Editor: DiiHy
- ----------------o0o------------------
Chiếc xe lắc lư chạy trên đường, không gian trong xe chật chội chen lấn, tất cả đều quen thuộc...
Không đúng, lần trước Tinh Tinh không bị trói, lần này cả tay lẫn chân bé đều bị trói rất chặt, nằm sấp trên đất ngọ ngậy giống như một con sâu đo.
Miệng bị buộc vải nên Tinh Tinh không thể nói chuyện được, chỉ có thể run lẩy bẩy nhìn mấy tên bắt cóc đang ngồi trên xe bằng ánh mắt hoảng sợ.
Ngay sau khi lên xe, Tinh Tinh mới phát hiện ra không phải mình mình bị bắt đi.
Trên xe còn có Hàm Hàm, cô giáo Đường và cả chú A Đại.
Chú A Đại hôn mê bất động nằm trong góc không nhúc nhích, cô giáo Đường thì không ngừng dịch chuyển cơ thể về phía Tinh Tinh và Hàm Hàm đang sợ hãi, che chắn hai đứa ra sau lưng mình.
Chỉ có điều dáng người cô ấy mảnh mai, che cũng như không.
Một tên bắt cóc ngồi ở ghế sau cười lạnh nhìn Hoa Đường đang giãy giụa vô ích.
“Che cái mẹ gì, mày tưởng mày là người khổng lồ à?”
Mục tiêu của bọn chúng là hai đứa bé kia, hay có thể nói là số tiền chuộc khổng lồ của gia đình bọn nhóc, chứ không phải là hai đứa to đầu mà nghèo kiết xác này.
“A...”
Hàm Hàm khóc mãi không ngừng, cơ thể lặng lẽ dịch lại gần Tinh Tinh để tìm cảm giác an toàn.
Tinh Tinh cảm nhận được Hàm Hàm đang ỷ lại vào mình thì dần bình tĩnh lại, thoát khỏi trạng thái hoảng sợ.
May mà tay bị trói sau lưng, bọn bắt cóc không nhìn thấy động tác của bé.
Có cơ thể che khuất tầm nhìn, Tinh Tinh cẩn thận sờ cổ tay mình.
Đồng hồ vẫn còn!
Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, chắc bọn bắt cóc thấy bề ngoài quá mức ngây thơ của cái đồng hồ nên chỉ cho là đồ chơi của con nít, hoặc cũng có thể là ống tay áo Tinh Tinh dài nên che mất đồng hồ.
Dù là nguyên nhân gì đi nữa thì bây giờ Tinh Tinh vẫn có thể phát tín hiệu cầu cứu.
Hiện tại đây được coi là tin tốt nhất.
Di chuyển dọc theo mu bàn tay lên cổ tay, nút thứ ba.
'Nút báo động!'
Khi nút được ấn xuống đồng thời đồng hồ cũng tự động mở chế độ im lặng.
Đây là một thiết lập đặc biệt nhằm bảo vệ đứa bé khi ấn nút báo động trong tình huống nguy hiểm, nó ngăn không cho đồng hồ phát ra tiếng chuông khi có cuộc gọi đến, tránh để bọn bắt cóc phát hiện.
Cùng lúc đó, vào lúc Tinh Tinh ấn nút báo động, vị trí của bé cũng lập tức được gửi đến tất cả điện thoại của người thân được lưu trong đồng hồ, kể cả cục cảnh sát cũng nhận được báo động.
“Hay quá, Tinh Tinh đã ấn nút báo động, hiện tại bọn họ đang đi về phía ngoại thành. Lập tức đuổi theo!”
Bọn Phó Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Ngay khi tin tức được truyền đến, mấy người đã vội vàng quay đầu xe, chuyển hướng về phía ngoại ô thành phố.
Không biết Phó Hành và những người khác bao giờ mới đến nên sau khi ấn nút báo động Tinh Tinh lặng lẽ đẩy đồng hồ vào sâu bên trong, giảm bớt nguy cơ bị phát hiện.
Bé yên lặng làm hết một loạt động tác, ngay cả Hàm Hàm ở gần đấy nhất cũng không phát hiện ra.
Trẻ con vốn nhạy cảm, Hàm Hàm nhận ra trạng thái bình tĩnh của Tinh Tinh thì cũng hơi thả lỏng cơ thể.
1 phút...
2 phút...
Thời gian chậm chạp trôi qua, chiếc xe vẫn chạy trên đường với tốc độ nhanh như bay.
Ngay lúc Tinh Tinh nóng lòng chờ đợi, đột nhiên một tên bắt cóc ngồi đằng trước nhận điện thoại, sau đó quay ngoắt lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào bé.
Trái tim Tinh Tinh co rút lại, trơ mắt nhìn tên kia bất ngờ đứng dậy đi lại chỗ mình, mấy tên còn lại cũng nhao nhao lên.
“Sao vậy đại ca?”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
...
“Còn có thể xảy ra chuyện gì? Trên người con ranh này có định vị!”
Tên đàn ông hung tợn đi đến chỗ Tinh Tinh, đá Hoa Đường đang che chở cho bé sang một bên, bắt lấy tay Tinh Tinh một cách thô lỗ...
“Ủa? Sao lại không có gì?”
Bọn bắt cóc thừ người ra không tin vào mắt mình, kéo hết hai cánh tay áo của Tinh Tinh lên, thậm chí còn lục lọi từng cái balo một, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc đồng hồ nào.
“Sao có thể?” Hắn lẩm bẩm không dám tin.
Đồng bọn của hắn chứng kiến từ đầu đến cuối, không khỏi thốt lên: “Đại ca, không phải anh bị lừa chứ?”
“Đúng thế, nếu trên người đứa bé này có thiết bị định vị thì có thể để cho người khác biết? Không lẽ trong xe của chúng ta bị cài camera?
“Tên khốn nạn nào đã nói với đại ca loại thông tin giả này thế?”
...
“Không thể như vậy được!”
Mặt tên cầm đầu hiện lên vẻ âm ngoan nhìn vào balo nhỏ trên lưng Tinh Tinh. Hắn phớt lờ Tinh Tinh đang cố gắng giãy giụa, cướp lấy cái balo dốc ngược xuống, toàn bộ đồ vật trong túi đều lả tả trên đất.”
“Ưm... Ưm...”
Tinh Tinh trơ mắt nhìn tên người xấu kia chà đạp đồ của mình mà tức đến đỏ mặt.
“Lại đây tìm giúp coi!”
Hắn gọi một tên đàn em đến cùng nhau lục tung đồ đạc của Tinh Tinh lên.
Đồ ăn vặt và đồ uống không có gì đáng để nhìn, khăn giấy bị ném lung tung trên đất còn bị bọn hắn đi đi lại lại dẫm bẩn, tiền mặt trong túi dĩ nhiên là bị bọn chúng cuỗm mất.
Còn có một bình xịt cay và gậy giật điện làm cho bọn chúng hơi bất ngờ nhưng vẫn không để ý lắm.
“Đại ca, không thấy gì cả?”
Tên đàn em hỗ trợ tìm đồ có vẻ hoang mang, không biết đại ca nhà mình muốn tìm cái gì.
Sắc mặt tên đại ca thâm trầm đến đáng sợ, ra lệnh mấy tên đàn em khác lục soát hết ba người còn lại, sau đó ném hết đồ ra ngoài cửa sổ.
Nếu đã không thấy thứ mình cần tìm thì tốt nhất là ném hết đi.
Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý tới Tinh Tinh đang lặng lẽ xỏ giày vào.
Xe van tiếp tục chạy với tốc độ nhanh trên đường cao tốc. Ở cuối xe có một khe hở nhỏ, một chiếc đồng hồ treo lơ lửng ở đó, phiêu diêu trong gió.
Trở lại ghế ngồi, tên đại ca càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng cầm điện thoại gọi vào dãy số vừa nãy.
“Alo, là tôi.”
“Sao rồi? Tìm thấy đồng hồ chưa?”
Tên đại ca không mở chế độ rảnh tay, nhưng trong xe quá yên tĩnh nên những người khác vẫn có thể nghe thấy một giọng nữ truyền đến từ bên kia.
Giọng này đã qua thiết bị biến đổi giọng nói nhưng vẫn có thể nhận ra là giọng của phụ nữ, người bên kia không già lắm, nhưng chắc phải ở độ tuổi nhất định.
Trong khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Tinh Tinh cúi đầu, tóc tai tán loạn che khuất nửa khuôn mặt, trông rất chật vật.
Nhìn qua giống như bé bị những chuyện vừa mới xảy ra dọa sợ, nhưng thật ra đang dựng thẳng lỗ tai nghe tên đại ca nói chuyện điện thoại.
“Cô đang lừa lão tử đúng không? Chả tìm thấy cái mẹ gì cả!” Sau một hồi nhầm lẫn xấu hổ, giọng điệu tên đại ca có vẻ không tốt lắm.
“Sao lại không có? Không thể nào!” Giọng nữ bên kia còn ngạc nhiên hơn hắn.
“Chắc chắn là bị con ranh kia giấu chỗ nào rồi, mấy người tìm kĩ lại đi.”
Cách nói ra lệnh cho người khác của cô ta đã chọc đến dây thần kinh nhạy cảm của bọn bắt cóc: “Cô... Cô nghĩ lão tử không tìm sao? Lão tử còn lục tung hết đồ đạc của ba người còn lại lên rồi, có thấy cái gì đâu! Hẳn là cô đang lừa tôi đúng không?”
“Anh còn bắt cả người khác? Không phải tôi chỉ bảo bắt mình con nhỏ kia sao?”
Giọng nữ đột nhiên cao hơn, mang theo cả tiếng hét chói tai.
Tên đại ca không chịu được đưa điện thoại ra xa, ngoáy ngoáy lỗ tai, dửng dưng nói: “Lúc đó đàn em của tôi không nhìn rõ, bắt nhầm người. Mà bọn nhóc có thể học ở nhà trẻ quý tộc thì chắc chắn gia đình có rất nhiều tiền, chúng tôi chỉ tiện tay kiếm thêm chút tiền thôi, cô ngạc nhiên thế làm gì? Còn hai người kia tự tìm đến cửa, nên bọn tôi bắt buộc phải ra tay.”
Tuy hắn không hiểu tại sao đứa bé mục tiêu lại được một thuộc hạ ôm về sau đó, mà tên vệ sĩ của con nhóc này lại đuổi theo bọn hắn không buông, bị một tên đàn em của hắn cầm cái gậy không biết ở đâu ra đánh cho hôn mê bất tỉnh...
Dừng suy nghĩ, tên đại ca cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, híp mắt nguy hiểm: “Chẳng lẽ cô... Thật sự đang lừa lão tử?”
“Cô nói đứa nhỏ này là con gái riêng được chồng cô yêu thích nhất, muốn chúng tôi dạy dỗ nó một trận, tốt nhất là đánh cho nó tàn phế luôn để cô chiếm được tài sản của chồng? Thật ra... Cô đang nói dối?”
Hắn càng nói càng thấy lo, cuối cùng cũng gào lên: “Con đàn bà khốn khiếp, mày đang hại ông đây!”
Mặc dù việc hắn làm không phải việc tốt, nhưng hắn vẫn biết rằng con của một số người tuyết đối không thể đụng đến.
Bây giờ xem ra hắn đã bị con đàn bà kia mưu hại, rắc rối lớn rồi đây.
“Dừng xe!”
Chiếc xe vừa ra khỏi vùng hoang vu thì dừng lại. Ngay sau đó bốn người, hai lớn hai nhỏ bị ném xuống đường như ném rác.
Sau đó chiếc xe van chạy như ma đuổi, nháy mắt đã không thấy đâu.
Tinh Tinh nhíu chặt lông mày, khi bị ném ra ngoài đã ngã không nhẹ.
Nhưng cũng may, Tinh Tinh ngã vào người A Đại nên không bị thương nặng, chỉ là người chú A Đại cứng quá làm vai bé đập vào rất đau.
Mông Hàm Hàm chạm đất đầu tiên nên có vẻ cũng không bị thương nhiều, chỉ là bị dọa sợ. Bây giờ cô bé đang cắn miếng vải trong miệng mà khóc lóc thảm thiết.
“Ưm ưm...” So với Tinh Tinh và Hàm Hàm thì Hoa Đường có vẻ thảm hơn nhiều, cô ấy ngã vào một đống đá dăm, đầu gối và cánh tay đều bị đá cắt phải, máu trộn lẫn với bụi bặm không ngừng chảy xuống.
Dù vậy cô ấy vẫn cố gắng giãy giụa để cởi giây trói.
Bọn họ vẫn đang ở vùng ngoại ô vắng vẻ hoang dã, tay chân lại bị trói, miệng thì bị bịt kín nên không có cách nào kêu cứu. Tình huống hiện giờ rất nguy hiểm, đặc biệt là với hai đứa bé.
Đáng tiếc là người đàn ông lực lưỡng đằng kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nếu anh ta tỉnh lại có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết.
Hình như người kia cảm giác được mình liên tục bị réo tên.
Không phụ sự mong mỏi của Hoa Đường, A Đại đã tỉnh lại.
Đôi mắt đang nhắm nghiền ngay lập tức mở ra, vẻ mắt mê mang trong chốc lát đã hiểu rõ tình huống hiện tại.
Cảm nhận được sức nặng trên người mình, cơ thể lập tức A Đại căng thẳng. Nhưng sau khi nhìn rõ người ngồi trên người mình là ai thì cơ thể anh ta mới thả lỏng.
“A a...” Tiểu thư Tinh Tinh.
Miệng A Đại cũng bị vải bịt chặt, làm cho hắn không thể nói chuyện, nhưng đây không phải là vấn đề.
Cố gắng há to miệng ngậm lấy chỗ vải đang quấn ở miệng mình thành một dải nhỏ, vì vậy A Đại mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.
“Tiểu thư không sao chứ?”
Giọng nói có chút không rõ ràng vì sự ngăn cản của tấm vải, nhưng Tinh Tinh vẫn có thể hiểu được.
“Ưm ưm ưm...” Bé lắc đầu, cố gắng giơ chân lên cho A Đại nhìn.
“Trong giày có gì à?”
A Đại không hổ danh là vệ sĩ đã đi theo Tinh Tinh mấy tháng qua, lập tức hiểu ý ngay.
“Chờ chút, chú sẽ giúp con tháo miếng vải che miệng.”
Nhóm bắt cóc này hẳn là rất có kinh nghiệm, những nút thắt đều rất đặc thù, ngay cả A Đại từng được huấn luyện cởi trói cũng cảm thấy khó khăn. Tuy vậy nhưng hắn vẫn còn cách khác
A Đại ngậm một đoạn vải vào trong miệng để tạo không gian hoạt động cho răng, sau đó ra hiệu cho Tinh Tinh đừng cử động.
Anh ta cúi đầu xuống, cắn vào nút thắt sau đầu của Tinh Tinh, giằng co một lúc cuối cùng giúp bé cởi được bịt miệng.
- -------------Hết Chương 48------------
14/07/2021