Phải làm sao bây giờ.
Tại sao Quý Hòa Hiện lại thức vào lúc này, không phải anh đã ngủ rồi sao, cô xác nhận anh đã ngủ say rồi mới dám lớn gan như vậy mà.
Sớm không thức muộn không thức, lại cứ phải thức vào ngay lúc này, đây không phải muốn hố cô à.
Diệp Vấn Vấn gấp hệt như con kiến đang bò trên chảo nóng, trái tim cô nhảy lên thùng thùng. Cô muốn ngẩng đầu lên xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ mình vừa ngẩng lên thì sẽ bị ảnh đế đại nhân tóm gọn.
Đang lúc hoảng loạn thì trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ: Lỡ ảnh đế đại nhân muốn uống nước thì phải làm sao?
Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, sau đó cô vén mái tóc dài đến trước ngực mình, cẩn thận nép người vào thành cốc.
Cô tự an ủi mình, như vậy, cho dù Quý Hòa Hiện bưng cốc nước lên, đang lúc mắt anh mơ màng thì sẽ không thấy được cô.
Cô vểnh lỗ tai lên, ngoại trừ ánh đèn sáng bên ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào nữa, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vị ảnh đế đại nhân này đang làm gì thế.
Trong lòng Diệp Vấn Vấn như có lửa đốt, cô không nhịn được lặng lẽ ló hai con mắt ra nhìn thử. Cô vừa nhìn thì mới phát hiện, lúc nãy hoảng hốt quá nên cô đã đi nhầm hướng, bây giờ cô đang nhìn ra cửa chứ không phải giường.
Cô nhanh chóng xoay người, nhích người đến một bên khác, lần này nhìn thấy Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện đã thức thật, hơn nữa cũng đã ngồi dậy, chỉ là anh đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, Quý Hòa Hiện vén chăn xuống giường, trái tim của Diệp Vấn Vấn nhảy tới cổ họng, cũng may là anh không nhìn đến bên này, mà là đi thẳng vào phòng tắm.
Hóa ra là nửa đêm muốn đi vệ sinh.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô lau mồ hôi lạnh, mãi đến khi Quý Hòa Hiện đi vào phòng tắm rồi cô mới thở ra một hơi.
Bây giờ không phải lúc thả lỏng, cô phải nhanh chóng ra ngoài. Cô dùng cả tay và chân nhảy ra khỏi cốc nước, đầu tiên là lau khô mái tóc ướt nhẹp của mình, tiếp theo là dùng khăn giấy đã xé khi nãy lau người.
Lúc cô làm những việc này thì hai tai luôn dựng thẳng lên, cô tập trung nghe âm thanh trong phòng tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước.
Đàn ông đều nhanh như vậy à!
Nhất thời cô hoảng lên, không kịp mặc quần áo, chỉ kịp dùng khăn lau đi vệt nước trên tủ, sau đó ôm quần áo lên, lại phủi phủi mấy miếng giấy vụn đi, xác định dấu vết ở hiện trường đã được xử lý khá sạch sẽ. Lúc này cô mới vội vàng trốn ra sau hộp khăn giấy, rúc vào đấy không dám nhúc nhích.
Tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra vang lên, Diệp Vấn Vấn cúi đầu nhìn chính mình. Cô sợ Quý Hòa Hiện nghe được âm thanh cho nên cô không dám mặc quần áo.
Lần đầu tiên cô khỏa thân trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Cảm giác bóng tối kéo tới trên đỉnh đầu mình, cô biết, đó là bóng của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn dựa vào hộp giấy, cô cẩn thận quan sát thì phát hiện ảnh đế đại nhân đang đứng bên giường, anh không lên giường mà là đang đứng nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường. Ánh nhìn chăm chú này thật sự khiến cô hoảng hồn: Lẽ nào anh đã phát hiện được gì?
Diệp Vấn Vấn chưa hiểu rõ tính cách của vị ảnh đế đại nhân này, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu bị anh phát hiện, rơi vào trong tay anh thì sẽ thế nào.
Biết đâu anh là một người tò mò, sau khi phát hiện mình vẽ người sẽ sống, lúc đó hưng phấn lên nên vẽ thêm mười tám người nữa rồi cô sẽ có anh chị em đông đảo vô cùng.
Cô rùng mình một cái, không nhịn được lại suy nghĩ miên man hơn. Lỡ đâu anh cảm thấy chơi vui, không sĩ vẽ người mà anh còn vẽ ra thứ gì đó kỳ quái nữa. Một khi những thứ đó “sống” dậy, cô còn có thể sống thoải mái trong thế thới trong tranh à?
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù anh không làm những điều đó, nhưng cô vẫn không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Trước loại người như vậy, cô ngàn vạn lần không muốn đối đầu chính diện với anh.
Trước đây Diệp Vấn Vấn đã vô tình xem được một video, trong video đó có một người đang hành hạ một con hamster đến chết. Hơn nữa, người kia có dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành, nhìn qua không hề giống một kẻ biến thái.
Lại có người tàn nhẫn giết hại một con hamster đáng yêu như vậy.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng. Cô nghĩ đến những thứ này, đầu óc cô đã rối lên như tơ vò, trong đầu cô tràn đầy những hình ảnh mình bị bạo ngược tàn nhẫn.
Cô càng bổ não thì càng sợ gần chết, cô tự ôm chặt lấy mình, nhờ vào đó cho mình thêm một chút sức mạnh.
Ngay lúc Diệp Vấn Vấn đang tự bổ não cho mình đến mức sợ hãi run lẩy bẩy thì, tách một tiếng, trước mắt tối đen.
Trong nháy mắt đó, Diệp Vấn Vấn cảm thấy mình chưa bao giờ thích bóng tối như lúc này, trong nháy mắt cô đã sống lại.
Một lát sau, cô nghe tiếng ngáy ngủ khá nhỏ vang lên, ảnh đế đại nhân ngáy, liệu có phải đã ngủ say rồi không?
Diệp Vấn Vấn mặc váy vào, cô đợi thêm mấy phút nữa mới đi ra khỏi mặt sau của hộp giấy. Cánh của cô vẫn chưa khô, tạm thời không bay được, cô bèn đi tới bên cạnh tủ nhìn Quý Hòa Hiện.
Dựa vào ánh trăng mà quan sát thì, thật sự đã ngủ rồi.
Sau khi dọa cô sợ gần chết thì lại lên giường ngủ ngon lành, còn ngáy nữa!
Hình ảnh này quá kéo hận rồi.
Diệp Vấn Vấn thở phì phò giương nắm đấm nhỏ xíu lên, cô dùng sức giơ giơ vào gương mặt của Quý Hòa Hiện.
Sau khi cô phát tiết xong, trong lòng nghĩ mà sợ, cô lại chạy từng bước nhỏ về lại chỗ hộp giấy. Cô muốn xé thêm một chút giấy nữa để lau cánh, như vậy cánh cô sẽ nhanh khô hơn một chút, nhưng cô phát hiện —
Hộp khăn giấy quá cao, cô không bò lên nổi.
Đúng là ngay cả hộp giấy cũng ăn hiếp cô, sớm biết vậy thì trước đó cô đã xé nhiều hơn chút rồi.
Diệp Vấn Vẫn rũ cánh, cô chỉ đành đi qua đi lại trên mặt tủ, cô đi tới đi lui thì bỗng dừng bước, cô nhìn chăm chú vào giường.
Chăn được làm từ vải, dùng vải lau nước trên cánh và tóc, đây không phải làm ít mà hiệu quả nhiều à?
Chăn vừa rộng vừa dài như thế, cô lăn lộn trên đó vài vòng, chẳng lẽ không thể lau khô được tóc và cánh à?
Đúng là, tìm khắp chân trời góc biển lại ở ngay trước mắt mà.
Diệp Vấn Vấn run cánh, cô vui vẻ chạy tới, cũng may là độ cao từ tủ đầu giường đến giường không quá lớn, không đến mức khiến cô cảm nhận một chút cảm giác rơi tự do.
Cô nhìn chuẩn phương hướng rồi nỗ lực nhào tới, kết quả, ngay khi cô nhảy xuống thì, Quý Hòa Hiện đang nằm ngửa bỗng nhiên xoay người hướng mặt sang chỗ cô, hại cô suýt nữa đã đập người vào mặt anh rồi.
Cô chạm đất thành công, ảnh đế đại nhân vẫn hít thở đều đều, nhìn từ chỗ này, cô phát hiện cái mũi của ảnh đế đại nhân thật lớn.
Diệp Vấn Vấn lắc lắc đầu, cô quyết định tránh xa khỏi mặt ảnh đế đại nhân. Gương mặt này ở quá gần cô, khiến cô có áp lực.
Cô cẩn thận chạy từng bước nhỏ về phía trước, cô hồn nhiên không biết người sau lưng mình chậm rãi mở mắt ra giữa bóng tối.