Chương 8:
Nguyên Kỳ lại đón một ngày mới với tiết trời se lạnh. Có lẽ những ngày cuối thu sắp qua đi.
Căng tin của trường náo nhiệt hơn vào giờ ăn trưa, nhân viên phục vụ tất bật ra vào. Minh Hân và các bạn sắp hàng mua đồ ăn như thường lệ. Cô dĩ nhiên là người nhanh nhảu nhất nên cũng mua được trước. Cô ngồi một mình với suất ăn bình dân để trên bàn, chờ các bạn ra mới cùng ăn. Hôm nay, ở đây có sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt. Sự kiện lạ này làm cho không ít người ngạc nhiên sửng sốt.
Tuấn Lâm trầm tư đi vào quán. Cậu có vẻ hơi bỡ ngỡ. Thật may bắt gặp Minh Hân đang ngồi một mình, cậu không do dự tiến lại ngồi xuống. Minh Hân ngẩng đầu lên nhìn, cô sửng sốt:
- Ơ thầy, sao thầy lại ở đây?
- Giờ ăn trưa, tôi không ở đây thì ở đâu? Mà hay thật nhỉ, em nhớ tôi sao?
- Thầy hỏi lạ thật đấy! Thầy dạy lớp em, lý nào lại không nhớ. Câu này em phải hỏi lại thầy mới đúng. - Cô nhìn Tuấn Lâm với đôi mắt thản nhiên.
- Không. - Cậu quay đi tránh ánh nhìn trực diện của Minh Hân. - Em cũng như những người khác, là học sinh của tôi, nhiều vậy tôi làm sao nhớ em là ai. - Ngừng một lát, cậu tiếp. - Đây là lần đầu tôi tới đây, thấy xung quanh có mỗi em ngồi một mình nên tới ngồi, không được sao?
- À, không, dĩ nhiên là được ạ. Nhưng lát nữa các bạn em mua đồ ăn ra thì sẽ chật chội lắm đấy ạ. - Cô thẳng thắn trình bày.
- Em với ai cũng cư xử như vậy sao? - Tuấn Lâm buột miệng hỏi.
- Ý thầy là sao cơ ạ? - Minh Hân lấy làm khó hiểu.
Tuấn Lâm luống cuống:
- À ờ, ý tôi là vô tư là tính tốt nhưng cũng nên cảnh giác với nhưng người em không quen biết.
Minh Hân ngớ người ra:
- Thú thật em chẳng hiểu ý thầy là sao nữa. Nhưng em sẽ nghe lời, gặp người lạ sẽ cảnh giác.
Cô nhìn qua chỗ đám bạn, họ vẫn đang chờ. Cô quay lại Tuấn Lâm, lại nói:
- Trường mình có nhà ăn riêng dành cho cán bộ giáo viên và nhân viên, thầy tới đó mới phải chứ, chỉ có học sinh mới ăn ở đây thôi!
- Tuổi tôi hơn các em không nhiều, tôi nghĩ tôi ở đây cũng tốt, ngược lại lên đó với các cô các thầy mới là mất tự nhiên.
- Không nhiều? Không nhiều là bao nhiêu ạ? - Mắt cô tròn xoe đợi câu trả lời.
Tuấn Lâm chống hai khuỷu tay xuống bàn, khoảng cách với cô gần hơn:
- Nếu tôi nói đó là con số 5, em có tin không? - Tuấn Lâm nheo mắt nhìn cô chậm dãi nói.
Vài giây ngỡ ngàng. Minh Hân đang không biết trả lời thế nào thì đúng lúc đám Nhân, Bình và Thư mang đồ ăn tới. Họ cũng ngạc nhiên khi thấy Tuấn Lâm.
- Ơ…em chào thầy. - Cả đám đồng thanh.
- Ừ chào các em, tôi chỉ tới đây tham quan thôi. Tôi đi đây, các em ăn tự nhiên. - Nói xong cậu lập tức kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài.
- Này, các cậu chen lấn một chút thì chết ai à, chậm chạp quá đấy! Trừ Nhân chân vẫn còn đau ra nhé! - Minh Hân càu nhàu.
Thư nhẹ nhàng nói:
- Một mình cậu thì khỏi nói rồi. - Cô nhìn về đám đông học sinh kia. - Nếu tất cả đều như vậy thì loạn hết rồi còn gì. Còn nữa, cậu biết Nhân bị thương thì phải làm giúp cậu ấy mới phải chứ!
Mỗi lời của Thư đều rất có lý. Minh Hân biết thân biết phận im lặng ngay.
- Thôi để cho nó ăn hết bữa cơm này đã! Ăn no rồi tớ mới không thấy tội lỗi. - Bình nói, kèm thêm động tác vặn vặn cái cổ.
Đây rõ ràng là một lời đe dọa. Minh Hân cúi đầu chậm dãi ăn, ăn càng nhanh, cô càng sớm bị ăn đòn.
Phía cửa, có một kẻ bất giác bật cười.
Chiếc xe BMW ra khỏi khu vực trường. Khi nó rẽ vào phố lớn thì chợt dừng lại bên vệ đường. Tuấn Lâm chuyển mình qua ghế phụ. Một người đàn ông vận bộ đồ đen nghiêm lễ cúi chào rồi vào ghế lái, khởi động rồi cho xe chạy.
- Chủ Tịch nên ở nhà thêm vài hôm nữa, vội vàng tới đây làm gì? - Người đàn ông mặc đồ đen lễ phép hỏi.
- Đừng bao giờ gọi tôi như vậy. Tôi thấy mình giống như đang bị sỉ nhục. - Tuấn Lâm lạnh lùng nói.
- Tôi hiểu rồi thưa Thiếu gia.
Xe chạy được một đoạn, anh ta tiếp:
- Thiếu gia, tôi vẫn nghĩ cậu nên nghỉ ngơi.
- Có một số chuyện, một số người tôi cần tìm hiểu ngay, ở nhà nghỉ ngơi chắc tôi tò mò chết mất. - Cậu nghĩ về Minh Hân thì khóe miệng lóe lên ý cười.
Thấy biểu hiện này trên mặt Tuấn Lâm, anh ta bạo gan hỏi:
- Một cô gái sao?
- Phải.
Người đàn ông này thật sự rất ngạc nhiên trước câu trả lời không chút do dự này của Tuấn Lâm. Anh ta bật cười thành tiếng. Tuấn Lâm ý thức được mình vừa nói ra một điều ngu ngốc, cậu ta ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Người kia thấy vậy cũng im bặt. Chợt, Tuấn Lâm đưa tay lên chạm vào bắp tay bên kia, cậu nói:
- Hôm đó, cũng may là có cô ấy.
Một cô gái đang để cả hai phải lưu tâm.
Vừa bước chân vào quán, Minh Hân liền thấy sắc mặt Tùng và mọi người có chút khác lạ. Vừa ngồi xuống quầy bar với Đạt, cô đã cảm nhận được tình hình hôm nay cực kỳ khác lạ. Đạt nhận ra tâm tư của cô thì nói:
- Hôm nay thằng Mạch Bắc mang rất nhiều người tới. Hắn nói phải xả giận chuyện lần trước.
- Hắn tìm em? - Cô hỏi.
- Không hẳn. Nhưng anh nghĩ em về đi thì hơn, ở đây cứ để anh và anh Tùng lo liệu.
Cô cười nhạt:
- Hắn lấy đâu ra lá gan đó! Em không về, để xem mọi chuyện diễn biến ra sao?
Thấy thái độ ngang tàng của cô, Đạt vội can ngăn:
- Không được đâu. Thực sự hôm nay hắn rất khác, anh cũng không biết nữa, hắn hung hăng và ngang ngược hơn trước rất nhiều.
Minh Hân thấy Đạt lo cho mình như vậy thì trong lòng cảm kích, cô nói:
- Cho dù là vậy thì em cũng không thể hèn nhát tới mức bỏ chạy để mọi người gặp rắc rối được. Hơn nữa, nếu hắn đã muốn trả đũa thì chuyện tìm tới em cũng là sớm muộn thôi. Em không nghĩ rằng mình sẽ phải trốn chạy.
- Nhưng anh chắc rằng hắn đã có chuẩn bị, anh lo cho em! - Đạt nói.
- Không cần phải lo lắng gì cả. Em sẽ không để Ẩn Đêm vì em mà có chuyện, cũng sẽ càng không để bản thân thiệt thòi đâu! - Cô tự tin nói.
Đạt đành chịu. Anh gật đầu ưng thuận:
- Thôi được rồi. Em hãy chừng mực một chút, bọn anh sẽ đứng về phía em.
Cô mỉm cười khiến Đạt yên tâm nhiều. Anh lấy cốc rồi tập trung pha một ly cocktail. Minh Hân khẽ nhếch miệng cười một mình rồi lấy di động bấm số.
Lát sau.
Một tên đô con mặc áo thun xanh tiến lại chỗ cô, hắn hất mặt nói:
- Này người đẹp, đại ca của anh đang tìm em kìa! Anh ấy nói muốn tâm sự với em về chuyện hôm trước.
Minh Hân lạnh lùng đáp:
- Chuyện lần trước là chuyện gì tôi không nhớ!
Hắn châm một điếu thuốc, hút một cách thong thả, phả khói thuốc vào mặt cô nói:
- Cô em tốt nhất biết điều một chút, bọn anh đây hôm nay khác hôm trước nhiều đấy!
Minh Hân biết mình khó thoát khỏi cuộc đụng độ này. Cô đứng dậy quay phắt đi, tiến thẳng tới chỗ bọn chúng.
Thấy cô tới gần, tên Mạch Bắc lập tức hất hàm ra lệnh cho bọn đàn em xung quanh:
- Đưa đi.
Mấy tên đàn em nghe vậy gật đầu vâng lệnh. Bọn chúng toan khoác tay cô đưa đi thì cô lên tiếng:
- Đừng có chạm những cái tay dơ bẩn đó vào người tôi.
Nhưng bọn chúng không xem lời của cô là cảnh cáo, hung hăng xốc lấy cánh tay cô lôi đi. Tùng vội vàng đến bên cô, anh nói:
- Các người không có quyền đưa nhân viên ở đây đi. Lập tức thả cô bé ra!
Tên cầm đầu cười khẩy, hắn đứng lên, mặt đối mặt với Tùng:
- Tao không cần biết cái gì là quyền hạn. Hôm nay tao nhất định đưa con nhãi này đi.
- Anh thực sự không xem giám đốc của chúng tôi ra gì?
- Ý mày là thằng Trần Nguyên Hạo đấy hả? - Hắn cười nhạt. - Lần trước tao uống khá nhiều nên mới dễ dàng bị con nhãi này lấy nó ra dọa. Nhưng hôm nay, cho dù thằng đó có xuất hiện ở chỗ này tao cũng cóc sợ. - Hắn tỉnh táo nên cho rằng Nguyên Hạo không thể xuất hiện ở đây. Nghĩ rồi, hắn quay sang đám đàn em đang giữ Minh Hân, quát: - Mang nó đi!
Tùng giơ tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ, bọn họ nhanh chóng có mặt. Tùng cất giọng cứng rắn:
- Tôi tuyệt đối không để các người đưa cô bé này đi.
Thấy tình hình đã quá căng thẳng. Minh Hân đột nhiên cảm thấy mình là người có lỗi. Chính mình là người mang lại tất cả những rắc rối này. Đám người Mạch Bắc rất đông, Tùng khó mà xoay sở. Cô bèn lên tiếng:
- Anh Tùng, giám đốc sẽ giúp chúng ta nên không sao đâu, thật đấy! Tin ở em đi! - Cô mỉm cười chắc chắn với anh rồi cúi xuống nhìn cánh tay của mình đang bị khóa chặt, sau đó ngẩng đầu nói với tên đang giữ mình:
- Buông ra! Tôi tự đi.
Bàn tay bọn chúng dần dần nới lỏng rồi buông ra khỏi người cô.
Cô vuốt lại áo rồi quay sang nói với Tùng:
- Anh không phải động tay động tay động chân gì cả. Đó là điều em không mong muốn. Em sẽ không sao, đừng lo.
Nói xong cô thong thả ra ngoài với sự theo sau giám sát của bọn người Mạch Bắc.
Vừa lúc đó, Khánh Ân đang hớt hải chạy vào, thấy vậy vội chạy tới rối rít hỏi:
- Minh Hân, xảy ra chuyện gì? Em bị làm sao vậy? Anh Tùng đâu?
Trong lúc tên đại ca còn chưa thấy Khánh Ân, Minh Hân vội bảo cô mau về nhà hoặc trốn đi ngay. Sự việc hôm trước cũng có cả phần của Khánh Ân. Nhưng không kịp, tên Mạch Bắc đã trông thấy cô, ánh mắt hắn lóe lên một chút tà ác, lập tức ra lệnh cho đàn em bắt giữ luôn cả Khánh Ân. Khánh Ân đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên bị giữ lấy, cô theo phản xạ ngọ nguậy chống cự nhưng vô ích. Minh Hân giận dữ nhìn tên đại ca quát lớn:
- Thả chị ấy ra, chị ấy không liên quan.
Tên đó lại cười khẩy:
- Liên quan hay không không phải cô em nói là được.
Rồi hắn nạt đám đàn em bảo đưa cả hai đi. Hai cô uất ức bước ra khỏi quán.
Vài chiếc xe hơi khá cũ đã chờ sẵn bên ngoài, Minh Hân và Khánh Ân bị bọn chúng thô bạo đẩy lên xe rời đi. Một chiếc BMW đậu lại từ xa đã chứng kiến cảnh này, người trong xe bình thản nhấn ga rồi chạy theo sau, giữ khoảng cách an toàn với những chiếc xe của bọn chúng.
Bên trong quán, Tùng tuyệt nhiên không có phản ứng, anh nghĩ mình nên làm việc gì đó thiết thực hơn. Đám đông có chút lo lắng nhưng rồi nhanh chóng tản ra, bởi kỳ thực, chuyện đưa người đi không nằm trong quyền giải quyết của họ, hơn nữa, hai người họ cũng không phải nhân viên chính thức. Chờ đám đông đi hết, Tùng rút điện thoại ra bấm số. Dường như hiểu được hàm ý trong lòi nói của Minh Hân, Tùng quyết định gọi cho Nguyên Hạo.
- Hạo, có hai nhân viên ở Ẩn Đêm bị đưa đi.
- Tại sao cậu lại nói chuyện này với mình? Cậu không thể làm gì được sao? Mình không rảnh dỗi như cậu đang nghĩ đâu! - Tiếng Hạo trả lời.
Tùng thấy Nguyên Hạo chực cúp máy thì vội gọi:
- Chờ đã Hạo, người đó là…Minh Hân.
- Sao cơ? Minh Hân? - Giọng anh có chút biến sắc. - Là ai? Bọn họ đi đâu?
Tùng lập tức trả lời:
- Hắn được gọi là Mạch Bắc, bọn họ đi về phía ngoại ô, cậu phải nhanh lên!
Nguyên Hạo không trả lời lập tức cúp máy. Tùng cảm thấy an tâm nhiều.
Tại biệt thự nhà Huy Khang. Nguyên Hạo có chút vội vã. Anh xuống lầu thì thấy Huy Khang đang ung dung xem tivi, anh cứ vậy mà đi qua. Anh không muốn cậu lo lắng, với lại, anh rất tự tin vào năng lực của mình. Huy Khang thấy vẻ hơi luống cuống của anh cũng sinh nghi ngờ. Cậu đứng dậy hỏi:
- Anh định đi đâu? Có chuyện gì sao?
Nguyên Hạo không biết trả lời sao. Sau vài giây anh nói:
- Có kẻ động tới tiểu yêu tinh nhà mình.
Sắc mặt Huy Khang tối sầm lại. Cậu nghiêm nghị nói:
- Em đi cùng anh!
- Không cần đâu, chỉ là “giặc cỏ” thôi mà! Anh tự lo liệu được. Không cần cả hai “xuất kích” đâu.
- Bọn chúng không biết thân phận Minh Hân, sẽ làm hại cô ấy mất.
- Đừng lo. Anh sẽ tìm ra nhanh thôi. - Hạo trấn an.
Huy Khang gật đầu:
- Em tin ở anh.
Nguyên Hạo cũng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng ra ngoài. Phúc nãy giờ đứng ngoài nghe hết câu chuyện, cũng vội vã chạy theo vẫy tay với Nguyên Hạo:
- Này Hạo, cho tôi đi với, tôi rất lo cho…
- Lên nhanh! - Phúc chưa nói hết câu, Hạo đã đỗ xe ngay trước cậu. Chiếc xe vội vã ra khỏi biệt thự, lao vút vào không gian, nhằm thẳng hướng ngoại ô thành phố, bỏ lại Huy Khang trầm tư một mình.