Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 92: Chương 92




Trong phòng.

Diệp Vấn Vấn chôn mặt trong lồng ngực Quý Hòa Hiện, cô mắc cỡ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, cô cảm giác như lúc này mình đã thành một trái cà chua cỡ lớn. Rồi lại lén lút nhấm môi dưới một cái ở nơi Quý Hòa Hiện không thấy được.

Nơi đó, dường như còn sót lại hơi thở của anh.

Cô choáng váng.

Trong bầu không khí mập mờ, Quý Hòa Hiện ghé vào tai cô nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Diệp Vấn Vấn ừ một tiếng, chân cô như nhũn ra, ngơ ngác theo Quý Hòa Hiện ra ngoài.

“Diệp Vấn Vấn, mi…. Mi biến thành người à?! Nắm Sữa Vàng bất ngờ đến mức lông lá dựng đứng, nó tránh khỏi Tông Việt: “Chuyện gì thế???”

Diệp Vấn Vấn sợ nó kích động tới mức ngất đi, cô tốt bụng nói dối: “Ta có thể biến thành người thôi.”

Nắm Sữa Vàng bay quanh người cô, nó tấm tắc nói kỳ lạ, trong miệng nó là tiếng hót lanh lảnh. Trong mắt người khác, hình ảnh này có chút kỳ lạ.

“Mặt mi đỏ quá.” Nắm Sữa Vàng bỗng phát hiện chỗ không đúng: “Miệng cũng đỏ nữa, mi sao thế? Trước đó giọng mi nhỏ đi nhiều, có phải mi bị bệnh không?!”

Nhưng nào ngờ sau khi nó nói xong, lại thấy mặt cô càng đỏ hơn.

Trên đỉnh đầu Nắm Sữa Vàng nhảy ra mấy dấu chấm hỏi, một mặt hoài nghi “chim sinh”.

Diệp Vấn Vấn không để ý tới nó, cô đi tới trước người Tông Việt: “Anh Tông Việt.”

Tông Việt xoa xoa đầu cô, anh ta đang đứng ở nơi tối, Diệp Vấn Vấn không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ nghe được anh ta nói: “May là em không sao.”

Cô ôm lấy Tông Việt.

Cô mất tích vì cứu người, mà cô cứu người là vì thuê nhà cho Tông Việt. Với anh ta mà nói, chuyện cô mất tích có một tay anh ta thúc đẩy, chắc chắn anh ta sẽ tự trách.

Kiều Hựu Song nhìn Tông Việt, lại nhìn Quý Hòa Hiện, cậu ta nhíu mặt mày, cậu ta hận mình không thể biến thành ông chủ, bước lên kéo Diệp Vấn Vấn ra.

Đúng là hoàng đế không vội thái giám gấp mà.

Kiều Hựu Song quyết định sau này sẽ cố gắng trông chừng Tông Việt.

Cuối cùng, vì có thể để Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn rời khỏi công viên Trường An an toàn nên đã để lại một vệ sĩ an ủi fans bên dưới. Họ chào hỏi người chịu trách nhiệm của công viên xong, bèn đi ra ngoài bằng đường cửa sau của đài phát thanh dưới sự che chở của nhân viên và vệ sĩ.

Chờ đến khi họ đi xa, một công nhân viên gãi đầu: “Trưởng công viên, lúc minh tinh lớn kia đến có đưa theo một cô gái à?”

“Tôi nhớ là không có, tất cả đều là nam hết.” Một công nhân viên khác giành trả lời, trong giọng nói đầy sự nghi ngờ.

Trên đỉnh đầu mọi người hiện lên dấu chấm hỏi, vậy cô gái vừa nãy là ai? Là fans à?

Không đúng, họ canh giữ dưới lầu, không hề thấy có fans lên lầu.

Nắm Sữa Vàng ngẩng đầu ưỡn ngực bay ở trước nhất, sau khi Quý Hòa Hiện và Tông Việt biết những chuyện A Xám đã làm cho Diệp Vấn Vấn xong đều nhất trí quyết định sẽ đi gặp A Xám, để tận mặt cảm ơn nó.

Mấy ngày nay A Xám bận rộn là vì tìm điện thoại di động thay Diệp Vấn Vấn, bình thường thì ngoại trừ đi kiếm ăn ra, phần lớn thời gian nó đều ở trong tổ — Để ấp trứng.

Bởi vậy, chờ đến khi đám người Diệp Vấn Vấn đến, A Xám vẫn còn trong tổ.

Bây giờ Diệp Vấn Vấn đã nhìn thấy được cái cây mình đã ở ba ngày có hình dáng thế nào, đây là một cây bạch quả cao lớn, cao gần hai mươi mét.

Tổ của A Xám ở đầu một chạc cây.

Trên thân cây bạch quả còn có một tấm bảng giới thiệu: Cổ thụ trăm năm, xin đừng làm hư hại.

“A Xám.” Diệp Vấn Vấn gọi.

A Xám bay xuống một chạc cây gần mặt đất nhất, Quý Hòa Hiện lấy mũ và khẩu trang ra, anh ngẩng đầu lên nhìn kỹ nó, trong ánh mắt là sự cảm kích: “Mi là A Xám à, ta là Quý Hòa Hiện, là người giám hộ của Diệp Vấn Vấn, cảm ơn mi đã cứu cô ấy.”

Động tác và giọng điệu của anh hệt như ở đối diện anh không phải một con chim, mà là một người thật sự, anh đã dành ra sự tôn trọng bình đẳng nhất.

“Mi là con người à?” Nhưng A Xám không để ý đến Quý Hòa Hiện, nó quay đầu nhìn Diệp Vấn Vấn, hỏi ra câu hỏi khi nãy của Nắm Sữa Vàng.

Nắm Sữa Vàng nhanh miệng nói: “Không phải đâu, Diệp Vấn Vấn có thể biến thành con người đó. Chỉ là trước đó bị thương, cho nên cô ấy mới trở nên nhỏ xíu như thế. A Xám, cô ấy còn lợi hại hơn mi nữa cơ.” Nó không cẩn thận nói lời trong lòng mình ra.

Nắm Sữa Vàng: “…..”

Mịa, sau này nó còn muốn kiếm ăn ở nơi này nữa đấy.

Cũng may A Xám vốn không chút ý tới câu cuối cùng của nó, chỉ hỏi Diệp Vấn Vấn: “Nó nói thật à?”

Diệp Vấn Vấn gật đầu.

Những người khác nghe không hiểu A Xám nói gì, nhưng nhìn từ phản ứng của Diệp Vấn Vấn thì cũng biết nó đang nói chuyện với cô.

“Chủ nhân của mi cũng không tệ lắm.” Lúc này, A Xám quay sang hướng Quý Hòa Hiện gật gật đầu.

Diệp Vấn Vấn đỏ mặt, cô khẽ ừm một tiếng.

Cô không dám nhìn Quý Hòa Hiện, cô chỉ sang Tông Việt, nói: “Đây là anh trai của ta.”

Lại chỉ sang Kiều Hựu Song giới thiệu.

Kiều Hựu Song bị điểm tên ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với ánh mắt A Xám.

Trong nháy mắt này, Kiều Hựu Song lại bị ánh mắt của một con chim làm kinh sợ, cậu ta không khỏi nói thầm: Bây giờ một con chim cũng soái thế à!

A Xám không có hứng thú trò chuyện nhiều với con người, lúc nó còn nhỏ đã từng bị con người thương tổn, vì thế nó không thích con người. Nó có thể bay xuống lâu như thế, hoàn hoàn là do nó nể mặt Diệp Vấn Vấn.

“Sau này nếu mi lại tới nơi này, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.” A Xám nói xong câu này, nó đập cánh bay về tổ.

Nắm Sữa Vàng cũng tạm biệt Diệp Vấn Vấn: “Diệp Vấn Vấn, mi phải nhớ sau này thường đến công viên chơi đó.”

Diệp Vấn Vấn không nhịn được nói: “Mi có muốn về nhà với ta không?”

A Xám không thích ở gần con người cho nên không thể đưa nó về biệt thự, nhưng Nắm Sữa Vàng đã được người nuôi lớn, nó cũng không ghét con người.

“Tuy ta rất thích mi, mi cũng không chê ta nói nhiều, còn có thể trò chuyện với ta rất nhiều thứ ta không biết, thế nhưng…..” Nắm Sữa Vàng nhìn sang hướng nhà Chu Hạo: “Nơi này là nhà của chủ nhân ta, chủ nhân không ở, ta sẽ ở.”

Diệp Vấn Vấn tôn trọng ý nguyện của nó, cô thân mật cọ cọ Nắm Sữa Vàng, Nắm Sữa Vàng tung cánh bay về phía trời xanh.

Sau khi lên xe, Quý Hòa Hiện dịu dàng nói: “Sau này có thời gian sẽ đến chơi.”

Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, điện thoại của Quý Hòa Hiện vang lên, anh bắt máy.

Tông Việt sợ cô đói bụng cho nên cầm một thanh sô cô la đưa cho cô, thế nhưng quay sang đã thấy Diệp Vấn Vấn dựa vào ghế, đôi mắt nửa mở nửa khép.

Về đến nơi quen thuộc, bên cạnh là người quen thuộc, trong nháy mắt tâm trạng của Diệp Vấn Vấn trở nên thanh tĩnh, sự không khỏe trước đó bị cô đè nén cũng bắt đầu nhen nhóm bùng lên.

Vô cảm thấy đầu hơi choáng, cơ thể có chút lạnh, nhưng cô lại không muốn để Quý Hòa Hiện và Tông Việt thêm lo lắng, hơn nữa có thể chỉ do đêm qua ngủ không ngon mà thôi, cô ngủ một chút là được rồi.

Ôm suy nghĩ như thế, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tông Việt cầm chăn mỏng đắp lên người cô, Quý Hòa Hiện đang gọi điện thoại cũng hạ thấp giọng.

Chờ đến khi Quý Hòa Hiện cúp điện thoại, Tông Việt nói: “Cậu cũng ngủ chút đi.”

Quý Hòa Hiện không từ chối nữa, anh vừa mới ngồi xuống, Diệp Vấn Vấn hệt như biết anh trở về cho nên cơ thể tự động dựa vào người anh.

Quý Hòa Hiện cũng không kiêng dè có Tông Việt ở đây, anh cẩn thận ôm Diệp Vấn Vấn vào trong ngực, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Một giây đó, cảm giác mất rồi lại có khiến anh thở dài một tiếng thật sâu, như nơi nào đó đã được lấp đầy. Bàn tay ôm Diệp Vấn Vấn bỗng vô thức siết chặt lại, dưới chóp mũi của anh là mùi hoa nhàn nhạt, gần như nháy mắt anh đã rơi vào trạng thái say ngủ.

Quý Hòa Hiện mơ một giấc mơ, trong mơ nhóc con là tinh linh mặc một bộ váy màu xanh lục, cô nhấc làn váy nhảy múa uyển chuyển trong lòng bàn tay anh.

Sau đó nhóc con lắc mình biến hóa, ôm chặt anh, nhón chân lên in cánh môi tựa như cánh lên môi anh, trong lúc đó, quanh hơi thở anh đều là mùi hoa thuộc về riêng cô.

Nhưng giấc mộng này chẳng kéo dài được lâu, anh bị giọng của Tông Việt làm thức giấc.

“Hòa Hiện, Vấn Vấn bị sốt.”

Quý Hòa Hiện mở choàng mắt, trong chớp mắt ý thức của anh ùa về, cơ thể trong lòng anh đã nóng như lò lửa.

Đáng chết.

“Đến bệnh viện gần nhất!” Giọng nói của anh không có chút cảm xúc nào.

Kiều Hựu Song lập tức đáp lại: “Bệnh viện gần đây nhất ở đường Tây Hà, mất hai mươi phút mới tới.”

“Nóng quá.” Tông Việt thu lại bàn tay đang đặt trên trán Diệp Vấn Vấn, anh ta nhíu mày.

Diệp Vấn Vấn mất tích, chuyện đó vốn đã khiến tâm tình của hai người đàn ông căng ra như dây đàn, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cô, cô lại bỗng phát sốt, một người bình tĩnh như Tông Việt cũng không khỏi trở nên nóng lòng.

“Thầy Quý.” Diệp Vấn Vấn nhỏ giọng nỉ non, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh, cô nở một nụ cười ngây ngốc: “Em rất nhớ anh.”

Trái tim Quý Hòa Hiện hơi ngừng lại, tất cả sự hối hận dâng lên, nếu anh không ngủ sâu như thế, có lẽ đã sớm phát hiện điểm khác thường của cô.

Ánh mắt Tông Việt cũng chứa đầy sóng ngầm, anh ta cũng lạ, anh ta nghĩ hai người ôm nhau sẽ không có vấn đề gì, cũng quên mất sự khác thường của Diệp Vấn Vấn.

“Dừng xe.” Tông Việt xuống xe, kéo cửa xe ở ghế lái ra, anh ta ném Kiều Hựu Song đang ngơ ngác sang ghế phụ lái rồi chui vào ghế lái. Anh ta đạp cần ga, chiếc xe vọt đi cái vèo.

Xe bảo mẫu bị Tông Việt mạnh mẽ biến thành xe thể thao.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Hựu Song: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.