Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 38: Chương 38: Bị chỉ trích




Editor: DiiHy

-----------------o0o---------------

Sau khi xảy ra sự cố tất cả mọi người đều tập trung ở khu vực gần ban công.

Tất cả các loại ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngư Du khiến cô ấy cảm thấy như mình đang bị lột sạch quần áo rồi ném vào giữa đám đông. Rất nhục nhã.

Sắc mặt Ngư Du tái nhợt rất muốn rời khỏi nơi này nhưng lại bị đám đông ngăn lại.

Ngay sau đó Bạch Tư Nhã được cứu lên, cả người cô ta ướt đẫm, quấn một chiếc khăn tắm xuất hiện trước mặt mọi người.

Trên tóc Bạch Tư Nhã còn có nước rỏ xuống, cô ta sợ hãi nhìn về phía Ngư Du giống như sợ Ngư Du sẽ bạo phát lần nữa làm mình bị thương, theo bản năng trốn ở sau lưng người bên cạnh.

“Không sao, không sau đâu.”

Đứng bên cạnh Bạch Tư Nhã là một lão phu nhân ăn mặc đoan trang, người này nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, tay thì vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh mai đang run rẩy.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Chủ nhân bữa tiệc tối nay nhận được tin, vẻ mặt u ám vội vàng chạy đến.

“Lúc chúng tôi đến thì thấy vị tiểu thư này đẩy Bạch tiểu thư ra khỏi từ ban công.”

Một nhân viên phục vụ nhỏ giọng kể lại những gì mình nhìn thấy.

“Chúng tôi cũng thấy vậy.”

“Không biết cô gái này mang bao nhiêu thù hận nữa? Không bình tĩnh nói chuyện với nhau được à mà phải đông tay động chân đẩy người ta như thế?”

“Đúng vậy. May mà Bạch tiểu thư ngã vào bể bơi, nếu không thì tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra?”

...

Đám người bàn tán ầm ĩ, sắc mặt Ngư Du ngày càng trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Cô ấy nhìn Phó Ti Cẩn nhưng thấy anh đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tư Nhã. Sau đó Ngư Du quay sang nhìn Bạch Tư Nhã thì cô ta lập tức né tránh, không dám đối mặt với cô ấy.

Trái tim co rút đau đớn nhưng Ngư Du vẫn quật cường ngẩng đầu nói to: “Tôi không đẩy, Bạch Tư Nhã tự mình ngã xuống.”

“Cô nói bậy. Vừa rồi tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Cô ghen tị với Tư Nhã là mối tình đầu của Phó Ti Cẩn nên mới cố tình đẩy cô ấy khỏi ban công. Cô muốn giết cô ấy!” Hai cô bạn của Bạch Tư Nhã tức giận chỉ vào Ngư Du nói lớn.

“Không phải tôi!”

“À... Chúng tôi đều nhìn thấy, cô tưởng chúng tôi mù hết rồi à! Tôi phải báo cảnh sát để bắt cô vào tù vài năm. Chỉ có như vậy mới làm cho người phụ nữ độc ác như cô học được cách nói thật mà thôi.”

“Câm miệng.” Phó Ti Cẩn quát một tiếng làm cho không gian yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, họ muốn xem cuối cùng 'Lam nhan họa thủy' này sẽ đứng về phía ai.

Bị quát câm miệng nhưng hai cô bạn thân của Bạch Tư Nhã lại không biết thu liễm vẫn nói không ngừng: “Phó Ti Cẩn, anh đừng có quên trước kia Bạch Tư Nhã là bạn gái của anh. Trong lúc cô ấy ra nước ngoài du học anh tìm một người thế thân thì thôi đi, bây giờ còn...”

“Tôi bảo cô câm miệng!”

Bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Ti Cẩn nhìn chằm chằm, cô ả bạn thân của Bạch Tư Nhã suýt nữa cho là mình đang đối mặt với một con thú dữ, một khi cô ta cử động sẽ bị xé tan thành trăm mảnh.

Sắc mặt cô ả càng lúc càng khó coi cũng không dám nói thêm gì nữa.

“Bạch Tư Nhã, sao cô lại bị ngã khỏi ban công?”

Thấy hiện trường đã được không chế, mặt mày Phó Ti Cẩn mới thả lỏng một chút, bước lại gần Bạch Tư Nhã để hỏi.

Dáng người cao lớn vô tình che chắn cho thân hình nhỏ bé của Ngư Du đang đứng ở sau. Mắt Bạch Tư Nhã tối lại, vô thức nắm chặt khăn tắm trên người.

Ánh mắt của mọi người đều theo Phó Ti Cẩn nhìn về phía cô ta, chờ đợi câu trả lời.

Muốn nghe cô ta nói 'sự thật'.

“Là...” Bạch Tư Nhã hơi cúi đầu né tránh ánh mắt của Phó Ti Cẩn, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh đừng trách Ngư tiểu thư, cô ấy chỉ nhất thời xúc động...”

“Bạch Tư Nhã, cô nói bậy!”

Ngư Du thấy Bạch Tư Nhã đứng trước mặt mọi người còn dám đổ oan cho mình thì giận đến mức cả người run rẩy.

Bình thường cô ấy là người rất dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ. Hôm nay bị người khác bức ép đến đường cùng mới nói ra những lời thất thố như vậy.

Bạch Tư Nhã không nói gì nhưng cả người cô ta co rúm lại giống như rất sợ Ngư Du.

Hai cô bạn thân kia thấy thế lập tức bùng nổ.

“Ngư Du, cô đừng có khinh người quá đáng! Tư Dã dễ bắt nạt nhưng chúng tôi thì không.”

“Phó Ti Cẩn, thái độ của anh là sao vậy. Chuyện đã đến nước này anh còn muốn bao che cho người phụ nữ độc ác này sao?”

“A Cẩn...” Hai mắt Bạch Tư Nhã ướt đẫm mông lung nhìn về phía Phó Ti Cẩn.

Cô ta bị ngâm nước đến phát sốt, nước trên tóc vẫn đang chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, thân hình mỏng manh như thể sắp ngất đi đến nơi.

Phó Ti Cẩn nhíu mày, nhất thời không phản ứng.

Đứng sau lưng anh, Ngư Du cảm thấy cả người lạnh lẽo.

“A Cẩn.”

Trong lúc đám đông đam im lặng vì màn kịch này, một giọng sữa nhỏ non nớt của trẻ con bất ngờ vang lên.

“Tinh Tinh?” Nghe thấy giọng trẻ con quen thuộc, Phó Ti Cẩn kinh ngạc quay lại.

Góc ban công bên kia đã bị người ta bỏ quên, ngoài Tinh Tinh đáng lẽ không nên có mặt ở đây còn có một người rất quen thuộc với hắn.

“Bố!”

Một tiếng giống như đá vỡ ngang bầu trời làm đầu óc mọi người kêu ù ù.

Ai có thể được Phó Ti Cẩn gọi là bố?

Chủ tịch tập đoàn Phó thị, một trong những người có thứ hạng cao trong danh sách những người giàu nhất thế giới, người nắm quyền tập đoàn giàu có hàng đầu -- Phó Hành.

Sắc mặt Bạch Tư Nhã tái nhợt, lần này nói là trắng bệch thì đúng hơn.

Trước hàng trăm ánh nhìn khác nhau của đám đông, Tinh Tinh duỗi bàn chân nhỏ lần mò tìm điểm tựa để tụt xuống khỏi ghế ngồi rồi lon ton chạy đến bên cạnh Phó Ti Cẩn vui vẻ ôm lấy chân hắn. Bé ngẩng đầu cười ngọt ngào: “A Cẩn, Tinh Tinh nhớ con lắm.”

“Nhóc con hôm qua còn bảo nhớ cậu, hôm nay đã nói nhớ con rồi à.”

Vừa thấy Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn theo bản năng thu lại hàn ý quanh người, dịu dàng cúi người ôm lấy tiểu thiên sử, động tác rất tự nhiên giống như hắn đã làm hành động này rất nhiều lần.

“A... A Cẩn, con bé này là ai vậy?”

Bạch Tư Nhã lắp bắp hỏi.

Bây giờ cô ta đang rất rối.

Vừa lo chủ tịch Phó có nhìn thấy mình thiết kế màn hãm hãi Ngư Du hay không, lại vừa ôm suy nghĩ ăn may không ngừng an ủi bản thân là trên đời không có nhiều chuyện trùng hợp như thế.

“Không cho phép cô gọi tên A Cẩn. Cô là người xấu lại còn nói dối, Tinh Tinh không thích cô!”

Tính chiếm hữu của Tinh Tinh rất mạnh, bé vừa ôm chặt cổ Phó Ti Cẩn vừa quay đầu trừng mắt với Bạch Tư Nhã.

Bé không thích Ngư Du đã từng đánh Phó Tu Cẩn, nhưng bé lại càng không thích Bạch Tư Nhã đã cố ý hại người khác lại còn nói dối.

Cô giáo đã dạy, đứa bé ngoan thì không thể nói dối!

“Bạn nhỏ.”

Chủ nhân bữa tiệc nhìn phản ứng của Tinh Tinh có lẽ đã đoán ra được chân tượng sự việc, lập tức bước đến nhẹ nhàng hỏi: “Cháu có thể nói cho bác biết, có phải vừa nãy chị gái này...” Chỉ vào Bạch Tư Nhã, “Bị chị gái này đẩy xuống không?” Lại chỉ sang Ngư Du.

“Không phải ạ.” Tinh Tinh rất thành thật trả lời.

“Vừa nãy hai chị gái xấu xa này cãi nhau ở trong kia. Chị gái xấu xa mặc đồ màu lam muốn đi thì bị chị gái xấu xa mặc đồ màu trắng kéo lại. Sau đó chị gái xấu xa mặc đồ màu trắng hét to một tiếng rồi ngã xuống hồ bơi, cháu còn nghe một tiếng 'Bùm!' nữa.”

Cách trẻ con kể chuyện rất ngây thơ còn kèm theo ngôn ngữ tay chân để phụ họa. Thật sự rất đáng yêu.

Nhưng trong số những người ở đây không ai có tâm trạng để đánh giá màn biểu diễn của bé.

Trẻ con không biết nói dối.

Vì vậy vụ tai nạn hôm nay hoàn toàn là một âm mưu tự biên tự diễn của Bạch Tư Nhã nhằm hãm hại Ngư Du.

Ánh mắt khó tin của mọi người nhìn Bạch Tư Nhã trong đó còn xen lẫn mấy phần kinh tởm và kiêng dè khi bị lừa gạt.

Bọn họ không ghét người phụ nữ tâm cơ, dù sao tâm cơ cũng là nghĩa là thông minh. Nhưng người thành công mới được coi là người thông minh.

Bọn họ ghét bị lừa bởi vì lúc này sẽ bị người khác cười nhạo mình ngu dốt.

Không ai muốn mình bị gắn mác ngu dốt, đặc biệt là những người nổi tiếng thích sĩ diện.

“Đứa bé này còn nhỏ mà sao lại độc ác như thế. Tư Nhã lượng thiện sao có thể làm ra loại chuyện này? Rõ ràng là con nhóc này đang nói dối.”

“Đúng đấy. Không biết bố mẹ là người thế nào mà lại dạy ra đứa con không có gia giáo!

Lúc này chỉ có hai cô ả bạn thân của Bạch Tư Nhã dám đứng ra bảo vệ cô ta, nhưng lời nói của mấy cô ả này rất quá đáng...

Làm cho không ít người phản cảm.

Tuy nhiên cũng có một số người quên đem não khi ra khỏi nhà.

“Tôi cũng cảm thấy con bé này đang nói dối.

“Đúng vậy, bình thường Bạch Tư Nhã là người rất tốt. Sao cô ấy có thể là loại người tâm cơ thâm trầm được?”

“Chậc chậc, mới mấy tuổi đã học cách nói dối, cuộc sống sau này của nó chắc chắn là ngồi xổm trong lồng sắt.”

“Cũng không hẳn. Con bé còn nhỏ, bố mẹ về nhà dạy dỗ lại nó cho hẳn hoi cũng không phải là không cứu được.”

(Hy: Mé... Ta đọc mà ta tứk cái lồng ngực á trời (҂ 'з'))

...

Những lời thì thầm to nhỏ liên tục vang lên truyền vào tai Tinh Tinh.

Tinh Tinh không hiểu sao mình lại bị mắng, bé ngẩn người nhưng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy khó hiểu: “Mấy người là đồ ngốc sao?”

“Này! Tiểu quỷ kia mày đang mắng ai đấy!”

Trong đám người, một vị thiếu gia ăn mặc lưu manh bất mãn hét lên, hắn là người nói giúp Bạch Tư Nhã, khi nghe Tinh Tinh nói lại đã tự nhận hết vào mình.

“Tinh Tinh là đứa bé ngoan, bé con không mắng ai hết.”

Bé chỉ đang nói thật thôi mà.

Tinh Tinh ĩu môi không vui, bé ưỡn ngực tự tin phản phác: “Ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng biết ai là người đã làm chuyện xấu, vậy mà mấy người lớn như các cô chú lại bị lừa. Đúng là ngu ngốc.”

Ngón trỏ nhỏ nhỏ kéo cái má phúng phính của mình, Tinh Tinh làm động tác chế giễu.

Không ít người bị chọc trúng đã nổi giận, có người còn manh động xắn tay áo định xông lên người.

“Con nhóc chết tiệt, hôm nay ông đây phải thay bố mẹ mày dạy dỗ mày một trận!”

“Anh dám động vào một đầu ngón tay của con bé, tôi cam đoan ngày mai công ty Trương thị nhà anh sẽ lập tức đổi tên thành Phó thị.”

Giọng nói lãnh đạm ẩn chứa sự tức giận giống như sét đánh đã thành công làm cho tên vừa muốn động thủ đánh người đứng im tại chỗ.

Hắn cứng ngắc quay đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của chủ tịch Phó không biết đã đứng đây từ lúc nào.

“Phó... Chủ tịch Phó...”

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn kỹ cong có thể thấy hai chân hắn đang run nhè nhẹ.

Xong rồi. Sao hắn lại quên mất đứa bé này vừa ngồi cùng với chủ tịch Phó, bây giờ còn được Phó đại thiếu gia ôm trên tay.

Lần này hắn đá phải tấm sắt rồi!

Bây giờ những người vừa mắng Tinh Tinh mới nhận ra mình đã gây rắc rối, mặt mày bọn họ xám ngoét không dễ nhìn.

Phó Hành ôm lấy Tinh Tinh đâng ở trong ngực con trai, ánh mắt lạnh buốt quét qua khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tư Nhã.

“Tự giải quyết chuyện của mình cho sạch sẽ. Còn nữa, Phó gia sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ tâm thuật bất chính* vào cửa.”

*Tâm thuật bất chính: cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi.

Chỉ một câu nói đã phán cho Bạch Tư Nhã án tử hình.

---------------Hết Chương 34--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.