Điện thoại của Liễu Chi Mi vang lên không ngừng, cô ta bực mình tắt máy, nói với người đại diện: “Tôi đã nói rồi, là con tiện nhân Trình Viện kia tự rạch mặt mình.”
Kỷ Kinh Nhân đau đầu xoa mi tâm của mình: “Tôi rất tin tưởng em, nhưng không hề có chứng cứ chứng minh cô ta tự tổn thương mình. Chuyện quan trọng nhất là, sau đó đã có rất nhiều người công nhân viên của đoàn làm phim thấy em cầm mảnh gương muốn rạch mặt cô ra, còn có người quay video, tôi đã ngăn họ lại.”
Liễu Chi Mi hừ lạnh một tiếng.
Người đại diện nói: “Em bị tính kế rồi.”
“Tôi biết.” Liễu Chi Mi đốt điếu thuốc, cô ta thừa nhận: “Là tôi bất cẩn, không ngờ tâm cơ của con tiện nhân kia còn sâu hơn em tưởng.”
Người đại diện lắc đầu.
Liễu Chi Mi cái gì cũng tốt, nhưng tính cách quả thẳng thắn, đã ngầm ăn thiệt thòi rất nhiều.
“Vậy bây giờ làm sao?” Liễu Chi Mi buồn bực đi qua đi lại, đã ra mắt nhiều năm, cũng không phải chưa mừng bị người ta tính kế. Nhưng lần này lại bị một người mới tính kế, hơn nữa đối phương còn nhằm vào mặt của chính mình, thật sự chẳng khác nào đối diện với một con nhím cả, chẳng có lấy một chỗ để ra tay.
Người đại diện nói: “Cô ta cũng tàn nhẫn thật.”
Đừng nói diễn viên nữ, mặt mũi cũng rất quan trọng với diễn viên nam, bước đầu tiên để trở thành diễn viên chính là mặt. Người có dung mạo không đẹp, vĩnh viễn không thể vào vai chính.
“Bây giờ chuyện đang nổi, dù em làm gì cũng sẽ bị mắng thôi, trước hết cứ để chuyện lắng xuống đã, đến lúc đó lại đăng tin đè chuyện xuống.”
“Phải đăng tin thế nào?”
Người đại diện suy nghĩ một chút, anh ta vừa định mở miệng thì chuông điện thoại đã vang lên, anh ta vội bắt mát.
“Cái gì cơ?” Anh ta khiếp sợ, Liễu Chi Mi nhíu mày: “Sao thế?”
Người đại diện cúp máy, giọng điệu gấp gáp: “Nhanh! Mau xem weibo đi.”
—–
“Thầy Quý!!! Có phải hotsearch này là do anh làm đúng không?!” Diệp Vấn Vấn kích động bay đến cửa phòng tắm, cô suýt đã không nhịn được mà tìm khe hở chui vào.
Vừa nãy, từ khóa [Trình Viện tàn nhẫn thế nào] chợt nhảy lên hotsearch, trong đó không hề nói đến chuyện của Trình Viện và Liễu Chi Mi, mà là nhắc đến Diệp Vấn Vấn.
Trong bài biết nói rất rõ ràng tỉ mỉ, phô bày vài điểm, tư duy logic chặt chẽ, nội dung đại khái là Trình Viện có thể khỏe mạng như bây giờ là bởi vì cô em gái vị thành niên Diệp Vấn Vấn đã hiến thận cho cô ta. Ngay từ nhỏ sức khỏe của em gái cô ta đã không tốt, căn bản không có đủ sức khỏe để hiến thận, nhưng cô ấy vẫn hiến, rõ ràng là bị ép hiến.
Sau đó Diệp Vấn Vấn bị lộ tin lợi dụng hảo tâm của những nhà từ thiện trên mạng, cứ không ngừng đòi những món đồ đắt giá từ nhà từ thiện, khiến vòng bạn bè trên mạng phẫn nộ không thôi, không còn ai quan tâm đến Diệp Vấn Vấn nữa.
Bây giờ Diệp Vấn Vấn đã bị chết não, bác sĩ chẩn đoán nguyên nhân tử vong là do bị ngược đãi và thiếu thuốc điều trị trong thời gian dài. Lúc trước vốn không phải Diệp Vấn Vấn đòi đồ từ vòng bạn bè, mà là Trình Viện mượn danh nghĩa của Diệp Vấn Vấn để đòi.
Sau khi cô ta khỏi bệnh đã bắt đầu sử dụng những sản phẩm điện tử đắt tiền, cùng những món đồ trang sức cô ta đeo trên người đều chẳng phải hàng giá rẻ, một cô con gái của viện trưởng viện mồ côi, cô ta lấy tiền từ đâu để mua những thứ này.
Nếu Diệp Vấn Vấn thật sự gạt tiền từ vòng bạn bè, tại sao cô ấy lại không để bản thân mình dùng những thứ này, mà lại cho Trình Viện?
Trong bài viết còn đính kèm video Trình Viện nhận phỏng vấn ở Dương Thành trước kia, trong video phỏng vấn cô ta thể hiện sự thương tiếc, nói rằng mình không dạy dỗ tốt em gái, mới khiến cô đòi đồ từ vòng bạn bè như thế.
Đồng thời cũng có cả hình ảnh đeo những món đồ trang sức, quần áo, đồ điện tử từ cấp ba tới đại học.
So sánh sự đối lập, người không được quyên tặng thì ngăn nắp xinh đẹp, muốn gì có đó, người nhận được quyên tặng lại chết một cách thê thảm.
Những câu từ trong bài viết không hề khiển trách hay nói nặng lời Trình Viện, tất cả đều từ một phía giống hệt như Trình Viện đã đăng weibo nói Liễu Chi Mi dùng mảnh gương rạch mặt cô ra vậy, điều này càng khiến cho bài viết có cơ sở hơn, có thể lấy được sự đồng tình từ vòng bạn bè.
Vốn dĩ chuyện Liễu Chi Mi khiến Trình Viện bị thương đã sôi sục suốt hai ngày mai, cứ nằm lỳ trên hotsearch không xuống, chín mươi phần trăm người đều đang mắng Liễu Chi Mi, an ủi Trình Viện, khiến cho một người mới nhỏ bé như cô ta nổi danh khắp mạng xã hội.
Mọi người đều đồng tình với người yếu, Trình Viện dùng mảnh gương khiến mặt mình bị thương rồi ngầm hại Liễu Chi Mi, đặt bản thân mình vào thế yếu, được rất nhiều người đồng tình.
Hotsearch này vừa nhảy lên đã khiến rất nhiều người đào lại tin tức về Diệp Vấn Vấn, so sánh với Trình Viện, hiển nhiên Diệp Vấn Vấn là người yếu, huống chi người yếu này đã chết rồi.
Dù chân tướng chuyện này thế nào, nhưng cũng đủ tạo ra một cơn sốt. Trình Viện phải nghĩ cách làm thế nào để khống chế tình hình, nhưng một khi cô ta ra tay, sẽ khiến càng nhiều chuyện lộ ra hơn.
Bởi vì nội dung của hotsearch rất giống với tình huống thực tế, cho nên chuyện này đã được rất nhiều người quan tâm đến, nguyên nhân cái chết thật sự của Diệp Vấn Vấn, cùng với lý do hiến thận trước kia… Phải điều tra rõ ràng từng chuyện một.
Nhiều năm trôi qua, cho dù không tìm được chứng cớ xác thật nhưng cũng sẽ tìm được dấu vết — Cảnh sát đã phá được rất nhiều vụ án treo, không phải cũng trải qua nhiều năm không có chứng cứ, cuối cùng phá được đấy sao?
Nếu muốn tìm, chắc chắn có thể tìm ra.
Diệp Vấn Vấn không phải người ngu, sau khi cô xem nội dung bài viết thì thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ ngay, cô nghĩ tới nghĩ lui, người có thể làm được thế này chỉ có Quý Hòa Hiện.
Cô chỉ nói với mỗi Quý Hòa Hiện về những chuyện đã xảy ra trước đây, với năng lực của Quý Hòa Hiện, anh hoàn toàn có thể làm được.
Lúc trước cô mờ mịt dò hỏi Quý Hòa Hiện cách đối phó với Trình Viện, Quý Hòa Hiện nói lấy gậy ông đập lưng ông, hai ngày nay cô vẫn còn đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể đạt tới hiệu quả này.
Cô không ngờ Quý Hòa Hiện đã âm thầm ra tay.
Diệp Vấn Vấn đỏ mắt, cô bám vào cửa phòng tắm, lên tiếng gọi lần nữa: “Thầy Quý!”
Tiếng nước chảy ào ào dừng lại, giọng nói của Quý Hòa Hiện vang lên: “Vấn Vấn, là em bên ngoài à?”
Diệp Vấn Vấn chen người vào khe hở cửa, cô phun ra hai chữ: “Là tôi.”
Anh đang tắm rửa, sao nhóc con lại chạy tới làm phiền anh thế, anh có hơi bất ngờ: “Sao thế?”
Quý Hòa Hiện không nghe âm thanh nữa nên tháo khăn tắm xuống quấn người lại, anh kéo cửa phòng tắm ra, vừa mới kéo ra một cái khe thì đã có một nhóc con bay vội vào, tốc độ nhanh đến mức anh không phản ứng kịp.
Cõi lòng anh hơi động, anh chợt hiểu rõ.
Diệp Vấn Vấn bay nhào đến chỗ Quý Hòa Hiện, cô dùng cả tay lẫn chân bám vào mặt anh, để cả người mình dính vào mặt anh. Cô không nghĩ nhiều, cái miệng cứ hôn lấy hôn để vào mặt Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, cảm ơn anh.”
Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm mại, hệt như lông chim vuốt nhẹ qua. Quý Hòa Hiện khẽ cong môi, anh sợ cô rơi xuống nên giơ tay chuẩn bị tiếp được cô.
Một giây sau, bóng đen lóe lên trước mắt anh, anh giơ tay tiếp lấy theo bản năng, ôm được một cơ thể mềm mại, thơm nồng mùi hoa.
Quý Hòa Hiện chậm rãi cúi đầu, đối diện với một đôi mắt long lanh sáng như sao, hệt như bên trong chứa đựng cả vạn vì sao.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vấn Vấn ngất ngất ngây ngây, cảm giác thị giác mình không đúng lắm: “Thầy Quý, anh biến nhỏ rồi.”
Quý Hòa Hiện nâng cô lên một chút, nói: “Không phải tôi biến nhỏ, là em biến lớn.”
Diệp Vấn Vấn: “…Ha?”