Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 110: Chương 110: Trấn Trạch




(Trấn trạch là một phong tục tập quán dân tộc, chủ yếu dùng pháp thuật, bùa chú hoặc đồ vật để trừ tà trừ quỷ, làm nhà cửa an bình.)

Thứ năm, còn hai ngày nữa là chuyển nhà.

Ban ngày Trương Tư Nghị mang theo cánh tay run lẩy bẩy đi làm, tiếp tục thu thập dữ liệu về dự án khách sạn ở thành phố X tỉnh Vân Nam.

Buổi tối tan ca, Cố Tiêu gọi cậu cùng ăn tối như trước. Trên bàn cơm, Trương Tư Nghị đưa ra đề nghị: “Cố công, em đã nghĩ rồi, em dọn sang ở với anh, phải trả anh tiền thuê nhà.”

Trước khi biết Cố Tiêu thích mình, Trương Tư Nghị từng suy nghĩ về chuyện tiền thuê nhà. Nhưng hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, cậu chìm đắm trong niềm vui được Cố Tiêu mời sống chung, chưa kịp hỏi anh.

Sau khi biết Cố Tiêu thích mình, Trương Tư Nghị cũng không định ỷ vào tình cảm của anh mà bỏ qua tiền thuê nhà.

Nhiều năm du học ở nước ngoài, quan niệm sống của Trương Tư Nghị có chút tây hóa, ví dụ như cặp đôi dù có yêu nhau thì kinh tế vẫn phải độc lập. Hơn nữa cậu là một người đàn ông, càng không muốn sống dựa vào một người đàn ông khác. Mặc dù Cố Tiêu bây giờ ở nhà của bạn, không cần trả tiền, nhưng Cố Tiêu lại nợ tình nghĩa của người bạn đó. Trong xã hội Trung Quốc hiện nay, xét về nhiều mặt, phần lớn mối quan hệ của con người không thể so sánh bằng tiền bạc, nếu muốn sống với nhau, hai người phải chia sẻ gánh nặng.

Trương Tư Nghị không có gì để trao đổi với phần tình nghĩa này, sau nhiều lần cân nhắc, cậu chỉ có thể nộp tiền thuê nhà mà thôi.

Cậu hơi khó xử, nhức đầu nói: “Nhưng mà, bây giờ em không có nhiều tiền, chỉ có thể duy trì mức giá giống trước đây, đưa bốn nghìn tệ tiền thuê nhà mỗi tháng thôi, anh nghĩ thế nào?”

Sau khi tìm nhà hơn nửa tháng, Trương Tư Nghị cơ bản có thể phỏng đoán tiền thuê nhà ở khu vườn hoa Viễn Sơn. Để thuê biệt thự ở đây phải mất ít nhất hai mươi nghìn nhân dân tệ, hơn nữa còn được sống chung với một người có chất lượng sống cao như vậy. Điều này có nghĩa là sự cải thiện chất lượng sinh hoạt trong thời gian tới của Trương Tư Nghị và sự ảnh hưởng mở rộng tư tưởng lên đầu óc cậu có giá trị hơn bản thân chức năng của một căn nhà có thể cung cấp rất nhiều.

Do hiểu những lý lẽ này, Trương Tư Nghị đành phải xấu hổ đề nghị “Bốn nghìn tệ một tháng”, nhưng cậu không thể đưa nhiều hơn nữa, cậu còn phải đảm bảo sinh hoạt cơ bản của bản thân.

Cố Tiêu nghe xong lời của Trương Tư Nghị, cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của cậu, đoán rằng đây là đề xuất mà Trương Tư Nghị đã suy nghĩ cặn kẽ, anh không định từ chối.

“Có thể. Nhưng anh vốn không muốn thu tiền của em, nếu em khăng khăng, anh sẽ nhận vậy.”

Để cả hai có thể sống yên tâm thoải mái bên nhau, Cố Tiêu tôn trọng nguyện vọng của Trương Tư Nghị.

“Tuy nhiên, anh sẽ không dùng khoản tiền đó cho bản thân anh. Người bạn cho anh ở nhờ cũng sẽ không nhận...” Cố Tiêu ngẫm nghĩ một lát, ngẩng đầu nói, “Hay là thế này, sau này chúng ta sống cùng với nhau, khó tránh khỏi phát sinh những khoản chi tiêu chung. Khoản chi phí này khấu trừ từ bốn nghìn tệ em nộp mỗi tháng. Nếu vượt quá thì anh chi, nếu thừa ra thì anh giữ hộ em. Giả sử em thực hiện các hành động khác để cải thiện chất lượng cuộc sống chung, anh sẽ căn cứ vào phán xét của anh, hoàn trả phần tiền này cho em như một khoản “tiền thưởng“.”

Trương Tư Nghị: “...”

Hừm? Ngoại trừ hai câu nói cuối cùng nghe có vẻ là lạ, Trương Tư Nghị đều hiểu hết những câu phía trước.

Nói cách khác, sau này hai người cùng nhau mua nguyên liệu nấu ăn hay xem phim điện ảnh với nhau, đều chi từ khoản tiền này, cậu không cần đóng góp thêm... Wow, như thế, Cố Tiêu dùng tiền thuê nhà của cậu trung hòa chi phí sinh hoạt thêm của cậu!

Ngoài ra, từ góc độ nào đó, miễn là không vượt quá mức bốn nghìn tệ, bình thường cậu có thể xem như là cậu đang “nuôi” Cố Tiêu, mà số tiền chi vượt mức này Cố Tiêu mới phải bỏ ra. Đề nghị này đặc biệt xét đến lòng tự trọng của Trương Tư Nghị, khiến cậu có cảm giác được lời to!

Trương Tư Nghị gật đầu thật mạnh, cảm thấy vô cùng hợp lý, nhưng mà...

“Các hành động khác để cải thiện chất lượng cuộc sống chung là gì?”

“Ví dụ như em chủ động làm việc nhà, mua hoa tươi trang trí phòng...” Cố Tiêu dừng lại, khẽ nhướng mày, anh nói tiếp, “Ừm, ít nhất đối với anh là các hành động khiến anh cảm thấy vui sướng. Anh sẽ xem xét tình hình cụ thể để chi phần tiền thừa ra thưởng cho em.”

Số tiền còn lại có thể kiếm trở về bằng cách làm việc nhà? Ha ha ha! Trên đời này dĩ nhiên vẫn còn chuyện tốt như vậy!

“Được ạ được ạ!” Trong lòng Trương Tư Nghị tràn đầy hạnh phúc, phi thường cảm kích.

Sau khi đạt được sự đồng thuận nhất trí, rốt cuộc Trương Tư Nghị cũng trút bỏ gánh nặng chờ mong cuộc sống chung sắp tới.

Đêm đó, hai người chuyển đi một lượng lớn hành lý, cuối cùng chỉ còn lại giường và chăn đệm trong phòng Trương Tư Nghị cùng với một con chó ở phòng khách.

Cố Tiêu lướt nhìn con chó lông vàng nôn nóng không yên vì cảnh vật thay đổi. Anh hỏi: “Con chó này tên là gì?”

Trương Tư Nghị: “Phấn Chấn...”

Cố Tiêu: “Phấn Chấn? Sao tên này khó đọc vậy? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Khóe mắt Trương Tư Nghị co giật, cậu giải thích nguồn gốc của cái tên “Phấn Chấn”, nhân cơ hội mà phàn nàn với Cố Tiêu: “Đây là một con chó mang đến vận xui. Từ khi tên bạc tình nuôi nó, gia đình cậu ấy bị xã hội đen đập phá, chị gái cậu ấy bị tạm giam nửa tháng, bây giờ gia đình phá sản rồi... Sau khi tên bạc tình giao con chó này cho em, em bán một chiếc loa lỗ mất năm nghìn tệ, dự án mà em chăm chỉ vất vả làm việc đi tong, hơn nửa tháng không tìm nổi phòng trọ. Nếu không có anh, tiếp theo em chắc phải ngủ ngoài đường.”

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị không nhắc đến chuyện cậu cãi nhau với Cố Tiêu. Cậu cảm thấy cậu giống như bị trúng tà vào thời điểm đó. Nói chung, hiện tại cậu nhìn thấy “Phấn Chấn” thì hơi sợ hãi, lo âu nói: “Bình thường em đều gọi nó là “chó ngốc”, không dám gọi “Phấn Chấn“. Anh bảo tương lai nó có thể mang đến sự xui xẻo cho chúng ta hay không?”

Từ “chúng ta” này lấy lòng Cố Tiêu. Anh mỉm cười, đi đến trước mặt Phấn Chấn, ngồi xổm xuống xoa đầu nó. Phấn Chấn lè lưỡi, nịnh hót đẩy đầu vào tay Cố Tiêu.

Cố Tiêu: “Trở về anh sẽ bói cho nó một quẻ.”

Vẻ mặt Trương Tư Nghị sững sờ: “Xem bói? Anh còn biết xem bói?”

Cố Tiêu: “Đôi khi thiết kế kiến trúc cũng cần chú ý đến phong thủy. Anh từng đọc một vài cuốn sách liên quan đến tướng mạo, biết được chút ít, một số chuyện thật sự khó có thể giải thích bằng lẽ thường. Em đã nói nó gây ra vận rủi, chắc chắn em sẽ có bóng ma tâm lý với nó. Nếu bói một quẻ có thể tiêu trừ tai họa, dù có ích hay không, ít nhất sẽ làm lòng em thoải mái hơn.”

Trương Tư Nghị sùng bái nhìn Cố Tiêu, mắt bốc ra hình ngôi sao: “Dạ, anh nhanh bói đi bói đi!”

A, tại sao Cố Tiêu cái gì cũng biết! Sao anh lại tài giỏi như thế chứ! (☆_☆)

Cố Tiêu: “...”

Đêm đó Cố Tiêu một mình ra về, Trương Tư Nghị đang luyện đàn, phát hiện Cố Tiêu gửi tin nhắn qua Wechat cho cậu.

Cố Tiêu: “Bói rồi, cái tên ban đầu quá xung động, phải đổi tên, có được không?”

Trương Tư Nghị quay đầu nhìn thoáng qua “Phấn Chấn” mù tịt không biết gì, vốn đang do dự có cần hỏi ý kiến của Phó Tín Huy hay không, nhưng cậu lại nghĩ, mẹ nó, cậu ấy sắp ra nước ngoài rồi, ít nhất trong vòng ba năm không quay về, mẹ của con chó này cũng tái hôn luôn rồi, hỏi cái rắm!

Trương Tư Nghị: “Dạ! Đổi!”

Cố Tiêu: “Được, em chờ một chút, anh tính tiếp.”

Trương Tư Nghị: “Dạ.”

Không tới nửa giờ, Cố Tiêu đã hồi âm: “Đổi thành “Trấn Trạch”, mang đến vận may, trừ tà ma, gia đình thịnh vượng, thế nào?”

Trương Tư Nghị: “...” Trấn Trạch? Bảo vật... trấn trạch? (=_=)

Mặc dù trong chớp mắt đọc được, Trương Tư Nghị vô cùng muốn kêu ca phàn nàn, cái tên này cũng chẳng dễ gọi hơn “Phấn Chấn” là mấy, không bằng gọi là “Vượng Tài” cho rồi... Nhưng mà, đây là tên do Cố Tiêu chọn!

Trương Tư Nghị: “Tên rất hay! Chọn cái này đi, chữ cái đầu (Trấn /zhen/) đọc giống chữ “Chấn” /zhen/, tên cúng cơm ở nhà có thể gọi là “A Trạch”, vô cùng thuận miệng!” ~(≧▽≦)/~

Cố Tiêu: “Được, ngày mai mang nó qua, làm lễ đổi tên cho nó.”

Cố Tiêu: “[Cáo nhỏ uống trà]”

Trương Tư Nghị: “...”

Dĩ nhiên còn có lễ đổi tên? Không ngờ Cố Tiêu chẳng những không ghét bỏ con chó này mà còn xem trọng nó như vậy. Trong lòng Trương Tư Nghị cảm động và ấm áp, ước gì cậu có thể mang theo con chó ngu ngốc này đi đến nương tựa vào ba dượng của nó ngay trong đêm nay!

... Aiz, đừng vội, đừng vội, chỉ một tối nữa thôi!

Buổi tối thứ sáu, Cố Tiêu lái xe đón Phấn Chấn. Ở cửa nhà anh sờ đầu nó, gọi tên mới của nó, trịnh trọng nói: “Trấn Trạch, sau này đây chính là nhà mới của mày, tao là chủ nhân mới của mày, Cố Tiêu.”

Trấn Trạch: “...”

Trương Tư Nghị: “...” Anh là chủ nhân mới? Vậy em là gì?

Cố Tiêu phớt lờ cậu, đứng ở cửa đốt ba nén hương, sau đó anh mang theo Trấn Trạch đi hết vòng trong vòng ngoài ngôi nhà, nhè nhẹ gõ lên đầu nó một chút, thì thầm: “Trấn Trạch.”

Điều kì diệu xảy ra, Trấn Trạch dĩ nhiên nhìn vào Cố Tiêu, khẽ khàng “gâu” một tiếng tựa như nghe hiểu lời anh nói.

Cố Tiêu nheo mắt, gật đầu, tỏ ra rất thỏa mãn.

Trương Tư Nghị nghẹn họng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, không biết phải đối mặt với một người một chó ở ngay phía trước thế nào. Cậu đau trứng duy trì im lặng... Tóm lại, cậu cảm thấy không phải việc của cậu. (T_T)

Đêm cuối cùng, Trương Tư Nghị vẫn kiên trì trở lại căn hộ cũ.

Buổi tối cậu không dám tập luyện quá lâu, sợ rằng cố quá thành quá cố, ngày mai phát huy không tốt, cậu chỉ thực hành ba, bốn lần rồi đặt đàn vĩ cầm xuống.

Nằm trên giường hưng phấn không ngủ được, Trương Tư Nghị đơn giản lên mạng tìm kiếm “Cảnh xuân chợt hé” để xem.

Nhưng cậu vừa mới xem đoạn đầu phim, cả người không thoải mái, bởi lẽ phần đầu của bộ phim là cảnh làm tình của hai nhân vật chính. Hà Bảo Vinh - do Trương Quốc Vinh thủ vai - đè lên Lê Diệu Huy - Lương Triều Vĩ đóng - lăn qua lộn lại trên giường... Ôi trời ơi, thật cay mắt.

Là trai thẳng hơn hai mươi năm, Trương Tư Nghị không dễ thay đổi cách nhìn đối với loại chuyện trai gái này.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tưởng tượng hai nam diễn viên là cậu và Cố Tiêu. Nếu cậu và Cố Tiêu cũng trần truồng ôm lấy nhau hôn môi cắn mút như thế... Chờ, chờ chút!

Máu mũi sắp chảy ra rồi...

Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt nhìn vào “người anh em” đột nhiên hưng phấn giữa hai chân mình... Mày đừng như thế! (T////T)

Hết cảnh mở đầu đầy kích thích và mắc cỡ, bộ phim bắt đầu chuyển vào phân cảnh khiến Trương Tư Nghị không hiểu được nội dung kịch bản.

Có sự tự thuật của dòng ý thức, hình ảnh có độ tương phản cao và một điệu nhảy tango đầy say đắm.

Trương Tư Nghị nhìn cặp đôi đồng tính trong phim vì những chuyện nhỏ nhặt mà chia tay rồi hợp lại, nhìn sự cô quạnh tương đồng trong mắt hai người đàn ông, nhìn họ sưởi ấm đối phương, tra tấn lẫn nhau để rồi cuối cùng dần dần rời xa nhau... Không hiểu sao, cậu cảm thấy rất khó chịu, dường như cảm nhận được sự cô đơn giống như diễn viên nam trong phim.

Xem xong phim, Trương Tư Nghị tìm kiếm rất nhiều bình luận để đọc, lúc này cậu mới hiểu đôi chút về chủ đề bộ phim muốn biểu đạt.

Đây là mối quan hệ tình cảm trong thực tế của hai người đàn ông, giống như nam nữ bình thường, họ cũng sẽ cãi cọ, tán tỉnh đối phương, cũng chia ly đôi ngả vì những mâu thuẫn trong tính cách. Đúng thế, giống như Cố Tiêu từng nói với Cố Diêu - Tình cảm chân chính không phân biệt giới tính.

Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy cậu rất may mắn vì đã xem được một bộ phim như vậy vào thời điểm này. Ban đầu, cậu còn vì bản thân từng là trai thẳng mà không dám tiến lên nửa bước, thậm chí cậu không dám suy nghĩ, sau khi cậu thổ lộ với Cố Tiêu, tiếp theo nên làm gì. Với tính cách không thích vòng vo xoắn xuýt của cậu, có lẽ sẽ giống như cách cậu cư xử xưa nay, được đến đâu hay đến đó, trước tiên cứ tận hưởng những gì có thể hưởng thụ ngay trước mắt, chuyện tương lai để mai sau tính.

Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy nỗi đau và sự cô đơn mà Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh phải chịu đựng khi họ xa nhau, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy rằng những suy nghĩ trước đây của cậu rất vô trách nhiệm.

Cậu tuyệt đối không nỡ để Cố Tiêu phải chịu tổn thương giống thế, cho nên, một khi đã ở bên nhau rồi, không bao giờ tách biệt nữa.

Đúng vậy, Trương Tư Nghị siết chặt nắm tay trong chăn, tựa như quyết định làm kiến trúc cả đời, cậu cũng muốn ở bên Cố Tiêu suốt quãng đời còn lại!

Đã hơn mười hai giờ, Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, ấn vào ảnh đại diện Wechat của Cố Tiêu, nhịn không được mà gửi tin nhắn cho anh: “Anh ngủ chưa?”

Cố Tiêu: “Lên giường rồi, sao vậy?”

Trương Tư Nghị: “Phấn Chấn... A không, Trấn Trạch thế nào rồi ạ, không phá phách chứ?”

Cố Tiêu: “Nó đang ngủ trong phòng khách, rất ngoan.”

Trương Tư Nghị: “Dạ...”

Cố Tiêu: “Còn chuyện gì nữa không? Sao khuya rồi em vẫn chưa ngủ?”

Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động rất lâu, bỗng chốc thôi thúc, gửi lên ba chữ: “Em nhớ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.