Hạ Miên không giỏi phán đoán lòng người, nhưng sớm biết ả súc sinh này lòng dạ đen tối, cứ nghĩ mọi thứ theo hướng tồi nhất là được, hai người này khẳng định muốn đối phó cô.
Cô cũng không phản ứng Hoàng Hiểu Quyên, mang Tiểu Phong vào nhà vệ sinh rửa mặt, lơ đãng nhìn thấy đầu tóc đỏ chóe trong gương, hai mắt đau đau, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải xử lý mái tóc này! Cô còn muốn làm tiểu tiên nữ nha.
Rửa mặt xong, Hạ Miên đến chỗ tủ lạnh.
Hoàng Hiểu Quyên coi hai người như tàng hình bỗng lên tiếng, “Cô muốn làm gì?”
Hạ Miên lấy bốn quả trứng gà cuối cùng ra, “Nấu cơm, muốn quản sao?”
Hoàng Hiểu Quyên thấy cô còn dám lấy nhiều trứng gà như vậy, tức khắc cười lạnh, “Đương nhiên là quản! Cô để lại cho tôi.”
“Không phải mày muốn kiện sao?” Hoàng Hiểu Quyên dứt khoát đứng dậy đoạt lấy, “Có bản lĩnh thì đừng ăn cơm nhà tao!”
Hạ Miên trực tiếp dơ chân lên, Hoàng Hiểu Quyên phản xạ có điều kiện dừng lại, cả giận, “Còn dám đánh?”
“Vì sao không dám?” Hạ Miên nâng nâng cằm, “Muốn thử không?”
Hoàng Hiểu Quyên đương nhiên không dám, Hạ Miên không kiên nhẫn vòng qua cô ta đi tới phòng bếp, “Tôi kiện cô vì tội ngược đãi trẻ con, liên quan cái vẹo gì đến chuyện ăn cơm?”
“Hơn nữa, phòng này là dùng tiền bồi thường của chị tôi mua, có phải nhà của mấy người không còn chưa chắc.”
Hoàng Hiểu Quyên lại nghe cô nhắc tới chuyện này, giọng nói cao vút lên quãng tám, “Tiền là mượn từ nhà mẹ tôi, không dính dáng gì đến phí bồi thường của chị cô, đừng có nghĩ lung tung!”
Cô ta thế mà bôi đen sang Hạ Miên, “Cô nói như vậy, không phải muốn chiếm nhà anh chị chứ? Tuổi còn nhỏ mà đã tâm tư bất chính, hai ngày nữa tôi đưa cô về!”
“Tùy.” Mắt Hạ Miên trợn trắng, lúc đi qua bàn ăn nhìn thấy một hộp sữa bò còn thừa một nửa, trực tiếp cầm vào phòng bếp.
“Đó là của Hiên Hiên!” Hoàng Hiểu Quyên cả giận, “Cô muốn bị đuổi đi bây giờ phải không?”
Hạ Miên đặt trứng gà và sữa bò lên thớt, nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Hoàng Hiểu Quyên, cười nói, “Cái này phải hỏi cô chứ, nếu để tôi ở đây an ổn đi học, tôi sẽ không kiện cô tội ngược đãi nữa.”
“Nhưng nếu cô lập tức đuổi tôi đi, dù sao tôi cũng học không được, tiết kiệm tiền học phí mời luật sư vậy, đến lúc đó không chỉ chuyện ngược đãi thôi đâu, tội mưu sát vẫn rành rành ra đấy.”
Hạ Miên ỷ vào Hoàng Hiểu Quyên không hiểu, ngữ điệu nhẹ nhàng lừa dối, “Điều tra lại cái chết bốn năm trước đúng là không dễ dàng, nhưng cô và Trương Khải Minh là nghi phạm, tra án bao lâu, các người phải ngồi tù bấy lâu……”
“Mấy chuyện tôi nói hôm qua, tự cô biết là thật hay giả, có lẽ người thường không rảnh mà hỏi, nhưng cảnh sát lại nghiêm túc điều tra nha, đến lúc đó cho dù có ra khỏi nhà lao, dĩ dãng dơ dấy dễ gì giấu giếm của mấy người sẽ bại lộ thôi.”
“Bao gồm tình huống Hoàng gia, đến lúc đó muốn giả ngu cũng không được.”
Sắc mặt Hoàng Hiểu Quyên biến đổi, nháy mắt phảng phất như Hạ Miên đã đâm thủng kế hoạch của cô ta.
Hạ Miên nhìn gương mặt khó coi kia, đã biết mình nắm được thóp, không ngờ Hoàng Hiểu Quyên lại để ý gia cảnh nhà mình như vậy.
Vẻ mặt cô thật nghiêm túc, “Cho nên, muốn đuổi tôi nữa không?”
Hoàng Hiểu Quyên cắn răng, rốt cuộc nghĩ ra gì đó, “Cô kiện tôi, tôi cũng kiện cô, hành vi ẩu đả hôm qua đã cấu thành vết thương nhẹ, trẻ vị thành niên không phải ngồi tù, nhưng cũng vào Trung Tâm Cải Tạo!”
Hạ Miên cười nhạo, “Hôm qua cảnh sát cho cô đi nghiệm thương hả? Vết thương của cô bây giờ là do Trương Khải Minh đánh mới đúng chứ? Hôm qua kêu thảm như vậy, mọi người đều nghe thấy, đừng có bôi nhọ người tốt.”
Hoàng Hiểu Quyên tức đến siết chặt nắm tay, một lúc lâu không tìm được chuyện gì có thể uy hiếp Hạ Miên, đành oán hận túm Hiên Hiên về phòng.
Bên tai thanh tĩnh, Hạ Miên chuyên tâm nấu cơm.
Cô nhào bột mì, sữa bò, trứng gà lại với nhau, tính làm cho Tiểu Phong món trứng cuộn sữa tươi, một lát sau mùi thơm nồng đậm đã tỏa ra, Tiểu Phong nhịn không được nuốt nước miếng, bụng nhỏ sôi ục ục.
Hạ Miên cẩn thận gắp một miếng đưa tới tay cậu, “Cẩn thận nóng, ăn xong miếng này, những phần còn lại có thể ăn rồi.”
Thời điểm Tiểu Phong muốn ăn, cửa phòng ngủ đột nhiên mở tung, thì ra là vì mùi thơm truyền đến, Hiên Hiên ngửi thấy mới lại đây, thằng nhóc không cẩn thận như Tiểu Phong, lại có thói quen bắt nạt, trực tiếp tới đoạt, “Con hoang, của tao!”
Hạ Miên ngăn tay nó lại, nhìn Hoàng Hiểu Quyên đứng ở cửa phòng, “Chị tính mặc kệ con của mình?”
“Cô dám đánh nó?” Hoàng Hiểu Quyên nhướng mày.
Lúc nãy cãi không thắng, Hoàng Hiểu Quyên về phòng ngủ càng nghĩ càng nín thở, cân nhắc mất nửa ngày, không phải Hạ Miên thích nháo sao? Vậy để cô nháo thật lớn!
Sợ hiệu quả không đủ, cô ta trực tiếp mang món trứng cuộn Hạ Miên vừa làm xong cho Hiên Hiên, “Sữa bò vốn dĩ là của Hiên Hiên, trứng gà cũng của nhà chúng ta, cô đừng hòng ăn!”
Nói xong trực tiếp mở cửa nhà, vách tường căn bản không ngăn được ồn ào bên ngoài, lúc này lại là thời gian cao điểm mọi người đi tới đi lui, Hoàng Hiểu Quyên cao giọng nói, “Có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Bắt nạt trẻ con làm gì?!”
Mắt Hạ Miên trợn trắng, cô lúc này đói đến nỗi ngực dán vào lưng, không có tinh lực cãi nhau, dứt khoát bế Tiểu Phong lên, lập tức đi ra ngoài.
Hoàng Hiểu Quyên sửng sốt, đối với Hạ Miên nhẫn nại có chút sờ không được đầu óc, thẳng đến khi thấy cô gõ cửa nhà đối diện, còn tưởng muốn cáo trạng, Hoàng Hiểu Quyên lấy giọng, tính khóc lóc kể lể một phen.
Nhưng mà Hạ Miên lại bày ra biểu tình đắc dĩ với bác Lưu, “Bác Lưu, cháu nhớ Tráng Tráng nhà mình vẫn uống sữa phải không ạ?”
“Có nha, làm sao vậy?”
Hạ Miên nói, “Vậy cho cháu vay một hộp sữa của Tráng Tráng, với hai quả trứng gà, chốc nữa cháu ra ngoài mua sẽ trả bác sau.” Nói tới đây cô đau lòng sờ sờ đầu Tiểu Phong, “Hôm qua bác sĩ nói thằng bé thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tốt nhất phải ăn nhiều trứng gà sữa bò để bồi bổ.”
Bác Lưu thăm dò, nhìn Hiên Hiên đối diện đang ăn gì đó, mà bụng Tiểu Phong lúc này kêu ục ục không ngừng.
Tức khắc giận đến không nhịn được, lớn tiếng nói với Trương gia, “Tiểu Hoàng, cô còn muốn chấp mê bất ngộ đến khi nào? Hôm qua người của hội phụ nữ còn tới hỏi, Tiểu Trương nhà cô có được đánh giá xuất sắc không đấy?”
Hoàng Hiểu Quyên không ngờ đấu đá lung tung với Hạ Miên lại ăn thảm, một bụng kế sách đều không dùng được, tức khắc mộng bức.
Bác Lưu thấy bộ dáng oán hận nhìn Hạ Miên của cô ta, tức lớn, “Tiểu Phong đang thiếu dinh dưỡng, cô lại không cho thằng bé ăn cơm? Không dám đánh, nên để đứa nhỏ chết đói phải không?”
“Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài” chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong đọc giả hãy lên trang chính chủ đọc để được đọc chap mới sớm nhất.
Trải qua chuyện hôm qua, lầu trên lầu dưới đều rất quan tâm Tiểu Phong, bác Lưu vừa lớn giọng, ngoài mấy người vội vã đi làm, không ít quần chúng nhô đầu ra xem, Mễ lão sư đỡ thang lầu đi lên, “Đây là thế nào?”
Hạ Miên còn chưa kịp nói, bác Lưu đã đáp, “Tiểu Phong đói bụng, Hạ Miên tới chỗ tôi vay sữa với trứng gà, mà người đối diện kia lại ăn đến căng bụng.”
Hoàng Hiểu Quyên phản ứng lại, vội vàng nói, “Cháu đâu cấm họ ăn, là cô ta cố ý làm cháu khó coi! Sáng sớm cố tình kiếm chuyện, muốn để hàng xóm láng giềng trị cháu.”
Mọi người vừa nghe, có chút chần chờ.
Hạ Miên cười lạnh, “Chị để bọn tôi ăn? Vậy mang đồ ăn ra đây! Có thể lấy ra một chén cháo thì tôi nhận mình cố ý!”
Hoàng Hiểu Quyên đương nhiên không kiếm ra được, hôm qua cô ta tính thu thập Hạ Miên, cho nên hôm nay một ngụm cơm sớm đã không chừa.
Còn có Hiên Hiên trợ công, tuy rằng không hiểu đạo lý, nhưng biết căn cứ vào thái độ của người lớn, lúc này từ sau lưng mẹ chui ra, cầm trứng cuộn thơm nức, đắc ý nhìn Tiểu Phong, “Đều là của con, con hoang không có!”
Ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Hiểu Quyên tràn ngập trào phúng cùng chán ghét, một đứa bé ở lầu năm trực tiếp đưa quả trứng luộc của mình cho Tiểu Phong, “Em trai mau ăn đi, mẹ chị nói trẻ con không thể bị đói.”
Tiểu Phong nhìn Hạ Miên một cái, Hạ Miên dạy cậu, “Cảm ơn chị đi nha!”
Tiểu Phong mềm mềm nói, “Cảm ơn chị.”
Hôm nay cậu sửa soạn sạch sẽ, cực kỳ chọc người yêu thích.
Lúc này đúng là đói lả, tuy trứng không có mấy hương vị, nhưng cũng đủ làm cậu nuốt nước miếng.
Một đám người nhìn đến đau lòng, không khách khí mắng, “Tiểu Hoàng cô không cần mặt mũi nữa sao? Không cho đứa trẻ ăn thì thôi đi, còn vu hãm Tiểu Hạ, đúng việc gì cũng làm được.”
“Ai dô, trước kia tôi còn cảm thấy cô ta biết ăn nói, hiện tại mới biết được, giỏi nhất là việc đổi trắng thay đen.”
Lý Tân Mai - con dâu của bác Lưu nói với Hạ Miên, “Nhà chị còn chưa ăn sáng, cứ để Tiểu Phong ăn với Tráng Tráng đi, đừng để trẻ con chịu đói.”
Cô ấy vừa dứt lời, bụng Hạ Miên cũng reo lên ục ục, tức khắc xấu hổ gãi đầu, đẩy Tiểu Phong, “Đi đi, ăn sáng với anh Tráng Tráng, chốc nữa dì nhỏ tìm con.”
Bã Lưu lại cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này thật chiếu cố thằng nhỏ, lấy đức hạnh của Hoàng Hiểu Quyên, không biết đã đối xử với cô như thế nào, “Cháu cũng cùng ăn đi, ăn cơm trước, chuyện khác sau lại nói!”
“Ai, không phải tôi nói gở.” Chị Vương thăm dò nhìn Hoàng Hiểu Quyên, “Cô cũng có con, làm như vậy không sợ báo ứng sao!”
“Nhất định sẽ gặp báo ứng, đấy xem Hiên Hiên còn nhỏ mà bị dạy hư rồi kìa? Về sau tôi không dám để con mình lại gần Hiên Hiên nhà cô ta đâu.”
Hoàng Hiểu Quyên nghe được lời này thật sốt ruột, bác Lưu ở xa xa chỉ cô ta, “Chốc nữa tôi phải tìm chủ nhiệm của cô, tôi không tin trên đời này không có ai trị được!”. Chương mới nhất tại ~ TRÙMtruy ện.or g ~
“Đừng, thật sự không phải không đâu”, đầu óc Hoàng Hiểu Quyên sốt ruột đến nghĩ chậm, “Cô ta nấu cơm dùng đến bốn quả trứng gà, còn muốn uống sữa của Hiên Hiên, vì thế cháu mới nói hai câu……”
“Ồ, sữa của Hiên Hiên sao, quả nhiên trước nay cô không coi Tiểu Phong là người, sữa trong nhà Tiểu Phong không thể chạm vào?”
“Bốn quả thì sao? Các người ăn phí bồi thường bốn năm vạn của người ta còn không bằng mấy quả trứng gà hả?”
Nghe có người nhắc đến phí bồi thường, Hoàng Hiểu Quyên lập tức biện giải, “Tôi đã nói tiền là mượn từ nhà mẹ đẻ! Căn bản không có phí bồi thường! Tất cả là nha đầu này nói bậy, vì sao các người tin lưu manh lại không tin tôi?!”
Hạ Miên cao giọng mở miệng, “Hôm nay cháu xin cảm ơn các bác các dì, nhưng mà mọi người đừng nói chị ấy nữa, xin hãy nghe cháu một câu.”
Cô mở miệng, mọi người liền an tĩnh.
“Hiện giờ cháu không muốn so đo, hôm qua anh rể cũng nói cháu còn phải đi học, nếu đi học thì không có cách nào chiếu cố Tiểu Phong, bây giờ mà chọc giận chị ta, cuối cùng vẫn là Tiểu Phong nhận xui xẻo.”
Nói tới đây, cô thở dài một tiếng, “Anh rể nói phải bỏ tiền tìm quan hệ vào Nhất trung, Nhất trung Hoa Cương cách đây khá gần, tiện cho việc học ngoại trú, đến lúc đó mỗi ngày cháu có thể về chăm sóc Tiểu Phong, rồi kêu cháu đừng nháo với Hoàng Hiểu Quyên nữa, cho nên cháu cũng không tính tiếp tục kiện cáo.”
Ta nói người già thành tinh, bác Lưu cùng Mễ lão sư nghe đã rõ, rõ ràng là vừa cưỡng bức lại mê hoặc, muốn lừa gạt đứa trẻ Hạ Miên này.
Đứng trên lập trường Trương Khải Minh, nếu hắn không muốn ly hôn với Hoàng Hiểu Quyên, làm như vậy đương nhiên không có gì đáng trách, chỉ là nghe qua vẫn khiến trái tim băng giá, hắn hiển nhiên không muốn truy cứu chuyện Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi Tiểu Phong.
Bác Lưu mắng, “Phi, hôm qua Trương Khải Minh giáo huấn cô chưa đủ hả, hôm nay đã chứng nào tật nấy, đúng là không biết sợ!”
“Dù sao cũng chỉ là tình nhân vợ hai,” có người đàn ông nói vui, “Còn coi Trương Khải Minh là người tốt, không ngờ xử lý lại chẳng rõ ràng.”
Mắt thấy đề tài lại hướng về Trương Khải Minh, Hoàng Hiểu Quyên không khỏi bối rối, cô ta có thể bị mắng, nhưng thanh danh Trương Khải Minh không thể hủy.
Quả nhiên có người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, “Đứa nhỏ Hạ Miên này thật ngốc, đó chỉ là anh rể dỗ dành thôi, cháu không kiện họ, chỉ sợ bọn họ càng manh động hơn, đừng để hai người lòng dạ hiểm độc đó lừa……”
Hoàng Hiểu Quyên trộm thấy Hạ Miên cong khóe môi, không khỏi căm tức, rõ ràng Hạ Miên không thể kiện cáo cô ta, hiện tại nói như vậy, biến thành cô ta uy hiếp Hạ Miên không cho kiện!
Đúng là đổi trắng thay đen!