Edit + beta by: DiiHy
----------------o0o--------------
Sau khi bị con trai bắt ngay tại chỗ, Phó Hành nghiễm nhiên trở thành người đếm tiếp theo.
Lần này đến lượt Phó Ti Cẩn và Tinh Tinh cùng làm người gỗ, cuối cùng vẫn là Tinh Tinh đứng không vững suýt nữa ngã sấp xuống, người Phó Hành bắt lại là Phó Ti Cẩn.
Chuyện này hai cha con anh đã thương lượng là sẽ không bắt Tinh Tinh, cứ để cô bé tung tăng chạy nhảy, tăng lượng vận động.
Nhưng tên ngốc nhỏ này hoàn toàn không nhận ra điều đó, còn đắc ý cho rằng mình chơi trò chơi rất lợi hại, vui mừng đến mức chạy nhảy vài vòng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đây là điển hình cho việc bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền.
Cho đến khi Phó Hành ước tính thời gian đã đủ, rốt cuộc cũng bảo dừng lại, lúc này Tinh Tinh đã chơi đến mức cả người đều là mồ hôi, tóc mái trên trán ướt nhẹp dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
"Tinh Tinh có mệt không?"
Phó Hành bế Tinh Tinh lên, thuận tay giúp cô bé gạt gạt tóc mái ướt nhẹp vì mồ hôi ra sau đầu, làm lộ ra vầng trán nhỏ đầy đặn sạch sẽ.
"Mệt... Mệt."
Nếu không bị hỏi về vấn đề này, có khả năng Tinh Tinh còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cô bé chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, hận không thể lập tức ngã xuống giường ngáy khò... khò...
Thấy đứa bé trong tay mình mệt mỏi đến mức hai mắt díu vào nhau, Phó Hành liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách.
9 giờ rưỡi, đúng là lúc trẻ con cần đi ngủ.
Anh nói một câu ngắn gọn với con trai cả rồi bế Tinh Tinh lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Hiện giờ Tinh Tinh vẫn ở cùng phòng với Phó Hành, nhưng ngủ trên chiếc giường trẻ em mới mua.
Không phải Phó Hành không muốn để cô bé ngủ trên giường lớn của mình và vợ, dù sao trước kia chiếc giường này cũng là do Tinh Tinh mua, trên danh nghĩa nó hoàn toàn thuộc về Tinh Tinh.
Chỉ là bây giờ vợ anh đã biến thành một đứa bé, ngủ cùng cô Phó Hành sợ mình không cẩn thận đè lên làm cô bị thương.
Những ví dụ trên báo về việc cha mẹ vô tình đè chết trẻ con trong lúc ngủ chưa bao giờ là lỗi thời. Với sự cẩn thận của Phó Hành, tất nhiên anh sẽ không cho phép mình mắc phải loại sai lầm như vậy.
Hơn nữa khi Tinh Tinh ngủ một mình cũng tương đối thuận tiện cho thời gian nghỉ ngơi và hoạt động của hai người.
Chênh lệch giờ giấc giữa người trưởng thành và trẻ con hoàn toàn không giống nhau.
Chí ít đối với Phó Hành thời gian bây giờ có thể nói là rất sớm, anh có thể xử lí được rất nhiều công việc, hay là khi rảnh rỗi thì đọc sách, xem thời sự, hoạt động thư giãn bản thân.
Tắm rửa xong thật thoải mái, Tinh Tinh mặc bộ quần áo ngủ liên thể hình khủng long lao ra khỏi phòng tắm, dùng cả tay lẫn chân vừa bò vừa đá lung tung hừ hừ leo lên giường nhỏ của mình.
Một lúc sau Phó Hành mới đi ra từ phòng tắm, hiển nhiên là anh vừa tắm xong đã đổi sang một bộ đồ ngủ thoải mái, mái tóc vẫn còn ướt đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống.
Dễ nhận thấy sau khi tắm cho Tinh Tinh xong, anh cũng tự mình tắm rửa một lượt.
"Chú chú..."
Tinh Tinh đã tự động nằm trên giường, nhìn thấy Phó Hành đi ra từ phòng tắm, lập tức thúc giục: "Kể chuyện xưa, Tinh Tinh muốn nghe chuyện xưa."
"Chờ một lát." Phó Hành cầm khăn lông khô thuận tay xoa xoa tóc vài lần, đến khi xác định không còn nước chảy xuống nữa thì mặc kệ nó, để cho tóc tự khô.
"Có chuyện gì?"
Thấy Tinh Tinh nhăn mày, ánh mắt có phần không đồng ý mà nhìn chằm chằm vào mình, Phó Hành không khỏi nghi ngờ.
"Vù vù vù, chú không vù vù thì đầu sẽ đau nhức."
Tinh Tinh vươn hai tay lên đầu làm động tác như đang sấy tóc.
Nghe vậy, cả người Phó Hành hơi khựng lại.
Đột nhiên anh nhớ lại trước kia vợ cũng luôn dặn anh phải kịp thời sấy khô tóc sau khi gội đầu, nếu không sẽ dễ bị đau đầu.
Nhiều khi Phó Hành cũng không để ý chuyện này, anh cảm thấy tóc mình ngắn thì cứ để nó tự khô, dùng máy sấy vừa phiền phức vừa tốn thời gian. Những lần như thế này Tinh Tinh lại phải cầm máy sấy lên sấy tóc giúp anh.
Bây giờ máy sấy vẫn còn nằm trên tủ đầu giường như trước, nhưng người vốn nên cằn nhằn dông dài rồi cầm máy sấy lên sấy tóc cho anh đã không thể cầm nổi chiếc máy nặng như vậy nữa.
Không, bây giờ cho dù Tinh Tinh có nâng được máy sấy lên thì Phó Hành cũng không cho cô bé chạm vào những thiết bị điện.
Đang suy nghĩ miên man Phó Hành đã vô thức cầm máy sấy lên, lần đầu tiên tự mình sấy tóc.
Bên tai là tiếng thổi vù vù của máy móc, trước mắt là cô bé đáng yêu đang nằm trên chiếc giường nhỏ.
Nhất thời xúc động, hay có thể nói là không chịu nổi nữa, Phó Hành hỏi: "Lần đầu tiên Tinh Tinh nhìn thấy chú có phải đã gặp qua chuyện gì trước đó không?"
"..." Tinh Tinh với vẻ mặt mơ hồ, cô bé không hiểu gì hết.
Vấn đề này không nên được hỏi.
Trong lòng Phó Hành biết rõ, cho dù anh có nóng lòng muốn tìm hiểu nguyên do vợ mình bị thu nhỏ thì cũng không nên hỏi một đứa bé ba tuổi.
Cô bé cái gì cũng không biết, vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ đã bị nhỏ lại, đối mặt với môi trường xa lạ cùng những người mình không quen biết, nỗi sợ hãi trong lòng đứa bé cũng không kém gì những người lớn bọn họ.
Chỉ là cô bé vẫn luôn có thói quen che giấu, cố làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, sợ bị tổn thương.
"Xin lỗi..." Lời xin lỗi của anh đã bị gián đoạn bởi một giọng sữa ngập ngừng do dự: "Tinh Tinh không biết, trước khi gặp chú Tinh Tinh đang ngủ, nhưng..."
Cố bé nghe thấy...
"Nhưng cái gì?"
Đột nhiên xuất hiện manh mối làm cho Phó Hành kích động, sợ dọa đến Tinh Tinh, anh phải kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng giữ tỉnh táo hỏi tiếp.
Tinh Tinh nghiêng đầu giống như đang cẩn thận nhớ lại điều gì đó, vẻ mặt có chút bối rối: "... Đang khóc."
"Đang khóc? Ai đang khóc?"
Như thể hy vọng ở ngay trước mặt, Phó Hành không tự chủ mà nắm chặt mép giường của Tinh Tinh.
Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động kì lạ.
Phó Hành giật mình quay người lại, phía sau lại truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Tinh Tinh: "Chim nhỏ!"
Thì ra là một con chim sẻ.
Mùa hè luôn có nhiều chi muông và thú dữ ẩn nấp trong các ngõ ngách, đặc biệt là khu biệt thự Phó gia được phủ xanh rất tốt, nên ở đây có nhiều đồng vật nhỏ xuất hiện hơn cũng pà chuyện bình thường.
Lòng Phó Hành được buông lỏng xuống, quay đầu lại thì bắt gặp Tinh Tinh đang dụi mắt, hốc mắt hơi hồng hồng, lại còn có chút ướt át, giống như là dấu vết của việc ngáp ngủ.
Bé con buồn ngủ rồi.
"Tinh Tinh buồn ngủ thì đi ngủ đi."
Thở dài một tiếng, Phó Hành đắp kín chăn cho Tinh Tinh, sau đó lấy ra một cuốn truyện dành cho thiếu nhi, giọng trầm ấm chậm rãi kể lại câu chuyện xưa đẹp đẽ ngây thơ.
Chờ lúc Tinh Tinh đã ngủ say, Phó Hành mới đóng sách lại, rón rén ra khỏi phòng ngủ, xoay người đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, máy vi tính trên bàn còn duy trì trang thái mở.
Phó Hành ngồi xuống trước máy tính, không có gì ngạc nhiên khi thấy lời nhắc về một số email chưa đọc đang nhấp nháy.
***
Ngủ sớm, dậy sớm.
Mới sáng sớm Tinh Tinh đã mở mắt ra, nằm trên giường chơi một lúc thì cảm thấy nhàm chán, quay đầu sang thì thấy Phó Hành vẫn còn ngủ say, vậy nên cô bé tự mình bò xuống giường.
Cô bé muốn đi ra ngoài thám hiểm!
Trong sự tĩnh lặng của buổi sáng, tiếng mở cửa nhỏ xíu cũng bị khuếch đại vô hạn.
Sau cánh cửa, một cái đầu nhỏ bù xù ló ra, dáo rác nhìn quanh rồi rụt về, chẳng được bao lâu sau lại tiếp tục ló ra.
Lén lút quan sát.
Giống như điệp viên tiên phong đang điều tra tình hình quân địch, tiểu Tinh Tinh vận dụng hết 'xúc tu' của riêng mình, sau khi xác định bên ngoài không có gì nguy hiểm mới cẩn thận từng li từng tí chạy ra từ sau cánh cửa.
Cô bé không đi giày, bàn chân trắng nõn nho nhỏ giống như bánh bao lộ ra bên ngoài, bước đi yên lặng không một tiếng động giống hệt một con mèo.
Như đã đề cập lúc trước, Phó gia rất lớn.
Biệt thự ba tầng ngoài trừ phòng khách chính và các phòng chức năng thiết yếu thì vẫn còn rất nhiều phòng.
Một số phòng đã được chuyển thành phòng ngủ, một số là phòng tập thể dục tại nhà, đương nhiên là không thể thiếu những phòng chứa đồ.
Tinh Tinh thăm dò bước từng bước, mục tiêu là những gian phòng 'Thần bí' mà cô bé chưa từng đặt chân vào.
Lựa chọn hoàn toàn ngẫu nhiên, Tinh Tinh mở một cánh cửa phòng bên trái phòng ngủ.
Hầu hết cửa các phòng đều không khóa, cánh cửa này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên đã bị Tinh Tinh đẩy ra rất nhẹ nhàng.
Ánh nắng vàng tự do đung đưa, chiếu vào làn váy trắng tinh, bóng người mảnh mai chiếu lên nền nhà, uốn lượn đến bên chân Tinh Tinh, chồng lên bóng lưng thấp bé của cô bé.
"Cô là ai?" Tinh Tinh tò mò nhìn bóng dáng thanh tú cao gầy trước mặt, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
Trong nhà còn có những người khác sao?
Người kia đứng sau rèm cửa, nửa người bị chặn lại bằng rèm cửa đang bay phấp phới theo làn gió, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ ràng.
Lòng hiếu kì nổi lên, Tinh Tinh không nhịn được mà đi lên phía trước, bàn tay nhỏ nắm lấy một góc rèm, kéo ra!
"Hả? Không phải người à."
Kêu lên một tiếng nho nhỏ, Tinh Tinh buông rèm cửa xuống, hơi thất vọng.
Hóa ra đằng sau bức rèm kia là một hình nộm người giả trong bộ váy cưới lộng lẫy.
Vì mô hình người nộm được làm thủ công tinh xảo, lại còn bị rèm che chắn nên Tinh Tinh mới có thể không cẩn thận nhìn nhầm.
Cô bé nhìn quanh căn phòng, phát hiện ra phòng này trống rỗng.
Ngoài hình nộm mặc váy cưới này, trên đất còn chất lẻ tẻ vài cái hộp chuyển phát nhanh chưa được mở, cũng không biết bên trong đó là cái gì.
Tự ý động vào đồ của người khác là không tốt, nên Tinh Tinh rất lễ phép không động vào mấy hộp chuyển phát này.
Liếc mắt một cái đã cảm thấy căn phòng này rất vô vị.
Tinh Tinh quyết định rút lui khỏi đây, tiếp tục đi thám hiểm những phòng khác.
Kết quả là khi cô bé vừa quay người lại đã đối diện với ánh mắt của Phó Ti Cẩn, bị bắt tại trận rồi.
"Sao Tinh Tinh lại ở đây?"
Phòng tập thể dực tại nhà của Phó gia nằm ở lầu 3, cùng một lầu với phòng của Phó Hành và Tinh Tinh.
Phó Ti Cẩn có thói quen tập thể dục buổi sáng, chỉ là hôm nay bên ngoài trời có mưa nhỏ, nên sáng nay anh không ra ngoài chạy bộ mà tập thể dục ở nhà.
Kết quả là vừa vận động xong, khi đi ra đã thấy cửa phòng đối diện bị mở, anh nghi ngờ đi lại thì đúng lúc bắt được một con khủng long nhỏ đang chạy loạn.
"Tinh Tinh đi thám hiểm."
Không chút ý thức về việc mình bị Phó Ti Cẩn bắt tại trận mà cô bé còn rất cao hứng vì cuối cùng cũng tìm được người chơi cùng mình.
Cô bé chạy đến trước mặt Phó Ti Cẩn, giơ hai tay ra đòi bế.
Phó Ti Cẩn vừa hoạt động xong, mồ hôi nhễ nhại, còn chưa đi tắm nên không tiện bế Tinh Tinh, chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, vừa dắt bé ra ngoài vừa cẩn thận dặn dò: "Sau này không nên tự ý chạy lung tung, sẽ làm cho người khác lo lắng."
"Ừ." Tinh Tinh gật đầu đồng ý, dáng vẻ mười phần nhu thuận.
Trước khi đóng lại cánh cửa phòng, Phó Ti Cẩn không tự chủ mà liếc vào bên trong muột lượt.
"Khá sạch sẽ."
Xem ra đám người giúp việc lần trước rất có tâm, chỉ tiếc là bây giờ có trở ngại về vấn đề thân phận của Tinh Tinh nên không thể để bọn họ trở lại đây.
Hôm nay Phó Hành và Phó Ti Cẩn đều phải đi làm, nhưng so với ba mình thì Phó Ti Cẩn có vẻ nhàn nhã hơn một chút.
Hơn nữa đêm nay Phó Hành còn có một tiệc rượu, cho dù là nghiêm túc bàn công việc cũng không thích hợp để dẫn trẻ con đến đó.
Cho nên hai cha con đã thỏa thuận với nhau, trước tiên Tinh Tinh cứ đi với Phó Ti Cẩn, chờ khi Phó Hành đỡ bận thì sẽ đến lượt anh trông.
-----------Hết Chương 11----------
27/09/2020