Chương 2:
Sáng.
Minh Hân lười biếng oằn oại trên giường. Mệnh lệnh của Huy Khang cô tuyệt đối không sai lầm mà làm trái. Ba ngày, sự trói buộc nặng nề ám ảnh trong đầu cô. Cô sẽ phải làm gì với 72 tiếng đồng hồ trong căn biệt thự này đây? Tranh thủ ngủ giữ sức? Hay sẽ quậy tưng bừng mọi thứ lên? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Anh Hạo! Anh ấy sẽ khiến cuộc sống của cô trong ba ngày này không bị tẻ nhạt.
Bước xuống lầu với tâm trạng khá tốt, Minh Hân nhanh nhẹn yên vị bên bàn ăn. Mấy cô giúp việc qua lại bận rộn. Vài cô trẻ tuổi bắt chuyện với cô.
- Minh Hân xinh đẹp dậy rồi sao?
- Minh Hân nhà ta hôm nay không tới trường sao?
- Chẳng phải mấy hôm trước nghe em nói hôm nay thầy giáo mới đẹp trai quyến rũ chính thức ra mắt ở trường sao?
- Mấy chị nói gì vậy? Em là loại mê trai đẹp à? Ở trường đồn đại bảo đẹp trai quyến rũ nên em muốn xem ông đó có là gì so với anh Hạo và chú em không thôi. - Cô giải thích. - À đúng rồi, anh Hạo đâu rồi?
Một cô đáp lời:
- Cậu Hạo hả? Cậu ấy ra ngoài từ sớm, nghe nói là đi thăm mẹ cậu ấy.
- À, vậy em hôm nay phải làm ma xó rồi. - Cô nói nhỏ, như chỉ cho mình nghe.
Một người phụ nữ trung niên bưng khay đồ ăn bước tới, lễ phép:
- Tiểu thư, bữa sáng của cô đây, vẫn là sandwich và cà phê đen như thường lệ.
- Dì Ba còn gọi cháu một chữ tiểu thư nữa là cháu nhịn bữa sáng luôn đấy! Cháu có tên, cháu là Minh Hân.
- Được rồi, dì biết rồi Minh Hân, cháu mau ăn đi còn tới trường. Đúng là một cô bé ngoan.
- Dì đụng trúng nỗi đau của cháu rồi đấy, chú cấm cháu ba ngày tới không được ra khỏi nhà. Không biết ông thầy hôm nay mặt mũi thế nào? - Cô cắn một miếng bánh.
- Trời! Ba ngày? Tại sao vậy? - Dì Ba rất ngạc nhiên. Minh Hân vốn thích tự do bay nhảy, giờ bị trói buộc ba ngày, thật tội cho cô bé.
Cô nuốt miếng bánh xuống họng, ngẩng đầu nói với dì Ba:
- Đêm qua cháu từ chỗ Ẩn Đêm về muộn, leo cây vượt tường, còn lớn tiếng với chú nữa.
- Cháu lớn tiếng nói gì? - Dì Ba hỏi, vẻ quan tâm hơn là tò mò.
- “Hoàng Huy Khang, chú thật quá đáng!”. - Cô thuật lại.
- Trời!
Toàn bộ người giúp việc kêu lên. Bọn họ chỉ thường lễ phép gọi Cậu Hai, thân thiện hơn thì gọi cậu Khang, hai chữ Huy Khang cũng hiếm khi nghe qua, không ngờ cô lại dám gọi to tên cậu như vậy, hơn nữa, một người cháu như cô thì tuyệt đối không nên… Cô thật to gan, và giờ thì cô đang hối hận về việc đó.
- Vậy nên ba ngày tới cháu sẽ không được đi đâu? Không biết sẽ phải làm gì đây? - Cô phẫn nộ ngoạm một miếng lớn rồi tu ừng ực cốc cà phê đá.
- Cháu mà không biết phải làm gì thì chú xin thề sẽ gọi bác sĩ tâm thần tới chăm sóc cháu tử tế. - Tông giọng trầm, nhẹ, Huy Khang bước tới, áo phông dài tay màu da trời, quần vải xa-tanh thẳng tươm tất, tay trái cho vào túi quần, bộ đồ có vẻ rất hợp với cậu.
- Chào Cậu Hai! - Đám giúp việc đồng thanh. Giúp việc ở đây không nhiều nên âm điệu cũng không lớn lắm.
- Mọi người cứ tiếp tục đi. - Nói rồi, cậu thong thả kéo ghế ngồi đối diện Minh Hân.
Thấy dì Ba chẩn bị lấy đồ ăn cho mình, cậu liền bảo:
- Cháu không ăn gì đâu, dì không cần chuẩn bị.
Dì Ba chần chừ giây lát rôi nhanh chóng “Dạ” nhẹ và tiếp tục công việc dọn dẹp cùng những người còn lại.
Thấy Minh Hân phớt lờ mình, cúi gằm mặt ăn bánh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê, Huy Khang lên tiếng:
- Ẩn Đêm không phải chỗ tử tế gì? Cháu nên bớt tới đó thì hơn.
- …
- Chú không muốn cháu gây chuyện rồi gặp rắc rối ở đó. - Giọng cậu có vẻ là quan tâm nhiều hơn.
- …
- Chú là muốn tốt cho cháu thôi. - Cậu nói nhẹ nhàng, thực sự là rất quan tâm cô.
- …
- Ê nhóc, đá chú ra rìa thật đấy hả?
- …
- Này Minh Hân! Minh Hân! Minh Hân!
- …
- Hoàng Minh Hân! - Cậu quát lớn, đám giúp việc giật mình nhìn lại, rồi không ai bảo ai, tự giác làm việc như thường. Việc như vậy xảy ra giữa chú cháu nhà này không có gì là lạ cả.
Minh Hân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, mặt lạnh tanh.
Cậu cười, nụ cười thật đẹp:
- Vẫn còn ấm ức hả?
- Không.
- Ở nhà đâu phải vô vị như cháu nghĩ, lúc nào mà chẳng có cái cho cháu táy máy.
- Cháu muốn tự do.
- Tự do? Nực cười. Chú có trói chân trói tay hay giam giữ cháu đâu.
Im lặng.
Cậu lại cười, vẫn là nụ cười cuốn hút như vậy.
- Chúng ta đi thăm mẹ cháu và ông nội, cháu thấy thế nào?
Cô thoáng ngạc nhiên:
- Thế ai bảo cháu không được rời khỏi nhà không biết?
- Ô thì ra Minh Hân không thích. Cháu đừng quên, chỗ đó cũng là nhà chúng ta. Nếu cháu không thích thì chú không ép.
Phải rồi, nhà ông nội cũng là nhà cô, không rời khỏi nhà không có nghĩa là không được tới nhà ông nội. Cũng đúng lúc cô đang nhớ mẹ và ông nội.
- Vì hôm nay anh Hạo đi thăm mẹ anh ấy nên cháu cũng muốn học theo, biến ngày hôm nay thành ngày thăm mẹ luôn. Chẳng lẽ chú mời mà cháu không đi thì chú lại ngại. Cháu cũng rất nhớ mẹ và ông.- Cô cứ bình thản mà nói.
Huy Khang ngệt ra trong tích tắc, cô cháu gái của cậu thật mồm mép. Là do cậu quá thương cô, một mặt không muốn làm trái những gì mình đã nói, mặt khác lại không muốn Minh Hân ở nhà mà âu sầu ủ rũ nên mới mở nước cờ này, không ngờ cô lại lên tiếng châm chọc.
- Vậy chuẩn bị đi. Một tiếng nữa xuất phát, chú cần làm nốt một số việc. - Cậu lặng lẽ rời khỏi.
1 tiếng sau.
Một chiếc cadillac mui trần chậm dãi chuyển bánh rời khỏi biệt thự. Màu saphia nổi bật giữa làn đường rợp bóng hai hàng cây, tỏa khí mát lạnh như cái màu đại dương sẵn có của nó. Chàng trai trong bộ đồ màu trắng thẳng tươm, thanh tao mà vô cùng thoải mái, năng động, một tay lái xe, một tay tùy ý gác trên thành cửa sổ, tóc bay nhẹ theo từng khúc dạo của gió. Cô gái phía bên thảnh thơi doài người, đôi chân vắt chéo gác lên trước tấm kính, cặp mắt lim dim, đầu khẽ ngả vào thành xe, gió tạp từng hồi nhẹ làm mái tóc phất phơ. Chiếc xe lao vun vút vào không gian, xuyên qua gió và hơi lạnh của đất trời cuối thu.
Huy Khang dừng xe trước cánh cổng lớn. Sau hai tiếng còi, một vệ sĩ áo đen mở cổng, lễ phép cúi đầu khi chiếc xe lướt qua anh ta vào trong. Cánh cổng để mở một bên.
Khu biệt thự rộng lớn không thua kém gì chỗ của Huy Khang. Toàn bộ kiến trúc ở đây được thết kế theo phong cách cổ điển. Tuy nhiên, kết cấu và cách bố trí của hai nơi khá giống nhau. Tòa nhà chính màu nâu đất cho cảm giác trang nhã, khác với màu tro lạnh thuộc về Huy Khang.
Huy Khang và Minh Hân cùng lúc xuống xe. Một người phụ nữ trung niên chạy tới, bà cúi nhẹ:
- Cậu Khang và tiểu thư Minh Hân về chơi, thật vui quá! Chủ Tịch đang ở vườn sau. Mời cô cậu. - Bà lịch sự chìa tay.
Khang gật nhẹ, lãnh đạm bước. Minh Hân không quên dặn dò:
- Cô An gọi cháu là Minh Hân không được sao mà cứ phải thêm tiểu thư, tiểu thư, cô này cô nọ, khi cháu còn nhỏ, cô còn gọi cháu là Hân thôi mà!
- Tiểu thư, đó là nghi thức tối thiểu. Lúc nhỏ không nói nhưng khi cô lớn rồi thì phải phân biệt rõ địa vị. - Cô An từ tốn.
- Cháu không thích đâu, thật đấy! - Giọng cô nhẹ nhàng, truyền cảm, bảo bà làm sao khước từ đây.
Bà cười, nụ cười hiền từ như một người mẹ:
- Cô biết rồi, Minh Hân.
Tiểu thư của bà thật hoạt bát đáng yêu, không có tới một chút so đo kẻ trên người dưới, làm người ta không thể không yêu quý.
Minh Hân nhanh nhảu theo sau Huy Khang ra khu vườn sau.
- Ông nội! - Minh Hân reo lớn khi thấy ông lão đang chăm chú cắt tỉa cây trong bồn.
Ông lão đoán chừng ngoài 60 tuổi, da đã nhăn nheo không ít, nở nụ cười đôn hậu khi thấy hai người:
- Ôi Hân của ông về đấy sao? Cả tháng nay không thấy cháu ông nhớ quá! Cũng tại thằng khỉ này cứ khư khư giữ cháu một mình. - Ông trách yêu Huy Khang. Cậu cười nhẹ.
- Cháu cũng vậy, rất nhớ ông. - Cô nhõng nhõe ôm chầm lấy ông không buông.
Ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn đá, dưới giàn hòa bìm bìm tím biếc. Hơi trà nóng nghi ngút. Tiếng trò chuyện khi lớn khi nhỏ, thỉnh thoảng tiếng cô nhóc phá lên cười lớn khiến bầu không khí vui vẻ ấm áp lạ thường.
Một căn phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, hoa văn thiết kế đơn giản nhưng bắt mắt theo phong cách nhà cổ của Pháp. Cánh cửa sổ lớn có thể nhìn ra vườn, Minh Hân dễ dàng thu vào tầm mắt hình ảnh hai cha con Huy Khang đang trò chuyện. Khuôn mặt ông lão thi thoảng nở nụ cười đôn hậu, Huy Khang yên lặng lắng nghe, cậu nói ít, chỉ vâng hoặc gật đầu lễ phép.
Trên chiếc giường rộng trong phòng, một người phụ nữ trung tuổi đang chìm sâu vào giấc ngủ, như đang ở dưới dáy đại dương mênh mông. Một sợi dây chuyền nước cắm vào cổ tay. Bộ ga giường màu nhĩ tôn lên làn da trắng sáng đã điểm vài nếp nhăn, mái tóc đen dài vén gọn sang một bên, chắc hẳn khi xưa bà cũng là một cô gái xinh đẹp.
Minh Hân ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay khô ráp của bà vuốt nhẹ.
- Mẹ, không biết mẹ có nghe được những gì con nói không? Con rất muốn nói chuyện với mẹ, muốn nghe giọng nói của mẹ quá!
…
- Mẹ, con sống rất tốt, mọi người rất tốt với con, nhất là ông và chú Khang.
…
- Nhưng con của mẹ hư quá, ham chơi quá, lúc nào cũng làm chú phiền lòng.
…
- Con biết chú thương con.
Cô cứ tự nhiên nói, mỗi câu lại ngừng vài giây như chờ đợi phản ứng của người mẹ. Nhưng không thể được, cô đã chờ đợi điều này trong suốt mười mấy năm qua, và giờ nó trở nên vô vọng. Mẹ của cô, bà đã nằm như vậy nhiều năm rồi, thời gian từ từ cướp đi vẻ thanh xuân của bà, có thể bà sẽ già nua rồi ra đi trên chính chiếc giường này, theo cách như vậy. Còn cô, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Cô chưa một lần được nghe giọng nói của mẹ, chưa từng được mẹ ôm vào lòng vuốt ve âu yếm, càng chưa từng được nghe mẹ mắng mỏ, phê bình rồi chỉ cho cô việc gì nên làm và không nên làm… Chưa từng. Mọi thứ đều chưa từng.
- Mẹ, con nhớ ba quá, nhưng làm sao đây, con không nhớ được khuôn mặt ba, không nhớ được tiếng nói nụ cười của ba.
…
- Nhưng con biết ba con rất đẹp trai, phải không mẹ? - Cô cười một mình. - Giống như chú Khang vậy. Và con chắc rằng…ba mẹ rất yêu nhau.
- …
- 12 năm ở đây cùng ông, 5 năm qua con chuyển qua sống cùng chú, cuộc sống của con rất tốt. Nhưng mẹ ơi, lúc nào con cũng nhớ ba mẹ, ngay cả khi mẹ đang ở trước mắt…con cũng…rất nhớ.
- …
-Ba có hay tìm mẹ không? Hai người có thường xuyên được gặp nhau không?
…
- Mẹ, mẹ ở trước mắt mà con cứ thấy như mẹ xa con lắm ấy, như…ba con vậy… Có cố gắng con cũng không tới được chỗ hai người…
Giọng nói nghẹn dần. Cô vô thức ngả đầu vào mép giường. Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê chảy ra từ khóe mắt, nhẹ nhàng đáp xuống ga giường, vỡ òa như cảm xúc trong lòng cô.
Huy Khang tựa người vào mép cửa, cậu đứng đó đã lâu, cậu chợt phát giác, Minh Hân - cô bé thật mong manh yếu đuối, dễ vỡ như giọt nước mắt kia vậy. Cậu cứ im lặng mà bước tới, dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay rắn chắc xiết nhẹ bàn tay cô vẫn đang nắm hờ tay mẹ.
“Chị dâu, dù chỉ là một đám cưới chưa trọn vẹn nhưng chị cũng đã là chị dâu của em, là vợ của anh hai em, chúng ta là người một nhà, anh chị hãy yên tâm nghỉ ngơi. Con gái của hai người, em xin thề sẽ chăm sóc bảo vệ tử tế”.
Bữa trưa thịnh soạn đã bày biện sẵn. Minh Hân xuất hiện với dáng vẻ tươi tỉnh thường lệ. Sự có mặt của Huy Khang và Minh Hân khiến không khí trong nhà náo nhiệt hẳn. Bữa cơm diễn ra trong sự ấm cúng quây quần đúng nghĩa của một gia đình.
Chiều.
Nắng nhè nhẹ êm dịu, hòa với làn hơi lạnh mát của mùa thu. Bầu trời có chút vẩn đục, mây trắng lững lờ trôi. Ba người đi dạo trên bãi cỏ, chúng thiếu chút sức sống do khí hậu cuối thu đặc thù của vùng nhiệt đới. Họ vừa có một chuyến đi câu thú vị, Minh Hân rất thích cảm giác được tự tay thả từng con cá về với nước mát.
Hoàng hôn sắp tắt những tia sáng cuối cùng.
Minh Hân bịn rịn chia tay ông nội. Chiếc cadillac lại lần nữa xé gió lao vào không gian.
Minh Hân cuộn bàn tay đặt trước miệng, khủy tay tựa vào thành xe, chăm chú quan sát Huy Khang với những đường cua thật chuẩn.
- Cho cháu tập xe đi! - Cô đề nghị.
Huy Khang không nhìn cô:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
- 17. Chú biết mà, cần gì phải hỏi. - Cô đáp.
- Ừ, biết. Thế nhóc có biết tuổi này mà chạy xe động cơ ra đường thì sao không?
- Bị phạt sao?
- Biết vậy còn đòi tập. Nếu bị phạt…- Khóe miệng cậu khẽ rung - …xin lỗi, chú không phải đại gia.
Nếu cậu nhận mình không phải đại gia thì chắc trên đời này không còn mấy người được xếp là giàu có.
- Chú không phải đại gia? Ồ biết rồi. - Cô cười giễu cợt. - Mà cháu bảo “tập” để biết chứ có nói biết đi rồi sẽ chạy xe ra đường đâu.
- Rất miệng lưỡi đấy nhóc ạ. - Cậu vẫn tập trung lái xe.
- Qúa khen, công tử cơ hàn, tiểu nữ không dám nhận
- Nhóc khó ưa này…
Huy Khang chuyển hướng, cho xe chạy ra khu vực ngoại ô thành phố. Minh Hân cũng không có phản ứng gì, cô chẳng quan tâm Huy Khang đưa mình đi đâu.