Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 80: Chương 80: Trâm cài tóc




Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không nhắc đến Hạ Tuyết Anh, mặc dù Hạ Trình Thiên nói thế nhưng nhiều năm đã trôi qua, chuyện từng thầm mến không thể xem là chuyện nghiêm túc, Trương Tư Nghị chỉ coi như Hạ Trình Thiên nói đùa mà thôi.

Cố Tiêu im lặng nghe xong, hỏi: “Em muốn đi không?”

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng Trương Tư Nghị đột ngột thôi thúc hỏi một câu trước điện thoại di động: “Anh hi vọng em đi không?”

Câu hỏi này hơi mập mờ, cũng hơi lúng túng, dường như cậu đang cố ý thăm dò địa vị của cậu trong lòng Cố Tiêu, vừa hỏi xong, Trương Tư Nghị đã thấy hối hận. Cấp dưới của Cố Tiêu rất nhiều, cậu chỉ là một trợ lý kiến trúc sư nho nhỏ, có đi hay không thì chết ai? Dù sao vắng mợ thì chợ vẫn đông.

Thế nhưng đã hỏi rồi thì không thể thu hồi lại, Trương Tư Nghị ân hận xong, cậu lại cảm thấy căng thẳng. Cậu nắm chặt điện thoại di động, không biết đang chờ mong cái gì.

Đợi hai giây, Cố Tiêu mở miệng nói, giọng điệu vẫn thờ ơ, anh hỏi ngược lại: “Nếu anh nói anh không hi vọng em đi, em sẽ không đi sao?”

Trương Tư Nghị nghẹn họng, không ngờ Cố Tiêu đá vấn đề trở lại!

Cậu phải trả lời thế nào? Nói “dạ”, Cố Tiêu là gì của cậu, sao cậu lại nghe lời Cố Tiêu như vậy? Nói “không phải”, vậy vừa rồi còn hỏi cái rắm!

Giờ phút này, Trương Tư Nghị rất khâm phục nghệ thuật nói chuyện của Cố Tiêu, nhưng trong lòng cậu lại phát điên lên... Mẹ nó, nói “không hi vọng” thì chết à!

Cố Tiêu chờ một lúc không thấy Trương Tư Nghị trả lời, anh trầm giọng nói: “Anh không có cách nào giúp em quyết định loại chuyện này, đáp án ở trong lòng em.”

Trương Tư Nghị: “...”

Tại sao cậu có cảm giác bị người nhìn thấu! Thật bực mình!

Trương Tư Nghị phiền muộn không thôi, xoắn xuýt một lát, cậu cam chịu, nói thẳng: “Em sẽ không đi!”

Cố Tiêu khẽ cười, giọng nói một lần nữa mang theo sự vui vẻ: “Ừ, tốt.”

Trương Tư Nghị: “...”

Ừ tốt? Ông đây nói nhiều thế mà anh chỉ cho ông đây có hai chữ? Tốt em gái anh! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Cố Tiêu ngập ngừng rồi nói: “Đúng rồi, em đã đặt vé tàu quay về Hải Thành chưa?”

“Vẫn chưa, sao ạ?” Trương Tư Nghị vui mừng, có phải Cố Tiêu muốn mang theo cậu trở lại không?

Quả nhiên, Cố Tiêu chủ động mời: “Anh định quay về Hải Thành sau rằm tháng giêng, định khởi hành vào ngày mùng sáu tháng ba, kỳ nghỉ của em cũng kết thúc vào lúc đó phải không? Có muốn đi cùng bọn anh không?”

... Bọn anh? “Cố Diêu cũng đi cùng anh ạ?” Trương Tư Nghị nói.

Cố Tiêu: “Cuối tháng ba con bé mới vào học, nhưng khó có dịp anh lái xe, có thể giúp nó xách hành lý, nên trở về sớm hơn... Em thấy sao?”

Trương Tư Nghị vội vã tỏ rõ thái độ: “Được! Em cũng muốn! Đi cùng!”

Cố Tiêu cười cười: “Ừ, vậy trước tiên quyết định thế đi, anh sẽ báo cho em thời gian cụ thể sau.”

Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị hưng phấn lăn lộn trên giường một vòng, sầu não vừa rồi hoàn toàn bị vứt ra sau đầu.

Cậu chậm chạp không mua vé tàu chính là vì chờ Cố Tiêu nói những lời này, ban đầu sợ ngày nghỉ của Cố Tiêu dài hơn ngày nghỉ của cậu, nên cậu xấu hổ không dám mở miệng hỏi, bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi, khà khà, tiết kiệm được hơn hai trăm nhân dân tệ!

Đang vui vẻ, điện thoại di động rung lên hai tiếng, Trương Tư Nghị nhanh chóng cầm di động lên xem.

Cố Tiêu: “Anh rất vui vì quyết định của em:)”

Cố Tiêu: “[Cáo nhỏ hôn nhẹ]”

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị: “...”

A... a... a...!!!!!

Trương Tư Nghị trợn mắt nhìn biểu tượng “cáo nhỏ ôm mèo con hôn môi” trên điện thoại, một lần nữa cảm nhận được cảm giác bùng cháy đến mức da đầu bong tróc và tóc mái dựng ngược...

Biểu cảm “xoa đầu” còn chưa tính, tại sao ngay cả biểu cảm có độ xấu hổ cao như “hôn môi” cũng dùng được!? Mẹ nó, đây là icon mà cấp trên bình thường sẽ gửi cho cấp dưới ư? Icon này tuyệt đối là để tán tỉnh!

... (//////)...

Đêm hôm khuya khoắt, Trương Tư Nghị mất ngủ leo ra khỏi giường, lén lút mò vào mép ngăn tủ, rút một cuốn sách ở bên trong ra, nhanh lẹ vọt lên giường, trùm chăn kín mít đầu, mở đèn pin di động, chiếu sáng tên sách và trang bìa khiến người ta vô cùng xấu hổ của cuốn sách nam nam 18+...

... (O////O)...

Một tiếng sau, trong chăn thỉnh thoảng truyền ra tiếng thở dốc đè nén và tiếng rên rỉ ồm ồm, là trai thẳng, cách nhìn về thế giới và giá trị cuộc sống của Trương Tư Nghị đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng vào đêm nay.

Năm giờ ba mươi phút sáng, thức đêm đọc xong một cuốn sách, Trương Tư Nghị thoi thóp nằm sấp trên giường, chôn đầu vào gối, không còn mặt mũi đối diện với thế giới bằng thân phận trai thẳng.

Tiêu! Cậu thật sự muốn cong rồi sao? Đừng mà!!!

Cũng may bây giờ vẫn là ngày nghỉ, Trương Tư Nghị ở nhà hai ngày, xem rất nhiều phim hoạt hình và các bộ phim truyền hình Mỹ “có xu hướng bình thường”, thậm chí còn cùng ba già của cậu nghe thời sự và tin tức pháp luật trực tuyến, cậu mới vực dậy được tam quan sắp vỡ vụn, ngụy trang trở lại dáng vẻ bình thường.

Trong suốt thời gian đó còn có một việc xảy ra, Hạ Tuyết Anh biết được phương thức liên lạc của Trương Tư Nghị thông qua anh trai cô và thêm cậu vào Wechat của cô.

Mặc dù rất nhiều năm không gặp nhau nhưng Hạ Tuyết Anh không giống Khúc Tiểu Miêu, cô vẫn nhớ khá nhiều chuyện thời thơ ấu. Hai người trò chuyện rất thân thiết, còn kể không ít lịch sử đen tối của họ năm xưa.

Trong hai ngày, Trương Tư Nghị tán gẫu thường xuyên với Hạ Tuyết Anh, phân tán sự chú ý của cậu đối với Cố Tiêu.

Điều này khiến Trương Tư Nghị không khỏi kiểm điểm, có phải cậu lâu lắm không có bạn gái nên mới sản sinh cảm giác ái mộ với người đàn ông cùng giới tính chỉ được cái mã ngoài như Cố Tiêu?

Hay là chính mình cần có một cô bạn gái? Biết đâu nhanh thôi cậu sẽ thẳng trở lại!

... Ừm!

Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cậu và Cố Tiêu hẹn nhau trở về Hải Thành.

Mẹ Trương biết được Cố Tiêu lái xe đưa cậu đi, so với lần trước bà chuẩn bị càng nhiều đặc sản và món ăn ngon, cũng làm thêm một phần cho Cố Tiêu.

Trương Tư Nghị đau đầu không ngớt, gần một tuần chịu đựng không liên lạc với Cố Tiêu, tin nhắn cuối cùng trên Wechat cũng là biểu cảm “cáo nhỏ hôn nhẹ” mà Cố Tiêu gửi, cậu không dám nhìn, cũng không biết phải nói với Cố Tiêu mình mang nhiều hành lý thế nào.

Đúng lúc này, Cố Tiêu lập một nhóm chat ba người, thêm cậu và Cố Diêu vào.

Cố Diêu: “Trương Tư Nghị, em và anh già định ăn xong bữa trưa sẽ đến đón anh, anh cho em địa chỉ nhà anh đi.”

Trương Tư Nghị nhắn địa chỉ lên nhóm chat, lại thêm Cố Diêu vào danh mục bạn tốt.

Mở hộp thoại cá nhân ra, phong cách của Cố Diêu liền thay đổi -

Cố Diêu: “Anh Tư Nghị ~ O(∩_∩)O”

Trương Tư Nghị: “Làm nũng thật xấu hổ! (#‵′) 凸”

Cố Diêu ngay lập tức gửi một biểu cảm bỉ ổi, Trương Tư Nghị cũng đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc càng bỉ ổi hơn. Hai người nhanh chóng bắt đầu cuộc chiến icon, chơi tới chơi lui, Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến chuyện hành lý, chụp một bức ảnh gửi cho Cố Diêu.

Cố Diêu: “Đây là cái gì?”

Trương Tư Nghị: “Đồ đạc mẹ anh để anh mang đi Hải Thành, có một nửa là cho anh trai em, có chở được không?”

Nửa phút sau, Cố Diêu cũng gửi một bức ảnh, Trương Tư Nghị thấy đó là túi lớn túi nhỏ lít nha lít nhít, xếp đống trong phòng khách nhà Cố Tiêu.

Cố Diêu: “Ba mẹ em chuẩn bị đó, ha ha ha ha! Em vừa cho anh già xem ảnh anh vừa chụp, anh ấy bảo không sao, chở được!”

Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Sao em lại gọi anh trai em là “anh già” mà không gọi “anh hai”?”

Cố Diêu: “Anh ấy già rồi, suốt ngày ra vẻ ông cụ non, không gọi anh già thì gọi là gì.”

Trương Tư Nghị không nói nên lời, nhưng ngẫm lại cũng có lý, Cố Tiêu hơn Cố Diêu bảy tuổi, khoảng cách tuổi tác đối với Cố Diêu mà nói thì thật sự già.

Cố Diêu nói tiếp: “Em gọi anh ấy là anh già còn tốt chán, anh biết anh ấy gọi em là gì không? Là đồ ngốc, đồ đần, đồ ngớ ngẩn... Anh nói xem có người anh nào lại gọi em gái ruột thế không!? [Tức giận]”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha!”

Cố Diêu: “Cười cái gì mà cười! Anh cũng chẳng kém em bao nhiêu đâu, trước mặt em anh ấy gọi anh là người bạn nhỏ, học trò nhỏ, chàng trai nhỏ, có một lần em còn nghe thấy anh ấy gọi anh là “Trứng nhỏ lơ mơ”, ha ha ha!”

Trương Tư Nghị: “...”

Trái tim Trương Tư Nghị ngứa ngáy, đột nhiên cậu đặc biệt quan tâm đến việc Cố Tiêu nói gì về cậu trước mặt Cố Diêu.

Hai người trò chuyện một lát rồi đi ăn trưa. Sau bữa ăn, Cố Tiêu đúng hẹn đến, xe chạy thẳng tới cửa chính biệt thự gia đình họ Trương.

Mẹ Trương vừa nhìn thấy em gái Cố Tiêu mang theo, cô bé hiểu biết lễ phép, hai con mắt bà sáng rực, niềm nở mời hai anh em vào trong nhà uống trà. Cố Tiêu đã được trải nghiệm tấm lòng hiếu khách của mẹ Trương, biết không từ chối được, anh không khách sáo nữa, tự nhiên xuống xe, đưa em gái vào nhà ngồi một lúc.

Hôm đó ba Trương đã đi làm, trong nhà chỉ có dì giúp việc quét tước vệ sinh. Nhà cửa của gia đình họ Trương rất sạch sẽ, tổng diện tích cả tầng trên và tầng dưới khoảng hai, ba trăm mét vuông, toàn bộ căn nhà rộng rãi và sáng sủa.

Hai anh em lần đầu tiên đến nhà, chỉ ngồi một lát rồi đi, không tiện tham quan sâu hơn, họ chỉ di chuyển trong khu vực phòng khách mà không đi lên lầu.

Mẹ Trương không có con gái, thấy Cố Diêu có đôi mắt sáng và làn da búng sữa, thật sự thích vô cùng. Bà nhớ đến chuyện Trương Tư Nghị đi chúc tết nhà Cố Tiêu thì đối phương phát tiền lì xì, trong lòng bà tính toán, tạm thời tặng một món quà tinh xảo cho Cố Diêu.

Đó là một chiếc trâm cài tóc hình hoa thạch anh, đế làm bằng bạc, đính những miếng thạch anh màu tím và trắng ở trên, khá đẹp đẽ và tinh tế.

Năm còn trẻ bà được tặng chiếc trâm này, bởi lẽ nó quá mức trẻ trung, không phù hợp với tuổi tác của mẹ Trương nên bà vẫn cất giữ đến bây giờ. Bà từng trêu đùa Trương Tư Nghị rằng bà muốn giữ lại để tặng cho vợ tương lai của cậu.

Hôm nay thấy mẹ cậu lấy trâm cài tóc ra, Cố Diêu giật mình hoảng hốt, Trương Tư Nghị cũng hoảng sợ.

So với hai nghìn nhân dân tệ tiền mừng tuổi Cố Tiêu cho Trương Tư Nghị, giá trị của chiếc trâm không được một nửa, nhưng Cố Diêu lần đầu tiên gặp mẹ Trương, cô nàng không dám nhận món quà “quý báu” đó, liên tục xua tay từ chối.

Tuy nhiên, mẹ Trương miệng lưỡi như hoa sen nở, ngay cả Cố Tiêu cũng không phải đối thủ của bà, càng không kể đến cô bé vẫn còn học đại học này. Cuối cùng, mẹ Trương thật sự làm Cố Diêu đỏ mặt nhận quà, bầu không khí vẫn luôn vui vẻ không hề gượng gạo.

Chỉ mình Trương Tư Nghị không biết làm cách nào, bởi vì cậu biết chiếc trâm cài tóc ấy thể hiện cho cái gì.

Nhân lúc hai anh em uống trà, Trương Tư Nghị kéo mẹ cậu vào phòng bếp, vội vàng la lên: “Mẹ tặng cái gì cũng được, sao lại tặng cái đó cho em ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.