Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 120: Chương 120: Ưu điểm




Buổi tối toàn bộ tổ A liên hoan ở nhà hàng món cay Tứ Xuyên. Cố Tiêu như thường lệ đặt một phòng kín, mười người vô cùng sôi nổi ngồi quanh một bàn lớn.

Đầu tiên các đồng nghiệp đồng thời kính Đào Phỉ một chén rượu. Đào Phỉ mặt mày rạng rỡ nói: “Cảm ơn mọi người, rất vui khi được gia nhập Không Biên Giới, sau này mọi người cùng nhau cố gắng!”

Tiếp theo mọi người chúc rượu Cố Tiêu, anh cười nói: “Được rồi, đừng chúc nữa, ăn cơm đi.”

Trương Tư Nghị: “...” What? Đừng chúc nữa? Ăn cơm?

Tất cả mọi người đều nghe lời Cố Tiêu nói, không chúc thì không chúc nữa, cười toe vùi đầu ăn uống, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Chỉ mình Trương Tư Nghị phiền muộn không thôi - Là sao đây? Cậu còn chờ xem kịch vui mà!

Ngoài ra, Đào Phỉ là người đầu tiên vào tổ A sau khi cậu gia nhập tổ, cũng là người duy nhất có thể sánh được với cậu ở mọi phương diện đối xử. Năng lực chuyên môn không giỏi bằng đối phương, Trương Tư Nghị công nhận, nhưng ở buổi liên hoan sao chỉ mình cậu bị chuốc rượu mà anh ta không bị? Lẽ nào lúc trước bởi vì cậu là “phái tây hóa” duy nhất nên bắt nạt cậu sao? Đây cũng quá bất công!

Trương Tư Nghị quyết định tự mình đứng ra, thả con săn sắt, bắt con cá rô.

Cậu rót rượu cho bản thân, đứng dậy nói: “Đào công, hai ta đều du học nước Anh về, bây giờ có thể ở trong nước làm việc cùng công ty cũng là duyên phận. Mặc dù tôi vào Không Biên Giới trước anh nhưng tôi chỉ có bằng đại học chính quy, sau này cần anh chỉ bảo nhiều hơn... Nào, trước tiên tôi chúc anh một chén!”

Đào Phỉ nghe xong sửng sốt, rất nhanh đứng dậy, tươi cười nhìn cậu, nói: “Sớm nghe nói cậu cũng du nước Anh trở về, vẫn muốn trò chuyện với cậu nhưng chưa tìm được cơ hội. Đây là câu nói dài nhất tôi nói với cậu từ khi tôi vào công ty đến nay phải không? Ha ha ha! Ban đầu tôi cứ tưởng cậu không thích tôi lắm, xem ra là hiểu lầm... Chén rượu này phải uống cạn, uống xong sau này chúng ta là anh em!” Nói xong cậu ta nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Trương Tư Nghị rất ngạc nhiên, không ngờ Đào Phỉ rộng rãi phóng khoáng như thế!

Cậu đột nhiên nghĩ, trong khoảng thời gian này mình ghen tuông bậy bạ, còn nghi ngờ anh ta thầm mến Cố Tiêu, thật sự điên rồ. Giống như Cố Tiêu nói, tính cách Đào Phỉ chính là như vậy, thỉnh thoảng sẽ có những hành động làm người khác khó chịu, nhưng bản chất không xấu.

Nếu là bạn của Cố Tiêu, bản thân Đào Phỉ chắc chắn có chỗ khiến Cố Tiêu tán thành. Hơn nữa, ngày hôm qua Cố Tiêu đã công khai bày tỏ thái độ của anh trên Wechat, mặc dù không tiết lộ anh cùng mình yêu đương, như từ mặt bên cũng đủ chứng minh anh và Đào Phỉ không có quan hệ mờ ám gì.

Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này cậu mới triệt để buông sự đề phòng xuống, dự định sau này chung sống hòa bình với Đào Phỉ, không còn phòng bị đối địch nữa.

Tuy nhiên, những lời nói vừa rồi của Trương Tư Nghị là có mưu đồ. Trên bàn rượu, mọi sự khen ngợi và tâng bốc đều là kỹ năng mềm, chính là biến tướng của việc chúc rượu, không uống nghĩa là không nể mặt người khác. Cậu cố ý hạ thấp bản thân mình xuống, nâng cao Đào Phỉ lên, kỳ thực là muốn khiến cho các đồng nghiệp khác chúc rượu. Dù sao mọi người đều biết rõ ràng thực lực của Đào Phỉ, Trương Tư Nghị nói “chỉ bảo nhiều hơn”, những người tự cho là trình độ không bằng Đào Phỉ cũng sẽ cùng nhau đứng ra “xin chỉ dạy“.

Vì thế Trương Tư Nghị vừa ngồi xuống đã có người rục rịch bắt đầu rót rượu.

Nhưng không ngờ, sau đó Đào Phỉ đột ngột nhìn về phía mọi người mà hỏi: “Trước đây tôi nghe nói Trương Tư Nghị là “linh vật” trong công ty, ai có thể cho tôi biết lý do được không?”

Lực chú ý của mọi người bị rời đi một chút, Tất Nhạc Nhạc mở miệng đầu tiên: “Ha ha, anh không thấy tấm áp phích khổng lồ ở cửa của công ty sao?”

Trương Tư Nghị: “...” What the hell, chị có thể đừng nhắc đến lịch sử đen tối kia được không! (= 皿 =)

Đào Phỉ dào dạt hứng thú liếc mắt nhìn Cố Tiêu: “Thấy rồi, nghe nói bức ảnh đó của Trương Tư Nghị là do đàn anh của tôi chụp?”

Từ Giai cũng nói theo sau: “Đúng vậy đúng vậy, đây là một lần Trương Tư Nghị ngủ gật trong buổi học nhóm, bị Cố công bắt gặp, anh ấy bảo mọi người giữ bí mật mà chụp ảnh. Sau đó anh ấy lấy nó tham gia cuộc thi nhiếp ảnh của công ty, ở cuộc họp thường niên chiếu phát slide liên tục cả một buổi trưa, lúc đó em ấy liền nổi tiếng!”

Đào Phỉ: “Chỉ vì điều này?”

Đỗ Nhuế Hiên cười nói: “Thật ra trước đó dì Tư rất được hoan nghênh trong tổ.”

Đào Phỉ ôm cánh tay nhướng mày, hỏi: “Hoan nghênh như thế nào?”

Từ trước đến nay Đào Phỉ là “Ông vua của sự yêu thích”, ở trong môi trường mới, lần đầu tiên cậu ta bị lu mờ bởi một người thanh niên có vẻ ngoài không bằng mình, đây là một trong những nguyên nhân khiến cậu ta khá tò mò.

Mọi người ba mồm bảy miệng kể chuyện...

“Em ấy là du học sinh đầu tiên của tổ chúng ta!”

“Không kiêu ngạo, đặc biệt có lực tương tác!”

“Khả năng thực hành tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác!”

“Đúng rồi, em ấy còn có một biệt hiệu là “thiếu niên sức sống”, mỗi ngày đều rất có tinh thần, rất cố gắng!”

“Chụp ảnh cũng rất dễ nhìn, trong các tấm áp phích của “phong cách Không Biên Giới”, ngoại trừ tấm chụp chính cậu ấy ra, phần lớn những bức ảnh đẹp nhất đều do cậu ấy chụp!”

“Khả năng giao tiếp cũng rất chuyên nghiệp.” Lục Kiều sờ cằm nói, “Có lẽ mọi người chưa thấy dì Tư thực hiện thuyết trình bao giờ, em thấy rồi, siêu đẹp trai!”

“Hát cũng rất êm tai, nhất là các bài hát tiếng Anh!”

...

Trương Tư Nghị không ngờ bản thân có nhiều ưu điểm đến thế trong mắt các đồng nghiệp, cậu rất bất ngờ: “Em không tốt như mọi người nói đâu!” Cậu được khen ngợi đến đỏ bừng mặt.

Mọi người thấy vẻ xấu hổ của cậu, họ vô cùng vui vẻ. Biểu cảm phong phú cũng là một trong những ưu điểm của Trương Tư Nghị. Nói chuyện với cậu thì chỉ nhìn cậu thôi cũng đặc biệt thú vị, cảm thấy cậu giống như một bé chibi bước ra từ truyện tranh, phi thường sinh động và đáng yêu.

Thật ra còn có một nguyên nhân mọi người không thể diễn đạt được - Lý do tại sao Trương Tư Nghị được hoan nghênh như vậy, là bởi vì sau khi cậu vào tổ A, dường như bầu không khí làm việc vốn rất yên tĩnh ban đầu được rót vào một làn gió mới đầy sức sống. Điều rõ ràng nhất là, mấy lần Cố Tiêu phá vỡ phong cách làm việc vì cậu.

Ví dụ như việc anh tặng thảo cầu nhỏ cho Trương Tư Nghị, gửi thông điệp cấm tổ viên giúp Trương Tư Nghị vẽ đồ họa, kéo mọi người chúc rượu cậu trong buổi liên hoan, chụp trộm ảnh ngủ gật của Trương Tư Nghị trong buổi học nhóm, trong cuộc họp thường niên anh còn tự mình lên chơi trò chơi cùng Trương Tư Nghị, đến quán karaoke tham gia hoạt động riêng của họ...

Trương Tư Nghị không biết, trước khi cậu vào công ty, Cố Tiêu không hề làm cho người khác những việc đó.

Trong nhận thức của mọi người, Cố Tiêu ngày xưa luôn lạnh lùng xa cách, cứng nhắc rập khuôn, không nể nang ai. Mặc dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng anh nghiêm túc và cẩn thận đến mức không giống một người ở độ tuổi này nên có.

Sự xuất hiện của Trương Tư Nghị dường như đã thay đổi Cố Tiêu một cách vô hình, khiến anh trở nên sinh động vui vẻ, sinh hoạt phong phú hơn. Còn Cố Tiêu hiện tại, chẳng những không mất đi uy tín của bản thân anh mà còn được mọi người quý mến hơn xưa - Đây là lý do thực sự khiến tất cả mọi người thích Trương Tư Nghị.

Không biết ai dẫn đầu, ồn ào nói: “Nào nào nào, chúc “linh vật” dì Tư một chén!”

Tâm trạng mọi người tăng vọt, đều nâng chén chúc rượu Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị được khen ngợi phồng mũi, vô cùng mắc cỡ, bây giờ không tiện từ chối, choáng váng uống hết chén này sang chén khác. Uống hồi lâu cậu mới phản ứng được: Fuck! Rõ ràng là cậu muốn đánh động mọi người chúc rượu Đào Phỉ cơ mà, tại sao họ lại kính rượu ngược lại cậu?

“Không được rồi! Uống tiếp em sẽ say mất!” Trương Tư Nghị nhanh chóng tỏ ra yếu kém xin khoan hồng.

Cố Tiêu ngồi tại chỗ chứng kiến, có chút không yên lòng, đúng lúc nói: “Ngày mai Trương Tư Nghị còn phải đi công tác, mọi người kiềm chế lại, đừng chúc cho cậu ấy say đến mức không lên nổi máy bay.”

Mọi người nghe thấy sếp lên tiếng, chỉ có thể mỉm cười bỏ cuộc.

Đào Phỉ đang xem kịch vui, bị người cắt ngang hứng thú, cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu ta rót rượu, cong đôi mắt đào hoa hướng về phía Cố Tiêu: “Đàn anh, có thể dẫn dắt tập thể hài hòa thân thiết như thế, thật ra anh chính là người giỏi nhất! Trước đây chúng ta là đàn anh đàn em cùng thầy, bây giờ đột nhiên biến thành cấp trên cấp dưới, trong thời gian ngắn em chưa nắm bắt tốt một số chừng mực, nào, mượn lý do này, em kính anh một chén, tương lai hi vọng anh khoan dung nhiều hơn!”

Cố Tiêu không hề bưng chén rượu lên, anh khẽ cười nói: “Biết quan hệ của chúng ta là gì thì tốt, công việc là công việc, giao tình là giao tình, lần trước anh chưa tính toán chuyện em nổi cáu với anh trong công ty, đầu tiên em tự phạt một chén đi.”

Đào Phỉ: “...” Fuck!

Cố Tiêu thấy Đào Phỉ tự nâng cốc uống hết, sau đó mới nheo mắt nói: “Ngày mai đi Vân Nam, “học trò nhỏ” này của anh phải giao cho em rồi, em cố gắng dẫn dắt cậu ấy, đừng “ỷ lớn hiếp bé” nha.”

Trương Tư Nghị: “...”

Không phải tất cả mọi người ngồi ở đó từng nghe Cố Tiêu đùa giỡn Trương Tư Nghị là “học trò nhỏ”, chỉ có thể tạm thời liên hệ với câu nói giải vây giúp Trương Tư Nghị trước đó của Cố Tiêu, phỏng đoán: Ngày mai đi công tác? “Học trò nhỏ” là chỉ Trương Tư Nghị? Lúc nào Trương Tư Nghị trở thành học trò nhỏ của Cố Tiêu vậy?

Cố Tiêu nói xong, mới chậm chạp bưng chén lên, nói: “Anh uống trước.”

Đào Phỉ: “...” Chết tiệt! Không hiểu tại sao lại có cảm giác bị đe dọa! (. _′)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.