Chương 27:
Cơn mưa phùn thoáng qua mang không khí lạnh
trở lại sau những ngày đầu xuân ấm áp. Đường phố nhộn nhịp với những vội vã thấy
rõ của xe cộ. Hạnh Du trở ra từ toilet sau khi chỉnh trang lại ngoại hình bị ảnh
hưởng của chút mưa. Cô định sẽ tới hỏi thăm tình hình công việc bên phía Văn
Hoàng - anh trai mình, xem liệu mình có thể góp sức gì không. Dạo gần đây cô thường
rảnh dỗi, khi thì qua tìm Khánh Ân trò chuyện, Khánh Ân thường kể cho cô nghe
những câu chuyện đời thường xung quanh cuộc sống của một cô sinh viên và những
người quen bình dân của cô. Hạnh Du thấy gì đó cảm thương mà cũng thật háo hức,
muốn một lần thử sống độc lập, chu toàn cuộc sống bằng chính sức lực của mình, điều
đó có thể cho cô thêm những trải nghiệm, kinh nghiệm. Khi khác cô hay cùng bạn
bè mình đi đâu đó vài hôm, cũng không ít khi cùng họ tới nhà hàng hay bar tổ chức
tiệc tùng, chơi cho đỡ buồn.
Hôm đó, Hạnh Du trong bộ đồ khá sành điệu,
có ghé qua Ẩn Đêm cùng một cô bạn. Cô đã tình cờ nghe được một chút cuộc trò
chuyện giữa tay Tài và tên Mạch Bắc. Vốn dĩ cô định bỏ qua nhưng không ngờ lại
nghe Mạch Bắc nói tới chuyện đưa người qua biên giới, cô mới thêm phần chú ý tới
chuyện này. Bản thân Hạnh Du biết rất rõ, ba cô không phải một người tốt, nhưng
ít nhất, ông tốt với hai anh em cô, vậy thì không có lý do gì cô lại giương mắt
đứng nhìn ba mình sai càng thêm sai, lún quá sâu vào tội ác không thể thoát khỏi.
Lặng lẽ bước trên dãy hành lang dài, Hạnh
Du đang trên đường đi tới phòng làm việc của Văn Hoàng, khi qua cửa phòng Vương
Đức Long, Hạnh Du đúng lúc thấy tên Tài đó bước ra, Hạnh Du dừng chân nhìn hắn.
Tên Tài nhẹ nhàng kéo cửa phòng đóng lại rồi quay qua cúi đầu chào lễ phép với
Hạnh Du.
Hạnh Du nhìn hắn trầm ngâm giây lát rồi bảo:
- Anh Tài, tôi nói chuyện với anh một lát
không vấn đề gì chứ!
Tên Tài thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật
đầu vâng lời, hoặc đơn giản là chấp nhận lời đề nghị của Hạnh Du.
Ban công rộng lớn của một căn phòng rộng
rãi có thể nhìn thấy hàng cây xanh mướt chạy dài hai bên đường của thành phố.
Tên Tài đứng cạnh chiếc bàn với bốn chiếc ghế được bố trí ngoài này. Hạnh Du từ
bên trong bước ra, trên tay là hai cái ly, mùa thơm vị sữa và hơi cay mùi men,
có vẻ sở thích của tên Tài khá đặc biệt nên ai cũng nắm được.
Hạnh Du tự pha cho mình một ly cà phê sữa
nâu và mời tên Tài ly rượu như ý hắn. Cô thấy hắn vẫn đứng thì đặt hai cái ly
xuống bàn và mỉm cười bảo:
- Tôi mời anh chứ không phải điều động
anh, anh là khách, ngồi đi! - Hạnh Du khẽ hất hàm vào chiếc ghế gần đó, tên Tài
chỉ thoáng do dự rồi ngồi xuống theo lời cô.
Hạnh Du khẽ nhấp ly cà phê của mình và hơi
chìa tay ngỏ ý mời Tài uống thử, cô nói:
- Không phải loại cocktail như anh thích,
nhưng tôi nghĩ hương vị cũng tương tự. Anh thử đi!
Tên Tài cũng nhấp thử, đúng là hương vị có
phần tương tự, hắn nhìn Hạnh Du ngưỡng mộ. Hắn bắt đầu lên tiếng:
- Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi hay sao? Cô
cứ hỏi, chuyện gì có thể tôi sẽ nói hết cho cô.
- Anh đừng phục tùng tôi theo cách anh làm
với ba tôi và anh Văn Hoàng, tôi không phải chủ nhân anh, hai người họ cũng
không phải. Tôi sẽ chỉ hỏi những điều bình thường, sẽ không làm khó anh đâu,
anh có thể trả lời hoặc không, anh đang là khách, hãy nhớ điều đó!
Tên Tài chỉ gật đầu nhưng hắn lại đang nhìn
Hạnh Du với tư thế sẵn sàng nghe lệnh, Hạnh Du không khỏi buồn cười nhưng không
cười, cô bắt đầu hỏi:
- Ba tôi trong mắt anh là người thế nào?
Tên Tài đáp:
- Ông chủ tận tâm với công việc, với những
kẻ thuộc hạ như tôi và vô cùng yêu thương cậu Văn Hoàng và cô.
Hạnh Du gật gật đầu, những điều đó cô đều
biết hết. Cô hơi trầm tư rồi hỏi tiếp:
- Ba tôi...có phạm pháp không?
Tên Tài thẳng thừng trả lời:
- Chuyện này có lẽ cô hỏi tôi là dư thừa,
cô có câu trả lời cho mình rồi không phải hay sao?
Hạnh Du chợt bật cười nhạt. Cô trấn tĩnh hỏi
tiếp:
- Ba tôi...có dính dáng tới việc buôn bán
người qua biên giới không?
Tên Tài mặt hơi đổi sắc, hắn hơi ngạc
nhiên nhìn Hạnh Du, thấy được sự xót xa đang bắt đầu xâm chiếm đôi mắt, thấy
bao hy vọng và tuyệt vọng đan xen, Hạnh Du vì sao luôn không tin vào những tội
ác của ba mình, cô còn hy vọng ông là người lương thiện, kiếm đồng tiền bằng
hai chữ chân chính, cô nên tin vào sự thật rồi.
Tên Tài đáp bằng giọng lạnh lùng:
- Cô Hạnh Du, ông chủ là một người cương
nghị, ông dám nghĩ dám làm. Bất cứ ai cũng vậy, luôn có một lòng trắc ẩn trong
mình. Ông có thể làm rất nhiều chuyện không đúng nhưng với tôi, ông mãi là chủ
nhân của tôi, tôi có trách nhiệm phải phục tùng mọi mệnh lệnh mà không cần điều
kiện gì.
- Anh đang trả lời quá xa câu hỏi của tôi
rồi đấy!
- Chính cô đã nói tôi có thể trả lời hoặc
không không phải sao? Tôi không muốn nói những lời làm cô đau lòng.
Hạnh Du thấy hắn nói cũng có lý. Cô đáp:
- Anh đã cho tôi câu trả lời rồi đấy! Tôi
chưa từng nghĩ ba tôi lại như vậy. Đó không chỉ là phạm pháp, mà còn là phạm
pháp nghiêm trọng. - Hạnh Du chợt nhìn hắn với ánh mắt khẩn thiết: - Anh Tài,
ngăn ba tôi lại giúp tôi được không?
Tên Tài sắc mặt có vẻ lặng xuống, nhưng
tâm hắn nhất định không bị lung lay. Hắn nói:
- Cô Hạnh Du, tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết
phục tùng theo lời ông chủ, ngoài ra tôi không quan tâm. Chính tôi cũng đã bị cậu
của mình lừa bán đi, may mắn hơn là tôi đã gặp được ông ấy. Có lý do gì tôi lại
phải bất hạnh hơn những người khác chứ!
Hạnh Du hôm nay mới biết được hoàn cảnh cũng
rất đáng thương của Tài, cô thấy hơi xót xa cho hắn. Nhìn hắn cô nhẹ nhàng nói:
- Anh đừng biện hộ cho những việc làm sai
trái của mình. Tôi xin lỗi vì đã đả động đến quá khứ không vui của anh. Chuyện
này tôi chỉ muốn hỏi qua anh như vậy thôi. Ông ấy là ba tôi, tuyệt đối tôi
không để ông ấy đến bên bờ vực đâu, tôi sẽ tự mình làm việc đó. Cả anh Văn
Hoàng nữa, tôi cũng sẽ ngăn anh ấy lại.
Tên Tài cũng nói:
- Cô đừng làm những điều không nên. Hãy thấy
rằng mình rất tự hào vì có người ba, người anh như họ, tất cả chỉ vì cuộc sống
cho gia đình cô thôi!
Hạnh Du nghe hắn nói như đang giáo huấn
mình, cô hơi giận bảo:
- Anh đang dạy tôi nên làm gì đấy hả?
Tên Tài làm bộ hối lỗi, cúi mặt ái ngại. Hạnh
Du nói tiếp:
- Sống như chúng tôi thì có gọi là cuộc sống
được không, gọi là gia đình được không? Tôi biết những điều anh vừa nói, biết rằng
ba và anh Văn Hoàng tốt với tôi, chính vì thế tôi càng muốn giữ họ mãi bên
mình, có trong sạch, có lương thiện và chân chính mới có thể mãi bên tôi được.
Tên Tài nghe Hạnh Du nói xong vẫn im lặng,
hắn lại uống một ngụm rượu. Khi vị cay xè trôi dần qua cổ họng, hắn nhìn Hạnh
Du nói:
- Tôi muốn cho cô một lời khuyên, với tư
cách là một người bình thường.
Hạnh Du lấy làm ngạc nhiên, nhìn hắn như
chờ câu nói của hắn. Tên Tài bảo:
- Trong trường hợp này, tại sao cô không
nghĩ tới việc cùng làm ăn với ông chủ và cậu Văn Hoàng? Cô là một cô gái cá
tính và thông minh, chắc chắn sẽ trở thành một nữ cường nhân tung hoành khắp nơi
bên cạnh ông chủ và cậu Văn Hoàng.
Hạnh Du nhìn hắn sửng sốt. Điều hắn gợi ý
không lẽ muốn cô cũng trở thành một người như Vương Đức Long hay sao, cùng
chung những tội ác với ba và anh trai cô hay sao? Ba cô trước kia cũng đã từng
cho cô lựa chọn, giữa họ và mẹ con Tuấn Lâm, một bên là tình, một bên là chính,
cô biết làm sao đây!
Trong khi Hạnh Du còn đang băn khoăn giữa
những vấn đề ngang dọc, tên Tài đứng dậy khẽ cúi đầu nhìn cô nói:
- Xin lỗi cô, tôi có việc rồi. Cám ơn ly rượu
của cô.
Hạnh Du nhìn hắn không đáp, cũng không gật
đầu lấy một cái. Tên Tài lặng lẽ rời khỏi. Đóng cánh cửa lại, gương mặt hắn trầm
tư. Cô chủ, cô nên trở thành một cánh tay nữa bên cạnh ông chủ!
Hạnh Du tới tìm ba mình khi ông vừa ăn trưa
trở về. Vương Đức Long nhìn đứa con gái yêu của mình, mỉm cười ngồi xuống ghế
sô pha bên cạnh cô.
Hạnh Du lên tiếng:
- Ba vì con làm một việc được không?
Vương Đức Long bật cười bảo:
- Chỉ một thôi sao? Nói ba nghe xem nào!
Hạnh Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô quay
sang nhìn ông, gương mặt nghiêm túc, cô đánh bạo nói:
- Ba dừng lại được không?
Vương Đức Long vẻ mặt lập tức tối sầm. Hắn
hơi liếc mắt nhìn Hạnh Du rồi đứng dậy, bước vài bước rồi đứng quay lưng về
phía cô.
- Con muốn ba dừng chuyện gì?
Hạnh Du cũng đứng lên, bước tới gần ông
nói:
- Ba muốn con nói thẳng ra sao? - Cô gật gật
đầu: - Con biết ba đã giết hại bác Kỳ, con biết ba thao túng mọi thứ lớn nhỏ của
Kỳ Lâm, con biết ba muốn đá anh Lâm và bác Giao ra khỏi tập đoàn, con còn biết
ba...nhúng tay vào một đường dây buôn bán người nữa...
Hạnh Du vừa dứt câu thì Vương Đức Long
quay lại, hắn trừng mắt nhìn cô quát:
- Im đi Hạnh Du, con biết gì mà nói!
- Ba...
- Con không cần phải nói gì cả! Một người đã
từng nếm trải hết mọi đắng cay của cuộc đời như ba không cần con phải dạy bảo.
Ba hy sinh cuộc đời ba để cho hai anh em con sống cuộc sống đầy đủ, vô nghĩ vô ưu.
Ba có thể tàn nhẫn với kẻ khác, nhưng tuyệt đối là một lòng vì hai đứa.
Hạnh Du hai mắt đã ướt nhòe, cô cố nuốt
nghẹn, nhẹ nhàng nói:
- Ba đừng lấy con ra làm lý do cho những
việc làm đó, như thế thì sau này, hoặc ngay bây giờ, chính con cảm thấy mình là
một tội nhân thực sự đó ba à!
Hạnh Du bước tới cạnh ông, tay víu lấy
cánh tay của ông, ngước đôi mắt nhòe lệ nhìn ông nói như van nài:
- Ba ơi, con sống như thế này là tốt lắm rồi!
Con không cần thêm gì cả, con chỉ cần có ba, có anh Hoàng, ba người chúng ta sống
hạnh phúc qua ngày thôi! Ba đã cướp đi người thân của anh Lâm, và hàng bao
nhiêu gia đình khác vì ba mà ly tán, ví như một ngày nào đó con cũng rời xa ba
như mẹ con thì ba sẽ thế nào, lúc đó ba có thấu hiểu nỗi đau của họ hay không?
Chát...
Hạnh Du kêu á một tiếng rồi ôm lấy bên má đau
rát, giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, cô khóc thực sự, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ba
mình không oán trách.
Vương Văn Hoàng tay run run rời khỏi tay nắm
cửa. Vì sao lại không vào? Vì sao không bảo vệ em gái mình tránh đi? Vì không đủ
can đảm. Chính hắn dường như cũng đang thấy đau không kém Hạnh Du. Hắn chạy thật
nhanh ra bờ lan can lầu cao, hai tay bám vào hàng lan can để trụ cho vững. Hắn
hét lên thật to...
Vương Đức Long có chút xót xa và hối hận
khi ra tay tát đứa con gái của mình, tuy vậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.
Hạnh Du nghẹn ngào nói tiếp:
- Ba cứ đánh con đi, đánh xong ba hiểu những
gì con nói là được rồi! Con biết ba không yêu mẹ con, con biết người phụ nữ ba
yêu không yêu ba mà lại yêu người đàn ông mà ba căm ghét. Những điều này con đã
nghe mẹ tâm sự khi còn ẵm con trên tay. Con nhớ, con nhớ hết ba à! Vậy nên khi
mẹ bị một thế lực thù địch của ba giết chết, ba chỉ mảy may được một chút đau
lòng, là đau lòng cho chúng con thôi chứ không phải thương mẹ đúng không? Ba có
từng thấy có lỗi với mẹ không? Ba có từng nghĩ rằng mình đã sai hay không?
Vương Đức Long nghe những lời Hạnh Du,
ngày càng mất bình tĩnh. Ông bước tới bóp chặt cằm Hạnh Du, trợn trừng mắt
quát:
- Con không được nhắc tới những chuyện đó.
Ba không đau lòng sao? Ba không tiếc thương sao? Vậy thì vì sao những kẻ đó lại
chết mà không thấy xác, những kẻ đã giết mẹ con, vì sao hả? Hả?
Vương Đức Long mỗi chữ hả lại mạnh tay hơn,
Hạnh Du đau đớn nhưng không kêu la. Vương Đức Long tiếp tục nghiến răng gằn từng
tiếng:
- Một là ngoan ngoãn làm con gái ba, hai
là đi khỏi đây, đi đâu thì đi, sau này đừng coi ba là ba nữa! Chuyện đời, con
chưa thể hiểu hết được, không phải chỗ nào cũng màu hồng giăng đầy mặt báo đâu.
Ai cũng giả dối hết, nếu mình không vì mình thì sẽ không có ai vì mình đâu. Nhớ
chưa?!
Dứt lời, Vương Đức Long đẩy Hạnh Du ngã
ra, cô nhăn mặt vì đau đớn. Hạnh Du không ngã ra đất, cô chống tay vào bàn làm
việc của Vương Đức Long để đứng vững, đúng lúc tay cô chạm vào mặt bàn thì thấy
có vật gì đó. Hạnh Du hơi liếc mắt nhìn mới thấy đó là chiếc USB để gần máy
tính, có lẽ Vương Đức Long đã sơ suất chưa cất nó đi sau khi sử dụng.
Vừa đúng lúc, Tuấn Lâm đẩy cửa bước vào,
thấy Hạnh Du má hơi đỏ, cậu biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Tuấn Lâm hơi liếc
nhìn Vương Đức Long rồi chạy tới đỡ Hạnh Du. Ánh mắt cậu cũng cừa vặn nhìn thấy
chiếc USB đó. Trong lòng cậu lại có chút gì đó hỗn loạn, bàn tay cậu run run tiến
tới gần nó. Hạnh Du thấy biểu hiện có chút kỳ lạ này của Tuấn Lâm thì lập tức
khẽ đưa tay giành lấy nó trước cậu. Vì hai người đứng chắn trước cái bàn nên Vương
Đức Long đã không thể thấy.
Tuấn Lâm biết đang trước mặt Vương Đức
Long nên không tỏ ra biểu cảm hoảng loạn nào khi thấy chiếc USB, cậu nghĩ Hạnh
Du không biết chuyện này, cậu sẽ lấy lại nó từ chỗ cô, điều này dễ dàng hơn nhiều.
- Chú, có chuyện gì thì cũng không nên ra
tay với Hạnh Du chứ! Cô ấy sai tới mức phải đánh mạnh vậy sao?
Vương Đức Long vẻ mặt nghiêm nghị bảo:
- Chú dạy con gái không phiền tới cháu. Cần
phải có ba dạy dỗ thì mới thành người tử tế được.
Tuấn Lâm biết rõ ông ta đang ám chỉ cậu
không có ba dạy dỗ. Tuấn Lâm căm phẫn nhìn ông, hai hàm răng nghiến lại. Hạnh
Du vội can ngăn cuộc nói chuyện tiêu cực giữa họ, cô kéo Tuấn Lâm bảo:
- Thôi anh Lâm, chúng ta ra ngoài trước!
Tuấn Lâm nhìn gương mặt Hạnh Du thương
xót, cậu không liếc nhìn Vương Đức Long lấy một lần nữa, dìu Hạnh Du ra ngoài.
Hạnh Du còn ngoái cổ lại nhìn ba mình một lần rồi mới đi.
Tuấn Lâm lấy vài viên đá nhỏ cho vào một
chiếc khăn, ngồi xuống khẽ chờm lên má Hạnh Du. Cảm giác mát lạnh khiến cô dễ
chịu hơn. Hạnh Du ái ngại đưa tay định lấy chiếc khăn, Tuấn Lâm giữ lại bảo:
- Để anh! Anh cũng là anh trai em mà!
Hạnh Du ngoan ngoãn ngồi yên. Tuấn Lâm nhẹ
nhàng chờm đá qua lại. Được một lát, cậu lấy chiếc khăn khô lau đi nước trên mặt
Hạnh Du. Xong xuôi, Tuấn Lâm nhìn Hạnh Du hỏi:
- Còn bị thương ở đâu nữa không?
Hạnh Du khẽ lắc đầu. Tuấn Lâm yên tâm hơn,
cậu đi vào phòng tắm cất khăn. Trở ra, Tuấn Lâm ngồi xuống bên cạnh Hạnh Du. Hạnh
Du nghĩ lại chi tiết Tuấn Lâm định lấy đi chiếc USB kia, cô nhìn cậu nghi hoặc
hỏi:
- Em muốn hỏi anh về chiếc USB kia?
Tuấn Lâm lúc này mới như sực tỉnh, cậu
nhìn sang Hạnh Du:
- Em đã lấy nó trước anh!
Hạnh Du phân giải:
- Em thấy nó trên bàn của ba, lúc thấy anh
định lấy nó, em vô ý muốn lấy nó trước anh.
Tuấn Lâm hơi cười, cậu không muốn để lộ điều
gì, xem cách nói của Hạnh Du có lẽ cô cũng không biết bên trong nó chứa cái gì.
- Nó là hồ sơ về việc làm ăn của tập đoàn,
anh muốn xem lại!
- Thật không? - Hạnh Du nghi hoặc hỏi.
Tuấn Lâm gật đầu:
- Thật. Đưa anh được không? - Tuấn Lâm vừa
nói vừa chìa tay ra.
Hạnh Du quay đi, cô đáp:
- Không.
Thấy Tuấn Lâm có vẻ hụt hẫng cao độ, Hạnh
Du nhìn cậu bảo:
- Em cũng muốn xem, em xem trước rồi sẽ đưa
anh!
- Không được.
Tuấn Lâm vội phản đối khiến Hạnh Du rất lấy
làm lạ. Cô lại đề nghị:
- Vậy em với anh cùng xem!
Tuấn Lâm phản đối mạnh hơn:
- Càng không được.
Hạnh Du không thể không tò mò, cô nhíu mày
nhìn Tuấn Lâm hỏi:
- Biểu hiện của anh lạ lắm anh Lâm! Trong
này chứa gì quan trọng sao?
Tuấn Lâm chỉ đáp:
- Hạnh Du, em đưa nó cho anh, anh muốn xem
trước! Đưa cho anh có được không? - Tuấn Lâm đang cố thuyết phục Hạnh Du. Cậu
chưa bao giờ nghĩ tới việc mình lại có thể dễ dàng tiếp cận nó gần như vậy. Cậu
phải chớp thời cơ chẳng may Vương Đức Long phát hiện chiếc USB biến mất thì rắc
rối rất lớn sẽ ập đến.
- Không đâu. Anh làm em khó hiểu quá! Tạm
thời em chưa đưa lại cho anh được.
Nói xong, Hạnh Du đứng dậy nói:
- Em đi trước đây!
Không chờ cho Tuấn Lâm kịp nói gì, Hạnh Du
vội vã rời khỏi phòng cậu. Tuấn Lâm lo lắng bất an, nếu Hạnh Du phát hiện đó là
bằng chứng tội ác của ba mình thì cô ấy sẽ làm gì. Tuấn Lâm đột nhiên lo lắng về
chuyện đó, cả việc Vương Đức Long sẽ nổi giận với cô nữa. Tuấn Lâm không thể ngồi
yên chờ việc đó xảy ra được. Cậu bật dậy tới phòng của Hạnh Du.
Phòng của Hạnh Du là một căn phòng nhỏ, chỉ
có một chiếc giường và một chiếc bàn, không có bàn làm việc. Hạnh Du đi đi lại
lại nghĩ ngợi về chiếc USB, cô lấy nó từ trong túi ra, lấy laplop của mình và leo
lên giường. Hạnh Du khởi động thiết bị ở cổng, bắt đầu tiến hành chạy USB.
Không dễ dàng như cô nghĩ, Hạnh Du gặp một
bước bảo mật chung, là chung cho cả tập đoàn, Hạnh Du dễ dàng mở nó. Cửa bảo mật
lại xuất hiện với yêu cầu vẽ hình với các điểm chấm. Hạnh Du nhíu mày lại. Cô bắt
đầu thử với chữ L, chữ cái bắt đầu tên của ba cô. Không chính xác. Màn hình nhấp
nháy dòng chữ No match.
Hạnh Du càng nghĩ càng thấy lạ. Chắc chắn
nội dung bên trong không đơn giản như những gì Tuấn Lâm nói. Bọn họ, bao gồm ba
cô, Văn Hoàng và cả Tuấn Lâm, tất cả đều đang cố ý che giấu gì đó.
Hạnh Du nối lại lần nữa theo thứ tự 14863,
là chữ V trong chữ Vương. Nhấn OK, Hạnh Du mỉm cười khi chữ Match
xuất hiện. Không còn bảo mật nữa, Hạnh Du vui mừng kiểm tra các thư mục. Có lẽ
chính Vương Đức Long cũng không ngờ tới việc có ngày chiếc USB này bị lấy cắp
nên không triển khai bảo mật nghiêm ngặt. Hạnh Du xem qua các thư mục, đâu đâu
cũng chỉ thấy những bản dự án, kế hoạch kinh doanh, thống kê, báo cáo, thực tế
không có gì đáng chú ý. Cô xem tới một file có tên Tháng cuối năm, Hạnh Du thiết
nghĩ, đây có lẽ là bài thuyết trình hôm bữa của Vương Văn Hoàng. Vì hôm đó cô
không có mặt nên định sẽ lướt qua xem thử. Từng hình ảnh, văn kiện lướt qua, Hạnh
Du thấy mọi thứ chỉ như những gì cô được nghe nói. Hạnh Du chán nản chuyển qua
thư mục cuối cùng, bất ngờ xảy ra khi đây là một file bảo mật bằng mật khẩu. Hạnh
Du tập trung cao độ, trong này chắc hẳn có chứa thứ gì đó rất quan trọng.
Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ khiến Hạnh
Du hơi giật mình. Cô hỏi:
- Ai vậy?
Có tiếng từ cửa vọng vào:
- Anh - Tuấn Lâm.
Hạnh Du chạy vội ra mở cửa, Tuấn Lâm giữ
thái độ điềm tĩnh bước vào trong phòng. Cậu thản nhiên hỏi:
- Em đã xem xong chưa?
Tuấn Lâm nghĩ rằng, Vương Đức Long chắc chắn
sẽ không để những thứ bí mật đó cho người khác dễ dàng nhìn thấy đâu, vì thế cậu
không vội vã.
- Như anh nói đấy, không có gì đặc biệt.
Tuấn Lâm hơi cười, nhìn vào màn hình máy
tính của Hạnh Du, cô đang mắc ở mật khẩu. Tuấn Lâm càng khẳng định chắc chắn hơn
rằng Hạnh Du chưa thấy được những điều quan trọng.
- Vậy đưa cho anh được chưa?
Hạnh Du ngồi lên giường, khẽ đáp:
- Chưa được. Còn một file không mở được.
Tuấn Lâm nghĩ đó có lẽ là file an toàn của
Vương Đức Long, khó mà sử dụng hacker để mở khóa, ngoài việc nhập đúng mật khẩu.
Tuấn Lâm bước đầu thấy có chút khó khăn.
- Có lẽ không có gì đâu. Đưa cho anh, anh
muốn xem qua một lượt.
- Sao anh vội thế? Hay anh giúp em mở ra đi
rồi em xem cùng với!
Tuấn Lâm liền đáp:
- Anh làm sao mà làm được. Thứ gì mở được
thì xem, không thì thôi bỏ đi.
Hạnh Du không khuất phục nhập thêm vài bộ
số nữa, không phải sinh nhật của ba, không phải của Văn Hoàng, không phải của
cô, cũng không phải của họ ghép lại. Tuấn Lâm liền cười bảo:
- Đừng nghĩ đơn giản vậy, mật khẩu bây giờ
không còn theo kiểu truyền thống đó nữa đâu!
Hạnh Du nghĩ mãi cũng không ra bộ ký tự mã
hóa là gì. Cô lẩm bẩm:
- Một thư mục giữ kín như vậy, bên trong
là nội dung gì? Thư mục...thư mục... - Mắt cô chợt sáng lên: - Phải rồi, là thư
mục!
Hạnh Du vui vẻ nhập các phím chữ T H U M U
C rồi nhấn OK và há hức chờ đợi. Màn hình hiện lên dấu gạch nhân to đùng cùng với
chữ No Match mà cô vừa thấy qua. Hạnh Du bỗng xịu xuống. Tuấn Lâm
cho rằng cô sẽ bỏ cuộc và giao nó lại cho cậu nhưng Hạnh Du lại bảo:
- Không. Không phải thư mục, mà là...F I L
E... - Vừa nói, cô vừa chậm dãi nhập từng phím một.
Tuấn Lâm cũng căng thẳng nhìn màn hình chờ
đợi kết quả. Chữ Match to màu đỏ hiện lên chính giữa màn hình, chèn
lên dấu tích màu xanh. Hạnh Du vui mừng, hồ hởi. Tuấn Lâm thì hốt hoảng kéo Hạnh
Du quay qua chỗ mình vào nói:
- Đừng, em đừng xem!
Hạnh Du vẻ mặt bỗng nghiêm lại. Cô nhìn thẳng
Tuấn Lâm bảo:
- Anh biết bên trong có gì đúng không? Có
cái em không thể xem à?
Hạnh Du ương bướng quay lại nhìn, màn hình
lúc này đã hiện ra đoạn video tội ác đó. Tuấn Lâm xúc động, cậu lại lôi Hạnh Du
quay về phía mình:
- Hạnh Du, anh xin em!
Hạnh Du nắm lấy cánh tay Tuấn Lâm:
- Tuấn Lâm, em cũng xin anh! Em biết ba có
rất nhiều bí mật, nhưng em hứa chỉ xem cái này thôi!
Tuấn Lâm không biết nói gì hơn, cậu lắc lắc
đầu liên tục nhưng Hạnh Du không màng tới, cả hai cùng nhìn vào máy tính. Hạnh
Du cho chạy đoạn băng, những hình ảnh máu me lần lượt xuất hiện, những tiếng cười
khô khốc đắc thắng, và lời cầu xin thắm thiết trong tuyệt vọng, tiếng súng nổ
vang lên liên tiếp khiến Tuấn Lâm không chịu đựng được nữa mà ôm lấy đầu. Hạnh
Du đưa tay bịt chặt miệng ngăn tiếng khóc vang to ra, cặp mắt cô trợn tròn nhìn
vào người đàn ông trong clip, đó là ba cô - người đã sinh ra cô, đó là bác Kỳ của
cô - người cô lúc nào cũng tôn trọng và được yêu quý. Hạnh Du không đủ kiên nhẫn
để xem hết đoạn clip, cô cho kết thúc khi đoạn video đang chạy tới đoạn Vương Đức
Long cho người đưa xác chết của Vương Chính Kỳ đi.
Hạnh Du nhìn sang Tuấn Lâm, cô thấy mắt cậu
đỏ hoe, môi mím lại, cánh mũi cũng ửng đỏ, chắc chắn cậu đang kìm nén giọt nước
mắt và những tiếng khóc bi ai. Hạnh Du ôm lấy Tuấn Lâm thật chặt, cô sụt sịt
nói:
- Anh Lâm, anh phải bình tĩnh, em xin lỗi,
xin lỗi anh, xin lỗi anh, anh trai của em!
Tuấn Lâm đẩy Hạnh Du ra, mặt cậu đanh lại
giận dữ:
- Đưa nó đây! Nhanh lên!
Hạnh Du khẽ lắc đầu:
- Cái này...lúc này em không thể, tha thứ
cho em...
- Vương Hạnh Du!
Hạnh Du biết Tuấn Lâm đang tức giận, hoặc
nghiêm trọng hơn là đang nổi cơn hận thù. Cô thấy ánh mắt Tuấn Lâm liếc sang
chiếc USB đang trên cổng cắm, cô biết Tuấn Lâm muốn lấy nó, cô liền nhanh tay
giật lấy nó và chạy ra cửa, bỏ lại Tuấn Lâm chưa kịp trở tay.
Hạnh Du đi thẳng về nhà, cố giữ tâm thế ổn
định để tránh người khác sinh lòng hoài nghi. Còn phần Tuấn Lâm, cậu như người
mất hồn khi lái xe trở về nhà. Lặng lẽ bước lên phòng, Tuấn Lâm lê từng bước nặng
nề. Ông Kính Luật nghĩ Tuấn Lâm như vậy chắc chắn là đã có chuyện gì đó nhưng
không hỏi. Tuấn Lâm muốn nghỉ ngơi thì ông sẽ chờ tới ngày mai hỏi cho rõ.
Chờ tới sáng, ông Kính Luật đứng bên ngoài
cửa phòng Tuấn Lâm, ông hơi do dự một chút rồi gõ cửa. Tuấn Lâm khẽ nói ông cứ
vào.
Tuấn Lâm ngồi ở phía bàn làm việc, quay lưng
ra ngoài, khi ông bước vào thì Tuấn Lâm xoay ghế lại. Ông Kính Luật thấy sắc
thái trên mặt cậu hơi nhợt nhạt nên làm vẻ hốt hoảng bước tới gần hỏi:
- Cậu... Đã có chuyện gì sao thưa cậu?
Trông cậu có vẻ mệt mỏi!
Tuấn Lâm đáp:
- Tôi không sao.
- Cậu đừng nói không sao được không! Việc
của cậu tôi không dám xen vào nhưng xin cậu phải cố giữ sức khỏe cho mình.
Tuấn
Lâm đứng dậy, lấy một ly nước và uống một ngụm. Xong thì cậu đáp:
- Ông nghe nói tới chiếc USB tội ác đó rồi
chứ!
Nói xong cậu khẽ nhìn phản ứng của ông, thấy
ông khẽ gật đầu, cậu nói tiếp:
- Hạnh Du đã lấy được nó, nhưng cô ấy
không giao nó cho tôi.
- Như vậy là cô ấy muốn bao che tội ác của
ba mình?
Tuấn Lâm lắc đầu:
- Tôi cho rằng cô ấy đang rất hoang mang
và đang do dự đắn đo. Những việc ông ta đã làm Hạnh Du đều biết rất rõ, Hạnh Du
là một cô gái tốt, tôi tin tưởng vào việc mình sẽ lấy lại nó. Chuyện này, sẽ kết
thúc sớm thôi.