Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 87: Chương 87




Chương 86:

Minh Hân thức giấc thật sớm, có vẻ như đêm qua là một đêm dài, với cô, với ai đó cũng vậy chăng? Cô cẩn thận nhìn quanh căn phòng, lần lượt từ góc độ chiếc giường ngủ, rồi ở vị trí ban công nhìn vào, lại chuyển qua góc từ khung cửa sổ, nơi ấy có những chậu hoa anh thảo nở rộ, đáng tiếc nó đã sắp tàn khi nắng lên.

Đồ đạc của cô không nhiều, cô cũng đem theo hết tất cả. Những gì chuẩn bị để đem đi chỉ vỏn vẹn gói trong chiếc vali cỡ nhỏ dùng trong du lịch ngắn ngày. Minh Hân lại chỗ chiếc bàn, kéo ngăn lấy ra một sấp giấy tờ đặt lên bàn. Cô lại tìm một cuốn sổ tay trong đó, một chiếc kẹp tóc, một chiếc đồng hồ, đó là món quà mà Nguyên Hạo đã mua cho cô sau chuyến đi Úc của anh cách đây vài tháng. Nhớ khi đó, anh đã nói:

- Anh biết em không thiếu những thứ này nhưng khi anh nói rằng mua cho em gái, bà chủ hỏi: Em gái cậu bao nhiêu tuổi rồi? Anh trả lời: Nó còn nhỏ xíu, đang học tiểu học. Bà chủ phì cười và giới thiệu chúng cho anh.

- Vậy là anh cố tình mua chúng để chọc em hả? - Lúc ấy cô đã nhăn mặt nhìn chiếc kẹp tóc có nơ màu hồng và chiếc đồng hồ có mặt là hình con thỏ cũng màu hồng điệu đà.

Anh đã cười trước biểu hiện của cô, rồi anh nhéo má cô bảo:

- Chứ sao? Em của anh còn nhỏ lắm! Với anh thì em vẫn mãi nhỏ như vậy đó, em gái bé nhỏ của anh ạ!

Nghĩ lại chuyện đó, cô phải bật cười, cười mà nước mắt muốn rơi.

Tiếng gõ cửa khiến cô thoáng giật mình. Minh Hân hít một hơi lấy lại vẻ bình thường nói vọng ra:

- Ai vậy ạ?

- Anh.

Vậy thôi là đủ để cô nhận ra ai rồi. Cô vội đem mấy thứ đó bỏ vào vali rồi để nó vào tủ như không hề có gì rồi nói:

- Anh vào đi!

Nguyên Hạo bước vào. Minh Hân vờ như vừa thức dậy, cô gấp lại chiếc mền và đặt ngay ngắn hai chiếc gối, cô hỏi:

- Chuyện gì vậy anh? Em giờ mới bình minh này!

- Anh muốn nói là hôm nay anh rảnh, muốn cùng em qua ăn trưa với mẹ.

Minh Hân thoáng bối rối, cô đáp:

- Còn chưa ăn sáng anh đã tính ăn trưa. Người khác không biết lại nghĩ anh bị Khánh Huy bạc đãi, tới bữa ăn cũng không đâu ra đâu nên được ngày nghỉ là chỉ nghĩ tới ăn.

- Em nghĩ anh vậy ư? Nhầm to rồi. Có tham ăn cũng chưa bằng ai đó đâu! Em thử xuống bếp xem đi, Nhật Thiên đã ăn hết phần của hai chúng ta rồi đó.

Minh Hân cười bảo:

- Dạ, em xuống ngay. Anh đi trước đi, giữ phần cho em ha! Khi em xuống mà không có gì ăn thì em sẽ bỏ đi đó!

Nguyên Hạo lừ mắt mỉm cười:

- Thôi nào cô, nói nghe thấy sợ.

Nói rồi, Nguyên Hạo ra ngoài, nhưng chỉ tới cửa anh đã quay lại bảo:

- Anh quên, đưa anh chìa khóa xe, hôm qua anh quên không mang vào nhà ấy.

Minh Hân đang cột tóc, cô nói với anh:

- Nó ở trên bàn đó!

Nguyên Hạo liền bước tới chỗ chiếc bàn, thò tay vơ chiếc chìa khóa xe có một chiếc móc gấu bông. Rồi bàn tay anh khựng lại, mắt dán chặt vào tập tài liệu trên mặt bàn, nụ cười trên môi anh ngưng lại.

Cảm nhận được sự im lặng từ phía anh, Minh Hân quay người nhìn. Người cô đông cứng lại. Mím chặt môi, cô biết mình đã sơ ý để anh thấy rồi.

Cầm lấy sấp giấy tờ đó, Nguyên Hạo quay lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị:

- Đây là cái gì?

Giọng anh lạnh lùng, Minh Hân thấy hơi sợ, cô nuốt khan.

- Hoàng Minh Hân, em là cổ đông lớn thứ hai của Kỳ Lâm, chỉ sau Vương Tuấn Lâm? Từ đâu mà em có số cổ phần đó? Chuyện này là sao? Hả?

Minh Hân bước một bước tới chỗ anh:

- Anh, nghe em giải thích chuyện này!

- Ừ, anh đang muốn nghe đây, em nói đi!

Minh Hân bước tới lấy lại tập giấy đó, cô nhìn anh nói nhỏ:

- Em sẽ đi anh ạ. Như anh thấy đó, em là cổ đông của Kỳ Lâm, em có trong tay tài sản của Kỳ Lâm, vì thế em sẽ...

- Em sẽ đi với Vương Tuấn Lâm chứ gì? - Nguyên Hạo ngắt lời. - Nhưng anh đang hỏi vì sao em có nó kia mà! Số này cộng với số Vương Tuấn Lâm hiện có là tất cả tài sản của Kỳ Lâm rồi đó! Trước kia nó thuộc về ai? Vương Đức Long, vậy giờ sao chủ nhân của nó lại là em? Anh muốn em giải thích chuyện đó kìa!

- Em đã thay anh ấy đứng ra mua nó. Chúng em cộng tác để đem tất cả về cho anh ấy.

- Vì sao? Vì em yêu cậu ta à? Phải không Minh Hân?

Không chờ câu trả lời của cô, Nguyên Hạo tiếp:

- Sau khi thành công rồi, em muốn về bên cạnh hắn ta đúng không? Sao em lại âm thầm làm mọi chuyện mà không nói với anh một tiếng nào? Vì sao em làm thế hả? Em yêu cậu ta tới vậy sao?

Minh Hân thấy anh to tiếng, cô lo sợ chuyện này sẽ ầm lên, liền bảo:

- Anh, em quyết định không hề sai đâu. Chỉ có người được lợi từ chuyện này thôi, nó vô hại anh ạ!

- Những ai? Những kẻ được lợi đó là ai? Em? Vương Tuấn Lâm? Hai người thôi chứ còn ai nữa? Anh có thể hiểu cho việc làm đó của em, nhưng anh không hiểu được vì sao em có thể giấu kín chuyện này? Với em thì Huy Khang, thậm chí cả anh cũng không là gì hay sao mà em lại im lặng như thế? Em giấu tất cả mọi người sao?

- Không phải.

Tiếng nói biện minh này không phải của Minh Hân mà là của người thứ ba. Nhật Thiên ung dung bước vào khiến Nguyên Hạo càng thêm khó hiểu.

Nhìn Nguyên Hạo, Nhật Thiên dùng vẻ nghiêm túc nói:

- Cô ấy không giấu tất cả mọi người, cô ấy đã nói trước với tôi.

- Nhật Thiên, anh không cần nói gì cả. - Minh Hân khéo nhắc khi nghĩ anh sẽ nói ra mọi chuyện.

Cô lại nói với Nguyên Hạo:

- Anh! Anh à! - Cô kéo tay Nguyên Hạo cố nài nỉ: - Em phải đi rồi, anh Tuấn Lâm sắp tới, em xin anh đừng làm ầm chuyện này lên. Em hứa...em hứa sẽ nói tất cả với anh nhưng giờ thì xin anh để yên chuyện này được không? Tới đây đã là chạm đích rồi, anh đừng khiến tất cả vỡ tan được không? Em xin anh, lần này thôi!

Vẻ mặt anh vẫn không có chuyển biến, Minh Hân nhìn sang Nhật Thiên xin sự viện trợ:

- Nhật Thiên...

Nhật Thiên biết vậy, bèn nhìn Nguyên Hạo, anh đặt tay lên vai Nguyên Hạo nói chân thành:

- Nguyên Hạo, cậu hãy tin cô ấy lần này đi! Sau khi cô ấy đi rồi, cậu không phải chờ lâu, chính tôi sẽ nói với cậu tất cả. Nhưng đó là khi cậu hứa sẽ bình tĩnh giải quyết.

Nguyên Hạo lần lượt nhìn hai người họ rồi bỏ đi một mạch ra ngoài. Hai người trông theo bóng anh khuất rất nhanh. Nhật Thiên bảo Minh Hân:

- Chuẩn bị xong rồi chứ!?

Minh Hân khẽ gật, anh cũng gật đầu rồi nói rằng:

- Cô đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết thôi! Hãy mạnh mẽ lên và chờ đợi.

Rõ ràng lời của anh là một hàm ý, nhưng Minh Hân lại không nhận ra. Nhật Thiên ra ngoài theo Nguyên Hạo, bỏ lại Minh Hân một mình với tiếng tích tắc vô tình của chiếc đồng hồ, nó dường như là âm thanh duy nhất lúc này bởi căn phòng quá yên ắng.

Giải quyết ư? Còn có gì để giải quyết? Chờ đợi ư? Cô phải chờ điều gì?

Ai cũng cảm thấy rối bời, không ai dám nó, không ai thử nói, vậy để anh. Ít nhất thì...cũng phải cho Huy Khang một cơ hội chứ!

Cốc cốc.

Huy Khang mở cửa, nhìn sắc mặt cậu, Nhật Thiên nói:

- Cậu có vẻ mệt nhỉ?

- Đâu có đâu. - Huy Khang đáp lại, đồng thời xắn nếp tay áo sơ mi.

Nhật Thiên ung dung bỏ hai tay trong túi quần, anh nhìn Huy Khang gọn gàng trang phục rồi mới nói tiếp:

- Huy Khang, hôm qua anh không có tặng gì cho cậu cả, cậu không buồn chứ!

Huy Khang nhìn anh phì cười bảo:

- Đã bao giờ anh tặng em thứ gì vào ngày sinh nhật chưa hả?

Nhật Thiên vẫn giữ vẻ nghiêm chỉnh, nghe cậu nói thì gật gật đầu.

- Phải, thường thì anh hay tặng quà bất ngờ. Vậy hôm nay cũng vậy nha, nhưng anh...sẽ tặng cậu một câu nói, chỉ một thôi!

Thấy anh chăm chú nhìn mình, Huy Khang nghĩ mình nên nghiêm túc lắng nghe điều anh muốn nói. Nhật Thiên đứng đối diện với Huy Khang, anh hít một hơi và nói:

- Nếu cậu nghĩ mình có thể thắng Vương Tuấn Lâm...vậy thì...hãy qua giữ Minh Hân ở lại đi!

Mặt Huy Khang đanh lại khi nghe anh nói, đôi mày khẽ nhíu lại. Bộ não nhanh nhạy phân tích điều đó kết hợp với những trăn trở khó hiểu hôm qua của mình và rất nhanh, cậu có câu trả lời cho mình.

Tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên từ sáng, Minh Hân tháo bộ sạc điện thoại rồi mở cửa. Sự xuất hiện của Huy Khang khiến cô thoáng giật mình.

Vào trong phòng, Huy Khang âm thầm quan sát xung quanh. Quả nhiên có một chiếc vali dựng sẵn cạnh tủ. Mọi thứ gọn gàng, không phải sự ngăn nắp mà là sự trống trải. Đích thị là cô đã dọn đồ đạc xong xuôi.

Quay lưng lại đối diện với Minh Hân, Huy Khang kìm nén nỗi lòng, vờ như không biết chuyện cô sắp rời đi. Cậu chầm chậm bước tới, vẫn theo cái cách dịu dàng ân cần ấm áp của mình, cậu khẽ ôm lấy Minh Hân và nói:

- Chúng ta cứ sống cuộc sống như thế này mãi được không?

...

Huy Khang đứng trên lầu cao, quan sát chiếc BMW của Tuấn Lâm đưa Minh Hân dần xa. Cậu đã níu kéo, nhưng lại không thể được. Cảm giác bất lực và hụt hẫng, chính xác hơn là cảm giác của một kẻ bại trận, một kẻ thua trắng.

Minh Hân còn đang ngỡ ngàng vì câu nói của cậu, vì cái ôm xích gần một cách bất ngờ, cô không biết nên phản ứng ra sao, không biết vì sao tự nhiên cậu lại nói vậy thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại ngắt mạch cảm xúc.

Minh Hân đẩy Huy Khang ra rồi bắt máy. Huy Khang thấy cô gật gật, dạ dạ, thi thoảng liếc nhìn cậu một cách dè chừng.

Cuộc gọi đó là từ Tuấn Lâm, hẳn là vậy.

Ngắt máy, Minh Hân nhìn cậu, một cách tránh né, hơi cúi đầu, mắt đảo đi chỗ khác.

Huy Khang bước tới gần, giữ khoảng cách chưa tới một cánh tay, cậu hơi nghiêng đầu cố nhìn cô. Lúng túng một lát, Huy Khang cũng chỉ dám đặt tay lên vai cô siết nhẹ:

- Đừng đi...

Tới đây là cô hiểu ra Huy Khang đã biết chuyện rồi. Cô không biết phải làm sao đây nữa, cô không muốn lúc này, thậm chí còn muốn Huy Khang đừng biết kìa. Không còn lựa chọn nào khác, Minh Hân bắt mình phải tỏ ra lạnh lùng, cô chầm chậm gạt tay Huy Khang khỏi người mình.

- Anh Tuấn Lâm đã tới nơi rồi, anh ấy không thích chờ lâu.

Dứt lời, cô kéo chiếc vali ra ngoài, không ngoái lại nhìn phản ứng của Huy Khang lấy một lần. Bước chân của cô có phần chầm chậm như thể còn vấn vương.

Huy Khang sững lại, chết chân trong gian phòng. Cho tới khi lí trí nhắc cậu khoan hãy bất lực thì cậu mới như tỉnh ra, mắt chớp nhẹ hai cái rồi vội vã chạy ra ngoài, đuổi theo Minh Hân.

Dáng cô nhỏ bé bước từng bước trên hành lang, lặng lẽ như một cái bóng. Huy Khang muốn thử một lần nữa, cậu chạy tới ôm lấy cô từ phía sau, lần này thì giữ thật chặt.

Minh Hân dừng bước. Cảm giác Huy Khang mang lại lúc này cho cô là sự sợ hãi, cô sợ khi rơi vào tình huống phải cố gắng dứt ra khỏi một thứ rất chặt nhưng trái tim dường như không muốn rời ra.

- Minh Hân...Minh Hân à... - Huy Khang siết đôi tay thêm chút nữa, cậu thầm thì bên tai cô bằng tất cả cảm xúc: - Đừng đi mà... Làm ơn...!!!

Giọng cậu thiết tha trầm buồn, mang theo sự van nài khẩn khoản.

Trái tim cô gần như mềm nhũn, đôi chân mỏi mệt muốn gục xuống nhưng Minh Hân biết mình không thể.

Cô dựng đứng vali, một lần nữa vô tình giày xéo trái tim Huy Khang. Cô cương quyết kéo tay cậu xuống, nuốt khan rồi lấy hết can đảm nói:

- Chú Hoàng Huy Khang, chú hành động tỉnh táo và nghiêm chỉnh chút đi được không? Đây là cuộc sống mà tôi chọn, là kết thúc mà tôi mong muốn, là vạch đích mà tôi muốn bước tới. Vì vậy, chú đừng khiến mọi thứ rối lên thêm nữa. Quyết định này của tôi chú đừng can thiệp vào!

Cách xưng hô thay đổi đột ngột khiến Huy Khang bỡ ngỡ. Minh Hân nói tiếp mà không hề nhìn lại, hoặc cô không dám nhìn lại.

- Lần này tôi đi, xin chú đừng tìm kiếm tôi như trước nữa!

Dứt lời, Minh Hân bước. Nước mắt cô lại rơi, một cách lặng lẽ. Cô không dám nấc lên thành tiếng, cũng không dám đưa tay quẹt đi vì sợ Huy Khang phía sau sẽ thấy.

Huy Khang dựa người vào tường, trượt lưng rồi ngồi phịch xuống sàn hành lang lạnh lẽo. Đích thực là cảm giác thất bại, ê chề. Bất lực. Mệt mỏi. Nhưng quan trọng hơn là tim cậu bỗng trở nên trống trải và quặn đau.

...

Chiếc xe khuất dần khỏi tầm nhìn xa xăm, biến mất giữa khoảng không phía xa hun hút. Huy Khang gục đầu xuống, hai tay vịn vào thành ban công. Tại sao lại như vậy? Cậu nghĩ mình cũng chỉ là một kẻ tầm thường luôn hỏi câu đó khi chuyện đã xảy ra. Nhưng quả thực thì cậu không đủ chất xám để hiểu chuyện này. Mới hôm qua thôi còn đầy tiếng cười và niềm vui, hôm qua thôi còn có sợi dây chuyền khiến cậu hạnh phúc, vậy mà chỉ trong thoáng chốc, tất cả đã vụt bay. Như một cơn mê đẹp bị ngắt quãng lúc thức giấc. Huy Khang lúc này còn rối hơn cả ngủ mê nữa, cậu không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giấc mơ vừa qua.

Cậu đã mềm yếu, đã níu kéo thậm chí là van xin cô làm ơn đừng đi nhưng kết quả thì sao? Cô ấy không xem nó ra gì cả, cô ấy lạnh lùng một cách tuyệt tình, cô ấy cương quyết với sự lựa chọn của mình. Tất cả làm Huy Khang cảm thấy bất lực, thua cuộc một cách trắng trợn.

Ngẩng đầu nhìn thêm một lần nữa vào khoảng không đã mất dấu chiếc xe từ bao giờ, Huy Khang chớp mắt một cái lấy lại tinh thần. Cậu sẽ càng trở nên yếu đuối nhu nhược hơn nếu cứ như vậy. Cái điều vô ích đó cậu không cần, cậu nên tỉnh táo để tính toán đường đi cho những bước chân tiếp theo.

...

Ngược lại lối cũ để trở về phòng, Huy Khang chợt bắt gặp Nguyên Hạo đang đứng ngay bên ngoài cửa. Cậu dừng chân, ánh mắt thoáng đảo đi một cái.

Nguyên Hạo đột nhiên lao tới, túm lấy cổ áo Huy Khang đẩy cậu áp sát tường, mắt anh trừng lên giận dữ.

- Tại sao hả? Tại sao cậu không giữ cô ấy ở lại?

Huy Khang không có biểu hiện gì kháng cự, cậu điềm tĩnh trả lời:

- Em có, nhưng không được.

- Có sao? - Nguyên Hạo nhếch môi với lời giải thích đó. - Cậu có? Để giữ cô ấy ở lại thì cậu đã làm gì hả? Hai ba câu đừng đi là được sao? Tôi đã từng nói gì? Tôi nói với cậu rằng phải luôn luôn giữ cô ấy bên cạnh để che chở và bảo vệ, không được để cô ấy đi quá xa. Rồi cậu trả lời sao? Cậu nói sẽ dùng tất cả những gì mình có. Nghe thật anh hùng Huy Khang ạ! Nhưng cậu làm được những gì? Hả? Nói đi! Sao cậu không giữ cô ấy cho thật chặt? Vậy thôi mà gọi là che chở, gọi là làm tất cả sao?

Nghe anh trách móc một hồi, Huy Khang gạt tay anh ra và cũng bắt đầu nói:

- Phải, là em không giữ được lời, không làm được như lời mình nói. Nhưng đó là điều cô ấy muốn, cô ấy nói vậy. Vậy thì sao em lại ngăn cô ấy tìm tới hạnh phúc của mình chứ!? Bảo em bảo vệ che chở cho Minh Hân em sẵn sàng, nhưng bảo em vì muốn giữ cô ấy bên mình mãi mà ngăn cản hạnh phúc của cô ấy thì em không thể làm được. Cô ấy đã đưa ra quyết định lựa chọn của mình rồi thì làm sao em lại cố gắng làm đảo lộn mọi thứ lên hả?

- Ít nhất cậu cũng phải biết vì sao cô ấy bỏ đi vội vàng như thế chứ!?

Đó chỉ là câu nói của Nguyên Hạo trong lúc đang cãi cọ với cậu, hoàn toàn không phải do anh đã biết, vì Nhật Thiên chưa hề nói. Nhưng nó lại khiến Huy Khang sựng lại mất mấy giây. Phải rồi, cậu không hề nghĩ tới điều đó.

Nguyên Hạo nói tiếp:

- Cậu cảm thấy mất tự tin vào chính mình khi chính thức bước vào cuộc đối đầu với Vương Tuấn Lâm chứ gì? Cậu đang cảm thấy mình yếu thế khi Minh Hân đưa ra lựa chọn sao? Cậu sợ thua cậu ta à?

- Không phải sợ, mà ngay từ đầu em đã không có tư cách đấu với anh ta rồi.

- Cái gì?

Huy Khang điềm tĩnh trả lời:

- Em trưởng thành, điều đó giúp em suy nghĩ mọi chuyện một cách kỹ càng hơn. Em biết giữa em và Minh Hân là một khoảng cách rất lớn, dù em là người ở bên cạnh cô ấy nhiều nhất, em hiểu cô ấy nhất, dù em có cố gắng xích gần lại với lý do chúng em không cùng huyết thống thì cái định kiến về quan hệ gia đình trước kia giữa chúng em là không thể xóa bỏ. Em biết, biết rõ điều đó, vì thế thay vì em khiến Minh Hân cùng mình rơi vào hố sâu nghiệt ngã đó thì em chọn cách âm thầm, yêu thương một cách đơn độc, cho tới khi nào cô ấy tìm cho mình một lối đi mà em cảm thấy yên tâm, khi đó, em sẽ dừng bước để cô ấy được đi một mình.

- Cậu tin tưởng Vương Tuấn Lâm sao? Hơn chính cậu sao Huy Khang? Sao cậu ngốc vậy hả? Sao bao nhiêu năm qua cậu không yêu đi!? Yêu một cô gái nào đó. Tại sao không bắt đầu một mối quan hệ tình cảm từ trước đi!? Sao lòng cậu lại có tình yêu ngay khi cậu và Minh Hân mất đi quan hệ gia đình? Sao lại là Minh Hân chứ!?

Hàng loạt câu hỏi của anh như vậy cuối cùng cũng chỉ là trách Huy Khang, trách cậu nảy sinh trong lòng thứ tình cảm đó.

Có phải là sai lầm hay không?

Nguyên Hạo không dám phản quyết điều đó.

- Cậu đau khổ không Huy Khang?

Câu hỏi của Nhật Thiên vang lên một cách điềm đạm và chậm rãi. Anh tiến tới gần và nhìn Huy Khang ý muốn cậu chú tâm vào câu hỏi vừa rồi của mình.

Huy Khang ngoảnh mặt không đáp. Nhật Thiên lại nói:

- Cậu có nhiều tâm sự, có nhiều lo lắng quá nhỉ? Nhưng Minh Hân cũng không thanh thản hơn cậu là bao đâu. Cậu trưởng thành rồi, chín chắn một cách thực sự rồi, nhưng cô ấy thì chưa. Minh Hân vẫn là một cô gái trẻ chưa thể nghĩ được như vậy. Cậu dám chắc cô ấy sẽ hạnh phúc không? Cậu dám chắc cô ấy đi theo cậu ta là vì hạnh phúc không? Dám khẳng định không Huy Khang?

Huy Khang không đáp, cậu không thể trả lời được câu hỏi đó thì đúng hơn.

Nhật Thiên càng nói càng làm rối, Nguyên Hạo tỏ ra bực bội bảo:

- Đủ rồi đó Nhật Thiên! Cậu nói cứ như chuyện này có uẩn khúc ấy. Cũng tốt thôi, giờ cậu nói được rồi đó! Chẳng phải cậu vừa bảo sẽ nói hết còn gì. Không cần chờ lâu nữa, trực tiếp nói ngay đi!

Nhật Thiên đáp:

- Tôi hứa nói với cậu sẽ nói với cậu. Nhưng điều quan trọng trước mắt bây giờ là Minh Hân đã đi rồi kìa. - Anh nhìn Huy Khang: - Hoàng Huy Khang, tôi nhắc cậu lần cuối, Minh Hân đã đi rồi. Cậu có bản lĩnh thì hãy đem cô ấy về đây chứ đừng im lặng một cách yếu đuối như thế! Cậu có giỏi thì làm sao mang cô ấy về rồi hỏi cho rõ ràng xem đâu mới là hạnh phúc của cô ấy. Hạnh phúc, nói thì dễ nhưng định nghĩa không phải chuyện chơi đâu. Tôi tin người trong cuộc sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Câu nói cuối cùng, anh nhìn Nguyên Hạo ý muốn anh hiểu hàm ý “người trong cuộc“. Anh không giải thích với Huy Khang cũng vì chuyện này, anh muốn cho họ tự nhìn lại tình cảm của nhau. Nếu có, họ sẽ tự khắc tìm về với nhau.

Sau cuộc nói chuyện nghiêm túc này, không biết động lực giành lại Minh Hân của Huy Khang có lớn lên được không?

Suy cho cùng thì chuyện này cũng là do chính cô lựa chọn, Minh Hân tới giờ không hề cảm thấy hối hận, chỉ là tiếc nuối, và một chút không đành lòng.

- Em khóc sao? - Tuấn Lâm buột miệng hỏi.

Minh Hân ngoảnh mặt vào trong vào đáp:

- Em không hề khóc. Chỉ là gió làm em cay.

Cô đáp rất dứt khoát. Tuấn Lâm cũng chỉ khẽ ừ rồi kéo kính xe lên.

Chiếc xe rẽ lái vào nhà của Tuấn Lâm. Đối với Minh Hân thì căn nhà này vẫn còn nhiều phần lạ lẫm.

- Hai đứa về rồi sao? - Bà Bội Giao đón chào một cách niềm nở khi hai người vào nhà. - Không còn sớm nữa đâu, bữa trưa đã sẵn sàng rồi.

Bữa ăn không phải trong căn bếp rộng như thường lệ mà được chuyển tới một căn phòng sang trọng trên lầu. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng điểm đặc biệt hơn là có thêm sự hiện diện của một người nữa. Vương Hạnh Du.

Minh Hân còn đang có chút ngỡ ngàng khi thấy cô thì Hạnh Du đã tươi cười bảo:

- Minh Hân, chào mừng cô tới với gia đình anh Lâm, tôi luôn xem nó như gia đình của chính mình.

Minh Hân mỉm cười đáp trả. Cô không tỏ ra bất kỳ một cảm xúc lạ nào ngay cả khi tiếp xúc với bà Bội Giao và chạm mặt ông Kính Luật. Tất cả đã đúng theo thỏa thuận, không có lý do gì cô lại cưỡng chế cảm xúc để rồi làm mọi thứ trở nên căng thẳng.

Vì có Hạnh Du, không khí thêm phần ấm cúng và vui vẻ hơn. Bữa cơm đông người thật ấm áp.

- Minh Hân tới đây, đó chính là dấu mốc quyết định quan trọng của hai đứa, hy vọng cả hai sớm có dự định tương lai.

Bà Bội Giao mở đầu câu chuyện. Không ai hiểu ý đó, chỉ có Minh Hân khẽ đưa mắt nhìn.

Không ai nói gì, bà Bội Giao buông đũa trên tay và nói:

- Tuấn Lâm, Minh Hân, hai đứa làm đám cưới đi!

Lần này, lời đáp là đồng thanh.

- Dạ? - Tuấn Lâm nhìn bà và sựng lại.

- Sao cơ ạ? - Hạnh Du tròn mắt lên sửng sốt.

- Không được ạ. - Minh Hân không do dự.

Việc này cô vốn biết trước cho nên mới lên tiếng phản đối thay vì sửng sốt bất ngờ như hai người kia, tuy vậy, cô vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tuấn Lâm và Hạnh Du di chuyển dần sang Minh Hân. Cô không hề mất tự nhiên mà bình tĩnh nói:

- Thưa bác, bác nói rất đúng, việc này trước mắt chỉ là một quyết định quan trọng. Còn nếu nói tới đám cưới, thưa bác, trên cháu còn có mẹ và anh hai. Việc yêu đương qua lại của tuổi trẻ không thành vấn đề nhưng hôn nhân là việc quan trọng, không thể qua mặt họ được.

Lời cô có lý. Tuấn Lâm và Hạnh Du thôi sự ngạc nhiên.

- Vậy hãy đính hôn trước, ta sẽ trực tiếp gặp và nói chuyện với hai người họ.

Bà vừa nói vừa nhìn chằm chằm Minh Hân đủ cho cô hiểu ý nghĩ của bà.

- Cũng không được đâu ạ.

Lần này thì sắc mặt bà Bội Giao thực sự thay đổi, đôi mày chau lại nhìn cô, ánh nhìn đó chỉ mình cô hiểu.

Minh Hân cười nhẹ tiếp tục nói:

- Cháu và anh Tuấn Lâm chưa có một bước bắt đầu nào. Cháu muốn chúng cháu được hiểu thêm về nhau, hiểu thật nhiều. Đính hôn thôi chưa nói lên gì cả, chỉ làm cho người khác có cơ hội dị nghị thôi. Chính vì vậy, cháu nghĩ là không cần thiết. Đính hôn? - Cô lắc đầu: - Không hề có ý nghĩa gì, phải không Hạnh Du?

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạnh Du giật mình. Chỉ là lời nói vô ý hay Minh Hân đang cô tình nhắc tới việc cô và Kile đã đính hôn?

Không muốn bị nghi ngờ, bà Bội Giao đành phải xuống nước trước những lời nói của Minh Hân.

- Thôi được rồi, vậy cháu cứ ở lại đây, khi nào hai đứa hiểu về nhau nhiều hơn như cháu nói thì chúng ta sẽ tính tiếp.

Nhưng Minh Hân lập tức từ chối:

- Cháu sẽ không ở lại đây đâu ạ.

- Minh Hân! - Bà gắt lên, nhưng thật kiềm chế.

Đáp lại là sự bình tĩnh không chút sợ sệt của cô:

- Không danh không phận ở lại nhà của một người đàn ông, cháu không muốn người khác khinh rẻ mình. Một chút đánh giá soi xét cháu cũng không hề muốn. - Cô nói liền mạch: - Cháu đã tìm được một căn hộ tại tòa trung cư gần ngôi nhà này. Cháu đã trả tiền trước rồi.

- Minh Hân, cháu không thể tự mình quyết định tất cả như thế được.

Bà Bội Giao tỏ ra tức giận. Điều đó cả Tuấn Lâm và Hạnh Du đều không hiểu. Thay vì để họ lâu dần đi tới to tiếng, Hạnh Du lên tiếng:

- Được rồi, hai người mau dùng bữa đi, chuyện sau này để sau này mới tính, Minh Hân vừa tới chơi thôi mà!

Hạnh Du cũng đúng lúc có điện thoại nên ra ngoài nghe. Có vẻ là một cuộc gọi quan trọng, Hạnh Du ra ngoài nghe máy và mát khá lâu chưa trở lại.

Vừa lúc ba người trở lại như thường thì đột nhiên ông Kính Luật chạy tới với vẻ hơi vội.

- Chuyện gì ông cứ nói đi! - Bà Bội Giao sẵn bụng vẫn còn bực tức với Minh Hân nên hơi rắn giọng.

- Miếng đất mà chúng ta đang giao dịch với một tập đoàn đối tác đang gặp rắc rối với một tay tỉ phú. Ông ta sở hữu một dải đất nhỏ thôi nhưng vắt ngang khu đất của chúng ta. Tôi đã đề nghị ông ta bán lại với giá cao cho chúng ta nhưng ông ta cương quyết từ chối. Thế nhưng vừa rồi, ông ta đã gọi tới và nói muốn thương lượng. Ông ta đòi đích thân thiếu gia gặp và ăn trưa cùng vợ chồng ông ấy với lý do ba ông ta từng là một cổ đông của Kỳ Lâm, ông ta nói muốn gặp mặt người kế nhiệm Kỳ Lâm.

- Nó đáng giá bao nhiêu? - Bà Bội Giao hỏi.

Ông Kính Luật nhanh chóng đáp:

- Điều quan trọng là bên đối tác đang cần nó vì sắp tới ngày lễ khởi công. Khi chúng ta nhận lô đất đó, nhân viên của chúng ta đã sơ suất không biết có một dải đất vắt ngang. Chuyện này là uy tín làm ăn của Kỳ Lâm với tập đoàn kia thưa phu nhân.

Bà Bội Giao vốn không muốn bữa ăn này bị lô đất này lô đất kia làm dở dang. Đang muốn lên tiếng thì Tuấn Lâm lại nói trước:

- Dù sao họ cũng có công với Kỳ Lâm, tôi sẽ đi!

Minh Hân sao cũng được, cô không quan tâm công việc của cậu, cũng không xem bữa ăn này quan trọng. Chỉ có bà Bội Giao là tỏ ra không vui, nhưng cũng không có cách nào khác khi mà cậu đã quyết.

Tuấn Lâm đứng dậy khoác chiếc áo ngoài sau ghế lên người rồi đi ra cửa, ông Kính Luật lập tức đọc địa chỉ nơi hẹn.

- Thái độ vừa rồi của cháu thực sự làm ta thấy khó chịu. Cháu đang cố ý chống lại ta, cố ý làm trái lời giao ước. - Bà Bội Giao không giữ sự bình thản như vừa nãy mà thẳng thắn phê bình Minh Hân.

Đáp lại cũng là sự bình thản từ cô, Minh Hân nói:

- Cháu chỉ nói ra suy nghĩ của mình, không hề chống lại bác, cũng không làm gì trái với giao hẹn cả.

- Vậy sao? - Bà cười nhẹ: - Trước đó chúng ta thống nhất gì nào? Chúng ta đã nói...

- Chúng ta đã nói rằng cháu sẽ về bên cạnh anh Tuấn Lâm sau khi bác xử lý ổn thỏa vụ Hoàng Huy Khang. - Minh Hân gần như là cướp lời: - Đúng, cháu đồng ý như vậy. Nhưng về bên cạnh có nghĩa là sao thưa bác? Nghĩa là cháu ở gần anh ấy hơn, vậy thôi! Dễ hiểu hơn thì có thể xem cháu là bạn gái của anh ấy. Và cháu sẽ ở cạnh anh ấy cho tới khi nào cháu cảm thấy đủ. Ngay từ đầu bác không hề nói với cháu rằng cháu phải kết hôn với anh ấy. Vậy mà giờ bác lại bảo rằng chúng cháu phải tổ chức đám cưới. Chính bác mới là người không tuân thủ giao hẹn đó!

Bà Bội Giao tròn mắt ngạc nhiên trước lời cô thao thao, rồi bà nói:

- Khá lắm! Đúng là một cô gái miệng lưỡi sắc xảo! Giờ cô muốn lật lọng một cách trắng trợn sao?

Thái độ của bà thay đổi rõ rệt, Minh Hân ngồi thẳng người, đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, thẳng thắn đối diện với bà và đáp:

- Dù không chung dòng máu nhưng cháu đã được sống trong một gia đình kinh doanh đại tài suốt bấy nhiêu năm. Ít nhất điều cháu học được đó là trong làm ăn cần phải cân nhắc thiệt hơn, lợi hại. Trong chuyện này thì sao, cháu nghĩ cháu đã mất quá nhiều rồi ạ. Cháu ngăn cản Hạnh Du và anh Nguyên Hạo chạy trốn cùng nhau. Hạnh Du đính hôn rồi, chẳng biết hai người họ có ngày đoàn tụ không nữa. Cháu cũng đã rời khỏi nhà đó và tới đây, quan trọng hơn là cháu đã giúp bác lấy lại số cổ phần từ tay Vương Đức Long. Đổi lại thì cháu được gì ạ? Vụ việc Hoàng Huy Khang với số giấy tờ buộc tội đó thôi ư? Hết. Cháu thấy mình thật thiệt thòi nếu đem luôn cả hôn nhân của mình ra để trao cho bác. Vì vậy, cháu xin thẳng thắn nói rằng, cháu sẽ không cưới anh Tuấn Lâm đâu. Không đâu. Cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy cho tới khi nào cháu cảm thấy không cần thiết nữa. Bác đừng mong chờ thêm một món lời nào nữa, số cổ phần kia đã quá đủ rồi.

Chưa bao giờ bà bị đưa vào tình huống như thế này. Vốn là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nay Minh Hân lại một thoáng làm xoay chuyển tất cả. Bà nghĩ mình vẫn còn quá sơ suất, còn quá xem thường cô gái này. Cô không chỉ thông minh sắc xảo, có tài ăn nói mà còn rất mạnh bạo nhìn bà một cách trực diện, thẳng thắn đưa ra quan điểm.

Thực sự thì bà đã bị chấn động mất vài giây. Thay vì tiếp tục cãi, bà giữ im lặng. Điều đó chứng tỏ cho Minh Hân biết rằng bà đã thực sự bất lực trước những lý lẽ của cô.

Bàn tay rắn rỏi nắm lại thật chặt, Tuấn Lâm cố hít thật sâu để kiềm chế. Cậu nghiến chặt răng, nuốt khan một tiếng.

“Minh Hân, phải có điều kiện thì em mới tới với anh sao?”

Tuấn Lâm đã quên chùm chìa khóa, trong đó có chìa khóa xe hơi. Cậu trở lại và tình cờ nghe thấy cuộc cãi vã giữa họ. Cảm giác bị lừa dối vây lấy cậu. Cậu cũng chỉ như một con rối trong câu chuyện của hai người họ. Điều mà cậu thấu hiểu từ đây đó là, Minh Hân, cô gái đó không hề có tình cảm với cậu. Những lời cô nói khi chủ động hẹn cậu, nụ cười ánh mắt của cô đều giả dối, thứ cô muốn đạt được chỉ là sự bình yên cho Huy Khang mà thôi.

Hoàng Huy Khang...

Tuấn Lâm quay bước, bất chợt thấy Hạnh Du phía sau. Cô hơi bất ngờ bảo:

- Anh đi đâu vậy?

Tuấn Lâm cụp mắt đáp:

- Anh có việc gấp.

Dứt lời, cậu liền đi ngay. Hạnh Du không thể biết chuyện gì đã diễn ra trong ít phút ngắn ngủi cô vắng mặt.

...

Minh Hân ra về và mang theo đồ đạc tới căn hộ cô vừa đề cập tới. Hạnh Du chủ động đề nghị đưa cô tới đó.

Căn nhà không quá sang trọng nhưng nằm trong hệ thống kiến trúc của khu trung cư đó nên là một nơi ở khá ổn. Nó cũng rất sạch sẽ nên không cần dọn dẹp mà có thể trực tiếp ở luôn.

Đặt vali vào góc chiếc tủ lớn, Minh Hân trò chuyện cùng Hạnh Du trước khi bắt đầu sắp xếp mọi thứ.

- Một mình cô sống ở đây sẽ ổn chứ!? - Hạnh Du tỏ ra lo ngại.

Minh Hân cười:

- Sao lại không ổn được? Tôi đã tìm được một công việc rồi. Tôi nghĩ nó đủ chu cấp cho cuộc sống. Chỉ có một mình, cuộc sống hứa hẹn sẽ rất tự do đây!

- Hình như cô đã chuẩn bị cho chuyến đi này từ trước, cho nên cô mới tìm việc làm?

Minh Hân trả lời:

- Tuy nói là tôi ra đi với hai bàn tay trắng nhưng trước đó tôi đã được đào tạo qua một khóa học chuyên viên khách sạn. Tôi cũng đã có thêm nhiều kinh nghiệm thực tế tại khách sạn Khánh Huy, tìm một việc làm với tôi không quá khó. Đó là một khách sạn nhỏ nằm trong con phố dài gần đoạn giao với phố cổ. Đừng lo Hạnh Du, tôi sẽ ổn thôi.

Hạnh Du gật đầu bảo:

- Tôi thực sự có rất nhiều sự tò mò xung quanh chuyện này, nhưng tôi sẽ không hỏi, bởi cả hai chúng ta đều đã trưởng thành rồi, tôi biết có những chuyện không thể nói ra rõ ràng.

- Cám ơn cô vì đã hiểu điều đó. Riêng về cô, dù là anh Nguyên Hạo hay Kile tôi cũng hy vọng cô sẽ được hạnh phúc.

Nhắc tới Nguyên Hạo, Hạnh Du hơi bối rối khẽ cụp hàng mi xuống. Minh Hân khơi lại không khí bằng cách đứng dậy vén tay áo bảo:

- Nào Hạnh Du, nếu cô không bận thì hôm nay có thể ở lại đây, giúp tôi sắp xếp mọi thứ rồi tối nay mình sẽ ăn tân gia được không?

Hạnh Du mỉm cười gật đầu.

...

Hạnh Du không ngại mặc chiếc áo khoác của Minh Hân ra về vì trời tối sẽ lạnh dần. Minh Hân tiễn cô tới chỗ để xe. Sau khi Hạnh Du lên xe và đi khỏi Minh Hân mới trở lại nhà.

Cả hai đều không phát hiện ra một chiếc xe hơi cũng rời khỏi nhà xe tiến theo chiếc xe của Hạnh Du.

Không nhận ra sự theo sát của chiếc xe đó, Hạnh Du chú tâm vào lái xe vì đoạn đường cô sắp đi vào khá tối do đèn đường đang xuống cấp chờ thay thế. Chiếc xe đi tới một ngã tư, là nút giao với một đường khác. Tốc độ của cô vẫn rất đều, thậm chí còn chậm lại để đảm bảo an toàn. Nhưng bất chợt, từ phía con đường đó, một chiếc xe hơi chạy vụt ra. Không phải là lao qua đường mà là cố ý chắn trước xe cô. Hạnh Du không biết xử lý thế nào khác ngoài việc đạp phanh một cách gấp gáp. Chiếc xe phía sau cũng dừng lại từ lúc nào. Hai trong số bốn người trong đó tiến tới, thản nhiên mở cửa xe Hạnh Du chui vào. Một kẻ ngồi hàng ghế sau, dùng một chiếc khăn tẩm thuốc bịt miệng Hạnh Du. Cô ngất đi trong giây lát. Kẻ còn lại kéo cô qua ghế phụ rồi thay thế vị trí lái xe của cô.

Chiếc xe chặn đầu chuyển bánh đi trước. Xe của Hạnh Du theo sao và chiếc xe theo sát cô chạy sau cùng. Tất cả diễn ra rất nhanh, tới mức mà người qua đường cũng không thể hình dung đó là một vụ bắt cóc. Hẳn là đã có sự chuẩn bị chu toàn.

...

Gần 12h đêm. Văn Hoàng tỏ ra bực bội khi vẫn chưa thấy Hạnh Du về nhà. Những cuộc gọi của anh tới số máy của cô đều bị ngắt giữa chừng. Vì vậy mà Văn Hoàng cho rằng Hạnh Du đang cố ý từ chối cuộc gọi của mình.

Những lần gọi về sau, cái anh nhận được không phải là sự từ chối giữa chừng nữa mà là không có tín hiệu kết nối. Giọng của cô nữ phát thanh bên tổng đài vang lên chứng tỏ Hạnh Du đã ngắt liên lạc. Văn Hoàng tức giận thảy chiếc di động xuống ghế.

Màn hình di động tối đen, Khánh Ân thích thú nhìn nó rồi xoay xoay nó trên tay mình với nụ cười nửa miệng. Cô đang ngồi trong văn phòng của mình - một gian phòng rộng rãi vô cùng với kiến trúc hiện đại, nằm ở một tòa cao ốc đồ sộ giữa thành phố.

- Vương Hạnh Du thì sao ạ? - Người đàn ông bên cạnh cô khẽ lên tiếng hỏi.

Khánh Ân thản nhiên đáp, một lời chỉ thị:

- Mỗi ngày cho ăn một bữa và một cốc nước. Tôi muốn chờ xem sau bao lâu thì họ biết cô ta mất tích. Tôi muốn xem bọn họ sẽ nháo nhác đi tìm như thế nào? Tôi càng muốn biết ai sẽ là người hùng giải cứu công chúa đây!?

- Nhưng...nếu sự việc diễn ra không phải như vậy thì liệu cô ta sẽ chịu đựng được trong bao lâu? - Người đó nói với vẻ dè chừng.

Khánh Ân liếc mắt nhìn anh ta đáp:

- Mỗi ngày một bữa và một ly nước là đủ cho cô ta sống rồi. Tôi muốn chơi với cô ta thật lâu chứ nếu không tôi xử cô ta dễ như trở bàn tay.

...

Tới sáng Hạnh Du vẫn không lộ diện, căn phòng của cô trống trơn, chăn đệm không có dấu hiệu có người sử dụng nên ngoại trừ khả năng cô về trễ rồi lại đi sớm.

Những cuộc điện thoại dồn dập gọi tới cho Hạnh Du nhưng càng gọi chỉ càng làm Văn Hoàng thêm bực tức. Điều đầu tiên anh nghĩ tới lúc này là liệu có phải Hạnh Du đã cùng Nguyên Hạo bỏ trốn?

Tới gần trưa không có tin tức gì, Văn Hoàng đi đi lại lại trong nhà, quẩn quanh với suy nghĩ Hạnh Du đã đi đâu? Nhưng trong đầu anh lúc này có thêm phần lo lắng hơn là sự tức giận.

- Chuyện gì mà con lại đứng ngồi không yên vậy? - Vương Đức Long tiến từ ngoài vào với câu hỏi.

- Ba à, từ hôm qua tới giờ Hạnh Du không về nhà, cũng không có cách nào liên lạc được. - Văn Hoàng nghĩ mình cần nói rõ để giải quyết chứ không thể im lặng chờ đợi trong hồ nghi thế này được.

Vương Đức Long sửng sốt:

- Cái gì? Con bé dám sao?

- Ba, liệu có phải nó cùng Trần Nguyên Hạo cao chạy xa bay rồi không? Ngày cưới càng lúc càng tới gần.

Văn Hoàng đưa ra nghi vấn, vốn nó sẽ là khả năng xảy ra nhiều nhất giải thích chuyện này nhưng Vương Đức Long lập tức phản đối:

- Không đâu. Sáng nay cậu ta vẫn tới khách sạn Khánh Huy như thường lệ, không có gì bất thường. Còn nếu nói rằng cậu ta giấu Hạnh Du đi thì không thể nào. Trần Nguyên Hạo không cạn nghĩ vậy đâu!

Trước ánh mắt Văn Hoàng, Vương Đức Long quay sang dặn đám vệ sĩ:

- Tìm đi! Làm sao tìm ra con bé thật nhanh!

Bọn họ dạ rồi lập tức đi ngay. Ánh mắt sắc xảo của Vương Đức Long chứng tỏ chuyện lần này ông đã có đôi phần suy đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.