Mãi đến khi về nhà, tiếng nấc của Hạ Lâm Hạ vẫn không ngừng lại.
Nhà cô thuộc khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, vị trí đắc địa, tiện ích xung quanh đầy đủ, hàng xóm đều là người không giàu thì sang, nên các biện pháp an ninh cũng là bậc nhất.
Trong nhà hơi lộn xộn, bình thường cô luôn bận rộn với công việc, gần như không có thời gian ở nhà. Khi không bận, cô cũng sẽ lựa chọn ăn ngủ, nghỉ ngơi chứ nhất quyết không dọn dẹp. Cũng may người nhà sắp xếp người giúp việc tới quét tước cho cô vào thời gian cố định, tiện thể xem thử Hạ Vô Địch có ngỏm củ tỏi hay chưa.
"Hức... mệt chết đi được." Cô cởi giày cao gót, mang vào đôi dép lê thoải mái mềm mại, vừa đi vừa cởi móc cài áo lót, kéo ra khỏi ống tay áo, tuỳ tiện ném đi, nằm liệt trên sô pha, "A, sống lại rồi hức!"
Miễn cưỡng cười nói cả ngày, lúc livestream lẫn ăn cơm đều có ống kính và người khác nhìn chằm chằm, đúng là cả thể xác và tinh thần cùng bị tra tấn nặng nề. Tra tấn nhất là bà già Quý Phùng Tuyết kia, luôn ra bài không theo kịch bản, khác xa với tưởng tượng của cô!
Đột nhiên có thứ gì bò đến chân cô, cô nhìn xuống thì thấy Hạ Vô Địch đang cõng theo chiếc mai xanh nặng trĩu, chầm chậm dựa vào.
Giá trị của Hạ Vô Địch không thấp, là anh trai tặng cho cô, nói tính tình cô vừa nóng nảy vừa bộp chộp, nên học hỏi chú rùa đen này một chút cái gọi là "Năm tháng an yên".
Huống chi trong nhà cũng không có ai khác, nuôi thú cưng cũng tốt, rùa đen lại dễ nuôi.
Tất nhiên Hạ Lâm Hạ sẽ ghét bỏ, công chúa nhà người ta đều nuôi chó Poodle hay mèo lông dài quý tộc gì gì đó, tại sao cô phải nuôi một con rùa xanh biêng biếc từ đầu đến đuôi như vậy?
Nhưng anh trai Hạ Dương Huyên nào để ý tới cô, chỉ cần hờ hững nhướng mắt lên, cô liền ngoan ngoãn vâng dạ.
Tưởng Hạ cọp cái oai dũng uy phong thế nào, ở nhà bị vũ lực trấn áp, chỉ có thể an phận làm thỏ đế.
Cô nhỏ hơn Hạ Dương Huyên mười hai tuổi, khi cha mẹ đã lớn tuổi mới có thêm một mụn con gái này, yêu chiều cô đến không ra hình hài, thật đúng là ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ nát.
Nhưng Hạ Dương Huyên lại chính là Diêm Vương mặt lạnh, đối nội đối ngoại cũng chỉ có một vẻ mặt, sau khi học xong liền tới phụ đạo Hạ Lâm Hạ làm bài tập.
Chưa từng được nương tay, sau khi ăn mấy gậy, cô khóc hu hu đi mách lẻo, mách xong càng bị đánh nhiều hơn!
Dưới sự dạy dỗ đầy bạo lực của Hạ Dương Huyên, thành tích của cô vẫn luôn nổi trội xuất sắc, cô cũng không bỏ qua những môn nghệ thuật yêu thích, đặc biệt là liên quan đến âm nhạc và nhảy múa, rất có tinh thần tự giác học tập.
Nhưng khi học đến năm lớp 12, rốt cuộc cô cũng bước vào tuổi nổi loạn, tuyên bố muốn vào giới giải trí, lý do rất đơn giản, bản thân cô ưu tú như vậy nên cần phải cho mọi người nhìn thấy sự hoàn mỹ của chính mình. Nói xong lập tức bị ăn đòn.
Một cô gái đã mười bảy, mười tám tuổi còn phải chịu đòn roi, quả thật là vừa tức vừa hận, cô dự định sẽ tuyệt thực để chống đối.
Đến ngày tuyệt thực thứ ba, anh trai cô đến tìm cô nói chuyện, cô vội vàng giấu gói bánh quy mà cha mẹ lén lút nhét cho, bắt đầu khóc, khóc đến thở không ra hơi.
Hạ Dương Huyên nhìn cô khóc cạn nước mắt sau khi dùng hết một hộp giấy, nói: "Khóc lóc giỏi vậy chắc cũng kiếm cơm được."
Suốt đêm đó, anh ấy đóng gói cô đưa đến công ty của bạn học cũ của mình là Giang Nguyên, đồng thời đóng băng hết thẻ ngân hàng của cô, đè xuống bối cảnh gia đình, bắt cô làm một thực tập sinh hết sức bình thường.
Bây giờ tuy anh trai không đánh cô nữa, nhưng vẫn cắt thẻ của cô, chỉ cần người đứng đầu Tập đoàn Hạ thị động một ngón tay là có thể khiến cô không ngóc đầu nổi trong giới giải trí.
Cho nên, cô chỉ có thể tiếp tục sống trong sợ hãi, thậm chí đến lời của người hơi liên quan là Tổng giám đốc Giang Nguyên cũng không dám không nghe, trời thấy còn thương.
Mỗi lần nghĩ đến Đại ma vương này, sau lưng cô đều rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, như thể lại sắp bị đánh. Cô khịt mũi, lật mai rùa lên, cẳng chân nho nhỏ của Hạ Vô Địch chậm rãi ngoe nguẩy trong không trung.
"Hạ Vô Địch, mi lại chạy lung tung, có phải định lẻn về báo tin cho Đại ma vương không." Hạ Lâm Hạ chỉ vào nó, cảnh cáo: "Lại chạy nữa thì ta bắt đi nấu canh quy đầu* đó."
(*Canh đầu rùa, để thuần Việt thì hơi rợn, với lại cũng là một kiểu chơi chữ khi nó đồng âm với cái gì đó nên để thế này thì hay hơn.)
Nói xong, nhận ra tên món canh này có chút lạ kỳ, lắc lắc đầu, yếu ớt nằm lại sô pha, ngửa đầu nhìn bé rùa đen, một người một rùa mắt to trừng mắt nhỏ: "Hạ Vô Địch, mi bao nhiêu tuổi rồi? Đã trăm tuổi chưa? Mỗi ngày đều ở nhà ta, chắc chưa biết yêu bao giờ chứ gì? Thảm ghê chưa, rùa độc thân mấy trăm năm. Cho chút mặt mũi, phản ứng một chút xem nào."
Hạ Vô Địch: "..."
Hạ Lâm Hạ: "Ngay cả ta còn biết yêu, à không, nên gọi là làm công việc yêu đương. Đối phương là kẻ vô cùng đáng ghét, sau này mi có thấy chị ta thì phải cắn chết ngay, nghe không?"
Hạ Vô Địch: "..."
Hạ Lâm Hạ giữ đầu nó, nhẹ nhàng ấn xuống, đổi giọng giả làm Hạ Vô Địch: "Nghe rồi nghe rồi, nhất định ta sẽ cắn chết Quý Phùng Tuyết."
"Ngoan lắm." Hạ Lâm Hạ lại mỉm cười vuốt ve mai rùa.
Hạ Vô Địch: "..."
Sau một hồi tê liệt, cô mở nhạc trên loa Bluetooth, đến phòng tập nhảy một hồi, mồ hôi nhễ nhại mới đi tắm rửa. Mặc dù công việc hiện tại chủ yểu là đóng phim và tham gia gameshow, nhưng cũng không thể quên kiến thức cơ bản, bởi vì đây là đam mê của cô.
Tắm rửa xong, cô lau mái tóc đã khô một nửa, trong lúc đi ngang qua phòng khách, thấy trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình mới, cô xem vài phút, đổi kênh thì thấy chương trình tìm kiếm tài năng năm nay đã bắt đầu.
Mỗi mùa hè, chương trình tìm kiếm tài năng sẽ được phát động, người mới không ngừng xuất hiện, nhưng phần lớn chỉ như pháo hoa chớm loé vội tàn, ít ai có thể bùng cháy lâu dài. Cho đến hiện tại, chỉ có một vài người là tạo được ấn tượng sâu sắc, Hạ Lâm Hạ chính là người nổi tiếng nhất trong số đó.
Cô nhìn khắp nhà mới tìm lại được Hạ Vô Địch vượt ngục, xách nó đến hồ nước, chợt nghe thấy giọng người dẫn chương trình nói trên TV: "Xin một tràng pháo tay cho nhóm trưởng đầu tiên của chúng ta —— Tiêu Vũ Nhiên!"
Hạ Lâm Hạ sửng sốt, đi đến trước TV, nhìn Tiêu Vũ Nhiên đã lâu không gặp đang mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, lả lướt bước lên sân khấu.
Nếu nói Hạ Lâm Hạ phô trương, vậy Tiêu Vũ Nhiên chính là người hướng nội.
Lúc ấy, tuy hai người là đồng đội nhưng chủ đề không ngừng tiếp diễn. Nếu không phải Hạ Lâm Hạ đoạt vị trí C trên màn ảnh của Tiêu Vũ Nhiên thì chính là bất hoà với đồng đội, không có tinh thần đoàn kết.
Với việc Hạ Lâm Hạ không chút che giấu tính tình phách lối của mình, Tiêu Vũ Nhiên dường như trở thành kẻ yếu thế, rất dễ khơi dậy tâm lý bảo vệ của khán giả, dù thực lực của Hạ Lâm Hạ vượt xa mọi người, nhưng cư dân mạng vẫn lựa chọn một Tiêu Vũ Nhiên dịu dàng, đôn hậu vào vị trí C.
Vì thế, Hạ Lâm Hạ tỏ vẻ không phục, cô buông ra một lời tuyên cáo mạnh mẽ khi thành lập nhóm: "Một ngày nào đó, tôi muốn tất cả mọi người công nhận khả năng của Hạ Lâm Hạ tôi!"
Nhất ngôn ký xuất, anti-fan ùn ùn*.
(*Nhại theo câu "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy" nghĩa là một lời đã nói ra thì bốn con ngựa cũng khó đuổi kịp.)
Sau đó, khi nhóm thành lập được hai năm, liên tục có thông cáo, nhưng so với màn biểu diễn của họ thì rõ là khán giả càng thích xem hai người phụ nữ xé xác nhau hơn.
Quan hệ giữa Hạ Lâm Hạ với các thành viên khác trong nhóm cũng không tốt, ngay cả người cùng công ty là Phó Hiểu Toàn cũng quấn lấy Tiêu Vũ Nhiên. Nhưng trong mắt người ngoài, Hạ Lâm Hạ là gieo gió gặt bão, bị cô lập, xa lánh là đáng đời, ai bảo cô nói năng ngông cuồng, nên bị bạo lực mạng dập cho một trận.
Trong TV, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu ban giám khảo, bắt đầu tiến hành tuyển chọn sơ bộ cho các thực tập sinh.
Cô đang rảnh rỗi không có việc gì làm, chớp mắt, click mở WeChat của Quý Phùng Tuyết, gọi cho chị.
Sau ba tiếng chuông bên kia mới nghe máy, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "A lô?"
"Ể? Chị đang làm gì vậy?" Hạ Lâm Hạ hỏi.
"Có việc gì?"
"Chỉ muốn hỏi là chị có đang xem TV không?"
"Không." Quý Phùng Tuyết ngồi trên ghế treo ngoài ban công, vừa tắm xong nên mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của chị chỉ khẽ đung đưa trong gió đêm. Giữa những ngón tay thon dài của chị kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ giới*, ánh lửa lập loè. Chị mở ra một trang sách, thờ ơ nói: "Nếu không có gì thì cúp đây."
(*Loại thuốc nhỏ dài hơn so với điếu thuốc thông thường, thường có vị bạc hà.)
"Lạ lùng, chị không xem chương trình của Tiêu Vũ Nhiên sao?" Hạ Lâm Hạ tò mò hỏi.
Quý Phùng Tuyết khựng lại, gảy gảy điếu thuốc, tàn thuốc mỏng manh rơi vào chiếc chậu bên cạnh, chị lần nữa đặt điếu thuốc lên môi, mơ hồ nói: "Không, chương trình gì vậy?"
"Tìm kiếm tài năng." Hạ Lâm Hạ đưa điện thoại đến gần TV, đúng lúc nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tiêu Vũ Nhiên: "Màn biểu diễn của thí sinh số 4 không tồi, chỉ là tính cách hơi hướng ngoại, rất giống Lâm Hạ, mong bạn có thể tiếp tục cố gắng."
Cô đột nhiên cáu kỉnh: "Tôi thèm vào, cô ta nhắc đến tôi làm gì chứ!"
Khoé môi Quý Phùng Tuyết cong lên, không nói gì.
"Phiền chết người, không thể để tôi một mình xinh đẹp sao?" Hạ Lâm Hạ nhịn không được oán trách, "Đã giải tán ba năm rồi, sao cô ta cứ ám theo tôi vậy, đúng là tâm cơ, lần nào cũng muốn ké fame của tôi. Chị cứ chờ xem đi, chút nữa trên mạng lại đem tôi và cô ta ra so sánh."
Quý Phùng Tuyết bất chợt nhíu mày, suy nghĩ một lúc, cảm thấy có vẻ đúng là thế. Mấy năm nay, không ít tin tức về Tiêu Vũ Nhiên đều liên quan đến Hạ Lâm Hạ.
"Này này, Tiêu Vũ Nhiên còn nhảy mẫu cho họ nữa kìa." Hạ Lâm Hạ tường thuật trực tiếp: "Sặc, cũng chẳng ra làm sao, người thì mềm oặt một chút sức lực cũng chẳng có."
"Nếu như không có gì thì tôi cúp máy trước đây." Quý Phùng Tuyết đau đầu xoa xoa ấn đường.
"Đừng nha, đêm khuya cô đơn lạnh lẽo, gọi điện nói chuyện kích tình chút đi mà." Hạ Lâm Hạ cười xấu xa, "Thế nào, đây là chia tay với người yêu cũ, đến bạn bè cũng không làm được sao?"
"Hạ Lâm Hạ."
"Chị tỏ vẻ nguy hiểm gì chứ, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
"Không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
Thật lâu sau, Quý Phùng Tuyết mới nói: "Cô ấy không phải là người yêu cũ của tôi."
Hạ Lâm Hạ: "A."
"Cô mới là người yêu mới của tôi."
Hạ Lâm Hạ sững người, ngạc nhiên đặt di động trước mặt, quay lại bộ dạng trợn mắt há mồm của mình, gầm lên: "Cút."
Quý Phùng Tuyết cười khẽ hai tiếng, nhưng không cúp điện thoại.
Hạ Lâm Hạ nhịn không được lại hỏi: "Nếu tôi đã là người yêu mới của chị, có thể biết chị thích Tiêu Vũ Nhiên từ lúc nào không? Này? Bật mí chút được không?"
Tút tút ——
Quý Phùng Tuyết cúp máy không thương tiếc.
Điếu thuốc trên tay đã cháy hết, chị đóng sách lại, cầm lên chiếc máy tính bảng đang im ắng chiếu một bộ phim, chuyển sang chương trình sôi động.
Đã rất lâu không gặp, dường như Tiêu Vũ Nhiên vẫn không thay đổi, khi cười lên vô cùng xinh đẹp, nền nã, đối với ai cũng đều lịch sự khách sáo, dịu dàng điềm đạm, là một cô gái hiền lành.
Chị cười khổ, trong đầu hiện lên câu hỏi của Hạ Lâm Hạ, khi nào thì thích Tiêu Vũ Nhiên đây?
Đó là trước khi nhập viện, chị đang chụp ảnh ở phim trường, địa điểm là một nơi xinh đẹp vắng người, nghe nói gần đó còn có một căn biệt thự, là nơi ở của thực tập sinh đang tham gia chương trình tìm kiếm tài năng.
Hôm ấy trời nắng rất to, đến gần 40 độ, chị chụp liên tục suốt mấy giờ nhưng vẫn không đạt hiệu quả như mong muốn. Sau khi kết thúc, một mình ủ rũ trở về khách sạn, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng khó thở, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nhìn thấy một cô bé chạy tới, cõng chị lên lưng, bờ vai rất nhỏ, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của cô bé, chật vật chạy đến chỗ đông người. Khi ý thức trở nên hỗn độn, chị yếu ớt nói lời cảm ơn với cô bé, cô bé dừng lại, quay đầu nhìn chị, nhưng chị lại lần nữa ngất đi.
Lúc tỉnh lại, chị đang tựa vào cửa sổ xe bảo mẫu của mình, rốt cục có chút sức lực, hé mắt, thấy một bóng dáng cao gầy mặc bộ đồ huấn luyện đang rời đi, sau lưng là một con số, 18.
Bác sĩ nói chị bị say nắng, cộng với mệt mỏi quá độ và thiếu máu, tốt nhất nên nằm viện vài ngày, nghỉ ngơi thật tốt.
Khi tỉnh lại, chị muốn hỏi người đại diện thiếu nữ Lôi Phong* kia là ai, dư quang thoáng thấy mấy cô gái đang nhảy múa trên TV, trang phục rất quen mắt, trên eo ai cũng có một con số.
(*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, kiểu hình tượng anh hùng hi sinh vì nước.)
Chị nhìn chăm chú vào TV, một phút sau, rốt cuộc trên màn ảnh cũng xuất hiện tên của người mang số 18, Tiêu Vũ Nhiên.
Chị khẽ mỉm cười.
Hạ Lâm Hạ số 19 theo sát sau đó đã làm nổ tung toàn trường, nhận được sự hưởng ứng cuồng nhiệt của khán giả.
Chỉ là, trong mắt lẫn trong lòng Quý Phùng Tuyết đều tràn ngập số 18 vừa mới loé qua kia.
Những ngày nằm viện, chị xem đi xem lại những phân đoạn của Tiêu Vũ Nhiên, thậm chí đích thân phát Weibo đánh call* cho Tiêu Vũ Nhiên, tất cả mọi người biết chị là fan của cô ấy.
(*Những hành động công khai thể hiện sự ủng hộ đối với thần tượng của mình.)
Sau khi xuất viện, chị đến căn cứ huấn luyện tham ban, tất cả thực tập sinh đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ có Hạ Lâm Hạ ngồi rất xa, phóng qua một ánh mắt xem thường.
Sau khi quen biết Tiêu Vũ Nhiên, hai người qua lại rất thân mật, vào ngày ra mắt nhóm nhạc, chị âm thầm tỏ tình.
Nhưng Tiêu Vũ Nhiên lại là gái thẳng, cô ấy nước mắt lưng tròng từ chối chị, lại sợ chị tổn thương, khóc như hoa lê trong mưa, thế này làm sao chị đành lòng từ bỏ.
Vì thế, hai người tiếp tục duy trì quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu, chị tìm tài nguyên cho Tiêu Vũ Nhiên, tặng quà cáp, dùng hết tâm hết sức lo lắng, đối phương cũng sẽ tặng quà đáp lễ, còn ôm ấp làm nũng với chị, nhưng hai người chưa từng vượt qua Lôi Trì* một bước.
(*Lôi Trì là tên con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ '足下无过雷池一步'không dám vượt qua Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.)
Tiếc thay, kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Vũ Nhiên không khả quan, dù giới thiệu cho cô ấy tài nguyên đạo diễn tốt thế nào cũng không tận dụng được cơ hội, doanh thu phòng vé quá thấp cũng ảnh hưởng đến ấn tượng của giới đạo diễn đối với chị.
Càng về sau, tác phẩm của chị ngày càng ít, bản thân chị cũng muốn rời khỏi giới giải trí. Chị muốn ở bên Tiêu Vũ Nhiên, chăm sóc đối phương thật tốt, chỉ là vào năm trước, đột nhiên Tiêu Vũ Nhiên nói cô ấy đang yêu, đối phương là một người đàn ông, còn là phú nhị đại nổi tiếng trong giới.
Quý Phùng Tuyết còn có thể làm gì, vốn ngay từ đầu đã biết cô ấy thích đàn ông.
Sau nửa năm sa sút tinh thần, người đại diện kéo chị ra khỏi nhà và nói rằng sẽ ký hợp đồng với công ty mới cho chị, để chị bắt đầu một cuộc sống mới.
Trên TV vang lên tiếng hát ca vui vẻ, chị nhìn vào những người mới trẻ trung năng động, trên gương mặt cô gái nào cũng lộ ra vẻ non nớt và đầy chờ mong, chị cũng từng nhìn thấy một gương mặt tương tự, nhưng sau này đã không còn thấy nhiều nữa.
Chị thoáng nhìn ai đó trên hàng ghế giám khảo, tắt video.
Lúc này, di động lại vang lên, chị bất đắc dĩ nghe máy, sau đó liền nghe thấy một tràng cười hết sức nham nhở.
Hạ Lâm Hạ: "Tôi vừa đăng Weibo, với tư cách là bên B trong hợp đồng với tôi*, chị mau bấm "Like" đi! Ngay! Lập tức!"
(*Ý nói Tiểu Tuyết là đối tác trong hợp đồng tình yêu.)
Quý Phùng Tuyết mở Weibo, liền thấy cô vừa chia sẻ bài đăng của một tài khoản tiếp thị.
Hạ Lâm Hạ V: Tất nhiên là cô ấy vui rồi, tôi và cục cưng đang cùng xem tiết mục của cô ấy đây! Nếu không tin, các người cứ hỏi cô ấy đi @ Tiêu Vũ Nhiên // Bái Ca V: Trong chương trình đêm nay, Tiêu Vũ Nhiên có nhắc tới đồng đội cũ Hạ Lâm Hạ, nhưng Hạ Lâm Hạ lại đang hẹn hò với bạn thân của cô ấy là cô Quý, không biết Tiêu Vũ Nhiên đang có tâm trạng thế nào nhỉ?【Buồn cười】
Quý Phùng Tuyết: "..."
Hạ Lâm Hạ thúc giục: "Nhanh lên, chị không Like là tôi mất mặt lắm đấy, hơn nữa rõ là chúng ta đang xem cùng nhau còn gì, chỉ là địa điểm không giống nhau thôi."
"Cô làm như vậy có ích lợi gì không?" Quý Phùng Tuyết hỏi.
"Tôi cảm thấy vui." Hạ Lâm Hạ đúng lý hợp tình nói: "Vừa mới có mấy tài khoản marketing chửi tôi, đào lại scandal của tôi! Đều là lỗi của Tiêu Vũ Nhiên, khi không nhắc đến tôi làm gì, đường chia hai ngả có gì không tốt? Ai lo phận nấy sống bình yên vui vẻ không được sao?"
Quý Phùng Tuyết ngẩn ra vài giây, bất đắc dĩ bấm "Like" cho bài đăng này.
Sau khi chương trình kết thúc, Tiêu Vũ Nhiên để lại một bình luận.
Tiêu Vũ Nhiên V: Cảm ơn, thật sự rất vui, yêu mọi người【 Trái tim 】
Hạ Lâm Hạ cười lăn cười bò dưới đất, tưởng tượng đến biểu cảm khi bình luận của Tiêu Vũ Nhiên, cô liền nhịn không được cười đến kêu cạc cạc.
Quý Phùng Tuyết nằm trên giường, tiếp tục đọc sách chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến, di động run lên mười mấy lần, đều là tin nhắn thoại.
Sau khi click mở, chị đặt sang một bên.
Sau đó, trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng vịt kêu.
Hạ Lâm Hạ: "Ha cạc cạc cạc ca."
Hạ Lâm Hạ: "Cười chết tôi rồi cạc cạc cạc cạc cạc."
Hạ Lâm Hạ: "Cạc cạc cạc ca ha cạc cạc cạc cạc cạc cạc ca..."
Quý Phùng Tuyết: "..."
Quý Phùng Tuyết: "Phốc."
Dù rằng chị không muốn có bất kỳ phản ứng gì, nhưng tiếng cười luôn có sức cuốn hút, đặc biệt là giọng cười đầy ma tính thế này... Vì thế, sau khi cô Quý nghe đi nghe lại mấy lần, thêm một lần mất ngủ.
Ảnh hậu luôn điềm tĩnh và tự chủ bỗng cười cạc cạc đầy phóng túng trong phòng.