Biểu cảm trên mặt Tông Việt đông cứng lại trong nháy mắt, anh ta gần như mờ mịt nhìn Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn lau nước mắt trên mặt, cô nói: “Vẫn không biết nên nói thế nào với anh, xin lỗi, bây giờ mới nói cho anh biết.”
Cô sợ Tông Việt không tin nên bắt đầu nói lại những việt đã xảy ra trong mấy ngày hai người ở chung với nhau, chuyện chỉ hai người họ biết, người khác không thể biết được.
Theo lời tự thuật của cô, cơ thể cao lớn của Tông Việt dần run lên, ánh mắt của anh ta từ khiếp sợ ban đầu, trở thành không thể tin tưởng, cuối cùng là chấp nhận, anh ta run giọng nói: “… Em thật sự còn sống, tôi không đoán sai.”
Câu nói này, khiến Diệp Vấn Vấn khó lắm mới nín khóc lại tuôn nước mắt lần nữa.
Đến cùng vẫn là bộ đội đặc chủng kiến thức đầy đủ, Tông Việt tỉnh táo lại rất nhanh, chỉ là bàn tay buông xuống bên người vẫn khẽ run lên như cũ.
Quý Hòa Hiện thấy thế, anh tắt tivi, để phòng ăn yên tĩnh hơn.
Tông Việt bước đến trước mặt Diệp Vấn Vấn, anh ta nhìn gương mặt hoàn toàn không giống Vấn Vấn, anh ta nâng tay lên hệt như muốn ôm ấy cô. Nhưng anh ta chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt đượm buồn rồi thu tay lại.
Diệp Vấn Vấn bước lên, chủ động ôm anh ta: “Anh Tông Việt, cảm ơn anh.”
Vành mắt của Tông Việt cũng đỏ hồng, cuối cùng đưa tay đặt trên bả vai cô: “Là anh có lỗi với em, anh không làm được chức trách của một người anh trai.”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, vốn dĩ anh không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho cô.
Một hồi lâu sau, hai người buông nhau ra, Tông Việt nói: “Chuyện gì thế này?”
“Tình huống có hơi phức tạp.” Diệp Vấn Vấn nói, cô quay sang nhìn Quý Hòa Hiện, anh khẽ gật đầu với cô. Diệp Vấn Vấn bèn cởi áo khoác ra, cô giương cánh lên dưới ánh mắt khiếp sợ của Tông Việt.
Đây vẫn chưa phải chuyện khiến anh ta kinh hãi nhất, một giây sau, cô bé trước mắt chợt biến mất, có một bản thu nhỏ của cô bay bay trước mặt anh ta. Tông Việt gần như đưa tay ra theo bản năng, Diệp Vấn Vấn đáp vào lòng bàn tay anh ta.
Tông Việt cẩn thận nâng cô, mấy giây sau, anh ta đi đến nhìn bàn ăn, tính toán xem trước đó mình đã uống bao nhiêu rượu.
Có thể tất cả những chuyện này đều là do anh ta uống nhiều rượu, rồi sinh ra ảo giác thì sao?
Diệp Vấn Vấn hiểu ý im lặng, cô cho Tông Việt đủ thời gian để tiêu hóa chuyện này. Tông Việt im lặng hơn mười giây, anh ta mới mở miệng lần nữa: “Có thể lớn nhỏ theo ý muốn à?”
“Cần một cách đặc biệt.” Diệp Vấn Vấn hơi đỏ mặt: “Phải tối ngày mai mới có thể lớn lên lần nữa.”
Tông Việt hiểu được, Diệp Vấn Vấn vì muốn để anh ta tin tưởng, cho nên mới cố ý biến thân trước mặt anh ta.
Không ngờ sẽ có một ngày anh ta dùng đến hai từ biến thân này.
“Bây giờ Vấn Vấn là tinh linh hoa.” Quý Hòa Hiện vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh nhường không gian cho hai anh em bỗng lên tiếng, anh giải thích lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất.
Tông Việt nghe xong, anh ta nở nụ cười, bàn tay đang nâng Diệp Vấn Vấn thoáng cứng lại: “Như thế cũng được, cơ thể thật của em quá yếu, bây giờ khỏe mạnh, anh cũng yên tâm hơn.”
Tông Việt khiến Diệp Vấn Vấn nhớ đến tin tức vừa nãy, Quý Hòa Hiện nói với cô thật đúng, vì để khiến Tông Việt bất ngờ, cũng như để anh ta tin tưởng cô chính là Diệp Vấn Vấn, cô thu nhỏ lại ngay trước mặt anh ta, hình ảnh tận mắt chứng kiến đó còn thuyết phục hơn tất cả.
Nhưng cô vốn không hề biết đến chuyện tin tức, càng không biết viện trưởng đã bị tóm!
Diệp Vấn Vấn đập cánh bay đến chỗ Quý Hòa Hiện, khoảng thời gian này cô vẫn luôn duy trì hình thể bình thường, bây giờ đột nhiên nhỏ đi, phải tốn chút thời gian mới có thể làm quen được.
“Thầy Quý, chuyện tin tức…”
Dường như Quý Hòa Hiện đã biết cô muốn nói gì, anh dịu giọng nói: “Là tốc độ phá án của cảnh sát quá nhanh, không liên quan gì đến tôi.”
Diệp Vấn Vấn nín lại câu muốn hỏi của mình, Tông Việt trầm giọng nói: “Nếu không có cậu, chuyện của Vấn Vấn sẽ không thể được giải quyết nhanh như thế, Hòa Hiện, cảm ơn.”
Quý Hòa Hiện: “Dù trước đây Vấn Vấn là ai, bây giờ cô ấy là tinh linh hoa dưới ngòi bút của tôi sáng tạo ra, tôi không thể gánh chịu quá khứ của cô ấy, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm về tương lai của cô ấy.”
Con ngươi của Tông Việt co rụt lại, anh ta nghe được một ý tứ khác trong câu nói này của Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện cổ vũ Vấn Vấn làm quen với anh ta, nhưng lại lo lắng anh ta sẽ dùng danh nghĩa anh trai để cướp đi quyền nuôi nấng Vấn Vấn, vì thế đã dùng câu nói này để tỏ rõ lập trường.
Đừng nói anh ta không phải anh trai ruột, cho dù là anh trai ruột đi nữa, bây giờ tình huống thế này, anh ta cũng không thể nuôi nấng Vấn Vấn được.
Thứ nhất, anh ta không cho cô được một cuộc sống tốt. Thứ hai, cho dù anh ta muốn, nhưng Vấn Vấn thì sao? Cô sẽ đồng ý à.
Đi theo bên cạnh Quý Hòa Hiện, đó mới là sự chăm sóc tốt nhất cho cô.
Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau giữa không trong, hệt như đã âm thầm đạt thành một thỏa thuận nào đó.
Diệp Vấn Vấn muốn nói chuyện, Quý Hòa Hiện nói: “Vấn Vấn, đây là lúc em nên lấy quà em chuẩn bị cho anh Việt ra.”
Diệp Vấn Vấn lập bay đến chỗ ghế salong, bánh kem đang nằm bên trên và được phủ lại bằng một lớp vải. Diệp Vấn Vấn đáp xuống, cô cố gắng kéo ra, lại liếc nhìn bàn tay nhỏ tí xíu của mình, cô lúng túng dịch sang bên cạnh.
Quý Hòa Hiện giúp cô mở ra, mang bánh kem đặt lên bàn: “Đây là bánh Vấn Vấn tự làm.”
Diệp Vấn Vấn đậu lên vai Quý Hòa Hiện, Tông Việt mở hộp ra, cô ngượng ngùng nói: “Anh Tông Việt, em vẽ không được đẹp, anh đừng ghét bỏ nhé.”
“Anh rất thích.” Tông Việt thật lòng cầu nguyện, sau đó ba người cùng ăn bánh kem. Diệp Vấn Vấn chiếm lấy một trái dâu có dính kem, cái miệng nhỏ xíu nhai nhai, Tông Việt không nhịn được mà cứ đưa mắt nhìn sang.
Một lát sau, anh ta nói: “Hợp đồng của anh và đoàn làm phim còn một tuần nữa, đến lúc đó Vấn Vấn theo anh về nhà một chuyến đi.”
Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, mặt cô dính chút nước dâu, cô nhìn sang Quý Hòa Hiện theo bản năng.
Quý Hòa Hiện gật đầu.
Chuyện này đã được quyết định như thế.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tông Việt không trở về cùng họ, anh ta nói mình có hẹn với những người khác, Diệp Vấn Vấn chủ động tiễn anh ta đi, bị anh ta từ chối.
“Bây giờ em nhỏ thế này, mang em ra ngoài quá nguy hiểm.” Tông Việt cụp mắt, anh ta nhìn Diệp Vấn Vấn với vẻ ôn hòa.
Diệp Vấn Vấn đành thôi, cùng Quý Hòa Hiện về khách sạn.
Trên đường về, Diệp Vấn Vấn ngồi trên vai Quý Hòa Hiện, cô cầm cái điện thoại nhỏ của mình lướt lướt. Chuyện viện trưởng viện mồ côi Ái Tâm bị bắt đã lên hotsearch.
Bao gồm cả Trình Việt, khắp mạng xã hội đều là những tiếng mắng chửi.
“Làm đẹp lắm, tôi đã nói không có lửa sẽ không có khói mà, quả nhiên là thật, những người từng nói chuyện cho Trình Viện lúc trước, bây giờ có thấy đau mặt không.”
“Nhân quả tuần hoàn, trời xanh không bỏ qua cho ai, chỉ đau lòng cho cô gái kia, khi cô ấy còn sống đã tuyệt vọng cỡ nào.”
“Thật đau lòng cho Diệp Vấn Vấn, chắc chắn kiếp sau sẽ trở thành một tiên nữ nhỏ thật xinh đẹp.”
“Trình Viện con mẹ nó lại không biết ngại mà đi làm minh tinh à? Mẹ của cô ta mang tội giết người, cô ta lấy được thận, sẽ không thể không biết trái thận đó từ đâu ra đấy chứ?”
“Kiến nghị bắt cả Trình Viện, đừng để con đàn bà không biết xấu hổ kia nhảy nhót trên màn ảnh.”
“Nếu Vấn Vấn còn sống, nhìn thấy tình cảnh này, có khi sẽ vui vẻ lắm.”
Ngoại trừ những tiếng mắng chửi hai mẹ con Trình Viện và lời lẽ đau lòng cho Diệp Vấn Vấn, thì còn những lời xin lỗi nữa.
“Trước đây tôi từng quyên góp chút đồ cho Vấn Vấn, sau đó nghĩ rằng cô ấy là kẻ lừa đảo, đã cố ý mắng cô ấy, xin lỗi, tuy rằng tiếng xin lỗi này đã muộn, nhưng hy vọng cô trên thiên đường có thể tha thứ cho tôi.”
“Tôi cũng có mắng, xin lỗi. Lúc trước tôi đã nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Trình Viện trong bài phỏng vấn thì đã nhận định Diệp Vấn Vấn là kẻ lừa người, bây giờ nhìn lại, cái con đàn bà dối trá Trình Viện này có khác gì mẹ ả đâu?”
…..
Lướt một hồi, Diệp Vấn Vấn thoát khỏi weibo, cô nghiêng đầu nhìn Quý Hòa Hiện. Từ tầm mắt cô, có thể nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của ảnh đế đại nhân và những sợi lông mi dài nhỏ.
Cô nhẹ nhàng gọi: “Thầy Quý.”
“Hả?” Quý Hòa Hiện đang nhắn tin.
Diệp Vấn Vấn gọi xong cũng không nói gì, một lát sau, cô lại gọi: “Thầy Quý.”
Dường như Quý Hòa Hiện đã biết cô đang suy nghĩ gì, anh dịu dàng đáp lại.
Lập tức, Kiều Hựu Song đang lái xe liền ngơ ngác khi nghe sau lưng mình liên tục vang lên:
“Thầy Quý.”
“Ừm.”
“Thầy Quý.”
“Ừm.”
“Thầy Quý.”
“Ừm.”
….
Kiều Hựu Song: “….”
Đây là tình thú gì thế? Không hiểu.
—–
Tông Việt ngồi một mình trên băng ghế dài ở ven đường, anh ta đốt điếu thuốc, híp mắt lại, vô tình từ ánh mắt kia toát ra mấy phần sắc bén.
Ở ven đường có người chú ý đến anh ta, nhưng họ sợ hãi khí thế anh vô tình phát ra cho nên không dám đến gần.
Anh ta cứ ngồi trên ghế như thế, mãi đến khi điếu thuốc kia cháy vào ngón tay mình anh ta mới ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó phủi hết khói bụi trên người rồi đứng dậy rời đi.
Anh ta đi dạo hơn mười cửa hàng trang sức, cuối cùng mua một dây buộc tóc có trái dâu tây nhỏ bằng thủy tinh.
Nhân viên cửa hàng thấy anh ta tìm rất lâu, không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, anh mua tặng bạn gái à?”
“Không phải.” Anh ta lắc đầu: “Là em gái.”
Nhân viên cửa hàng lần đầu thấy anh trai mua dây buộc tóc cho em gái, cô ta cũng có anh trai, nhưng gia đình cô ta trọng nam khinh nữ, trong nhà có gì tốt đều cho anh trai cô ta hết. Mà, anh trai cô ta tập mãi thành quen, thậm chí còn bóc lột cô ta.
Bởi vậy, cô ta có phần hâm mộ nói: “Em gái anh có thể có được một người anh trai như anh, chắc chắn rất hạnh phúc.”
Nhưng Tông Việt lại lắc đầu.
Lúc trước anh ta đến viện mồ côi, chỉ thấy Diệp Vấn Vấn là đứa nhỏ gầy nhất trong rất nhiều đứa trẻ, không khỏi nổi lòng thương hại. Sau khi tiếp xúc với cô, anh ta càng thích cô hơn. Thậm chí anh ta từng có suy nghĩ đón cô về nhà, để gia đình mình nhận nuôi cô.
Nhưng lại bị hiện thực đánh bại, anh ta không có năng lực đó.
Anh ta nhớ ngày mà mình đi, cô nói dây cột tóc của cô đã bị đứt rồi, không có dây buộc tóc mới, chỉ có thể để tóc rối bù.
Khi đó, anh ta kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, trong đó có nói đến dâu tây, nói dâu tây rất ngọt, cô bé nhỏ xíu ấy đã nói với anh ta bằng một giọng rất hâm mộ: “Anh Tông Việt, dâu tây ra sao nhỉ? Em chưa từng thấy nữa.”
Nhưng khi đó không phải mùa dâu tây, trên thị trường không hề có bán dâu tây. Lập tức, anh ta nghĩ sẽ mua cho cô một dây buộc tóc hình dâu tây, như thế cô có thể biết dâu tây ra sao, cũng có thể buộc tóc.
Nhưng anh ta đi quá vội, không kịp mua, anh ta chỉ có thể làm một cái vòng hoa đưa cho cô, cũng nói với cô rằng sau này sẽ lại đến thăm cô.
Cô bé ấy đã nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, phất tay với anh, nói: “Anh Tông Việt, tạm biệt.”
Ánh mắt kia, anh ta đã khắc sâu vào lòng.
Ban đầu anh ta vẫn muốn nghĩ cách đọ sức với người nhà, muốn cha mẹ nhận nuôi cô, dần dần, dưới công tác tư tưởng của cha mẹ, suy nghĩ này cũng dần nhạt đi.
Sau đó anh ta tòng quân, chuyện liên quan đến cô bé kia cứ như một bức tranh trong ký ức anh ta, phai nhòa từng chút một.
Nhưng anh ta nhớ đến cô, nhớ rằng sau này sẽ đi thăm cô, nhớ rằng mình có một em gái đặc biệt như thế.
Vì nhiều lý do mà anh ta vẫn không tìm được cơ hội, mãi đến tận nhiều năm sau, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thăm tình huống của cô, nhưng lại nhận được tin cô đã qua đời.
Cho dù anh ta muốn làm gì cho cô, cũng không làm được nữa. Chuyện duy nhất anh ta có thể kiên trì đó là, cô còn sống sót, bây giờ sự kiên trì ấy đã thành thật.
Anh ta rất vui vẻ, nhưng sâu trong lòng càng tự trách mình hơn. Anh ta tự nhận mình là anh trai, nhưng lại chưa từng làm gì cho cô cả, anh ta có tư cách gì mà làm anh trai, đúng là nực cười.
“Tôi không phải một người anh trai tốt.” Tông Việt nói xong, trả tiền rồi cầm dây buộc tóc đi thẳng.
Về đến khách sạn, anh ta bấm chuông phòng Quý Hòa Hiện, đưa dây buộc tóc hình dâu tây trong tay mình cho anh: “Hòa Hiện, giúp tôi đưa cái này cho Vấn Vấn.”
Đây là món quà muộn anh ta tặng cô với tư cách anh trai.