Tông Việt là bộ đội đặc chủng, thân hình cao lớn, cho dù anh ta đứng đó không nói lời nào đã tự hình thành khí thế khiến người ta vô thức không dám đến gần. Khi ánh mắt anh ta quét sang chỗ đám người phía, ở trước nhất là người giơ microphone hỏi đã không tự chủ lùi về sau một bước.
“Mấy người nhận được tin từ đâu?” Anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng điệu nhàn nhạt, những người này cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu một hồi, ngược lại không biết nên trả lời thế nào.
Diệp Vấn Vấn sợ đám người này chụp được Quý Hòa Hiện, đến lúc đó lại đưa tin bừa bãi cho nên kéo anh vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Vài giây sau, có người lên tiếng: “Tiên sinh, mong anh trả lời vấn đề của chúng tôi, tôi là đài truyền hình XX…” Cậu ta tự báo danh gia tộc của mình xong, lại nói tiếp: “Những bạn bè trên mạng xã hội đều rất quan tâm đến chuyện hậu sự của Diệp Vấn Vấn, đều muốn tận sức mọn…”
Tông Việt cắt ngang lời cậu ta: “Những chuyện này không cần mấy người nhọc lòng.”
Ánh mắt cậu ta sáng ngời: “Nói vậy, di thể của Diệp Vấn Vấn thật sự ở chỗ anh à? Diệp Vấn Vấn là cô nhi, xin hỏi anh và Diệp Vấn Vấn có quan hệ gì? Tại sao lại đón di thể của cô ấy đi khi cô ấy chết? Khi cô ấy còn sống gặp phải những chuyện kia, tại sao anh không giúp đỡ…”
Người kia liên tục ném ra đủ loại vấn đề, mỗi một vấn đề đều rất sắc bén, chỉ thiếu điều nói thẳng ý đồ của Tông Việt là gì.
Diệp Vấn Vấn nghe mà tức gần chết, cô cắn cắn môi, suýt chút mở cửa lao ra.
Quý Hòa Hiện nắm chặt bờ vai cô, sự trầm tĩnh truyền đến từ nơi đó khiến cô tỉnh táo lại một chút, cô biết mình ra ngoài cũng không nói được gì.
Chẳng lẽ muốn đối diện với những ống kính kia, lớn tiếng nói rằng cô chính là Diệp Vấn Vấn à.
Khi đối diện với những vấn đề sắc bén này, Tông Việt rất bình tĩnh trả lời: “Nếu các vị thật sự quan tâm đến Vấn Vấn, điều các vị cần làm nhất bây giờ là rời khỏi đây, không đưa bất kỳ tin tức nào của cô ấy, để cô ấy lên đường bình an.”
Anh ta dừng một chút, nhìn thẳng vào người đặt câu hỏi: “Tôi là anh trai của cô ấy, đây là đáp án tại sao tôi lại đón cô ấy về, mời các người rời khỏi đây ngay lập tức.”
Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số 110 ngay trước rất nhiều ống kính.
Giằng co hơn mười giây, những người kia rời đi.
Nhưng buồn nôn hơn chính là, họ cũng không đi luôn, mà là ngồi xổm bên ngoài khu chung cư, không hề có ý định từ bỏ.
“Anh Tông Việt…” Diệp Vấn Vấn tự trách không ngớt, Tông Việt vì cô nên mới bị những người này canh chừng như thế, mà nhìn bọn họ đều là phóng viên, phỏng chừng không lâu nữa trên mạng sẽ có đủ loại tin về Tông Việt.
Có lương tâm một chút, có thể sẽ không nói lung tung nhiều.
Không có lương tâm, chỉ sợ sẽ vẽ ra đủ loại trường hợp, với Tông Việt mà nói, sẽ càng ngày càng phiền phức hơn.
Tông Việt vỗ nhẹ đầu cô, ra hiệu cô không cần lo lắng, anh ta nói: “Chỉ có viện mồ côi biết chuyện anh đón em đi.”
Sau khi đón cô về nhà, bác sĩ tiêm dịch dinh dưỡng cho cô vốn không hề biết cô là ai, chỉ cho rằng cô là em gái ruột của Tông Việt. Bây giờ chuyện của Diệp Vấn Vấn lan truyền trên mạng, giới truyền thông biết được cơ thể cô ở tại nơi này, chỉ có một lời giải thích —-
Tin tức này chỉ có thể do người viện mồ côi làm lộ ra.
“Mục đích là gì thế.” Diệp Vấn Vấn không nghĩ ra nổi, chỉ để tạo phiền phức cho Tông Việt à.
Quý Hòa Hiện và Tông Việt liếc mắt nhìn nhau, Quý Hòa Hiện nói với Diệp Vấn Vấn: “Chuyện này cứ để phòng quan hệ xã hội giải quyết.”
Đầu óc của Diệp Vấn Vấn chuyển động điên cuồng, cô đi tới đi lui, nói: “Viện trưởng đã bị bắt, người biết chuyện khác đều tự lo cho mình còn không xong, nào có thể làm mấy thứ này.. Là Trình Viện.”
“Chắc chắn là cô ta.” Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, cô nói như chém đinh chặt sắt: “Chỉ có cô ta có lý do để làm, em đi tìm cô ta, chắc chắn cô ta đã hoài nghi những chuyện xảy ra trong thời gian này quá trùng hợp, cho nên mới làm lộ tin này ra với truyền thông, mượn tay truyền thông để xem em có chết thật hay chưa.”
Thật ra ngay từ đầu Quý Hòa Hiện đã nghĩ tới điểm này, Tông Việt cũng nhanh chóng nghĩ đến, sở dĩ họ không nói là vì không muốn Diệp Vấn Vấn suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi tức giận.
Không ngờ cô vẫn tự mình nghĩ ra được.
Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô muốn tỉnh táo lại, nhưng cơn giận kia trước sau gì cũng nuốt không trôi. Cô có thể tiếp thu những chuyện bọn Trình Viện đã từng làm với cô, nhưng cô không thể chấp nhận chuyện bọn họ kéo người khác nào.
Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này của Tông Việt sẽ bị người trên mạng làm phiền, rất nhiều người sẽ dùng tâm tư ác độc phỏng đoán anh ta thế này thế nọ… Cô đã từng chịu bạo lực mạng, cô biết rõ sức mạnh của loại bạo lực này.
Cho dù Tông Việt không để ý, nhưng cô không thể không để ý được.
Diệp Vấn Vấn quyết định: “Em muốn đi tìm Trình Viện.”
Viện trưởng đã sa lưới, mà cô và Trình Viện cũng nên chấm dứt.
—-
Tông Việt đăng tải một đoạn tin weibo đơn giản, nói rõ quan hệ của anh ta và Diệp Vấn Vấn. Phòng quan hệ xã hội của Quý Hòa Hiện cũng cố hết sức, chỉ dựa vào tin weibo này đã khiến tiếng gió trên mạng xã hội đổi chiều.
Có không ít người tấn công Tông Việt, cho rằng anh ta giả vờ tốt bụng, Diệp Vấn Vấn chết rồi mới đưa cô đi, chỉ vì muốn nổi tiếng.
Nhưng mà, có càng nhiều người khen Tông Việt hơn.
Diệp Vấn Vấn và anh ta không có quan hệ máu mủ, mà anh ta cũng không có nghĩa vụ phải làm những điều này cho Diệp Vấn Vấn, nhưng anh ta đã làm.
Có một tài khoảng V đăng tải weibo, ý tứ của nội dung đại khái là —-
Tuy Tông Việt chưa kịp làm gì cho Diệp Vấn Vấn khi cô còn sống, nhưng đó là vì khi anh ta nhận được tin tức thì đã chậm. Mà, những việc sau đó anh ta làm đều là việc của một người anh trai nên làm. Còn những cư dân mạng anh hùng bàn phím ồn ào đồng tình với Diệp Vấn Vấn, công kích Tông Việt kia, mấy người đã làm được gì?
Tài khoản weibo của Quý Hòa Hiện trước giờ gần như không đăng tải tin tức riêng tư, lúc này lại chia sẻ tin weibo này, sau đó, những nghệ sĩ trong vòng bạn bè của Quý Hòa Hiện cũng dồn dập like và chia sẻ, âm thầm ủng hộ.
Phương hướng của dư luận hoàn toàn đổi chiều.
……
Giờ phút này, Diệp Vấn Vấn một mình tới Dương Thành — Quý Hòa Hiện vẽ cho Diệp Vấn Vấn một tấm thẻ căn cước, vẽ ra thứ gì thì đều có thể hình thành ở thế giới trong tranh, sau khi vẽ thẻ căn cước, cũng có thể sử dụng trên toàn quốc.
Lần này, cô muốn tự mình chấm dứt với Trình Viện.
Cô đã không còn là Diệp Vấn Vấn yếu ớt đến mức không thể xuống giường của trước đây nữa.
Quý Hòa Hiện đồng ý, anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Anh tin tưởng, nhóc con của anh, cho dù không có anh bảo vệ, cũng có thể một mình gánh vác một phương.
Tông Việt ở lại thành phố X, anh ta lo liệu hậu sự cho cơ thể cũ của Diệp Vấn Vấn.
Viện mồ côi Ái Tâm đã đóng cửa, sau khi viện trưởng bị bắt, chính phủ đã giải tán những công nhân viên còn lại trong viện mồ côi, những đứa trẻ bên trong cũng được đưa đến viện mồ côi khác.
Nhưng Diệp Vấn Vấn biết, viện trưởng có một căn nhà dưới tên Trình Viện, bây giờ, tám mươi phần trăm Trình Viện đang ở nơi đó.
Chỉ có mỗi Diệp Vấn Vấn biết địa chỉ của căn nhà này — Lúc trước khi cô đang hôn mê, đã mơ hồ nghe viện trưởng và Trình Viện nói chuyện với nhau.
Diệp Vấn Vấn dò đường, cô ngồi lên xe buýt.
Cô đã ở Dương Thành hơn mười năm, nhưng không có sức khỏe để đi nhìn ngắm thành phố này, cô nhận cơ hội này để quan sát cho kỹ, sau này, cô sẽ không đến nữa.
Trên xe buýt không có nhiều người, Diệp Vấn Vấn tìm một chỗ trống ngồi xuống, cô mở cửa sổ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài.
Không lâu sau, có người ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô, lại qua thêm một lát, phía sau vang lên tiếng nói: “Xin chào, có thể thêm wechat không?”
Lúc này Diệp Vấn Vấn mới quay đầu lại, đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi. Một mình đi tới Dương Thành, Diệp Vấn Vấn đã bị tiếp cận mấy lần, cô đã có kinh nghiệm.
Cô mỉm cười từ chối khéo léo: “Thật ngại quá, tôi không dùng wechat.”
Thường thì vào những lúc này, cô đưa ra một bậc thang, đối phương sẽ theo đó đi xuống. Nhưng người đàn ông trẻ này lại không nhụt chí, cười nói: “Tôi tên Thẩm Tư Văn, chắc hẳn trước đây cô là người Dương Thành đúng không, đã lâu rồi không về à?”
Cái tên Thẩm Tư Văn này nghe khá quen tai, nhưng nhất thời Diệp Vấn Vấn không nhớ ra được, đối phương không có hành động quá đáng nào, Diệp Vấn Vấn cũng rất lễ phép đáp lại.
“Cứ coi là vậy.” Cô nói.
Thẩm Tư Văn nói: “Mấy năm nay Dương Thành thay đổi khá nhiều, có cảm giác xa lạ cũng là bình thường, cô nhìn chỗ đó đi, ở đó vốn là một công viên, bây giờ đã biến thành một siêu thị lớn rồi.”
Diệp Vấn Vấn cười cười, cô chợt nhận ra tại sao lại cảm thấy cái tên Thẩm Tư Văn này quen tai, anh ta chính là nam hai trong truyện.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến cô suýt quên mất cô đã xuyên vào một cuốn sách, mà thế giới trong cuốn sách này, không hiểu tại sao lại dung hợp với thế giới cô đang sống.
Gần như mỗi một bộ tiểu thuyết ngôn tình đều sẽ có một nam hai tình thâm vô hạn với nữ chính, Thẩm Tư Văn cũng không ngoại lệ, anh ta là trúc mã của nữ chính Bạch Ca, từ nhỏ đã thích Bạch Ca, vẫn luôn âm thầm trả giá sau lưng Bạch Ca.
“Cảm ơn.” Diệp Vấn Vấn.
Dường như nhận ra được sự lạnh nhạt của cô, Thẩm Tư Văn bèn không nói nữa, cứ yên tĩnh ngồi đó, một lát sau anh ta mới mở miệng: “Thật ra tôi biết cô là ai.”
Cơ thể đang thả lỏng của Diệp Vấn Vấn lập tức căng cứng, cô nhìn Thẩm Tư Văn chằm chằm, anh ta vội vàng nói: “Trước kia tôi từng thấy cô trong đoàn làm phim [Siêu kế hoạch], tôi biết cô là em gái của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Làm cô sợ hết hồn, cô còn tưởng anh ta biết cô là Diệp Vấn Vấn chứ.
“Tôi có một người bạn, người kia rất thích Quý Hòa Hiện, đã sắp đến sinh nhật của cô ấy rồi, tôi muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ. Vốn muốn có được chữ ký của anh trai cô, nhưng không tìm được cơ hội….” Trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Tư Văn hiện lên vẻ xấu hổ, sau khi anh ta lên xe, vừa nhìn thấy Diệp Vấn Vấn là đã nhận ra cô ngay.
Lúc đó anh ta trùng hợp đến thành phố điện ảnh, tiếc rằng mãi đến khi rời đi cũng không có được chữ ký, sau khi nhìn thấy Diệp Vấn Vấn, anh ta không nhịn được bước lên.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, anh ta mặt dày xin chữ ký của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn hiểu rõ ý của anh ta, khi cô xem bộ tiểu thuyết này, cô cũng giống như phần lớn độc giả, đều ôm lòng cảm thông với nam hai. Quan trọng hơn nữa là, Thẩm Tư Văn không có hành động nào khiến cô phản cảm.
“Tôi vừa nay có chữ ký của anh trai tôi.” Diệp Vấn Vấn mở túi xách ra, lấy trong túi xách ra vài bản chữ ký của Quý Hòa Hiện.
Lúc cô và Quý Hòa Hiện chia tay nhau, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mang theo vài bản.
Thẩm Tư Văn cẩn thận nhận lấy bản chữ ký, trong ánh mắt anh ta mang theo sự cảm ơn: “Cảm ơn.”
Diệp Vấn Vấn thở dài, muốn nói một câu, dù anh có đối xử tối với Bạch Ca thế nào thì cô ta cũng không thể thích anh đâu, dứt ra sớm chút mới phải, lại cảm thấy mình không có lập trường để nói.
Diệp Vấn Vấn đến trạm dừng, cô tạm biệt Thẩm Tư Văn. Rất nhanh sau cô đã quên mất đoạn nhạc đệm này, đi vào trong khu chung cư.
Phòng năm trăm lẻ một tòa nhà thứ ba.
Diệp Vấn Vấn đi tới trước cửa theo như ký ức của mình, cô bèn bấm chuông cửa, nhưng chẳng thấy ai ra mở cửa.
Cô nhíu mày, lẽ nào cô nhớ nhầm? Hoặc là sau khi Trình Viện về Dương Thành, cô ta không ở đây?
Có một cửa sổ ở cuối hành lang, Diệp Vấn Vấn đi tới, bên ngoài cửa sổ có không ít chim chóc đang líu ríu, cô cẩn thận lắng nghe—
“Tiểu Phi, ta có thể xin mi giúp ta một chuyện không?”
Con chim tên Tiểu Phi đang phỉ nhổ bạn gái mình đã bay theo một con chim lớn khác, bất chợt nghe được một tiếng gọi mình nên bị dọa cho sợ hết hồn.
Sau đó nó nhìn thấy Diệp Vấn Vấn, đồng bạn nó nhìn thấy con người đã sợ đến mức đập cánh bay đi, Tiểu Phi muốn bay, nhưng nó lại có hơi tò mò, sao con người lại biết nó tên Tiểu Phi?
Hơn nữa… Khí tức của con người này rất dễ ngửi.
Nó hơi do dự, không bay đi mà đập cánh hỏi: “Mi có thể nghe hiểu tiếng ta à?”
“Đúng rồi.” Diệp Vấn Vấn cười đến mắt mày cong cong, cô thấy trong hành lang không có ai nên bèn mở cánh mình ra: “Ta là đồng loại của mi mà.”
Tiểu Phi:!!!. Truyện Tổng Tài
Nó bị đôi cánh xinh đẹp đến lóa mắt của đồng loại dọa cho khiếp sợ, nó vừa hâm mộ nhìn ngắm vừa nhiệt tình bay đến: “Mi muốn ta làm gì?”
“Mi giúp ta nhìn thử xem trong nhà này có người ở không.”
Tiểu Phi cùng cái cánh nhỏ đập đập ngực mình: “Được rồi, chờ chút.”
Chẳng lâu sau, Tiểu Phi bay ra khỏi cửa sổ, nó run run: “Có người, tóc tai bù xù, thật đáng sợ.”
Xem ra Trình Viện trốn bên trong không ra khỏi cửa, có người gõ cửa cũng không ra mở, có lẽ sợ là phóng viên đến.
“Tiểu Phi, quanh đây có camera không?”
Tiểu Phi là “cư dân” của vùng này, nó đã sớm thăm dò hết đồ của con người, nó lắc đầu.
“Cô ta đóng hết cửa sổ, còn kéo rèm cửa sổ lại nữa, nhưng cửa sổ ở nhà bếp không có đóng, vừa nãy ta đã bay vào từ nhà bếp đó.”
Diệp Vấn Vấn thật sự thích Tiểu Phi chết mất, cô bèn lôi kéo Tiểu Phi theo xem trò vui, một lớn một nhỏ lặng lẽ bay vào từ cửa sổ phòng bếp.