Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 45: Chương 45: Bị dọa sợ đến nỗi ngất xỉu




Editor: DiiHy

----------------o0o--------------

Từ khi Tinh Tinh bị thu nhỏ, Phó Hành và Cố Lan vẫn luôn cố gắng che giấu tung tích của cô.

Ngoài việc tạo cho tiểu Tinh Tinh một thân phận trước công chúng, còn phải tung tin giả rằng Tinh Tinh lớn đang ở nước ngoài du lịch, cố gắng làm cho mọi người không nhìn ra chân tướng.

Trong thời gian này hai người bọn họ phát hiện ra có người đang âm thầm điều tra tin tức của Tinh Tinh.

Chỉ là khi biết được người này là ai thì vẻ mặt Phó Hành trở nên rất vi diệu.

Cố Lan vẫn còn nhớ rất rõ tình hình lúc đấy.

Đến khi hắn biết được người tên Bách Kỳ Ngọc này là bạn học từ sơ trung đến đại học của chị gái mình, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt thì sắc mặt hắn cũng trở nên vi diệu y như Phó Hành.

Nhưng hắn chỉ đang chờ xem kịch vui mà thôi.

Không ngờ được nha, thế mà chị gái hắn còn giấu một vị tình nhân cũ, chẳng trách anh rể lại cư xử lạ lùng vậy.

Hóa ra là gặp tình địch.

Đáng đời!

Cho anh chừa cái tội đi quyến rũ hoa đào nát, làm cho chị tôi bị người ái mộ của anh điên cuồng đeo bám nhiều năm qua.

Giờ phút này Cố Lan hận không thể kiếm cho bà chị gái mình mười tám vị lam nhan tri kỷ, tốt nhất là làm cho tên anh rể kia tức chết!

Bây giờ chị gái hắn mà tái hôn còn có thể mang theo một mớ tài sản, cũng không bị người phụ nữ điên kia tra tấn hàng ngày.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi.

Tuy nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc Cố Lan có ấn tượng tốt với Bách Kỳ Ngọc một cách khó hiểu.

Bách Kỳ Ngọc này không phải là một nhân vật đơn giản, Cố Lan và Phó Hành đã sớm biết điều này.

Vậy nên dù cho hai người có phong tỏa tin tức thế nào thì việc người này tìm ra chân tướng chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn đã nghi ngờ chuyện này, thật ra không cần làm gì phức tạp, chỉ cần tìm cách lấy DNA của Tinh Tinh và Cố Ngôn Dư đi xét nghiệm là được.

Bởi vì thân phận công bố với bên ngoài của Tinh Tinh là họ hàng bên nhà mẹ hắn, nên không thể có quan hệ huyết thống với Cố Ngôn Dư, dù cho hai người đều mang họ Cố.

Biết mình có che giấu cũng không được nên hắn và Phó Hành đã để lộ ra chút chân tướng cho Bách Kỳ Ngọc, để anh ta chủ động tìm đến.

Bách Kỳ Ngọc này rất đáng tin, mà quan hệ giữa anh ta và Tinh Tinh cũng đủ để chứng minh anh ta là người bọn họ có thể tin.

Dù Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc không hợp nhau thì cũng phải thừa nhận rằng người này sẽ không bao giờ làm tổn thương Tinh Tinh.

Vì vậy bọn họ quyết định tìm anh ta làm đồng minh.

“Tinh Tinh... Sao lại biến thành thế này?”

Sau khi xác nhận thân phận của Tinh Tinh, Bách Kỳ Ngọc đau lòng nhìn cô bé đang vui vẻ chơi xếp gỗ.

Những ngày anh ta không có ở đây chắc chắn cô đã rất đau khổ

“Bây giờ vẫn chưa tìm ra.”

Cố Lan ủ rũ lắc đầu: “Chúng tôi điều tra đã lâu nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Dường như Tinh Tinh bị thu nhỏ lại chỉ sau một đêm, không để lại dấu vết gì.”

“Đã tìm hiểu theo hướng tâm linh chưa? Tìm các đại sư thử xem?”

Loại chuyện huyền huyễn này nên giao cho những người thuộc lĩnh vực này xử lý.

“Tìm rồi.” Sao bọn họ có thể không nghĩ đến biện pháp này.

“Nhưng hầu hết đều là những kẻ lừa đảo hoặc thiếu năng lực nên không thể đưa ra lời giải thích rõ ràng.”

Đại sư chân chính thì không phải chỉ có tiền có quyền là mời được.

“Phật giáo có câu: Tùy theo duyên phận.”

“...” Cảm thấy không thể tiếp tục vấn đề này với Cố Lan, Bách Kỳ Ngọc chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Mấy người có từng nghĩ chuyện này là do chính bản thân Tinh Tinh không?”

Có lẽ bị bệnh kỳ lạ nào đó?

Bọn họ phải nhìn nhận vấn đề từ góc độ của khoa học.

“Chúng tôi đã đưa Tinh Tinh đi kiểm tra tổng thể rất nhiều lần rồi, lần nào báo cáo cũng cho thấy Tinh Tinh rất khỏe mạnh.”

Chỉ là một đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Nhưng chính điều này càng làm cho nó có vẻ không bình thường.

“Bỏ chuyện này qua một bên đi. Có người bẫn luôn âm thầm uy hiếp chị gái tôi, anh biết chuyện này không?”

Dù sao Bách Kỳ Ngọc cũng là người đã từng tham dự vào thuở niên thiếu của Tinh Tinh trong một thời gian rất dài, có lẽ anh ta sẽ biết được điều gì đó.

“Âm thầm uy hiếp?”

Hai mắt Bách Kỳ Ngọc lập tức trở nên sắc bén, giống như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ. Cả người anh ta tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến cho Cố Lan cũng căng thẳng theo, lông tóc dựng ngược hết lên.

“Tình huống cụ thể là gì? Anh kể chi tiết cho tôi.”

Chẳng lẽ là người đó? Không đúng, bây giờ người kia còn chưa ra tù, không thể nào là cô ta.

“Chúng tôi đang điều tra, bây giờ vẫn chưa biết người kia là ai, chỉ biết đó là một người phụ nữ, là anh rể... Người ái mộ cuồng nhiệt của Phó Hành.”

“Từ khi chị tôi kết hôn với Phó Hành, cô ta vẫn luôn có ý thù địch với chị ấy. Cứ cách mười ngày nửa tháng sẽ có một chuyển phát nhanh gửi cho Tinh Tinh, bên trong bưu kiện có thể là những bức ảnh mập mờ không rõ của Phó Hành với những người phụ nữ khác, có thể là một phong thư nguyền rủa hoặc một số đồ vật quỷ dị.”

Ví dụ như con búp bê bị kim châm, đôi giày trắng dính thuốc nhuộm màu đỏ, còn có cả những con dao cũ kĩ hoặc đơn ly hôn.

Khi một người bình thường nhận được những thứ này sẽ cảm thấy kinh hoàng đến thế nào chứ. Huống chi Tinh Tinh đã nhận ròng rã hai mươi năm.

Có trời mới biết cô đã phải chống đỡ chuyện này như thế nào?

Nhìn tiểu Tinh Tinh đang cẩn thận từng li từng tí dựng nóc cho căn nhà gỗ, Cố Lan nghiêm túc suy nghĩ.

Không phải. Có lẽ Cố Tinh Tinh đã gục ngã rồi, đó là lý do cô trở thành như bây giờ.

Chỉ có lúc là trẻ con vô tư hồn nhiên mới không buồn không lo về cuộc sống này.

“Hoàn thành rồi!”

Tinh Tinh vui vẻ vỗ tay chúc mừng, còn làm ra vẻ oai phong lẫm liệt đứng thẳng dậy được Niên Cao liên tục khen ngợi.

“Em Tinh Tinh giỏi quá!”

“He he he... Là rất giỏi mới đúng.”

“Nhóc con không biết xấu hổ.”

Khẽ cười một tiếng, Cố Lan thay đổi tư thế ngồi, dịu dàng nhìn Tinh Tinh.

“Thật ra nếu không thể biến trở lại như cũ thì cứ để cho cô ấy trưởng thành một lần nữa, đây cũng không phải là chuyện xấu.”

Tuy đây là suy nghĩ trong lòng của Cố Lan nhưng không phải lời hắn nói ra.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông vừa nói ra câu đó, bỗng có cảm giác tìm được người cùng chung chí hướng.

“Cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Để ý tới ánh mắt Cố Lan, Bách Kỳ Ngọc xoay xoay đồng hồ tay.

“Tuổi thơ của Tinh Tinh... Không được tốt lắm. Từ khi gặp cô ấy, mỗi khi nhắc đến người nhà, tôi thường nhìn thấy sự mất mát trong mắt cô ấy. Vào thời điểm đó, cô ấy hiếm khi có được khoảng thời gian hạnh phúc, khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất...”

Là lúc lên đại học, cô được gia đình thông báo rằng họ đã sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân thương mại. Mà đối tượng kết hôn tình cờ là người đàn ông mà cô thầm mến.

Lúc đó Bách Kỳ Ngọc cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân này, cũng từng cố gắng ngăn cản nó xảy ra.

Bách gia cũng không thua kém gì, có thể là đối tượng liên hôn phù hợp với Cố gia. Điều quan trọng nhất là anh ta yêu Cố Tinh Tinh còn Phó Hành không yêu cô.

Gả cho một người đàn ông không yêu mình, cô sẽ hạnh phúc sao?

Đáng tiếc lúc đó Tinh Tinh rất kiên quyết, không chỉ thái độ từ chối anh ta rõ ràng mà còn cả thái độ muôn kết hôn với Phó Hành.

Cuối cùng hai người vì chuyện này mà cãi nhau rồi tách ra.

Anh ta không muốn nhìn người con gái mình yêu kết hôn với người đàn ông khác nên chấp nhận sự sắp xếp của gia đình đăng ký nhập ngũ, rời xa nơi có đầy kỷ niệm giữa hai người.

Sau nhiều năm nhập ngũ về, anh ta vốn cho rằng mình sẽ thấy một cặp vợ chồng hòa thuận, con cái hiếu thảo. Không ngờ rằng chỉ thấy một đứa nhỏ cả người chi chít vết thương.

Rốt cuộc cô đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể làm cho một người trưởng thành kiên định tình nguyện thu mình lại, dù trở thành một đứa bé vô lo vô nghĩ cũng không muốn quay lại như ngày trước?

Sau khi biết được sự thật về thân phận của Tinh Tinh, Bách Kỳ Ngọc luôn kiềm chế không được nghĩ như vậy. ngôn tình ngược

Vậy nên...

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là cứ để cô ấy bắt đầu lại như thế này. Với khả năng của mình, chúng ta có thể cho cô ấy một tuổi thơ hạnh phúc.”

“Chim nhỏ?”

Tinh Tinh đang xếp gỗ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ban công.

Bé lộc cộc bò dậy, loạng choạng vượt qua sàn nhà đầy các khối gỗ nhỏ rồi lao ra ban công.

“Tinh Tinh!” Bách Kỳ Ngọc phản ứng nhanh nhất.

Anh ta như một con báo săn tấn công, vội vàng lao đến phía sau Tinh Tinh, cánh tay dài ôm lấy cả người bé vào lòng, tránh xa ban công tràn đầy nguy hiểm đối với trẻ con.

“Bộp!” Tiếng đồ vật rơi xuống đất khi Tinh Tinh được Bách Kỳ Ngọc ôm vào lòng.

Cố Lan đến chậm một bước cúi đầu nhìn xuống thì mặt biến sắc!

“Đây là chuyển phát nhanh mới được giao sáng nay!”

Trên đó còn có tên hắn nên Cố Lan không thể nhận lầm.

“Đừng đụng vào!”

Ngăn Cố Lan đang muốn cúi người nhặt bưu kiện, Bách Kỳ Ngọc nghiêm túc nhét Tinh Tinh vào ngực hắn: “Anh mau dẫn Tinh Tinh và Niên Cao lùi ra cửa, sau đó báo cảnh sát.”

Không biết bưu kiện này có chứa vật gì nguy hiểm không nữa, cẩn thận vẫn hơn.

Bách Kỳ Ngọc không nghe thấy âm thanh đếm giây phát ra từ bên trong nên đây không thể là một quả bom, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Thực hiện bảo vệ cơ bản trước, sau đó cẩn thận mở hộp chuyển phát nhanh.

Bên trong là một bút ghi âm.

Có vẻ như được đặt làm riêng, ngay sau khi mở hộp chuyển phát bút ghi âm đã tự động phát ra âm thanh.

Giọng nói này đã được xử lí qua máy biến âm không nghe ra được nam hay nữ, giọng điệu trầm thấp lãnh đạm làm cho người ta không rét mà run, giống như tiếng rít của một con rắn độc.

Bên trong chỉ phát ra một câu: “Tìm được mày rồi.”

“A a a a...”

Tinh Tinh đứng ngoài cửa đột nhiên hét lên, sau đó là tiếng Cố Lan gọi to và tiếng Niên Cao bị dọa đến phát khóc.

Bách Kỳ Ngọc lập tức lao ra cửa thì thấy sắc mặt Tinh Tinh tái nhợt ngất xỉu trên tay Cố Lan.

“Gọi cấp cứu nhanh lên!”

Cố Lan lo đến mức giọng trở nên khàn khàn, Bách Kỳ Ngọc vội cầm điện thoại lên, tay vừa run vừa bấm số.

Mấy phút sau, xe cấp cứu đã tới dưới lầu, đưa Tinh Tinh đang hôn mê bất tỉnh đến bệnh viện.

Trên hành lang bệnh viện im ắng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, cửa phòng bệnh đang đóng chặt bỗng được đẩy ra, ba người đàn ông Phó gia xuất hiện ngoài cửa.

“Tinh Tinh sao rồi?”

Phó Hành hỏi trước, bởi vì vừa rồi chạy nhanh quá nên bây giờ anh vẫn còn thở gấp.

“Không sao, bác sĩ nói là con bé bất ngờ bị kích thích và sợ hãi, nhất thời không chịu nổi nên mới ngất đi.”

Cố Lan ngồi bên giường bệnh Tinh Tinh, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, hốc mắt đỏ bừng.

“Rốt cuộc là ai làm? Tại sao mãi không chịu bỏ qua cho mẹ?”

Phó Ti Thận nôn nóng như một con sư tử nổi giận. Bé con nhà mình bị hại nhưng không tìm thấy hung thủ, chỉ có thể tức giận trong lòng, liên tục đi đi lại lại trong phòng.

“Cảnh sát nói rằng họ đã kiểm tra địa chỉ gửi chuyển phát, người của tôi cũng đang hỗ trợ điều tra xem ai là người gửi cái này đến.”

Sắc mặt Bách Kỳ Ngọc lạnh đến đáng sợ.

Sau khi xảy ra chuyện, Niên Cao đã bị đưa về với bố mẹ.

Bây giờ trong phòng bệnh của Tinh Tinh chỉ có năm người đàn ông, sắc mặt một người so với một người thì càng đen hơn.

---------------Hết Chương 41--------------

29/06/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.