Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 81: Chương 81




Bây giờ Diệp Vấn Vấn là tinh linh hoa nên mũi cô rất nhạy, khi cô cầm ly nước trái cây lên lần nữa đã ngửi thấy mùi nước không giống như trước, trong nháy mắt đó cô đã hiểu Trương Kiệt Khải đã động tay vào đồ uống của cô.

Người này chắc hẳn đã quá quen với thủ đoạn này, cho nên mới thành thạo như thế.

Diệp Vấn Vấn không muốn làm lớn chuyện, cô không chỉ có một mình, cô còn phải suy nghĩ cho bốn cô gái khác.

Loại quán bar này, không phải là nơi nên rụt rè, một khi lộ ra, thì sẽ cho người khác cơ hội lợi dụng.

Dù sao thì người ta cũng sẽ chọn hồng mềm để bóp mà.

Cũng may cô nói cha mình là cảnh sát, bức lui được đám người Trương Kiệt Khải, hiệu quả cũng không tệ lắm, Diệp Vấn Vấn khá hài lòng.

“Chúng ta đi thôi.” Mấy cô gái ở phía sau sợ quá chừng, nếu vừa nãy đám người kia thật sự ra tay với các cô thì các cô không biết phải làm gì.

Mạnh Khả Giai là người hoàn hồn lại đầu tiên, cô nàng có hơi hưng phấn nói: “Duyệt Nhĩ, cha cậu là cảnh sát thật à.”

Diệp Vấn Vấn nháy mắt với cô, Mạnh Khả Giai hiểu ra ngay, vội vàng ngậm miệng không hỏi nữa.

“Chúng ta đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện trước đi.” Lúc này Lý Tuyết đã ngất xỉu, cô nàng phải dựa vào sự nâng đỡ của Vu Manh và Lâm Cẩm Nghiên mới không ngã nhào xuống đất.

“Sau này tớ sẽ không đến bar nữa đâu.” Lâm Cẩm Nghiên tức đỏ cả mặt: “Hai tên đàn ông nhảy cùng chúng ta khi nãy thật đáng xấu hổ!”

Hạ Giang chạy tới khi nhận được tin từ đồng nghiệp, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã hiểu ngay: “Không phải anh đã nói với mấy cô rằng ly đã qua tay không thể dùng nữa à!”

Các cô gái không quan tâm đến anh ta, Mạnh Khả Giai nói: “Không phải anh là nhân viên an ninh à, mới nãy anh đi đâu hả? Quán bar mấy người mặc kệ chuyện thế này à?”

Có lẽ Hạ Giang đã bị rất nhiều người hỏi qua vấn đề này, cho nên trả lời khá bất đất dĩ: “Cô gái, quán bar lớn thế này, làm sao biết được đôi nam nữ nào có quan hệ với nhau đôi nào không? Mấy người ngồi chung uống rượu với nhau, ai biết quan hệ là gì? Nếu chúng tôi tùy tiện đi lên làm phiền như thế, vậy còn ra gì nữa.”

Mạnh Khả Giai thấy anh ta phản bác hùng hồn như thế, cô nàng cắn răng nói: “Vậy vừa nãy chúng tôi bị nhiều người vây quanh như thế, sao không thấy mấy nhân viên an ninh các anh ra giúp đỡ.”

Trong quán bar xuất hiện tình huống như thế cũng bình thường, trong bình thường thì mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt, hơn nữa nhìn mặt người ăn cơm, chỉ cần không đánh nhau thì bảo vệ sẽ không ra mặt.

Hạ Giang có thể chạy tới vào lúc này đã rất có tình nghĩa rồi, nhưng mấy cô gái nhỏ mới tới quán bar không hiểu những quy tắc này, chỉ cảm thấy chính mình bị bắt nạt, quán bar không ra mặt.

Lúc này Diệp Vấn Vấn đã bình tĩnh lại xong, cô sợ nếu làm ầm lên sẽ bất lợi cho các cô cho nên bèn lên tiếng, cô chỉ vào Lý Tuyết nói: “Cậu ấy uống đồ uống bị bỏ thêm gì đó, anh có biết đó là thứ gì không? Liệu có di chứng không?”

Hạ Giang nhìn qua, nói: “Không sao, thuốc mê bình thường thôi, tỉnh lại là ổn.”

Anh ta dừng một chút, thấy trong mắt thiếu nữ là sự lo lắng, cũng không biết tại sao anh ta lại bật thốt lên: “Mấy cô ở đây chờ anh, anh đi lấy thuốc giải thuốc mê cho cô ấy.”

Anh ta xoay bước rời đi rất nhanh, Mạnh Khả Giai chơi chần chờ nói: “Anh ta tốt bụng thế à.”

Vu Manh nhỏ giọng nói: “Hay chúng ta đi đi.”

Lâm Cẩm Nghiên: “Tớ cảm thấy Hạ Giang này không phải kẻ xấu.”

Các cô gái nói xong bèn cùng nhìn sang Diệp Vấn Vấn, chờ cô đưa ra quyết định. Dường như trong lúc đó cô đã trở thành “thủ lĩnh” của các cô gái.

Diệp Vấn Vấn suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta chờ đi, nếu Lý Tuyết không tỉnh lại, đưa cậu ấy về nhà như thế sẽ khiến cha mẹ cậu ấy lo lắng.”

Các cô gái còn không nghĩ kịp nghĩ tới điều này, bèn vội gật đầu.

Hạ Giang quay lại rất nhanh, trên lúc đó có vài người đi tới, Hạ Giang đều dùng vẻ mặt tươi cười nói hai ba câu đuổi họ đi, anh ta nhìn ra được các cô gái rất ngạc nhiên.

“Đút cái này cho cô ấy đi.” Anh ta cầm trong tay một thứ tựa như viên kẹo đưa cho Vu Manh, chính anh ta tự ăn một viên, thấy không độc không hại nên Vu Manh mới yên lòng đút cho Lý Tuyết.

Chẳng lâu sau, Lý Tuyết mơ màng mở mắt ra, tuy rằng cơ thể không còn chút sức lực nào, nhưng cuối cùng cũng có thể bước đi được mấy bước. Các cô gái cùng bước ra khỏi quán bar dưới sự dẫn dắt của Hạ Giang.

Nhà Vu Manh và Lý Tuyết ở cùng một khu, Lâm Cẩm Nghiên và Mạnh Khả Giai cũng ở cùng một hướng, chỉ có Diệp Vấn Vấn ở nơi khác các cô nàng.

Các cô gái có hơi không yên tâm cho Diệp Vấn Vấn.

“Không sao đâu, các cậu về đi.” Một mình, Diệp Vấn Vấn thật sự không sợ: “Về đến nhà gửi tin nhắn cho tớ.”

Đưa bốn người bạn đi, Diệp Vấn Vấn chuẩn bị gọi xe cho mình.

“Ha, nhóc con.” Hạ Giang ôm tay nhìn cô gái nhỏ này đưa từng người bạn đi, cảm thấy có hơi buồn cười: “Không sợ thật à.”

Diệp Vấn Vấn chợt nhớ bên cạnh vẫn còn có anh ta, cô nói: “Cảm ơn vì chuyện vừa nãy.”

Hạ Giang xua tay: “Việc nhỏ, nhớ kỹ bài học này đấy, sau này đừng tùy tiện tới nơi này, cố gắng học đi, chờ lớn rồi đến cũng không muộn đâu.”

Diệp Vấn Vấn nhìn qua thì thấy anh ta vẫn chưa quá lớn, nhưng lại nói chuyện như ông cụ non vậy, cô nhận lấy ý tốt của anh ta, nói: “Tôi đi trước đây.”

“Được.” Hạ Giang lấy điện thoại di động ra, dưới ánh mắt nghi ngờ của thiếu nữ, anh ta có hơi sốt sắng chút, bèn e hèm một tiếng: “Trao đổi cách liên lạc đi, tuy rằng anh không đề nghị mấy cô gái nhỏ các cô đi quán bar, những lỡ đâu ngày nào đó mấy cô tâm huyết dâng trào, lại muốn đi chơi thì cứ tìm anh.”

Diệp Vấn Vấn cảm thấy anh ta nói cũng có lý nên bèn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị thêm wechat với anh ta. Sau đó cô nhấn mở màn hình lên, chợt a một tiếng.

“Sao thế?” Hạ Giang sợ hết hồn, đã lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tâm tình của cô gái này dao động lớn như thế.

Trên màn hình điện thoại hiển thị mười tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ảnh đế đại nhân gọi, trong wechat còn có một tin nhắn của Kiều Hựu Song gửi đến: [Tiểu Hoa, em đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại? Đọc được mau trả lời.]

Lúc này Diệp Vấn Vấn căng thẳng đến mức gương mặt nhỏ trắng bệch, vẻ mặt hệt như mình làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện ra vậy. Cô sợ nhiều người sẽ có người trộm mất điện thoại của cô cho nên cô đã đặt điện thoại trong túi xách, để rắn trắng coi chừng.

Bởi vậy cô hoàn toàn không biết có nhiều cuộc gọi đến như thế, mà cô còn không hề nghe thấy tiếng động nào.

Chắc chắn là vì âm thanh trong quán bar quá lớn, làm át cả tiếng chuông.

Tiểu Bạch cũng không nhắc nhở cô!

Diệp Vấn Vấn cầm điện thoại di động, cô cân nhắc xem lúc này nên gọi điện thoại lại luôn hay đợi về đến nhà mới gọi, cô còn chưa kịp nghĩ xong, điện thoại di động của cô lại vang lên.

—- Thầy Quý.

Diệp Vấn Vấn: “….”

Hạ Giang liếc mắt nhìn, hỏi dò: “Người lớn à?”

Diệp Vấn Vấn không để ý đến anh ta, cô đi sang một bên. Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, ở bên ngoài quán bar cũng không ồn ào lắm, cô nhận điện thoại trong sự lo lắng thấp thỏm.

“Tiểu Hoa!”

Không phải ảnh đế đại nhân, là Kiều Hựu Song, Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi.” Kiều Hựu Song hạ thấp giọng: “Làm gì thế hả? Anh Quý vẫn luôn gọi điện thoại cho em, anh ấy vừa lên sân khấu đấy.”

Diệp Vấn Vấn nghe bên đầu dây vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cô lắp bắp nói: “Tôi… Tôi làm bài tập, điện thoại bật chế độ im lặng, cho nên, cho nên không nghe thấy.”

Kiều Hựu Song: “Vậy thì tốt, em ở nhà nhớ đóng cửa sổ đấy.”

“Thầy Quý tham gia hoạt động gì thế?” Diệp Vấn Vấn tò mò: “Ngày mai anh ấy có thể về không?”

“Vẫn chưa biết.” Kiều Hựu Song nói: “Chắc đêm nay sẽ bận đến hai, ba giờ sáng. Ngày mai cũng có lịch trình cả ngày, có người gọi tôi rồi, em tự chăm sóc tốt chính mình đó.”

Diệp Vấn Vấn vội vàng nói: “Vậy anh chuyển lời đến thầy Quý, nói anh ấy hết bận phải nghỉ ngơi sớm chút, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao.”

Cúp máy, Diệp Vấn Vấn vừa vui vì không bị ảnh đế đại nhân bắt được, lại thất vọng vì không nghe được giọng nói của anh.

“Người lớn la em à?” Hạ Giang thấy cô cúp máy, lúc này mới quan sát phản ứng của cô.

Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Tôi phải về nhà.”

“Không thì để anh đưa em về.” Hạ Giang nói: “Một cô gái nhỏ như em về nhà muộn như thế, trên đường không an toàn lắm.”

Diệp Vấn Vấn vừa muốn từ chối, ánh mắt cô nhìn lướt qua Hạ Giang đến sau lưng anh ta, cô nhíu mày.

“Ồ, đây không phải em gái nhỏ vừa nãy nói có ba là cảnh sát à?” Một giọng nói chói tai vang lên: “Bọn chị em của cô bỏ cô rồi à?”

Hạ Giang quay đầu lại.

Trương Kiệt Khải dẫn theo năm, sáu đàn em bước tới, nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt bất thiện.

“Anh Khải.” Hạ Giang vô tình hoặc cố ý ngăn Diệp Vấn Vấn ra sau lưng, Trương Kiệt Khải là ác bá vùng này, người khác đều gọi cậu ta một tiếng anh Khải. Dưới tay có tùy tùng, họ thường xuyên làm ra mấy chuyện không hay ho.

Trương Kiệt Khải híp mắt quan sát Hạ Giang, một hồi lâu sau mới nói: “Hạ Giang à, cậu không đi giữ gìn an ninh quán bar mà chạy tới nơi này lười biếng, coi chừng tôi nói với anh Viễn để anh ta trừ tiền lương của cậu đấy.”

“Anh Giang, đi hút thuốc đi.” Trong đám người có một người cao gầy đi ra, ôm lấy bả vai Hạ Giang kéo sang bên cạnh.

Hạ Giang không hề nhúc nhích, anh ta nói thẳng: “Anh Khải, cha của cô gái này là cảnh sát, anh sẽ không muốn có thêm phiền cho mình thật đấy chứ.”

“Là cảnh sát thật à?” Trương Kiệt Khải đẩy Hạ Giang ra, đi thẳng tới trước mặt Diệp Vấn Vấn: “Nào, nói cho tôi nghe nào, cha cô làm ở đồn nào, nói không chừng tôi có quen biết đấy.”

Tuy cậu ta cười, nhưng sâu trong mắt là sự lạnh lẽo tà ác. Lúc ở trong quán rượu, Diệp Vấn Vấn bình tĩnh tự nhiên nói cha của cô là cảnh sát ngay trước mặt bọn họ — Người như bọn họ, phiền nhất là đụng phải cảnh sát.

Bởi vậy lúc đó đã bị dọa sợ thật, lỡ đâu rước phải một cảnh sát có chức vụ cao thì sẽ nhận lấy phiền phức chồng chất, cái được không đủ bù cái mất.

Sau đó, đàn em nói với cậu ta rằng: “Anh Khải, sao em vẫn cảm thấy không đúng nhỉ, có khi nào cô ta dọa chúng ta không.”

“Nếu thật sự có cha làm cảnh sát, vậy đi nhanh thế làm gì? Tỏ rõ đang sợ chúng ta mà.”

Trương Kiệt Khải vừa nghe, cảm giác cũng có lý.

Cậu ta lập tức cảm thấy mình bị Diệp Vấn Vấn quát lui trong nháy mắt như thế quá mất mặt, trong lòng có một ngọn lửa âm thầm cháy lên. Nhưng cậu ta vốn có tính cẩn thận, nếu người đã đi rồi, đừng để cậu ta thấy mặt nữa thì tốt.

Nhưng nào ngờ khi ra khỏi cửa lớn quán bar lại nhìn thấy Diệp Vấn Vấn.

Thiếu nữ đeo túi xách đứng bên vệ đường, sạch sẽ xinh đẹp đến mức khiến người ta có xúc động muốn né nát, đè ép cô.

Diệp Vấn Vấn phất tay gạt đi bàn tay đang đưa tới của Trương Kiệt Khải, cô lùi về sau hai bước, Hạ Giang trầm giọng nói: “Anh Khải, cô gái này là bạn của tôi, cho tôi mặt mũi được không?”

“Mày là cái thá gì.” Một đàn em gài lên: “Còn dám bảo anh Khải nể mặt mày? Mặt mũi mày đáng mấy đồng lẻ hả.”

Sau đó lập tức nhào qua đánh Hạ Giang.

Một đám người vây đánh một mình Hạ Giang, Hạ Giang là người thường xuyên đánh nhau, đối mặt với sự vây đánh này cũng không quá rơi xuống hạ phong, nhưng hai tay khó địch bốn quyền.

“Đau lòng à?” Trương Kiệt Khải bước lên một bước: “Tôi biết Hạ Giang một thời gian rồi, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta bất bình thay phụ nữ đấy, cô nói cô…”

Tiếng nói của cậu ta bỗng im bặt.

Trước mắt, không biết đã có thêm một cái đầu dẹp lạnh lẽo từ lúc nào, nó còn đang thè lưỡi xì xì với cậu ta.

Cậu ta nghe được tiếng nói không chút chập chùng nào của thiếu nữ: “Đây là thú cưng tôi nuôi, mẹ nó là rắn hổ mang chúa, cha nó là rắn cạp nong, nó là loài đột biến, bị nó cắn một cái, trong vòng ba phút não sẽ bị sốc do thiếu oxy.”

“Anh muốn thử chút không?”

Rắn trắng há mồm ra phối hợp với cô, hộ ra hàm răng dữ tợn, nhào sang chỗ Trương Kiệt Khải như muốn tấn công.

—- “Ta đã nói ta không có độc.” Lúc này, rắn trắng vẫn không quên đính chính cho mình.

Trương Kiệt Khải cứng người ngay tại chỗ, trên trán cậu ta chậm rãi thấm ra mồ hôi mà mắt thường có thể quan sát được.

“Bảo họ dừng tay.”

Trương Kiệt Khải cảm giác cái đầu rắn đã gần mình hơn mấy phần nên đành rống to lên: “Mẹ nó dừng lại hết cho ông!”

Hạ Giang đá văng tên đàn em bằng một cước, anh ta giơ tay lau máu trên miệng mình. Khi nhìn thấy cảnh này trước kinh ngạc sau sợ hãi, giỏi lắm, anh ta nghĩ Diệp Vấn Vấn mang theo thú cưng là chó con mèo con gì đó mà thôi, ngàn vạn lần không ngờ lại là rắn.

Lại có cô gái nuôi rắn làm thú cưng, còn là rắn độc nữa chứ!

— Dáng vẻ giả bộ tấn công của Tiểu Bạch rất hung ác, trên đầu nó dường như có một cái mang, điều này khiến nó khác xa với rắn bình thường, nhìn qua vừa độc vừa đáng sợ.

“Em gái nhỏ, này không giỡn được đâu, cô cất nó đi, chúng ta sẽ không làm gì cả.” Người đang sợ hãi sẽ tự động bộc lộ sự yếu đuối, huống hồ gì tính mạng mình còn đang bị đe dọa.

Diệp Vấn Vấn nhìn sang Hạ Giang: “Không sao chứ?”

Hạ Giang thản nhiên phất tay.

Diệp Vấn Vấn thu hồi ánh mắt, nói: “Xin lỗi.”

Trương Kiệt Khải nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói dưới ánh mắt lạnh lẽo của rắn trắng: “Xin lỗi.”

Diệp Vấn Vấn vỗ vỗ đầu rắn trắng: “Được rồi.”

Rắn trắng: “Không cắn tên này à?”

Diệp Vấn Vấn: “Không cắn.”

Trương Kiệt Khải: “…”

Cậu ta không hề nói gì, bước ra khỏi chỗ đó với sắc mặt đen thui. Mấy tên đàn em thấy cậu ta như thế cũng không dám nói gì nữa, chỉ vội vàng đuổi theo.

Nhưng còn chưa kịp đi xa, tiếng kêu thảm thiết đã vang không ngừng.

Biến cố này khiến Diệp Vấn Vấn bất ngờ nên nhìn sang, cô chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, động tác rất thành thạo, chỉ vẻn vẹn mấy chiêu đã khiến đám người kia ngã lăn xuống đất, tên nào cũng kêu la oai oái.

“Cút.” Người kia quát khẽ một tiếng, âm thanh mang theo vô ngần sát khí. Máu mũi của Trương Khải Kiệt chảy ra như thác, cậu ta run lên, luống cuống bò dậy chạy khỏi đó cùng đám đàn em mình.

Vừa chạy vừa chửi thầm trong bụng: Mẹ nó, trước đó bị rắn độc uy hiếp, sau lại bị kẻ xa lạ đánh tơi bởi, nếu để cậu ta tra được là ai, xem cậu ta có bóp chết kẻ đó không.

Bóng người cao lớn đi tới, khi anh ta hất mũ áo khoác xuống thì Diệp Vấn Vấn kinh ngạc đến ngây người.

“Anh Tông Việt!!!”

Cô chạy vội đến, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng lẫn bất ngờ, cô kéo lấy cánh tay Tông Việt nhảy lên: “Sao anh lại ở đây, không phải ngày mai anh mới đến nơi này à!”

Tông Việt vỗ vỗ vai cô, không trả lời cô mà hỏi lại: “Câu này anh nên hỏi em mới đúng, em đến nơi thế này làm gì?! Đây là nơi em nên đến à!”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc ấy, Diệp Vấn Vấn chột dạ cúi thấp đầu tránh đi.

Tông Việt hút sâu một hơi, không giáo dục Diệp Vấn Vấn nữa mà chuyển mắt sang nhìn Hạ Giang: “Bị thương nặng không?”

Hạ Giang hoàn hồn lại, đôi mắt anh ta nhìn Tông Việt như thể sáng lên: “Anh là đã từng luyện võ à? Chắc chắn anh đã từng luyện rồi!”

Hạ Giang tự nhận kỹ thuật đánh nhau của mình cũng không tệ lắm, có thể lấy ít chặn nhiều, còn chưa từng bại trận nữa. Nhưng sau khi thấy Tông Việt ra tay, mới chợt nhận ra kỹ thuật đánh đấm của mình như thêu hoa trên gối vậy.

“Anh trai tôi là bộ đội đặc chủng đấy.” Diệp Vấn Vấn nói đầy vẻ tự hào.

Hạ Giang bừng tỉnh: “Chẳng trách…”

Nếu anh trai của người ta đã đến rồi, Hạ Giang cũng không tiện ở lại nơi này nữa. Anh ta nhìn Diệp Vấn Vấn mấy lần, phát hiện cô vốn chẳng hề chú ý tới mình đành cười tự giễu một cái, xoay người định đi.

“Chờ đã.” Diệp Vấn Vấn gọi anh ta lại.

Hạ Giang có hơi bất ngờ, Diệp Vấn Vấn mở túi xách ra. Hạ Giang biết con rắn kia của cô ở trong túi xách, anh ta không nhịn được nói: “Nuôi rắn độc nguy hiểm lắm, em nên nuôi thú cưng khác thì hơn.”

“Tiểu Bạch không có độc.” Rắn trắng ngẩng đầu lên phối hợp với cô, còn nở nụ cười thân thiện với Hạ Giang nữa.

Bạch Tuyển: “Con người này cũng không tệ lắm, chỉ là không đánh nhau được.”

Diệp Vấn Vấn cố nhịn không gõ đầu nó.

Hạ Giang đối diện với hàm răng nanh lạnh lẽo của rắn trắng: “…”

Bỏ đi, không nên đánh giá nó.

Diệp Vấn Vấn lấy băng cá nhân trong túi xách ra, chỉ chỉ vào mặt anh ta: “Vết thương của anh…”

Hạ Giang nhận lấy: “Cảm ơn.”

Anh ta lại quay sang gật đầu với Tông Việt, siết chặt băng cá nhân trong tay mình, quay bước trở về quán bar với tâm tình nhảy nhót không yên.

Tông Việt nhìn bóng lưng của anh ta, lại liếc nhìn sang Diệp Vấn Vấn, khẽ thở dài một hơi: Cũng may không có sơ hở.

Sau đó lại nhìn vào lối vào của quán bar, lửa giận bùng lên. Không có người ngoài ở đây, Tông Việt tiếp tục sừng sộ lên, lấy uy nghiêm trong quân đội nói với Diệp Vấn Vấn: “Hòa Hiện sao thế? Sao cậu ta lại cho phép em đến quán bar!”

Nói phải gọi điện cho Quý Hòa Hiện.

“Chuyện này không liên quan đến thầy Quý.” Diệp Vấn Vấn nhanh chóng rũ sạch mọi chuyện thay ảnh đế đại nhân, cô nhắm mắt nói: “Là em tự muốn đến.”

Tông Việt: “…Em gạt cậu ta đến?!”

Diệp Vấn Vấn nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương.

Thế này ai mà chịu nổi?

Sự tức giận của Tông Việt bị ánh mắt này của Diệp Vấn Vấn làm tan mất sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.