Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 108: Chương 108: Xù lông




Chờ người đi xa rồi, Trương Tư Nghị mới lặng lẽ nhặt lên bản vẽ rách nát ở trong thùng rác. Bởi vì dưới cơn kích động Đào Phỉ tiện tay xé hai đường, bản vẽ có thể dễ dàng ghép lại.

... A, chồng bánh nếp... Thật sự quá đẹp! QvQ

Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm vào kết xuất đồ họa của tòa nhà thương mại cực ngầu này, nhưng điều thu hút cậu không chỉ là phong cách bên ngoài của tòa nhà, mà còn có thiết kế kết cấu bên trong của Đào Phỉ.

Trong suốt nửa năm làm việc ở Không Biên Giới, từ luyện vẽ ống lõi đến thiết kế độc lập tòa nhà văn phòng cỡ lớn và vừa, rồi phối hợp với phòng chuyên môn hoàn thành trọn vẹn bản vẽ thi công, Trương Tư Nghị không còn là một tân binh không thể hiểu bất kì điều gì như khi mới vào công ty.

Nếu hình dung tòa nhà siêu cao tầng là một người đứng thẳng, vậy tạo hình của nó là vẻ bề ngoài, kết cấu là bộ xương và lớp da bên ngoài là bộ quần áo.

Bất kể thiết kế khâu nào trước tiên, để hoàn thành thì vấn đề chính cần giải quyết là chống đỡ bộ xương đứng thẳng. Đó chính là mạng lưới cột trụ, giàn khung và ống lõi.

Trong thiết kế tòa nhà siêu cao tầng truyền thống, ống lõi thường là bộ phận quan trọng nhất của kết cấu chống đỡ, giống như cột sống của con người.

Nhưng khi Trương Tư Nghị nhìn vào thiết kế của Đào Phỉ, đối phương dĩ nhiên đã giải phóng ống lõi ra khỏi kết cấu thiết yếu, điều chỉnh toàn bộ kết cấu trụ cột tòa nhà lệch nghiêng giống như hình tam giác cứng rắn, phi thường độc đáo, phía dưới còn viết một loạt lý do tại sao làm như vậy.

Có thể thấy, Đào Phỉ bỏ rất nhiều công sức cho bản thiết kế này.

Mặc dù Trương Tư Nghị không hiểu cặn kẽ, cậu chỉ đưa ra một số suy đoán thông qua bản vẽ. Tuy nhiên, cậu hiểu rõ rằng, một người có trình độ kỹ thuật chuyên môn nông cạn không dám thử kiểu thiết kế này, chỉ có thể nói rằng Đào Phỉ có kiến thức rất sâu sắc, đồng thời, cậu ta vô cùng tự tin vào bản thân mình.

Con người có tâm lý sùng bái người giỏi, người có trình độ tương đương được đối đãi khác biệt có thể gây ra ghen tị và oán giận, nhưng thay bằng một người mạnh hơn mình nhiều, loại tinh thần cạnh tranh này sẽ biến mất.

Trương Tư Nghị cũng thế, sau khi thấy thiết kế của đối phương, cậu đã thu hồi phần lớn sự thù địch đối với Đào Phỉ. Nhớ tới mấy ngày trước cậu còn xem cậu ta là quân địch giả tưởng, lặng lẽ nổi máu ghen, cậu bỗng đổ mồ hôi lạnh, chột dạ không thôi.

Theo lời của Cố Tiêu, Đào Phỉ thật sự rất ưu tú, cậu ta có niềm tự hào và sự rêu rao tư bản.

Có thể vừa rồi Đào Phỉ kiêu ngạo gặp ma vương Cố Tiêu, Cố Tiêu trực tiếp lật đổ phần nổi bật nhất trong thiết kế của cậu ta, cùng với lời nói cuối cùng “Vật liệu cho lớp bên ngoài đã thay đổi, đừng chạy theo phong cách đẳng cấp quá nhiều, có vẻ lạc đề sai nhịp” tương đương với câu nói “Người còn đứng không vững mà đã tập trung vào quần áo mặc bên ngoài, quá phô trương và phù phiếm, đổi lại đi.”...

Đây là một đánh giá rất độc đoán và hà khắc, không chút nể nang chỉ bởi vì đối phương là đàn em học cùng một thầy.

Con mẹ nó, nếu Trương Tư Nghị là Đào Phỉ, cậu cũng muốn nổ tung. (=_=)

Mặc dù có một chút thông cảm với Đào Phỉ nhưng lúc này Trương Tư Nghị càng lo lắng cho Cố Tiêu.

Thứ nhất, với tư cách là giám đốc thiết kế của Không Biên Giới, đến nay chưa có người nào dám tranh luận với Cố Tiêu như thế. Ngay cả khi Đồng công tổ B có bất đồng lớn với anh trong dự án, hai người đều rất khách sáo lịch sự. Trương Tư Nghị biết mặc dù Cố Tiêu ăn nói ác nghiệt nhưng chắc chắn lời nói của anh không hề vô lý, chỉ là thiếu sự khéo léo, bị người khác vỗ bàn đóng sầm cửa bỏ đi, có lẽ anh không dễ chịu.

Thứ hai... Đương nhiên là bởi lẽ cậu thích Cố Tiêu mà! ~(≧▽≦)/~

Trương Tư Nghị không nhịn được ấn vào tên Cố Tiêu trong sổ địa chỉ phần mềm truyền tin nội bộ, quan tâm hỏi: “Vừa rồi nghe thấy các anh cãi nhau, không có chuyện gì chứ ạ?”

Cố Tiêu: “Mặc kệ cậu ấy đi, tính cậu ấy thế đấy, lát nữa là ổn thôi.”

Trương Tư Nghị: “...”

Nhưng mãi cho đến giờ ăn trưa, Đào Phỉ vẫn không trở về.

Mọi người dừng công việc, lúc này họ mới dám khe khẽ thảo luận chuyện vừa xảy ra. Họ đều cho rằng Đào Phỉ không phù hợp làm việc ở Không Biên Giới, thậm chí có người còn đoán hết ngày hôm nay cậu ta sẽ xin thôi việc.

Tâm trạng của Trương Tư Nghị hơi phức tạp, cậu không biết bản thân có vấn đề gì. Rõ ràng trước đó cậu là người không hi vọng Đào Phỉ được tuyển vào Không Biên Giới nhất, bây giờ nghe thấy đồng nghiệp nói như thế, cậu lại không muốn chuyện đó xảy ra... Nếu tổ của họ mất đi tài năng như vậy, đó là tổn thất của họ.

Trương Tư Nghị lắc lắc đầu, không định suy nghĩ quá nhiều. Cậu đang muốn đứng dậy đi ăn với các đồng nghiệp, Cố Tiêu đột nhiên đi đến gọi cậu: “Trương Tư Nghị, qua đây.”

“Dạ?” Trương Tư Nghị hớn hở bước tới trước mặt Cố Tiêu: “Làm sao ạ?”

Cố Tiêu nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi. Anh có chuyện muốn nói với em.”

Trương Tư Nghị: “...” Ưm, nhưng cậu đã đặt cơm hộp của công ty rồi.

Cố Tiêu im lặng nhìn cậu hai giây, Trương Tư Nghị giơ cờ trắng đầu hàng: “Được ạ.”

... Hoàn toàn không thể từ chối! (*/ω*)

Hộp cơm trưa gì đó coi như miễn phí cơm canh cho Heo con!

Cùng Cố Tiêu xuống dưới, lần này hai người đến nhà hàng Quảng Đông ăn cơm văn phòng. Cố Tiêu gọi một suất cơm gà hầm hạt dẻ, Trương Tư Nghị chọn cơm thịt bò sốt dầu hào. Giống như nhà hàng món Nhật Bản lần trước, vào giờ cao điểm phải trả tiền trước khi ăn, Cố Tiêu chủ động quẹt thẻ tính tiền.

Thật xong đời, con mắt Trương Tư Nghị nhìn Cố Tiêu giống như được lắp thêm kính lọc, trước mắt đều là đẹp đẹp đẹp... đẹp lồng lộn!

Cơm được bưng lên, đầy ắp đĩa. Ngoài ra còn có salad, ba, bốn phần dưa cải nho nhỏ và canh rau, các món ăn phụ của hai người không hoàn toàn giống nhau.

Cố Tiêu đẩy rau về phía Trương Tư Nghị, khe khẽ nói: “Cùng ăn đi.”

Trương Tư Nghị: “...”

Giữa đồng nghiệp bình thường, thậm chí cấp trên và cấp dưới, nếu ăn uống cùng nhau, gọi suất ăn độc lập, họ tuyệt đối không chia sẻ đồ ăn của mình. Lần đầu tiên Cố Tiêu đi ăn cùng Trương Tư Nghị, hai người cũng ăn phần ăn riêng của mình.

Có thể nói việc chia sẻ thức ăn là một hành động mà người ta chỉ thực hiện đối với người có quan hệ thân thiết hoặc vô cùng được tin tưởng. Dù Cố Tiêu vô tình hay cố ý đều khiến Trương Tư Nghị hưng phấn không thôi. Cậu cũng đẩy đồ ăn của mình lên, nhỏ giọng nói: “Dạ, anh cũng ăn của em này.”

Cố Tiêu cười cười, anh uống vài thìa canh trước mới cầm đũa lên.

Mặc dù Cố Tiêu mượn lý do “có việc muốn nói với Trương Tư Nghị” gọi cậu đi ăn cùng, nhưng anh vẫn không nói chuyện gì. Hai người lặng lẽ cúi đầu ăn, anh ăn chút rau của em, em ăn chút dưa của anh.

Ngay khi Trương Tư Nghị gắp một miếng cà chua, Cố Tiêu cũng duỗi đũa đến, đôi đũa của hai người suýt chạm nhau. Hai bên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần hơn trong phòng làm việc buổi sáng rất nhiều. Dòng điện bắn ra tia lửa văng tung tóe, Trương Tư Nghị gần như chuẩn bị chảy máu cam!

Bầu không khí vừa kỳ lạ vừa mập mờ. Mặc dù không ai trong số họ nói bất cứ điều gì, nhưng trong đầu Trương Tư Nghị tràn ngập ý nghĩ - Trời ơi, trước đây Cố Tiêu cũng nhìn cậu như thế sao? Tại sao cậu chưa từng phát hiện? Cố Tiêu biết cậu thích anh không? Anh có thể nhận ra điều gì đó từ ánh mắt vừa rồi của cậu không...

Trương Tư Nghị cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu không thể kiềm chế được. Cậu nhanh chóng tìm chuyện để nói: “Cái đó, Đào Phỉ, hình như anh ấy rất tức giận.”

Cố Tiêu thờ ơ nói: “Ừ, xù lông rồi.”

Trương Tư Nghị cười “hì hì”, không ngờ Cố Tiêu sẽ sử dụng từ miêu tả như “xù lông“.

Cố Tiêu bất ngờ tiếp tục nói: “Giống như em, lúc mới tới cũng hay xù lên.”

Trương Tư Nghị: “... Em nào có.”

Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói: “Em mà không à? Khi anh yêu cầu em vẽ nhà vệ sinh và cầu thang, khi nhiều lần chỉ ra lỗi của em, khi giao em nhiệm vụ vẽ bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng loại nhỏ, còn lần gạt các em chuyện làm quân xanh nữa, em không xù lên à?”

Trương Tư Nghị ngụy biện nói: “Em chỉ khó chịu thôi, không giống với Đào Phỉ đâu.”

Cố Tiêu cười giễu cợt: “Bản chất giống nhau, cách thức khác nhau mà thôi.”

Ăn thêm hai miếng cơm, Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Sao anh lại thấy em xù lông?”

Cố Tiêu ngước nhìn cậu, buồn cười trả lời: “Con mắt trừng lên, lông mày dựng thẳng, hai má phồng to, vừa nhìn đã biết là không phục và khó chịu rồi.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu thở dài: “Nhưng em vẫn hiền hơn tên Đào Phỉ kia nhiều, em bực bội thì cũng chỉ trừng mắt với anh thôi, tự mình nghẹn trong lòng. Tên Đào Phỉ kia là một thùng thuốc nổ, phát cáu mà không sửa được tương lai khó phát triển lắm. Bên mời thầu bới ra vài lỗi của cậu ấy, trước tiên cậu ấy tự nổ mình chết trước, không cần người khác phải ra tay.”

Trương Tư Nghị: “...”

Nhớ đến suy đoán vừa rồi của các đồng nghiệp, Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Có thể Đào Phỉ không chịu nổi mà trực tiếp xin thôi việc không?”

Cố Tiêu chế nhạo cười một tiếng: “Chút đó mà phải nghỉ việc rồi sao? Vậy xem như anh đánh giá cậu ấy quá cao rồi. Cậu ấy quá lý tưởng hóa thiết kế, nếu như không thỏa hiệp với hoàn cảnh và thị trường xây dựng trong nước, cậu ấy rất khó có thể phát triển lâu dài trong ngành kiến trúc. Anh biết thiết kế của cậu ấy rất tốt, nhưng bản thiết kế đó không có điều kiện để thực hiện trong thời điểm hiện nay, sửa chữa lại thì rất có khả năng xây dựng được. Những ý tưởng và sáng tạo ban đầu của cậu ấy sẽ không biến mất chỉ bởi vì chỉnh sửa phương án, chúng vẫn thuộc về cậu ấy. Một ngày nào đó, chờ cơ hội chín muồi, vẫn có chỗ hữu ích.”

Trương Tư Nghị gật đầu. Cậu biết chắc chắn Cố Tiêu có lý do của riêng anh, cậu hỏi: “Nhưng mà, tại sao anh không nói như vậy với Đào Phỉ? Nếu anh nói năng uyển chuyển một chút, có lẽ anh ấy đã không tức giận đến thế.”

Cố Tiêu: “Uyển chuyển không có tác dụng đối với người như Đào Phỉ. Chủ ý cá nhân của cậu ấy rất mạnh, dám tự ý tranh cãi. Nếu anh uyển chuyển, cậu ấy sẽ càng thêm cứng rắn dùng lý luận của bản thân thuyết phục anh. Đối với người như bọn anh, mọi lập luận phải trực tiếp và đơn giản, nói thẳng hiệu quả hơn uyển chuyển nhiều. Vấn đề anh đặt ra hôm nay cũng thế, cậu ấy vẫn muốn tiếp tục cãi nhau với anh, anh tùy tiện lấy ví dụ thực tế cho cậu ấy biết có hơn một chục phương án cùng loại bị loại bỏ. Cậu ấy hiểu anh sẽ không lừa gạt cậu ấy, nên mới tức giận bỏ đi.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu nhíu mày, nói: “Em đừng để ý đến cậu ấy. Khi bình tĩnh lại cậu ấy sẽ quay về.”

“Dạ...” Trương Tư Nghị cúi đầu uống canh, chợt nhớ đến điều gì đó, cậu hỏi, “Đúng rồi, lúc nãy anh nói có chuyện muốn nói với em, chuyện gì vậy ạ?”

Cố Tiêu cũng ăn no rồi, anh đặt đũa xuống, nói: “Anh nghĩ bắt đầu từ buổi tối hôm nay, lái một chuyến xe giúp em chuyển đồ qua, như vậy không cần xếp đống đến cuối tuần chuyển một lượt.”

Trương Tư Nghị gật đầu thật mạnh: “Dạ!”

... Nhưng mà, chỉ có chuyện này thôi sao? Việc đơn giản thế này chỉ cần gửi tin nhắn qua máy tính là xong, cần chỉ phải gọi riêng cậu đi ăn?

Khà khà, thật ra Cố Tiêu không nhịn được muốn gặp cậu phải không! <( ̄︶ ̄)>

Sau khi ăn xong, Cố Tiêu nói có chuyện cần làm, bảo Trương Tư Nghị quay về văn phòng trước.

Trương Tư Nghị lên tầng, thấy Đào Phỉ khoanh tay đứng ở lối đi nhỏ ngoài hành lang, đang ngẩng đầu nhìn tấm poster kích thước khổng lồ treo trên tường của Không Biên Giới.

Phát hiện có người đến gần, Đào Phỉ bỗng quay đầu sang. Cậu ta sửng sốt, nói với Trương Tư Nghị: “Này, cậu lại đây.”

Trương Tư Nghị: “...?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.