Diệp Vấn Vấn đi theo Hạ Giang, anh ta rất mừng vì cô tin tưởng mình, không nhịn được hỏi: “Em tin tưởng anh thế à? Không sợ anh là người xấu à?”
Hỏi cái gì thế này.
Diệp Vấn Vấn nói: “Tôi có thể đoán được.”
Lần trước ở quán bar Hạ Giang đã muốn trao đổi cách liên lạc với Diệp Vấn Vấn, kết quả sau khi Diệp Vấn Vấn nghe điện thoại xong thì Trương Kiệt Khải đến, cho nên khi đó anh ta vốn chẳng có được wechat của Diệp Vấn Vấn.
Sau đó anh ta định hỏi Mạnh Khả Giai, nhưng lại thấy như thế thì sỗ sàng quá, sợ sẽ khiến cô cảm thấy phản cảm. Lại nghĩ cô vẫn còn là học sinh, cho nên tỉnh táo lại, dần dần tâm tư cũng phai nhạt.
Vốn tưởng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa, không ngờ lúc này lại tình cờ gặp được. Khi gặp được, cũng không biết tại sao, tâm tư vốn đã lắng xuống kia lại sống dậy.
Cô gái này có ma lực hấp dẫn anh ta tới gần, anh ta nghĩ thế.
Hạ Giang âm thầm đè lại tâm tư đang nhảy nhót của mình, hỏi: “Em thuê phòng cho mình à?”
Diệp Vấn Vấn suy nghĩ một chút, cô nói: “Cho anh tôi.”
Dưới đáy mắt Hạ Giang xẹt qua tia thất vọng, Diệp Vấn Vấn không hề nhìn thấy.
“Là người hôm đó à?”
“Ừm.”
“Vậy chắc chắn phòng kia rất hợp với anh ta.”
Hạ Giang dẫn Diệp Vấn Vấn tới một khu dân cư cũ, anh ta giới thiệu: “Người ở trong khu dân cư này có hơn bảy mươi phần trăm là công nhân đã về hưu, họ đều làm việc tại một nhà xưởng nhỏ, đến tuổi nghỉ hưu, nhà xưởng đã phân chỗ ở cho họ.
“Có một số người sẽ đưa gia đình của họ đến đây sống cùng, nhà ở chỗ này không cho thuê, khu dân cư cũ, nhưng hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm, hơn nữa phần lớn đều là người già, khá yên tĩnh.”
“Tiền thuê nhà cũng không cao, nơi này không cho người ngoài thuê, bình thường đều chỉ cho người quen thuê, như thế, lỡ xảy ra chuyện gì cũng dễ tìm người hơn.”
Hạ Giang luôn miệng giới thiệu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Diệp Vấn Vấn, cô gái có vẻ rất hài lòng, luôn chăm chú lắng nghe anh ta nói, anh ta chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Trong khu dân cư có thể thường thấy được những cụ già ở khắp nơi, có người dắt chó dắt mèo đi dạo, cũng có người cầm theo lồng chim. Còn ở một nơi nhàn rỗi khác, có không ít cụ già còn mặc quần áo luyện công chậm rãi đánh thái cực.
Cả khu dân cư lộ rõ vẻ an nhàn yên tĩnh, bước vào bên trong, dường như thời gian cũng trôi chậm lại.
“Ôi, Tiểu Giang, cháu đến tìm dì cả của cháu à?” Một ông chú ôm một chú chó giống Pomeranian (chó cáo) cười ha ha chào hỏi.
“Chú Minh.” Hạ Giang gật đầu chào, anh ta ngồi xổm xuống chọt chọt con chó con: “Nắm Tuyết mập hơn rồi.”
“Tất nhiên.” Chú Minh đắc ý: “Chú nuôi nó như cháu gái mình mà.”
Nắm Tuyết ẳng ẳng hai tiếng, đôi mắt to tròn đen nhánh của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Vấn Vấn, nó đang nói: “Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này chính là áo đưa đến tay, cơm dâng tận mồm, mỗi ngày ta hết ăn rồi ngủ, thế mà cũng có người coi ta là bảo bối.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Nắm Tuyết: “Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ à.”
Diệp Vấn Vấn: “……..”
“Nắm Tuyết, đừng gọi loạn nữa.” Thấy “cháu” của mình cứ sửa Diệp Vấn Vấn, chú Minh lại chợt chú ý đến cô, vừa nhìn một cái đã cười khà khà: “Tiểu Giang, bạn gái cháu à?”
“Không không không phải.” Hạ Giang cuống quít xua tay, gấp đến mức đỏ bừng mặt: “Bạn của cháu, cháu dẫn cô ấy đến thuê phòng.”
Chú Minh “À” một tiếng đầy tiếc nuối, ông ta nhìn kỹ Diệp Vấn Vấn: Lại thêm một cô gái xinh đẹp.
Hạ Giang nói thêm hai câu rồi vội vàng đưa Diệp Vấn Vấn đi: “Thật ngại quá, trong khu dân cư này có khá ít người trẻ, cho nên khi bị người già nhìn thấy thì họ thường thích hỏi đến chuyện chung thân đại sự, cũng nóng lòng giới thiệu đối tượng cho người trẻ.”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Thấy cô không ngại, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
“Dì cả của anh ở khu dân cư này à?” Diệp Vấn Vấn hỏi.
“Đúng vậy.” Hạ Giang nói: “Phòng anh dẫn em đi xem là của dì cả anh.”
Diệp Vấn Vấn lộ vẻ nghi ngờ.
“Con của dì cả anh định cư ở nước ngoài, muốn đón bà ấy sang bên đấy cùng. Mà tất nhiên nhà không thể bỏ không được, nói rằng cho anh ở, nhưng nhà ba phòng ngủ một phòng khách, một mình anh ở thì có hơi lớn.”
Trước đó Diệp Vấn Vấn nói có thể thuê chung, nhưng số người thuê cùng không thể vượt quá ba người.
“Anh trai của em vào ở cũng vừa vặn.” Hạ Giang nói: “Tiền thuê cũng dễ nói, chúng ta là bạn, anh sẽ cho em một cái giá của bạn bè. Nhưng phải chờ em xem hoàn cảnh bên trong rồi lại nói thêm.”
Diệp Vấn Vấn: “Cảm ơn.”
Dì cả của Hạ Giang đang ở nhà, đã sắp đến ngày bà ta ra nước ngoài với con trai, có lẽ sau này sẽ rất ít cơ hội quay về, tất nhiên không muốn bỏ không căn nhà đã ở mấy chục năm này.
Chồng của bà ta chết sớm, chỉ có một đứa con trai độc đinh. Con trai của bà ta lại định cư ở nước ngoài, mặc dù thường xuyên gửi rất nhiều tiền sinh hỏa cho bà ta, thế nhưng vẫn luôn không yên tâm để một mình mẹ ở lại trong nước. Bình thường chỉ có Hạ Giang đến thăm nom bà ta.
Nghe Hạ Giang giới thiệu rằng mình đưa Diệp Vấn Vấn đến thuê phòng thì dì cả có hơi ngơ ngác, không tiện nói chuyện ngay trước mặt con gái người ta, chờ đến khi Diệp Vấn Vấn đi xung quanh xem xét môi trường, dì cả mới bèn kéo Hạ Giang đi sang một bên: “Không phải cháu nói không cho thuê à.”
Con trai của dì cả ở nước ngòai, trong nước này gần như đều là Hạ Giang chăm sóc cho bà ta, chẳng khác nào nửa con trai của bà ta. Dì cả biết hết tình huống của Hạ Giang, cho nên mới đưa nhà cho Hạ Giang ở.
Một là để anh ta có nơi ở cố dịnh, hai là cũng để anh ta giúp mình trông coi nhà.
Trước kia bà ta ở một mình, đã từng muốn để Hạ Giang vào ở cùng, thế nhưng Hạ Giang không chịu đến, chỉ nói mình có chỗ ở rồi.
Lần này là vì bà ta phải xuất ngoại, muốn để anh ta đến coi chừng nhà thay mình, bà ta không muốn bán đi, cho nên anh ta mới chịu dời đến.
Cho tới khi Hạ Giang vào ở, anh ta có muốn cho thuê phòng hay không thì dì cả nói đều tùy ý anh ta.
Nhưng Hạ Giang không có ý định cho thuê, một khi có người vào ở, đồ đạc trong nhà sẽ bị phá hỏng ít nhiều. Dì cả hiểu rõ anh ta, vừa nhìn đã biết anh ta suy nghĩ thế nào, cũng chẳng nói gì.
Dù sao bà ta chỉ có một đứa cháu trai như thế, đối xử như một nửa con trai, anh ta muốn làm thế nào tự biết chừng mực là được.
Cho nên khi Hạ Giang dẫn một cô gái đến xem phòng thì dì cả mới kinh ngạc thế.
Hạ Giang sờ sờ mũi, có hơi lúng túng. Trước đây không lâu còn nói sẽ không cho thuê nhà, bây giờ khác nào vả mặt mình.
Nhưng dì cả lại hiểu lầm ý tứ của anh ta, bà ta liếc nhìn Diệp Vấn Vấn đang xem nhà bếp, ánh mắt sáng lên: “Giang Giang, có phải cháu thích cô gái kia không?”
Tiếc nuối lớn nhất của dì cả khi xuất ngoại đó là chưa nhìn thấy Hạ Giang tìm được bạn gái, người khác có thể chỉ thấy Hạ Giang không làm việc đàng hoàng, cả ngày cứ ăn no chờ chết.
Nhưng bà ta biết, cháu của bà ta không hề thua kém mấy người ngồi ở văn phòng kia.
Chỉ là cháu bà ta không chịu tới nơi đó.
Bà ta vẫn muốn tìm đối tượng cho cháu mình, để buộc cháu mình lại. Có người lôi kéo Hạ Giang, anh ta sẽ không chạy lung tung nữa.
Hạ Giang ấp úng, dì cả thấy anh ta như thế thì rõ ràng ngay, nhỏ giọng hỏi: “Quen biết khi nào? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Bao lớn? Còn đến trường hay đi làm?”
“… Còn đến trường.” Hạ Giang nói: “Cái khác cháu không biết.”
Dì cả: “Bình thường cháu rất thông minh, tại sao bây giờ lại ngốc thế hả. Gặp cô gái tốt phải chủ động ra tay, không thì sẽ bị người khác cướp mất. Chờ đó, xem dì cả của cháu đây.”
“Đừng!” Hạ Giang sợ hết hồn, vội vàng kéo bà ta lại: “Không phải cô ấy thuê đâu, cô ấy thuê cho anh trai của mình mà thôi. Hơn nữa…”
Anh ta dừng một chút rồi nói: “Dì đừng dọa cô ấy, dọa chạy cháu biết đi đâu tìm.”
Dì cả bị dáng vẻ thấp thỏm của cháu mình chọc cười, dì cả nói: “Yên tâm, dì có chừng mực.”
Lòng bàn tay của Hạ Giang đã ướt mồ hôi rồi.
Thật ra đúng là anh ta có tâm tư riêng cho nên mới đưa Diệp Vấn Vấn đến đây thuê phòng, nếu cô thuê cho mình, vậy chẳng phải nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng à?
Không phải cô thuê cho mình cũng không sao, anh trai của cô vào ở, có tầng quan hệ này, sau này muốn gặp cô cũng không khó.
…..
Diệp Vấn Vấn đã ở cùng Quý Hòa Hiện khá lâu, tuy cô không nhiễm phải bệnh thích sạch sẽ của anh, nhưng cũng bị anh ảnh hưởng ít nhiều, cô rất chú ý đến vấn đề vệ sinh.
Nơi này được quét dọn rất sạch sẽ, dù là hoàn cảnh trong khu dân cư hay bố trí của căn phòng này đều tốt gấp nhiều lần so với căn phòng mà Tông Việt thuê.
Cô rất hài lòng, hơn nữa tiền thuê cũng nằm trong mức chịu đựng của cô, chắc hẳn anh Tông Việt sẽ thích.
“Cô gái, thấy thế nào?” Dì cả bưng hoa quả ra, ngồi xuống bắt chuyện với Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn cười nói: “Tốt lắm ạ, bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn chứ? Đặt cọc một phần ba đúng không ạ?”
Cô mở túi xách ra — Cô đã cố tình rút không ít tiền mặt đặt trong túi xách của mình.
“Không vội.” Dì cả nói: “Ăn chút hoa quả trước đi, đây đều là của Giang Giang mua cho dì đấy.”
Bà ta nhiệt tình đưa cho Diệp Vấn Vấn một quả táo, Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, sau đó nghe dì cả nói đến rất nhiều chuyện của Hạ Giang.
Diệp Vấn Vấn: “???”
Nói với cô mấy chuyện này làm gì thế?
Hạ Giang rất hiểu nghe lời đoán ý, cho nên chỉ liếc mắt nhìn đã đoán ra được Diệp Vấn Vấn đang suy nghĩ gì, trái tim anh ta bỗng chìm xuống. Cô không có hứng thú với anh ta, không có một chút nào cả.
“Dì cả, được rồi.” Anh ta cắt lời dì cả: “Nhắc mấy chuyện này làm gì, cháu cũng cần mặt mũi chứ.”
Dì cả chỉ đành gián đoạn cuộc trò chuyện, xong lại hỏi đến chuyện của Diệp Vấn Vấn. Bà ta chỉ như người lớn nói chuyện phiếm với hậu bối, Diệp Vấn Vấn cũng không nghĩ nhiều, cô trả lời những vấn đề có thể trả lời được.
Mãi đến khi ký hợp đồng xong, giao tiền xong, Diệp Vấn Vấn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Hạ Giang nói: “Anh tiễn em.”
Ra khỏi khu dân cư, Hạ Giang nhận được tin nhắn của dì cả: “Giang Giang, cố lên!”
Dì cả rất hài lòng với Diệp Vấn Vấn: Mười tám tuổi, lớp mười hai, thành tích ổn, lại xinh đẹp ngoan ngoãn. Tính cách cũng tốt, cha mẹ không còn, trong nhà chỉ còn lại một anh trai.
Hạ Giang cất điện thoại đi, có hơi do dự: “Anh mời em ăn cơm nhé.”
Diệp Vấn Vấn: “?”
“Sau này anh và anh trai của em ở chung một chỗ với nhau, chúng ta sẽ thường gặp mặt. Lại nói, em cũng không mặc cả cái giá tôi đưa ra.” Hạ Giang nói: “Thật ra em có thể trả giá, nói không chừng anh sẽ bớt thêm chút ấy chứ.”
Anh ta cố ý nói như thế.
Tiền thuê đã được đè xuống mức giá thị trường — Khu dân cư này có không nhiều phòng cho thuê, mà người thuê đều là người quen, vốn dĩ tiền thuê đã rẻ hơn nhiều so với bên ngoài.
Hạ Giang sợ Diệp Vấn Vấn nghi ngờ, cho nên mới không đè thấp giá tiền.
Diệp Vấn Vấn nói: “Anh đã giúp tôi, tôi mời anh mới phải.”
Hạ Giang hơi nhướn mày, lộ vẻ mặt hiểu rõ: “Được đấy.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Nghe theo em.”
Ở bên cạnh có một trung tâm mua sắm, hai người chuẩn bị đến nơi đó ăn. Nhưng trên đường đi, Diệp Vấn Vấn nhìn thấy màn hình điện tử bên ngoài một nhà hàng đang chiếu một bộ phim của Quý Hòa Hiện, nội dung bên trong là cảnh tượng anh đang ăn cơm.
Thấy Diệp Vấn Vấn dừng chân không đi nữa, Hạ Giang bèn nhìn theo tầm mắt của cô, anh ta vui vẻ: “Em thích Quý Hòa Hiện à?”
Diệp Vấn Vấn bất ngờ: “Anh biết anh ấy?”
Trong nhận thức của Diệp Vấn Vấn, người thích Quý Hòa Hiện có đến chín mươi phần trăm là nữ sinh.
“Minh tinh lớn đấy, sao lại không biết được.” Cuối cùng Hạ Giang cũng coi như mình tìm được chút sở thích của cô: “Phim anh ta quay rất tốt, tôi là fans phim của anh ta đấy.”
Thật ra không phải, nhưng anh ta biết được có rất nhiều thiếu nữ thích Quý Hòa Hiện, anh ta chỉ nói theo mà thôi.
“Thì ra em cũng đu idol à.” Hạ Giang nói: “Anh đi làm gặp được không ít nữ sinh trong phái đu idol, có rất nhiều người yêu thích Quý Hòa Hiện, anh ta rất giỏi đấy, vừa có nhan sắc vừa có tài năng.”
Đôi mắt Diệp Vấn Vấn đã sáng ngời, người khác khen cô cô không cảm thấy gì, nhưng khi khen Quý Hòa Hiện, trong lòng cô lại có một cảm giác thỏa mãn lạ thường.
“Tất nhiên rồi.”
Hạ Giang thấy vừa nhắc đến Quý Hòa Hiện thì đôi mắt thiếu nữ đã sinh động hơn nhiều, anh ta không nhịn được hỏi: “Em có muốn chữ ký của anh ta không?”
“Hả?”
Hạ Giang: “Anh có thể xin chữ ký của anh ta cho em.”
Diệp Vấn Vấn nói: “Nhưng bây giờ anh ấy không có ở trong nước.”
“Muốn có được chữ ký của anh ta, không nhất thiết phải gặp được anh ta.” Hạ Giang chợt thấy không đúng: “Sao em biết anh ta không ở trong nước?”
Diệp Vấn Vấn đã lỡ miệng, cô đang định tìm lý do thì Hạ Giang lại cười nói: “Fans tụi em giỏi thật đấy, có thể biết cả hành trình của anh ta.”
Nếu anh ta đã tự tìm lý do, Diệp Vấn Vấn cũng ngầm thừa nhận lời anh ta nói, cô lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi đã có chữ ký của anh ấy.”
Không chỉ có chữ ký, cô còn đang ở cùng anh đây.
Diệp Vấn Vấn cảm thấy má mình nóng lên.
Hạ Giang đang muốn dùng cái này để tạo thiện cảm: “….”
“Vậy cúng ta cứ ăn ở đây đi.” Diệp Vấn Vấn nói.
Nhà hàng được trang trí rất trang nhã, không giống một nhà hàng bình thường. Hạ Giang vừa liếc mắt nhìn đã lập tức nhận định đây chính là một nhà hàng cao cấp.
Đồ ăn bên trong, ít nhất từ một ngàn tệ trở lên.
Cũng may trên người có thẻ, theo như kế hoạch của anh ta thì anh ta sẽ tìm cớ đi quẹt thẻ trước khi bữa ăn kết thúc.
Hai người chọn vị trí sát cửa sổ, người phục vụ đưa thực đơn tới, Diệp Vấn Vấn để Hạ Giang chọn: “Nói trước là tôi mời anh đấy, anh cứ tự nhiên nha.”
Sau khi chọn món xong, trong quá trình chờ đợi thì bầu không khí có hơi lúng túng.
Cũng may Hạ Giang đã từng trà trộn trong quán ăn đêm khá lâu, biết phải trò chuyện thế nào để khiến người khác thả lỏng. Chỉ là khi đối diện với Diệp Vấn Vấn, anh ta đều có chút căng thẳng.
Biết Quý Hòa Hiện chính là thần tượng của Diệp Vấn Vấn, cho nên bắt đầu kéo chủ đề câu chuyện đến Quý Hòa Hiện.
Quả nhiên, cô gái trước mặt bắt đầu giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh ta một cách chăm chú.
Nếu cô vui vẻ như thế vì anh ta thì thật tốt.
Cứ từ từ, đây là khởi đầu tốt, anh ta nghĩ.
Bầu không khí khá hòa hợp, đúng lúc này lại có một giọng nói chợt vang lên: “Bảo bối nhỏ?”
Hạ Giang ngẩng đầu, người vừa nói chuyện là người mặc một bộ âu phục hàng hiệu, tuy rằng ngũ quan bình thường nhưng khí thế quanh thân không hề tầm thường. Sau lưng anh ta có mấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da, họ đều đang cúi đầu, hiển nhiên lấy anh ta làm đầu.
“Tổng giám đốc Hứa.” Diệp Vấn Vấn kinh ngạc đứng lên, không ngờ lại đụng phải Hứa Vũ Trạch ở nơi này.
“Đúng là em thật.” Hưa Vũ Trạch vui vẻ: “Đã nói mấy lần rồi, đừng có khách sáo như thế, tổng giám đốc cái gì chứ, nếu bị Kỷ Hà Tuyến biết, cậu ta sẽ nghĩ tôi bắt nạt em đấy.”
Diệp Vấn Vấn xấu hổ cười cười.
“Bạn em à?” Hứa Vũ Trạch nhìn sang Hạ Giang, trong ánh mắt anh ta có chút tìm tòi.
Anh ta tới nơi này bàn chuyện làm ăn, kết quả vừa đi vào đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc — Thật ra anh ta và Diệp Vấn Vấn cũng không được coi là quen thuộc, cũng chỉ từng gặp nhau một lần tại vũ hội mà thôi.
Nhưng đây cũng gần như là người quen của anh ta, hơn nữa còn là bảo bối nhà anh em anh ta, khi nhìn thấy tất nhiên không thể làm ngơ được.
Quan trọng nhất chính là, bảo bối nhỏ này còn đang ngồi ăn cơm cùng một thanh niên trẻ tuổi, anh ta phải nên quan tâm.
Lỡ đâu sơ ý một chút, bảo bối nhỏ bị người đàn ông khác trộm đi — Tuy rằng anh ta thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng lỡ thì sao?
Nhìn một chút đã lập tức rút ra được vài điểm quan trọng:
Đầu tiên, có hơi đẹp trai, nhưng không cùng đẳng cấp với Kỷ Hà Tuyến.
Thứ hai, quần áo trên người cũng không phải hàng hiệu.
Thứ ba, tính tình không tệ, là một người có chủ ý.
Thứ tư, chưa xác định.
Hứa Vũ Trạch đưa tay ra bắt tay với Hạ Giang, Hứa Vũ Trạch giới thiệu tên mình, sau đó giơ tay với người sau lưng, trợ lý bèn đi lên lấy ra một tấm danh thiếp.
Anh ta đưa danh thiếp cho Hạ Giang, cười thoải mái nói: “Bảo bối nhỏ này chính là bạn của tôi.”
“Không làm phiền hai người dùng cơm nữa, ăn cơm vui vẻ nhé.” Hứa Vũ Trạch tặng cho Diệp Vấn Vấn một ánh mắt quyến rũ: “Nhớ kỹ những động tác khiêu vũ tôi dạy em đấy, ở nhà nhớ luyện với Kỷ Hà Tuyến nhiều chút, quen tay hay việc mà.”
Lúc gần đi, Hứa Vũ Trạch liếc nhìn người thanh niên có hơi đờ ra kia, anh ta hài lòng cong môi.
Anh ta không cố ý làm người xấu đâu.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi ra hiệu với trợ lý: “Lặng lẽ chụp một tấm hình, đừng để bị phát hiện.”. Truyện Nữ Cường
Trợ lý: “…”
Hứa Vũ Trạch liếc nhìn bức ảnh trợ lý vừa chụp lại, rất tốt, bảo bối nhỏ và người thanh niên kia đều lọt vào khung hình, bầu không khí cũng khá hòa hợp, chà chà.
Anh ta mang theo ý đồ xấu gửi tấm ảnh này cho Quý Hòa Hiện, còn đặc biệt nói một câu: [Ai da, đây không phải bảo bối nhỏ nhà cậu à? Thanh niên ở đối diện rất soái nha.]
Vài giây sau Quý Hòa Hiện đã trả lời lại: [Ở đâu?]
Cuống lên rồi.
Hứa Vũ Trạch mừng gần chết, trợ lý đã không nhìn nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở anh ta: “Tổng giám đốc Đinh của Tây Hành đã đến phòng chờ.”
“Để ông ta chờ đi.”
Hứa Vũ Trạch vừa nói vừa nhắn tin: [Tôi có biết đâu, cậu gọi điện hỏi bảo bối nhỏ nhà cậu là biết ngay.]
Quý Hòa Hiện không trả lời.
Hứa Vũ Trạch: “….”
Trợ lý tiếp tục thúc giục.
Hứa Vũ Trạch xoa xoa cái cằm bóng loáng của mình, cười nói: “Thật muốn biết bây giờ Kỷ Hà Tuyến có vẻ mặt thế nào.”
—-
Hạ Giang nhìn danh thiếp trong tay mình, tổng giám đốc công ty game XX.
Anh ta biết công ty này, trong điện thoại anh ta còn có game do công ty này phát hành, không ngờ lại có thể gặp được ông chủ của công ty.
Anh ta yên lặng nhìn thiếu nữ đang chăm chú ăn cơm ở đối diện, dường như nhận ra được ánh mắt của anh ta nên cô ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Giang muốn hỏi rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như tại sao cô lại quen một nhân vật cấp bậc ông lớn như Hứa Vũ Trạch, “Kỷ Hà Tuyến” trong miệng đối phương là ai, tại sao cô lại tập khiêu vũ với người đó? Quan hệ giữa họ là gì? Không phải cô chỉ có một anh trai, cha mẹ đã không còn nữa à….
Mà khi anh ta thấy được ánh mắt trong veo của cô, thì những vấn đề kia bỗng biến mất hết, anh ta gần như có phần chật vật dời mắt đi.
Anh ta có tư cách gì để hỏi cô?
Diệp Vấn Vấn phát hiện Hạ Giang trở nên im lặng, tuy hơi nghi hoặc chút nhưng cũng chỉ nghĩ anh ta không tìm được đề tài nói chuyện nữa, cô không nghĩ nhiều thêm làm gì.
Rất nhanh đã ăn xong, Hạ Giang đi toilet, sau đó lách người đi tới chỗ thu ngân.
“Tiên sinh, bàn của ngài đã được thanh toán rồi.” Chị gái phục vụ mỉm cười nói.
“Đã thanh toán?” Hạ Giang sững sờ: “Ai thanh toán?”
Người phục vụ đáp: “Một vị tiên sinh.”
Hạ Giang trầm mặc, cuối cùng không nói gì thêm. Khi anh ta quay trở về thì Diệp Vấn Vấn cũng đã ăn xong, cô đứng dậy, hai người cùng ra ngoài.
Diệp Vấn Vấn muốn tính tiền, người phục vụ liếc nhìn Hạ Giang bằng ánh mắt kỳ quái, có lẽ hơi nghi hoặc một chút, vì trước đó Hạ Giang đến tính tiền, không phải cô ta nói đã thanh toán rồi à.”
Người phục vụ chỉ đành giải thích rằng đã đã có người thanh toán xong lần nữa.
Diệp Vấn Vấn vô thức nhìn sang Hạ Giang, Hạ Giang cười nói: “Đã nói là em mời khách rồi, sao anh lại thanh toán được chứ.”
Thấy cô ngơ ngác, Hạ Giang suy nghĩ một chút: “Chắc là vị tổng giám đốc Hứa kia thanh toán.”
Diệp Vấn Vấn đành thôi, cô nghĩ thầm: Lại dính hào quang của ảnh đế đại nhân.
Nhà đã thuê xong, cơm cũng đã mời, tâm tình của Diệp Vấn Vấn rất tốt, cô quyết định tìm Tông Việt, cũng tạm biệt Hạ Giang.
—-
Tông Việt vừa mới đưa xong kiện hàng ở một khu chung cư, anh ta nhận được điện thoại của Diệp Vấn Vấn, biết cô muốn tới cùng mình bèn hỏi địa chỉ, thấy khoảng cách cũng không xa cho nên đeo găng tay vào chuẩn bị đi đón cô.
Vừa mới đi hai bước, điện thoại lại vang lên, là tin nhắn wechat của Quý Hòa Hiện, còn là tin nhắn hình ảnh.
Tông Việt lại cởi găng tay ra, anh ta nhấn mở hình ảnh, sau khi nhìn rõ thì nhíu mày. Anh ta phóng to mặt của Hạ Giang lên, nhận ra được Hạ Giang: Chính là thanh niên đã bảo vệ nhóc con ở cửa quán bar vào đêm đó.
Quý Hòa Hiện: [Anh Việt, mấy ngày nay em không có ở nhà, làm phiền anh quan tâm đến Vấn Vấn một chút.]
Tông Việt nhìn qua, anh ta bật cười: Cậu ăn dấm có cần uyển chuyển thế không hả?
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đế đại nhân: Không, tôi rất bình tĩnh.
Kiều Hựu Song “Xì” một tiếng, nhỏ giọng phỉ nhổ: Em đã nhìn thấy bức ảnh này lần thứ N, còn dám nói mình bình tĩnh?