nghĩ thầm, đã không thể tổ chức sinh nhật với ông đây thì thôi, lại không cho ông đây ngủ cùng anh, anh có tác dụng gì chứ!

Cố Tiêu liếc nhìn cậu, thấy cậu lại giận dỗi, vừa bực mình vừa buồn cười.

Không có nhiều người xung quanh, Cố Tiêu nắm lấy cổ tay Trương Tư Nghị và kéo cậu lên tòa nhà chung cư gần đó. Người dân trong thành phố nhỏ ngủ sớm, mới đầu chín giờ tối đã tối như bưng không thấy rõ bóng người.

Cố Tiêu ấn Trương Tư Nghị vào góc tường tránh gió của tòa nhà, hai người nhìn nhau trong bóng tối và hôn nhau mãnh liệt, những ngón tay đan xen, lỏng lẻo rồi chặt chẽ quấn lấy theo nhịp điệu mút vào, thay thế cơ thể không thể chồng lên nhau.

Khi kết thúc nụ hôn, Trương Tư Nghị thở ra một luồng không khí nóng, đôi mắt trong suốt ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu trước mặt cậu... Được rồi, cậu tha thứ cho anh rồi đấy.

Sáng sớm hôm sau, chưa đến bảy giờ Trương Tư Nghị đã bị đánh thức bởi những tiếng thì thầm.

Cậu cau mày vểnh tai, lúc này mới nghe rõ hóa ra là Liêu Tuấn đang gọi điện thoại - “Tớ đến vào giữa trưa hôm qua, bây giờ đang ở khách sạn... Phải ở đây hai tuần... Tớ cũng nhớ cậu...”

Đây là lần đầu tiên Trương Tư Nghị nghe thấy Liêu Tuấn nói chuyện với giọng điệu dịu dàng như vậy. Có phải bạn gái của cậu chàng đó không? Trong lòng Trương Tư Nghị cũng mềm nhũn xuống, mơ màng nằm trên giường và tiếp tục nghe lén.

“Ban ngày cậu làm gì... Haha... Cậu ăn gì cho bữa tối... Lát nữa đến hiện trường dự án, không có thời gian nói chuyện... Ừm, chúc ngủ ngon trước...”

Chúc ngủ ngon? Cảnh này và cuộc đối thoại quen thuộc đến mức nào, Trương Tư Nghị không thể không nghĩ đến cuộc gọi mỗi tuần một lần khi cậu và bạn gái cũ yêu xa, chẳng lẽ bạn gái của Liêu Tuấn cũng ở nước ngoài? Vào giờ này mà nói chúc ngủ ngon trước, Châu Âu hay là nước Mỹ?

Liêu Tuấn cúp điện thoại, căn phòng lại rơi vào im lặng.

Trương Tư Nghị không thể ngủ thêm nữa. Cậu lấy điện thoại di động từ dưới gối ra và liếc nhìn, sáu giờ năm mươi lăm phút, gửi một tin nhắn cho Cố Tiêu: “Chào buổi sáng [Mèo con tỏ ra vô cùng dễ thương]”

Cố Tiêu không trả lời ngay, có lẽ vẫn đang ngủ, Trương Tư Nghị cũng nhắm tịt nhắm tiếp tục nằm dài, mười phút sau điện thoại mới rung lên: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”

Trương Tư Nghị cười xấu xa, gõ lời ngon tiếng ngọt vào khung đối thoại: “Không có anh bên cạnh không ngủ được. [Đau lòng]”

Cố Tiêu: “...”

Cố Tiêu: “[Cáo nhỏ hôn nhẹ]”

Cố Tiêu: “Mặc quần áo xong đến phòng anh.”

Trương Tư Nghị ngay lập tức bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo. Liêu Tuấn cũng không ngủ, hiếm thấy chủ động hỏi cậu một câu: “Dậy sớm thế?”

Trương Tư Nghị: “Ặc, tôi đi chạy bộ buổi sáng...”

Liêu Tuấn: “Ừm.”

Trương Tư Nghị không dám nhìn đối phương, cầm điện thoại lao ra ngoài, tìm đến phòng của Cố Tiêu, nhẹ nhàng gõ hai lần.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, một cánh tay vươn ra túm cậu vào phòng, kéo thẳng lên giường. Đầu óc Trương Tư Nghị quay cuồng choáng váng mà ngã xuống chiếc giường êm ái, mùi hương duy nhất thuộc về người yêu lập tức xông vào mũi, khiến cậu ngất ngây. Tại sao trước đây mỗi lần ngủ cùng Cố Tiêu cậu không cảm thấy hơi thở này tốt đẹp như vậy?

Cố Tiêu mặc quần ngủ thuần cotton, áo phông và quần lót ống rộng, chỗ đó hơi phồng lên, gợi cảm đến mức Trương Tư Nghị muốn xịt máu mũi.

Cố Tiêu thành thục cởi áo khoác của Trương Tư Nghị, tiếp theo nằm lên người cậu, ép cậu vào trong ngực, khàn khàn nói: “Lại ngủ với anh một lát.”

Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! Thời gian thích hợp mà anh không muốn làm gì đó sao? (= 皿 =)

Nghĩ đến cơn đói khát của đối phương khi vừa mới ăn mặn, hàng đêm hoan ái, giờ phút này lại kiêng khem khiến Trương Tư Nghị không tài nào hiểu nổi.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, tần suất ham muốn của Cố Tiêu đối với cậu thực sự ngày càng ít đi trong thời gian này, từ bốn, năm lần một tuần ban đầu đến ba, bốn lần, bây giờ nó đã giảm xuống còn một, hai lần.

Mặc dù đây là trạng thái Trương Tư Nghị mong đợi, nhưng dõi theo sự thay đổi này, cậu không thể không nghi ngờ mình thiếu quyến rũ.

Tuy nhiên, lực ôm mạnh mẽ của Cố Tiêu và hơi thở không muốn rời xa của anh chôn nơi cổ cậu lại dường như nói cho cậu biết tình cảm không hề đổi thay của anh dành cho cậu.

Trương Tư Nghị chỉ có thể lặng lẽ than thở trong lòng, mẹ nó, lúc muốn thì không cho, lúc không muốn thì dốc sức đút ăn... Khốn khiếp!

Ngửi mùi hương trên người Cố Tiêu, toàn thân Trương Tư Nghị thả lỏng, mặc dù nội tâm ấm ức, nhưng cậu lại thực sự ngủ thiếp đi trong vô thức.

Giấc ngủ lần này kéo dài cả tiếng đồng hồ, Trương Tư Nghị tỉnh dậy và nhìn vào thời gian, bảy giờ năm mươi lăm phút, đột nhiên hoảng loạn.

Vì thầy Thôi hôm qua nói đúng tám giờ sáng nay phải tập hợp dưới tầng, chỉ còn năm phút nữa trước giờ tụ họp của họ.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Tiêu ngủ quên, hai người đàn ông luống cuống mặc quần áo, Cố Tiêu vào phòng tắm để rửa mặt, Trương Tư Nghị vội vàng mở cửa trở về phòng.

Kết quả cậu vừa bước ra liền gặp được Tất Nhạc Nhạc và bạn học Diệp đang định xuống dưới.

Đôi mắt của Tất Nhạc Nhạc đột nhiên sáng lên, cô buột miệng hỏi: “Tối qua em ngủ cùng sếp à?”

“Không phải đâu!” Trương Tư Nghị đỏ mặt giải thích, “Sáng nay chưa đến bảy giờ em đã dậy rồi, vừa rồi chỉ là có việc tìm Cố công thôi.”

Lý do rất tốt, Liêu Tuấn cũng có thể làm chứng cho cậu, nhưng mái tóc bù xù vểnh lên trên đỉnh đầu và quần áo lôi thôi lếch thếch của Trương Tư Nghị thật sự không đủ sức thuyết phục.

Nụ cười quái gở lại hiện ra trên mặt Tất Nhạc Nhạc, cô suy tư nhìn chằm chằm Trương Tư Nghị một chút, đi theo bạn học Diệp xuống sảnh.

Trương Tư Nghị sợ run lên, ánh mắt đối phương nhìn cậu không hiểu sao khiến cậu có cảm giác như mình không mặc quần áo, cậu lắc đầu, vội vã trở về phòng trước khi Liêu Tuấn rời đi. Không ngờ, ngay cả Liêu Tuấn cũng nhìn cậu với vẻ mặt khác thường.

Trương Tư Nghị không có tâm trạng để chú ý đến ánh mắt của người khác, sốt ruột chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi soi gương, cậu mới phát hiện mình cài sai cúc áo sơ mi, từ nút thứ hai bắt đầu xiêu vẹo nhăn nhúm.

“...” What the fuck! Mất mặt quá!!! (O 皿 O)

Đợi Trương Tư Nghị rửa mặt xong đi xuống, đã tám giờ năm phút.

Cố Tiêu đi xuống nhanh hơn cậu hai phút, còn giải thích “lý do” cậu đến trễ với thầy Thôi: “Buổi sáng Trương Tư Nghị đến gặp em nói chuyện liên quan đến kiến trúc cổ. Mải nói chuyện nên quên mất thời gian, có lẽ bây giờ em ấy vẫn đang sửa soạn.”

Thầy Thôi cười khoát tay: “Không sao không sao, cậu nhóc này rất ham học nha.”

Cái cớ này có thể lừa thầy Thôi, nhưng không lừa được ba người còn lại... Nói chuyện phiếm mà cài sai cúc áo? Cố Tiêu thấy cũng không nhắc nhở Trương Tư Nghị? Con mẹ nó đang đùa chúng tôi sao?

Tất nhiên, đây chỉ là một nhạc đệm nhỏ vào buổi sáng, mọi người nhanh chóng bị phân tâm bởi các cuộc khảo sát cường độ cao.

Hàng trăm tòa nhà lớn nhỏ trong khu vực rộng ba héc ta cần được điều tra nghiên cứu, còn phải tiến hành đo đạc và đánh giá tại chỗ một số di tích cổ và tòa nhà có tuổi. Bên cạnh đó, bên trong thành phố cổ này vốn là nơi người dân sinh sống, không giống như vùng mới giải tỏa vắng vẻ của thành phố Z và đất nền hoang vu của tòa nhà văn phòng ở thành phố C, rất nhiều ngôi nhà tư nhân không mở cửa cho công chúng, khiến việc điều tra thậm chí trở nên khó khăn hơn.

Mọi người phân công hợp tác, Trương Tư Nghị và Liêu Tuấn chịu trách nhiệm đo lại một số dữ liệu của hiện trường không khớp với bản vẽ cơ sở. Bạn học Diệp phụ trách ghi chép, Tất Nhạc Nhạc chịu trách nhiệm phân loại và tóm tắt loại hình nhà ở, thầy Thôi chịu trách nhiệm ra chủ trương, Cố Tiêu phụ trách phỏng vấn dân cư địa phương...

Vì vậy, mặc dù hiện tại có sáu người, hai người duy nhất thực sự đứng lên và cúi xuống để làm công việc tổn hao thể lực là Trương Tư Nghị và Liêu Tuấn!

Đến buổi trưa, Trương Tư Nghị mệt mỏi vì đau lưng.

Lúc này, cậu không khỏi biết ơn lòng khoan dung tuyệt vời của Cố Tiêu vào buổi sáng, anh thực sự có dự kiến trước, nếu không, vòng eo cậu làm sao chịu nổi?

Ăn cơm trưa xong, công việc tiếp tục tiến triển, đến sẩm tối lúc mọi người xem xét so sánh bản vẽ mới nghiên cứu xong bốn mươi mấy ngôi nhà, chỉ chiếm một góc nhỏ của khu vực căn cứ!

Hai mắt Trương Tư Nghị tối đen, cảm giác tương lai thật u ám...

Đừng nói đến chuyện tản bộ vào ban đêm, cơm nước xong xuôi cậu liền về phòng ngã người xuống ngủ say như chết, vẻn vẹn mười tiếng đồng hồ. Sáng hôm sau thức dậy, Liêu Tuấn còn buồn cười hỏi cậu một câu: “Hôm nay cậu không chạy thể dục à?”

Trương Tư Nghị: “...” Khối lượng công việc vào ban ngày lớn như thế, chạy bộ cái cọng lông! (= 皿 =)

Công việc hôm nay không khác gì hôm qua. Sau khi trở về vào ban đêm, Cố Tiêu nói với mọi người anh đã đặt vé máy bay trở về Hải Thành vào sáng mai, thầy Thôi tỏ vẻ đã hiểu, còn nói có vấn đề gì sẽ liên lạc kịp thời.

Trương Tư Nghị không vui, trái tim chợt lạnh buốt.

Sau bữa ăn, Cố Tiêu lặng lẽ kéo Trương Tư Nhị, nhỏ giọng hỏi: “Đi dạo không?”

Trương Tư Nghị nổi giận nói: “Không đi, em muốn ngủ.” Đi dạo cái rắm, không nhớ sinh nhật ông đây, ông đây muốn chiến tranh lạnh với anh!

Cố Tiêu: “...”

Tùy tiện đánh răng rửa mặt, Trương Tư Nghị lên giường. Nửa đêm ngủ mê man, không hiểu sao cậu cảm thấy có người liếm môi cậu, sau một lúc, cậu dường như nghe thấy Cố Tiêu nói “Chúc mừng sinh nhật” với chính mình.

Nhưng Trương Tư Nghị quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu không thể nhấc lên được, thậm chí còn khó chịu muốn xua đuổi người đang quấy rối mình - Bây giờ mới nói thì quá muộn rồi, ông đây đã tức giận!

...

Thức dậy vào buổi sáng, cậu bối rối không biết được nụ hôn và cụm từ “Chúc mừng sinh nhật” đêm qua là thật hay mơ.

Nghiêng đầu nhìn Liêu Tuấn nằm trên chiếc giường đối diện, Trương Tư Nghị thở dài tự giễu, làm sao Cố Tiêu có thể đến đây vào giữa đêm, xem ra chính cậu quá bất mãn, đưa những điều không xảy ra trong thực tế vào trong giấc mơ...

Thành phố cổ nằm rất xa sân bay, Cố Tiêu nói rằng đó là chuyến bay buổi sáng, có lẽ anh đã sớm xuất phát.

Trương Tư Nghị mất tinh thần rời giường rửa mặt, Cố Tiêu vừa đi, trái tim cậu dường như theo gót chân anh, cả người vô cùng uể oải.

Vệ sinh cá nhân xong, cậu mới lấy can đảm nhìn điện thoại, biết Cố Tiêu chắc chắn sẽ nhắn tin tạm biệt cậu, cậu nghĩ sẽ đọc được nội dung như vậy, không ngờ thấy được một tin nhắn gửi bằng Wechat vào lúc không giờ mười bảy phút của Cố Tiêu: “Sáu giờ tối mai, tìm cớ đến khách sạn X đường X. ^ _ ^”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.