Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3: Chương 3: Tinh Tinh dỗ con






Edit+beta by DiiHy



-------------o0o-----------

Xuống xe, Phó Ti Cẩn chân dài ôm lấy Tinh Tinh, đi một mạch lên khu đồ cho trẻ em trên lầu ba.

Những thương hiệu có thể mở ở tòa nhà Thương thành này đều là những thương hiệu nổi danh, không nói đến cái khác, chí ít chất lượng quần áo được bảo đảm tuyệt đối.

Đi đến lầu ba, Phó Ti Cẩn trực tiếp thả Tinh Tinh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng thời trang trẻ em mà ra hiệu: "Thích cái gì thì tự mình chọn."

Tinh Tinh không nhúc nhích, ngược lại níu chặt ống quần của Phó Ti Cẩn, vẻ mặt sợ sệt trốn sau lưng anh, lùi về đứng sau cặp chân dài cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Quá nhiều người.

Cô bé giống như một người tí hon vô tình lạc vào đất nước của người lớn. Đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy nhiều người lớn xa lạ như vậy, nên rất sợ hãi.

"Sao vậy?" Phó Ti Cẩn dáng cao chân dài, với thân hình 1m88 ngạo mạn xưng hùng xưng bá thì sao có thể trải nghiệm được cảm giác bánh trôi nhỏ chibi sợ hãi.

Anh còn tưởng nhóc con không làm người ta bớt lo này lại giận dỗi.

"Hơi sợ." Hai cái tay nhỏ của Tinh Tinh giống như người chết chìm bắt được khúc gỗ nổi, túm chặt lấy ống quần Phó Ti Cẩn, sức lực hơi lớn, làm cho chiếc quần làm từ sợi tổng hợp vốn được là ủi bị túm đến gấp nếp lại một chỗ.

"Không sợ, có Tiểu Cẩn ở đây."

Phó Ti Cẩn định lấy tay Tinh Tinh từ trên chân mình ra, lại dọa Tinh Tinh né tránh, hai tay đang nắm chặt cũng đổi thành ôm, lần này anh có nói gì cũng không chịu buông ra.

"Nhóc con thả ra trước đã."

Người đi ngang qua tò mò nhìn lại, Phó Ti Cẩn ngượng ngùng, cả khuôn mặt đẹp trai trắng nõn đều đỏ ửng lên.

Anh hơi tức giận.

"Không được không được... Tinh Tinh sợ."

Bởi vì quá sợ hãi, lông mày nhỏ đang buông lỏng của Tinh Tinh đều nhăn chặt lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng trở nên cứng ngắc, nhưng lại hiện ra mất phần nghiêm túc quen thuộc.

Phó Ti Cẩn buông lỏng tay đang gỡ tay Tinh Tinh ra, lập tức đối diện với đôi mắt đào hoa rất giống với đôi mắt của anh.

Bên trong không có bất mãn và lãnh đạm của ngày xưa, là ánh mắt trong veo nhìn thấy đáy.... Sợ hãi?

Cơ thể nhỏ đang áp sát vào anh run rẩy nhè nhẹ.

Đúng là mẹ đang sợ.

Lòng đang kéo căng bỗng nhiên buông lỏng, Phó Ti Cận im lặng mà giật giật khóe miệng, giống như đang tự giễu.

Anh trầm mặc lập tức xoay người, bàn tay to xuyên qua dưới nách Tinh Tinh, lại lần nữa ôm cả người cô bé vào trong ngực.

"Không cần sợ, con sẽ bảo vệ người."

Đây là lần đầu tiên, anh nói ra từ 'bảo vệ' với mẹ, không ngờ lại ở trong tình huống thế này.

Tay bế Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn tìm một quán nước giải khát đi vào, gọi cho cô bé một chén sữa dừa nóng, để cô tự bê lên uống, từ từ ổn định lại cảm xúc.

Ngồi dựa vào ghế dài bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, Tinh Tinh vừa hút sữa dừa trong veo, vừa nghiêng đầu nhìn người đang đi lại ở thế giới bên ngoài, đột nhiên cảm thấy không sợ hãi như vậy.

Vừa nãy cô bé cảm thấy sợ vì đây là lần đầu tiên bé đến nơi nhiều người như vậy, cộng thêm cảnh vật xung quanh rất xa lạ, nên mới kiềm chế không được mà sợ hãi.

Bây giờ đã dần dần thích ứng, biết những người bên ngoài kia sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn thương cô bé, lá gan cũng dần dần quay lại.

"Tiểu Cẩn." Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang trầm mặc: "Con tức giận sao?"

"Không có." Phó Ti Cẩn trầm giọng.

"Tức giận." Trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng Tinh Tinh đã nhận ra Phó Ti Cẩn đang tức giận.

"Không có!" Phó Ti Cẩn cao giọng phản bác, lại mất tự nhiên mà quay đầu sang một bên.

"A."

Lòng bàn tay bị một bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn nhét vào, sau đó tay anh cảm giác có một đồ vật hình khối nhỏ hơi cứng được đặt vào.

Phó Ti Cẩn cúi đầu nhìn, là một viên kẹo bạc hà nhỏ.

"Không nên tức giận." Gần nửa người Tinh Tinh ghé vào mặt bàn, đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước nhìn Phó Ti Cẩn, giọng nói mềm mềm dỗ dành, "Cho con kẹo này."

"Người lấy kẹo ở đâu đấy?" Nhà bọn họ không có bánh kẹo, nên Tinh Tinh không thể cầm kẹo từ trong nhà đến đây.

"Chỗ đó." Tinh Tinh chỉ vào quầy hàng, ở đó đặt một giỏ bánh kẹo, khách hàng có thể tùy ý lấy dùng, "Trong giỏ xách có, chị gái xinh đẹp nói có thể lấy tùy ý."

Tinh Tinh mở một cái tay khác ra, bên trong còn có một cái nữa, "Tinh Tinh lấy hai cái, cho Tiểu Cẩn một cái."

Cô bé còn hiểu được phải biết chia sẻ.

Khóe môi nâng lên, gập bàn tay nhận lấy viên kẹo, Phó Ti Cẩn đứng lên, giơ tay về phía Tinh Tinh ra hiệu: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Đầu Tinh Tinh tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn nhu thuận đặt tay nhỏ củ mình vào trong bàn tay to của Phó Ti Thận, bị anh nắm chặt.

"Mua quần áo cho mẹ."

Nắm tay nhỏ của Tinh Tinh, Phó Ti Thận hơi khom người đi bên cạnh, phối hợp với chân ngắn của cô bé bước từng bước nhỏ về phía trước.

Anh thấy một cửa hàng quần áo cho trẻ em cũng không tệ lắm, dắt theo Tinh Tinh đi vào chọn mua.

"Chào mừng quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Cô bán hàng tươi cười lễ phép không kém phần nhiệt tình chào đón, nhìn thấy rõ Tinh Tinh mặc quần áo không vừa người, cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì kì lạ.

"Chọn cho cô bé mấy bộ quần áo thích hợp." Phó Ti Cẩn chỉ vào Tinh Tinh.

Anh sẽ không chọn quần áo cho trẻ em, nhưng không sao chỉ cần giao chuyện này cho nhân viên chuyên nghiệp là được rồi.

"Được." Cô bán hàng nhanh chóng lấy ra mấy bộ quần áo thích hợp cho Tinh Tinh mặc thử, mỗi bộ đều rất vừa người, có quần váy nhỏ, còn có bộ body hoạt hình siêu đáng yêu, mặc ở trên người Tinh Tinh, đáng yêu đến nỗi làm cho tâm can rung động.

Phó Ti Cẩn nhìn mấy lần, lập tức thỏa mãn gật đầu: "Bọc tất cả lại."

Anh để lại địa chỉ, ngoài bộ Tinh Tinh đang mặc trên người, những bộ khác đều được đưa đến Phó gia.

Cũng không biết xuất phát từ tâm từ gì, bộ quần áo ở trên người Tinh Tinh chính là bộ body mèo con.

Mèo con mập mạp thấp thấp chân ngắn bước từng bước, dáng đi giống hệt 'con vịt' mà đi quanh chân Phó Ti Cẩn, mũ đội trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt mèo vặn vẹo nhìn hơi buồn cười, cô bán hàng nhìn mà suýt chút nữa nhịn không được định duỗi bàn tay heo ra 'ăn mặn'

*bộ trong đây gần giống bộ này nha, Hy không tìm được bộ mèo...



Khục...

Thật ra cô chỉ muốn chỉnh quần áo cho bạn nhỏ này thôi.

Mua xong quần áo, Phó Ti Cẩn cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ định dẫn Tinh Tinh rời đi, kết quả lại bị vuốt mèo kéo lấy ống quần.

"Tổ tông, người lại làm sao?"

Anh đã trễ giờ làm rất lâu rồi, đối với một người luôn nhiệt tình với công việc mà nói, đây quả là một việc tra tấn.

"Quần quần." Gương mặt hồng hồng, Tinh Tinh nhỏ giọng nói như muỗi kêu.

"Cái gì?" Phó Ti Cẩn không nghe rõ: "Người lớn tiếng chút, con nghe không rõ."

"Mua quần quần, Tinh Tinh không có quần lót." Tinh Tinh xấu hổ giậm chân một cái, thanh âm hơi lớn, còn đưa tay chỉ về phía một cửa hàng.

Phó Ti Cẩn nhìn theo ngón tay Tinh Tinh chỉ, mặt lập tức đen.

- - Tiệm đồ lót trẻ em.

Không ngờ anh không chỉ được dẫn mẹ mình đi mua quần áo trẻ em, còn được dẫn đi mua cả đồ lót?

Phó Ti Cẩn có cảm giác điểm mấu chốt trong cuộc đời mình đang bị khiêu chiến ác liệt.

"Chào mừng ngài lần sau lại đến."

Cánh cửa thủy tinh sau lưng dần dần đóng lại, nhưng anh vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng của cô bán hàng đang nói với đồng nghiệp.

Cái gì mà "Đây là baba tốt ấm áp, còn dẫn con gái đi mua quần lót.", "Đầu năm nay vú em lớn lên đều đẹp trai như vậy sao?", "Tiểu bảo bối thật đáng yêu....

Không dám nhận là baba, tôi là con trai của cô bé.

Sắc mặt Phó Ti Cẩn đã không thể dùng đáy nồi để hình dung, so với bảng pha màu bị đổ có lẽ sẽ chính xác hơn?

Tinh Tinh ngửa đầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của con trai, khó xử gãi gãi đầu nhỏ, còn nhỏ tiếng thở dài.

Tiểu Cẩn rắc rối này lại tức giận, aaa thật khó chiều mà.

Cô bé móc móc trong cái túi nhỏ trên bụng bộ quần áo body, lấy ra một viên kẹo cuối cùng, luyến tiếc nhìn thoáng qua, lập tức giống như tráng sĩ chặt tay mà đưa ra phía trước: "Này."

Tại sao lại cho anh kẹo?

Phó Ti Cẩn ngoài ý muốn nhíu mày, "Người không thích ăn kẹo sao?"

"Thích." Chỉ cần là đồ ăn vặt, cô bạn nhỏ đều thích.

"Đây là viên kẹo cuối cùng đấy, cho con rồi thì mẹ không còn đâu." Phó Thi Cẩn cố ý nhắc nhở.

"Tiểu Cẩn không vui, ăn kẹo đường sẽ vui vẻ." Thì ra vẫn muốn dỗ anh.

Trong vòng một ngày bị cô bạn nhỏ ba tuổi dỗ hai lần, Phó Ti Cẩn cũng không biết tâm tình của mình là gì.

Chỉ là tâm tình vốn bực bội đột nhiên bình tĩnh lại, một lớp vỏ cứng bọc quanh tim cũng trở nên mềm nhũn.

Sao anh lại có thể trút hết oán giận của mình lên trên người mẹ chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi chứ.

"Thật sự là..." Anh rất mất mặt.

Phó Ti Cẩn hạ thấp người xuống dạng nửa quỳ, ôm Tinh Tinh vào trong ngực, cúi đầu chôn trên bờ vai nhỏ của cô bé, thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Tiểu Cẩn?" Theo bản năng Tinh Tinh học theo động tác sáng nay của Phó Hành, lấy tay nhỏ vỗ vỗ lên tóc Phó Ti Cẩn, giống như đang an ủi anh.

"Con không sao." Phó Ti Cẩn lau mặt, điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó mới mang lên bộ mặt mỉm cười nho nhã lần nữa, dẫn theo Tinh Tinh đi thẳng đến công ty.

Sáng nay anh có một hội nghị, nên trước hết cứ để Tinh Tinh ở trong văn phòng, dặn dò đám thư kí chăm sóc tốt cho cô.

Thư ký của Phó Ti Cẩn đều là nam, nếu không phải đang độc thân thì chính là có đối tượng nhưng chưa kết hôn, tất nhiên sẽ không thể có bảo bảo.

Thế nên đối với loại vấn đề sâu xa như chăm sóc trẻ con, bọn họ hoàn toàn luống cuống.

Mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tinh Tinh một lúc, cuối cùng vẫn là các thư ký tiên sinh bại trận trước.

"Làm sao bây giờ? Trẻ con cần gì? Đồ chơi, đồ ăn vặt, vẫn là máy chơi game?" Thư ký Trình nhỏ tuổi nhất trong nhóm thư ký có chút hoảng.

"Cậu xác định đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ chơi máy chơi game sao?" Lão nhị Lý thư ký đẩy đẩy mắt kính, tỉnh táo hỏi lại.

"Tổng giám đốc nói đứa nhỏ này chỉ có ba tuổi rưỡi, làm cho cô bé ngoan ngoãn chơi ở trong phòng làm việc là được." Lão đại Trương thư ký trầm ổn nhất, cũng là người nhanh nhất nghĩ ra biện pháp giải quyết: "Phát tin này lên nhóm chat của công ty, xin một đồng nghiệp nữ đã có con hỗ trợ chăm sóc một lúc."

Bọn họ chưa thấy qua heo chạy, nhưng tất nhiên cũng biết việc chăm sóc tốt một đứa trẻ không phải chuyện dễ dàng, để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tốt nhất nên nhờ người có kinh nghiệm chỉ dạy.

Các vị thư ký tiên sinh lên kế hoạch thật tốt, lại không dự đoán được tin tức đã bộc phát trong nhóm chat của công ty, trực tiếp làm cho cả nhóm bùng nổ.

【Cá bán trang phục tổng thanh tra: Tổng giám đốc có đứa nhỏ? Tôi không tin, các người gạt tôi, nam thần của tôi sao có thể ở sau lưng tôi có một đứa nhỏ chứ! Sấm sét giữa trời quang. jpg】

【Không đẹp không phải người đại diện: Tỉnh, cậu là nam. 】

【Lục âm sư phật hệ: Mị lực của tổng giám đốc nhà chúng ta sát phạt cả nam lẫn nữ. 】

【Cô bé ở quầy thu ngân: Tôi vừa thấy tổng giám đốc dẫn theo một tiểu khả ái đi vào, thật sự siêu đáng yêu! Dì cười. jpg】

【Thư ký Trương xã súc: Các người có thể chú ý trọng điểm trước được không? Cầu người giang hồ cứu giúp!】

【Thư ký Trình đẹp trai: Tiểu khả ái nói đói bụng, xin hỏi: Đứa nhỏ ở tuổi này nên cho ăn cái gì thì phù hợp?】

【Đại minh tinh Khổng Tâm: Chắc cô bé đã ăn điểm tâm rồi đi, bây giờ không thể cho ăn quá nhiều, nếu không giữa trưa sẽ không ăn được, làm hoa quả ướp lạnh đi, chọn xoài ô mai hay các loại mềm một chút.】

【Thư ký Trình đẹp trai: Tốt cảm ơn chị Khổng.】

Đóng group chat, ngược lại ấn mở phần mềm gọi thức ăn ngoài thư ký Trình cười trấn an Tinh Tinh: "Tinh Tinh chờ một chút nha, anh sẽ mua cái này cho nhóc ăn."

"Vâng, cám ơn anh Trình." Tinh Tinh ngọt ngào nói cảm ơn.

------------Hết chương 3--------

17/08/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.