Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 30: Chương 30






Hạ Miên mắng cực kỳ không khách khí.

Sắc mặt mấy người đều biến đổi, Hạ Lệ tức đến thét chói tai, "Hạ Miên em có ý gì?! Chị có lòng muốn giúp đỡ, em còn mở miệng ra mắng hả?"

"Cút cái ý tốt của chị đi!" Hạ Miên giận dữ, "Coi người ta là đứa ngốc, tưởng tôi không biết tâm tư nhà mấy người à!"

Hạ Miên nhấc chân đi đến cửa sổ, Tiểu Phong đứng bên cạnh hình như nhận ra gì đó, chân ngắn tự giác chạy đến một góc an toàn, không có ý tứ sợ hãi.

Hạ Miên cầm lấy cái chổi lông gà, chỉ vào chú hai nói, "Hạ Thừa Diệu! Tôi nể tình hôm qua chú tận tâm vì chị nên mới cho chú hai phần sắc mặt tốt, đừng có để tôi không nể mặt."

"Còn dám đánh chủ ý linh tinh nữa, cẩn thận tôi lấy lại bốn gian phòng kia!"

Chú hai tức khắc tức điên, "Bốn gian phòng đó là tao mua, mày dựa vào cái gì đòi lại?"

"Ông mua?" Hạ Miên tức cười, "Ba tôi bệnh nặng phải bán phòng, người ta tới thì ông phá, hại không ai dám đến, cuối cùng cuộc phẫu thuật của ba tôi cần tiền gấp, không thể không hạ giá bán cho ông, ông còn không biết xấu hổ kêu mình mua à?"

Loại thích chiếm tiện nghi như chú hai đương nhiên sẽ không nhận.

Hạ Miên cũng không muốn phí miệng lưỡi với ông ta, chỉ nói, "Hôm nay tôi đã nói rõ! Chỉ cần nhà nào có thể chèn ép ông ta, hai gian phòng cuối cùng này sẽ được tặng không cho người đó!"

Sắc mặt chú hai đại biến, "Mày điên rồi hả?! Viện này đến vài lận ngàn đấy!"

"Tôi điên hay không điên liên quan gì tới ông." Hạ Miên nói, "Mấy ngàn thì sao chứ? Chỉ cần có thể không gặp lại một nhà vô sỉ vô lại mấy người, tôi sẽ rất vui vẻ!"

"Ông rất thích khiến người khác sống không yên mà nhỉ? Tôi cũng có rất nhiều cách làm ông sống không yên!"

Chú hai cả giận, "Đứa nhỏ này sao cháu không nói lý thế hả?"

Phỏng chừng như thật sự sợ chọc giận Hạ Miên, rốt cuộc sau khi cô từ thành phố về, luôn nói là làm, bộ dáng mạnh mẽ dứt khoát hơn nhiều.

Ông ta hòa hoãn khuyên bảo, "Lệ Lệ cũng chỉ có ý tốt muốn giúp cháu mà thôi."

"Hiện giờ đi học rất vô dụng, cháu nhìn ông chủ Đại mà xem, có sinh viên sinh viếc gì đâu? Ngược lại đám sinh viên còn phải đi làm công cho ông ta."

"Giống như cháu vậy, học nhiều cũng không tốt, bây giờ không ra đợi làm công kiếm tiền gặp gỡ nhiều ông chủ, chờ tới lúc cháu lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể gả cho một người trong huyện, mỗi ngày mắm muối củi gạo, sao có thể bằng chị Lệ Lệ được, bây giờ đã đeo vàng đeo bạc."

Hạ Lệ đắc ý nâng ngực, "Chính xác! Em muốn học đại học, nhưng còn kết hôn sinh con thì sao?"

"Cô cảm thấy đi học không tốt?" Hạ Miên cười lạnh, "Tôi thấy chưa chắc đâu, nhưng mà cô không học vào, cũng đừng lôi kéo người khác nhảy vào đống rác."

Cô lướt qua Vương Đào cùng vị Chí Cương kia, trào phúng nói, "A, còn nhặt phải đám đàn ông rác nữa cơ."

Sắc mặt Vương Đào cùng Chí Cương thực khó coi, Vương Đào trầm giọng nói, "Hạ Miên, cô có ý gì?"

"Tôi nói các người là rác, nghe không hiểu? Hay là tôi phát âm sai?" Hạ Miên cười nhạo một tiếng, nói với chú hai cùng Hạ Lệ, "Không phải hỏi tôi đi học có lợi ích gì sao?"

Hạ Miên vẫy vẫy chổi lông gà, chỉ thẳng vào mũi bọn họ, "Vậy để tôu nói cho mấy người biết, đi học ít nhất còn có kiến thức, không bị đám đàn ông tùy tiện lừa một câu là xum xoe."

"Còn cái dây xích này." Hạ Miên dùng cán chổi nâng vòng cổ Hạ Lệ lên, "Chưa nói đây có phải vàng 24k không, làm một công trình được mười mấy vạn, mới mua cho cô được cái dây xích thì đắc ý nỗi gì?"

"Chẳng khác nào có một trăm cho cô 5 đồng, tống cổ ăn mày!"

"Nhưng mà không trách cô được, vì đằng nào bản thân cô cũng rẻ mạt như vậy."

"Tiếp nữa," Hạ Miên chỉ Vương Đào cười lạnh, "Các người làm công trình gì ở đâu? Tên hạng mục là gì? Tìm đơn vị chính phủ nào, biết được bao nhiêu quản lý?"

Vương Đào cùng Chí Cương hiển nhiên không phải người có lòng dạ, lúc này nghe Hạ Miên hỏi, một câu cũng không đáp được.

"Cho nên, các người cũng chỉ có thể lừa được loại không có kiến thức văn hóa như Hạ Lệ thôi." Hạ Miên nói, "Ai mà chả biết làm công trình bây giờ, khó được đầu tư nhiều, đại điện chính phủ có thể để mấy người ăn mười mấy vạn chắc?"

"Cuối cùng cũng chỉ có cái hạng mục nhỏ, đi làm cu li, tưởng mình khoe ra ô tô các kiểu là có thể mũi heo cắm hành chắc, mơ hả?"

Vương Chí Cương tức đến nỗi muốn phản bác, Hạ Miên đã đật chổi lông gà một tiếng, trên mặt tràn đầy chán ghét, "Còn nữa, nhìn tuổi chắc cũng phải có tới mười cô tiểu tam rồi? Dám nói mình chưa kết hôn?"

Cô cũng không đợi đối phương nói chuyện, đáp thẳng: "Nếu 30 tuổi chưa kết hôn -- thì chính là mặt tiền không tốt, ngày trước không phải người khuyết tật thì cũng nghèo hèn, tôi thấy anh chắc thuộc vế đầu tiên, rốt cuộc nghèo cũng chỉ là hiện thực, người mà lành lặn đã không ảnh hưởng đến việc kết hôn rồi."

"Nếu kết hôn, chắc sẽ cảm thấy có chút tiền bẩn liền muốn học người ta chơi đùa bao nuôi gái trẻ nhỉ -- loại người có tí tiền mà tiêu hoang như thế này, tốt không học xấu cứ theo, sau này sẽ có đủ bộ dáng ăn nhậu chơi gái cờ bạc thôi."

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"

"Còn nữa, Hạ Lệ vẫn chưa 18," Hạ Miên chỉ Vương Đào một bên, "Tốt nhất anh đừng có làm ra chuyện gì, nếu không sẽ bị kết tội dụ gian vị thành niên -- chỉ cần báo cảnh sát, ngồi tù ba năm đấy."

Hạ Miên liếc qua chú hai đơ mình, "Cái này có thể phải đưa tiền bồi thường, tầm khoảng mấy ngàn."

Hai mắt chú hai theo bản năng phát sáng, mà sắc mặt Hạ Lệ đại biến, "Ba, con cùng anh Đào rất lành mạnh!"

"Vậy cũng không thay đổi được hành vi dụ dỗ vị trẻ thành niên đâu." Hạ Miên nhìn mặt Vương Đào thâm như gan heo, cười lạnh, "Đó, tôi đã nói rồi, một đứa không ai cần, học không giỏi và một tên tội phạm dụ dỗ, thằng nào mà không phải rác rưởi? Chẳng nhẽ tôi nói sai?"

Sau đó cô khinh thường nhìn Hạ Lệ, "Cho nên, cô rốt cuộc đắc ý cái gì?"

Hạ Lệ xấu hổ không nói lên lời, Hạ Miên chỉ chỉ cửa, "Còn không cút!"

Mắt thấy đắc tội hai đại kim chủ, chú hai cả giận, "Miên Miên, sao cháu lại nói như vậy......"

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nữ thô bạo truyền đến, "Hạ Thừa Diệu, tên khốn chó má súc sinh này!!"

Hạ Miên hơi sửng sốt, chỉ thấy Hạ Văn Nguyệt trực tiếp vọt vào, không nói hai lời trực tiếp lên đánh ông ta, "Ông hại tôi còn chưa đủ, bây giờ còn dám lừa Miên Miên?! Hôm nay tôi phải đánh chết ông!"

Mặt chú hai trắng bệch kêu một tiếng, vội vàng né tránh, "Văn Nguyệt! Văn Nguyệt!"

"Ông còn mặt mũi gọi tôi?" Hạ Văn Nguyệt giơ tay kéo tóc chú hai, vừa dứt vừa cào, tức không hề nhẹ, "Con ruột mình ông còn lừa tôi cũng mặc kệ, nhưng nếu dám đánh chủ ý lên người Miên Miên, tôi sẽ giết ông!"

"Không có!" Chú hai vội vàng biện giải, "Tôi chỉ muốn tốt cho nó!"

"Vất cái tốt của ông đi!" Hạ Văn Nguyệt cho ông ta một tát, "Tưởng tôi không biết trong lòng ông muốn gì sao?"

"Ông chính là tên súc sinh chỉ biết nghĩ cho bản thân!" Hạ Văn Nguyệt một bên đánh, một bên đỏ mắt nói, "Ông còn dám làm chuyện giống tôi với Miên Miên nữa, xem hôm nay tôi có lột da ông hay không!"

Bác cả bị Cường Cường kéo đến đây vừa vặn nghe được lời này, nhìn Vương Đào cùng Vương Chí Cường đứng cạnh Hạ Lệ, rất rõ ràng.

Bác cả luôn ổn trọng lúc này cũng cầm một cây chổi bên cạnh xông lên đập chú hai, "Mày cái thằng súc sinh, mày còn dám làm chuyện đó hả?!"

Bác gái đứng một bên lau nước mắt nói, "Thừa Diệu, chú còn lương tâm không thế? Văn Nguyệt mười sáu tuổi đã bị chú bán, những ngày tháng đó chú không nhìn thấy sao? Bây giờ lại tái diễn là thế nào."

Anh em đánh chú hai hỗn loạn, ông ta cũng không yếu thế lập tức kêu oan, "Không phải, Vương Chí Cường thật sự là ông chủ, rất có tiền, tôi không hề hại Miên Miên!"

"Có tiền này! Có tiền này!" Hạ Văn Nguyệt đoạt lấy cái chổi lông gà từ Hạ Miên đang ngây ngốc, đập thẳng xuống người chú hai, "Ngoài tiền ra ông còn biết cái gì nữa không hả? Năm tôi mười sáu tuổi không phải cũng bị ông bán đi lấy lễ hỏi sao, lúc ấy ông chả bảo Mao gia có tiền là gì?!"

"Có biết tôi sống ở Mao gia thế nào không?" Hạ Văn Nguyệt rơi nước mắt, đương nhiên cũng không ảnh hưởng tới việc cô ấy đánh người.

Thím hai nghe thấy động tĩnh ma chóng đuổi lại đây, vội vàng tiến lên kéo chồng, "Này này các người làm gì thế hả, sao lại đánh nhau rồi?"

Nhưng mà mụ mới tiến lên, đã bị một chổi của Hạ Văn Nguyệt đánh tới tấp, "Bà còn dám qua đây, tôi biết chuyện này chắc chắn không thiêu phần của bà! Dám hại con cháu Hạ gia, hôm nay tôi phải đánh chết!"

Mặt thím hai tê rần, đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu gào khóc, Hạ Văn Nguyệt thấy thế liền cầm lấy thanh gỗ chống cửa sổ đâm tới chỗ mụ ta, "Lâm Mai Hoa! Tôi đã nói rồi, đừng có chọc tới tôi, tôi từng chết một lần sẽ không biết sợ là gì đâu! "

"Ngày nào đó tôi không muốn sống nữa, nhất định sẽ kéo nhà các người xuống địa ngục!" Hạ Văn Nguyệt gần như điên cuồng.

Thím hai cũng không dám chơi xấu, giống như sợ đái ra quần bò đi.

Sự thật chứng minh mụ ta đúng, Hạ Văn Nguyệt lúc này cái gì cũng dám làm, thanh chèn cửa kia đập xuống lập tức làm gạch xanh nứt ra.

Thím hai bị dọa rồi, vội vàng chạy tới chỗ bà nội Hạ, "Mẹ, mẹ, mẹ mau quản con gái của mình đi."

Bà nội Hạ trốn còn nhanh hơn mụ ta, "Nó đã lấy chồng, mẹ quản không được."

Hạ Văn Nguyệt cười trào phúng, trực tiếp ném cái kéo về phía bọn họ "Đúng thế, lúc tôi bị Hạ Thừa Diệu bán mẹ tôi còn chẳng quan tâm, thím tưởng bà ấy sẽ quản chuyện này sao?"

Thím hai không dám kéo bà Hạ làm đệm lưng, người đã hơn 70, ngã một cái mụ ta không gánh nổi trách nhiệm.

Mà bà Hạ cũng không sợ hãi, chân cẳng linh hoạt tránh phía sau thím hai, cái kéo cắt qua quần của mụ, làm mụ sợ tới mức thét lớn.

Những người khác cũng sợ hãi, bác gái vội vàng giữ chặt Hạ Văn Nguyệt, "Văn Nguyệt, Văn Nguyệt! Bình tĩnh một chút, loại người này không đáng đâu!"

Thím hai đái ra quần chạy.

Hạ Văn Nguyệt ôm lấy bác gái khóc lớn, "Chị dâu, chị biết những ngày tháng đó không...... chị có biết em đã chịu đựng như thế nào không......"

Bác gái dỗ dành cũng khóc theo, "Biết, anh chị đều biết, chuyện này là Thừa Diệu không đúng, em muốn xử lý ông ta như thế nào cũng được, nhưng đừng bước vào cong đường đau khổ như trước kia nữa."

Bọn Hạ Hải đều trầm mặc, nếu Hạ Văn Nguyệt không nói, rất khó tưởng tượng mọt người luôn tràn đầy sức sống như thế này lại từng cực khổ như vậy.

Hạ Văn Nguyệt là con út của ông nội Hạ, kế thừa dung mạo của mẹ, tính cách thì giống cha phóng khoáng hoạt bát.

Nghe nói thành tích học tập năm đó cũng không tồi, thi vào trường chuyên cũng không khó, một cô gái tuổi mới lớn tiền đồ rộng mở như thế, lại chỉ vì anh hai ích kỉ, hủy hoại một đời.

Chú hai lớn hơn Hạ Văn Nguyệt tám tuổi, bởi vì mặt mũi không đẹp, tính tình keo kiệt, mãi mà chưa lấy được ai.

Sau khi ông nội qua đời, bà Hạ hoàn toàn không phải nhọc lòng, nhưng chú hai 24 tuổi lại rất lo lắng cho bản thân, lì lợm la liếm con gái lớn của Lâm gia Lâm Mai Hoa - thím hai hiện tại;

Nhìn đức hạnh của mụ ta liền biết gia phong Lâm gia đó như thế nào, thấy chú hai cầu hôn cũng không quá quắt, chỉ cần lễ hỏi gấp đôi là có thể cưới ngay.

Mà gia cảnh Hạ gia ở huyện Minh Khê cũng tính là giàu, ông nội biết tình tình bà Hạ, cho nên trước khi qua đời đã an bài xong sính lễ cho chú hai.

Nhưng chú hai lại không chịu nổi điều kiện của đối phương, tuy ông ta keo kiệt cũng không tích cóp được nhiều tiền như vậy, mà vốn riêng của bà nội Hạ chắc chắn sẽ không xuất ra giúp bất kì ai.

Lúc ấy bác cả còn muốn thương lượng với Lâm gia một chút, xem có thể hạ giá được hay không, lại không ngờ rằng, chú hai đảo mắt một cái liền tự mình gả cô em út Hạ Văn Nguyệt ra ngoài.

Mao gia ở huyện Minh Khê cũng là một nhà cực kỳ nổi danh, đương nhiên không phải những lời ca ngợi tốt đẹp gì, tuy điều kiện không tồi, nhưng bà Mao có tiếng mặt ngọt lòng đắng.

Vợ của cậu cả và cậu ba Mao gia ban đầu mới gả đến còn tốt, nhưng về sau sống mà bị chèn ép như nô lệ, người nào người ấy gầy đi, thời gian dài hàng xóm đều biết, cho nên tuyệt đối không ai muốn gả con gái mình vào.

Hơn nữa đứa con thứ hai nhà họ còn là thanh niên "pê đê" nổi tiếng huyện thành, 25-26 tuổi chưa cưới vợ, sau này muốn cưới cũng rất khó.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Mà chú hai lại tự mình tới cửa, gả Hạ Văn Nguyệt cho cậu ta.

Bà Mao vừa nghe thấy tên Hạ Văn Nguyệt, không nói hai lời liền đáp ứng.

Danh tiếng và tài năng của Hạ Văn Nguyệt sớm đã lan xa, không ít người trong sạch muốn đến cầu hôn gặp mặt, chỉ ngại đối phương còn quá nhỏ, chờ thêm hai năm nữa, thi đậu trường chuyên có thể kiếm tiền, giá trị của Hạ Văn Nguyệt sẽ cao không ít.

Bà Mao cũng biết có thể cưới được Hạ Văn Nguyệt tuyệt đối lsẽ gặp đại vận, đề phòng người Hạ gia đổi ý, bà ta đưa ngay lễ hỏi cho chú hai, hơn nữa còn cùng ông ta gạt mọi người chuyện này.

Chờ đến lúc chú hai nộp sính lễ cưới Lâm Mai Hoa, kết cục đã định, con cháu Hạ gia mới biết chú nhà mình đã làm xong chuyện này.

Cho dù việc kết hôn sớm ở huyện Minh Khê là chuyện rất phổ biến, nhưng con gái ít nhiều cũng phải đợi đến năm 18 tuổi, huống hồ Hạ Văn Nguyệt còn đang đi học, tiền đồ sau này cực kỳ rộng mở.

Bác cả và cha Hạ Miên lập tức đến Mao gia thương lượng, nhưng Mao gia đã sớm biết mọi người sẽ không đồng ý, trả lễ hỏi cũng không đồng ý, sống chết muốn Hạ Văn Nguyệt làm con dâu.

Hạ Văn Nguyệt không còn cách nào, lúc ấy muốn chạy, mà người Hạ gia không muốn con cháu mình còn nhỏ chịu khổ, để cho cô ấy tự quyết định.

Nhưng mà mọi người đã xem nhẹ độ vô liêm sỉ của chú hai, hắn đã sớm nghĩ tới tình huống Hạ Văn Nguyệt bỏ trốn.

Vào cái ngày Hạ Văn Nguyệt chạy đi liền cố ý báo cho Mao gia bắt người về.

Mao gia vì thế nháo lớn một phen, làm bà Hạ phiền không chịu được, cuối cùng đồng ý hôn sự.

Mao gia còn để lại mấy người trông coi Hạ Văn Nguyệt, người Hạ gia đã nhận lễ hỏi, không còn cách nào khác.

Hạ Văn Nguyệt cứ như vậy gả vào Mao gia......

"Thành Cốc cách nhà chúng ta hai mươi dặm......mười năm qua em không thể về nhà mẹ đẻ một lần......"

Hạ Văn Nguyệt khóc lớn hơn, "Em mới mười sáu tuổi đã mang thai sinh con."

"Lúc sinh Tuệ Mai thiếu chút nữa là mất mạng, mà một nhà kia còn trách em sinh con gái, ở cữ còn không cho ăn no."

"Nhưng mà em không dám nói, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, em không đành lòng để đứa nhỏ sống khổ hơn......"

"Sau khi sinh Tuệ Lan, bà già kia chẳng những tra tấn em, còn tra tấn cả con bé, có mấy lần em muốn chết, lại không thể, chỉ sợ mình đi rồi đứa nhỏ phải làm sao......"

"Nếu không mạng ra đổi, sợ là cả đời này không thể rời khỏi Mao gia......"

Bác cả nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nhịn không được đỏ mắt, giơ tay đập vào mặt chú hai.

Mao gia cực kỳ trọng nam khinh nữ, bà Mao lại chướng mắt đứa con trai thứ hai làm mình mất mặt.

Sao khi Hạ Văn Nguyệt gả vào, lập tức kêu bọn họ sinh con, tính dùng cháu trai xin xắn bù đắp thanh danh đã mất;

Mà Hạ Văn Nguyệt lại sinh liên tiếp hai đứa con gái, bà Mao đối xử với cô ấy càng thêm khắc nghiệt, chuyện liên quan tới Hạ Văn Nguyệt liền không cho sắc mặt tốt.

Hạ Văn Nguyệt vẫn luôn nhẫn nại, thẳng đến một ngày giá rét, bà Mao thừa dịp cô ấy cùng chồng không có nhà liền sai Tuệ Mai còn nhỏ ra bờ sông giặt quần áo, hai tay nhỏ bị gió đông lạnh, tối về sốt cao không lùi, ngay cả tiền khám cũng không trả cho bác sĩ.

Hạ Văn Nguyệt hoàn toàn bùng nổ, trực tiếp đi lên liều mạng với bà ta, nhưng mà không có thành công, anh cả ngăn cô ấy lại, còn giúp bà ta trói mình nhốt vào phòng tối.

Hạ Văn Nguyệt đang mang thai đứa thứ ba vì bị đánh mà sinh non, chảy rất nhiều máu.

Bà Mao thấy thế cũng mặc kệ, cuối cùng vẫn là lão Mao tan tầm về nhà phát hiện, hoảng hốt đuea Hạ Văn Nguyệt đến viện xem.

Bác sĩ lúc ấy nghiêm trọng nói, nếu muộn hai phút nữa thôi, sẽ không cứu được Hạ Văn Nguyệt.

Người Hạ gia nghe thấy tin này lập tức chạy tới, nhìn bộ dạng Hạ Văn Nguyệt mới biết Mao gia quá mức.

Rõ ràng mỗi lần bọn họ đến đối phương đều ôn tồn, Hạ Văn Nguyệt thoạt nhìn cũng không có việc gì.

Đặc biệt là sau khi sinh con, Hạ gia thấy sinh hoạt của Hạ Văn Nguyệt cũng khá tốt, mà lão Mao cũng rất quan tâm vợ mình, mọi người cũng vì thế mà không quá chú ý nữa, rốt cuộc cuộc sống nhà nào cũng rất bận rộn.

Nhưng cho dù như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện này nữa.

Thời điểm mọi người muốn đón Hạ Văn Nguyệt về, lão Mao "pê đê" không có tiền đồ kia bỗng nhiên làm ra chuyện kinh thiên động địa.

Hắn đánh gãy chân anh cả mình rồi nhốt vào phòng tối, không cho đến bệnh viện, đập hết bàn ăn, bếp đất cùng mâm chén của bà Mao, sau đó quỳ xuống trước mặt Hạ Văn Nguyệt cùng người Hạ gia xin tha thứ.

Hạ Văn Nguyệt cuối cùng cũng ở lại.

Đây là thời đại của hiện thực, cô ấy không thể để con mình lại ổ sói kia chịu khổ, nhưng nếu mang con rời đi, lại không có năng lực tự nuôi sống, sống 10 năm bị hạn chế, cô ấy tuy không còn sợ thế giới bên ngoài, nhưng đã mất đi tự tin.

Hạ gia biết quyết định của Hạ Văn Nguyệt, đến đập đồ nhà Mao gia một lần, Mao gia xuất ra hai gian riêng sống một mình, cuộc sống của Hạ Văn Nguyệt mới dần bình thường trở lại.

"Cô hai đừng khóc." Hạ Miên tiến lên ôm lấy Hạ Văn Nguyệt an ủi.

Cô biết Hạ Văn Nguyệt đối với mình là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sau khi bản thân gặp phải số phận, còn có thể mạnh mẽ bảo vệ người khác như vậy, cô cảm thấy Hạ Văn Nguyệt đúng là một người ghê gớm.

Bác cả cũng đã đánh mệt, chỉ chú hai cùng Hạ Lệ nói, "Các người cút hết đi, sau này là chuyện của Miên Miên hay Tiểu Phong, Thừa Diệu mày còn dám nhúng tay, đừng trách người làm anh này không khách khí."

Sau đó quay đầu nói với Vương Đào, "Chuyện của Hạ Xuân mấy ngày nay rất cảm ơn cậu đã hỗ trợ, bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ trả, nếu cậu cảm thấy còn không đủ sẽ bổ sung."

"Còn chuyện của cậu với Hạ Lệ chúng tôi mặc kệ." Bác cả nói tới đây, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vương Chí Cường, "Nhưng con cháu khác của Hạ gia, không phải để các người tùy tiện đối đãi!"

Hạ Văn Nguyệt kéo về phía sau Hạ Miên, trừng mắt nhìn Vương Đào cùng Vương Chí Cường, "Miên Miên nhà tôi còn phải học đại học, các người đừng có mơ, cút đi!"

Hai người còn đang đứng một bên xem náo nhiệt đột ngột bị cảnh cáo, sắc mặt liền trở nên không tốt.

Vương Đào nhăn mày, Vương Chí Cường chỉ chỉ Hạ Lệ nói, "Mấy người tưởng tôi muốn đến chắc, không phải do cô ta luôn miệng cầu xin......"

Quả nhiên đã sớm lên kế hoạch.

Người Hạ gia lạnh lùng nhìn Hạ Lệ, Hạ Văn Nguyệt hung hăng "phi" một tiếng, "Quả nhiên giống Lâm Mai Hoa và Hạ Thừa Diệu, tuổi còn nhỏ mà đã không biết xấu hổ."

Hạ Lệ thấy mình có ý tốt mà bị mắng cũng tức điên, thấy Vương Đào cùng Vương Chí Cường không vui, vội vàng chạy ôm tay Vương Đào nói, "Anh Chí Cường, anh Đào, hai người đừng chấp bọn họ."

"Cả đời sống ở huyện nhỏ chưa nhìn thấy mấy chiếc Santana, sao biết bản lĩnh của các anh được."

"Quân tử không nhớ tiểu nhân, em có ý tốt mà lại bị nói thành lòng lang dạ thú, về sau chúng ta mặc kệ bọn họ."

Vương Đào nghe cô ta nói sắc mặt hơi hoãn, Vương Chí Cường móc ra chìa khóa xe xoay xoay, cười nhạo một tiếng, "Được rồi, một đám dân quê chưa hiểu sự đời, sau này đừng có hối hận!"

Người xem náo nhiệt tức khắc bị chìa khóa trên tay hắn hấp dẫn, lộ ra thần sắc hâm mộ.

Đám người bác cả trầm mặc, Hạ Miên lạnh lùng nói, "Anh nói ai là đồ nhà quê?"

"Mấy người đó." Vương Chí Cường không cam lòng yếu thế đáp.

Hạ Miên bỗng nhiên cười, "Xem ra anh rất hiểu mình."

Sau đó lạnh lùng nói với Hạ Lệ, "Mục vô tôn trưởng, loại người ăn cây táo rào cây sung, còn không cút đi! Cô cũng chỉ xứng ở cạnh bọn họ."

Ba anh em Hạ Hải cười to, người xem náo nhiệt với Vương Đào mới kịp phản ứng lời Vương Chí Cường vừa nói.

Vương Chí Cường thẹn quá hóa giận, nhìn Hạ Miên đáp trả, "Còn chưa biết ai là đồ nhà quê đâu, mồm miệng có tý nhanh nhạy đã dám khinh thường người khác, nói cứ như mình lợi hại lắm không bằng,"

Nghĩ đến sự khinh bỉ của cô dành cho bọn họ, Vương Chí Cường trào phúng nói, "Còn khinh thường Big Brother, có bản lĩnh thì lấy ra một cái như thế cho tôi xem."

Hắn vừa dứt lời, một tiếng chuông thanh thúy từ trong phòng truyền ra, mọi người còn đang sửng sốt, Hạ Xuyên nhìn hướng âm thanh xuất hiện nghi hoặc, "Miên Miên nhà em có điện thoại hả? Không đúng, chuông điện thoại không phải tiếng reo này?"

Tiểu Phong nãy giờ đứng ngốc một góc đã bạch bạch chạy vào phòng, cái tay nhỏ đưa món đồ phát ra tiếng cho Hạ Miên, "Dì nhỏ, Sâm Sâm ca ca."

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên món đồ nhỏ, chỉ thấy Hạ Miên ấn một cái, bên trong liền truyền ra một giọng nói.

"Nhà em ở chỗ nào huyện thành nhỉ?"

Hạ Miên sửng sốt một chút, "Hả? Gần trung học huyện Minh Khê, chị có chuyện gì sao?"

Chỉ nghe thấy Sâm Sâm hô, "Dì Hạ Miên ơi, cháu tới gặp Tiểu Phong!"

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Hạ Miên kinh ngạc, "Có ý gì, mọi người đến huyện Minh Khê?"

"Ừ." Ninh Thiều Vận cầm di động nói, "Sâm Sâm nói muốn gặp Tiểu Phong, không phải em cũng sắp xuất phát sao? Chúng ta đi cùng nhau luôn."

"Hiện giờ chị đang ở đâu?" Hạ Miên không rảnh lo người trong viện, "Để em đi đón mọi nguồ."

"Bọn chị sắp đến nhà ga rồi."

"Ok, vậy cứ đi học theo hướng đông, khi nào thấy trung học Minh Khê là được, chốc nữa em sẽ đến đón."

Hạ Miên tắt điện thoại, đối diện với chục cặp mắt tỏa ra ánh sáng.

Hạ Xuyên hỏi, "Miên Miên, đây là cái gì thế? Cũng là Big Brother hả? Sao lại nhỏ như vậy?"

Hạ Miên liếc Vương Đào cùng Vương Chí Cường một cái, tính để bọn họ xem qua.

Cô không chút để ý đáp, "Ừm, là di động, Big Brother kia quá khó dùng, chẳng khác gì cầm gạch đi đường cả, vừa mệt vừa khó coi."

Hạ Xuyên lập tức nhìn về phía Vương Đào và Vương Chí Cường, cười nhạo một tiếng, "Nhà chúng tôi không có Big Brother, dùng di động được không?"

Mọi người tức khắc cười vang.

Hạ Miên bế Tiểu Phong ra ngoài.

Đứa nhỏ từ đầu tới cuối cũng không sợ, có lẽ vì Hạ Miên từng cầm chổi lông gà đánh Hoàng Hiểu Quyên cứu cậu.

Về sau chứng kiến Hạ Miên ném gạch phi dao nhiều, Tiểu Phong đối với việc Hạ Miên đánh nhau cũng rất bình tĩnh.

Ví dụ như lúc này, cậu hoàn toàn không thèm để ý viện nhà hỗn độn, ngược lại chỉ quan tâm nội dung trong trong điện thoại, "Dì nhỏ? Sâm Sâm ca ca?"

"Ừ, là Sâm Sâm ca ca của con." Hạ Miên nói, "Không phảu hôm qua đòi gặp anh sao? Bây giờ anh trai sẽ đến thăm con!"

Ánh mắt Tiểu Phong sáng lên, "Sâm Sâm ca ca đến đây hả dì?"

Hôm qua sau khi an táng Hạ Xuân, Tiểu Phong khóc rất lâu, khóc đến nỗi cả người đều mềm, Hạ Miên lo cậu còn nhỏ bị ảnh hưởng, liền gọi điện thoại tham khảo Ninh Thiều Vận.

Để hai bạn nhỏ nói chuyện một lúc, không ngờ Sâm Sâm lại trực tiếp tới đây.

Bác cả rốt cuộc chu đáo, "Ai đến thế? Chúng ta nên chiêu đãi như thế nào?"

"Là bác sĩ Ninh." Hạ Miên đáp, "Người giúp đỡ cháu rất nhiều lúc còn ở thành phố, bác không cần chiêu đãi đặc biệt, điều kiện nhà họ khá tốt, phỏng chừng cái gì cũng có, chúng ta cứ chuẩn bị chút đặc sản nơi này là được."

Hạ Lệ bị Hạ Miên vả mặt rất không cam lòng, lúc này giống như tìm được điểm công kích, "Điều kiện tốt, tốt được bao nhiêu? Trong nhà nhiều tiền hơn anh Đào sao?"

Hạ Miên mặc kệ loại low này, thấy Hạ Xuyên tò mò nhìn di động trong tay cô, liền tùy ý đưa qua.

Mấy thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng chạy lại, Hạ Xuyên thấy thế vội la, "Này này này, cẩn thận một chút, Big Brother đã gần một vạn, di động này chắc chắn còn đắt hơn."

Hắn một bên nói, một bên nhìn Vương Đào cùng Vương Chí Cường cũng duỗi cổ nhìn qua đây, "Ây, hai ông chủ lớn biết đây là gì không? Giá bao nhiêu thế?"

Hạ Miên ôm Tiểu Phong đi ngang qua bình tĩnh nói, "Không thì nhờ anh Vương Đào đây đọc số Big Brother của mình đi, xem có thể gọi được hay không, hai ngày qua tôi còn chưa nghe thấy tiếng chuông Big Brother của người có tiền này đâu."

Mặt Vương Đào tức khắc biến thành gan heo, Hạ Lệ đứng một bên cả giận thét, "Cô mới là kẻ lừa đảo! Điện thoại của anh Đào là chưa kịp nạp tiền, huyện Minh Khê vốn không có bưu điện."

Trong lòng Hạ Lệ biết Big Brother khôg thể so được, lập tức nói sang chuyện khác, "Anh Đào nhà tôi còn có xe, vị bác sĩ kia của cô có không?"

"Ồ, bác sĩ của tôi cho tôi di động này, không biết anh Đào của mấy người có thể đưa cô nổi một chiếc Big Brother?" Hạ Miên trả lời một cách mỉa mai.

Hạ Lệ lập tức nhìn Vương Đào, Vương Đào trầm mặt không đáp.

Hạ Miên cười nhạo một tiếng, nhóm chủ tịch giả giàu này cũng ngẩn người, không có chút thành tựu.

Hạ Văn Nguyệt ra sau khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Hạ Miên, "Miên Miên, món đồ này là bác sĩ Ninh cho cháu à?"

"Không phải, lừa thôi." Hạ Miên cười cười, "Bác sĩ Ninh cho cháu mượn, tiện liên lạc."

Hạ Văn Nguyệt nói, "Vô duyên vô cớ nhận đồ quý như vậy không tốt lắm, nhớ tìm cơ hội trả lại cho người ta."

Bác cả cũng phản ứng lại, "Cô hai của cháu nói rất đúng, cháu còn nhỏ, đừng học chú hai, không phải cứ có tiền là được......"

"Dạ dạ dạ, mọi người cứ yên tâm." Trong lòng Hạ Miên thật ấm áp, nếu không có hai vụ cực phẩm bà Hạ cùng một nhà chú hai, gia phong của Hạ gia chính người một nhà.

Sợ bọn họ nghĩ nhiều, Hạ Miên mau chóng giải thích, "Vì lúc trước cháu từng cứu cháu ngoại của bác sĩ Ninh, nên bọn họ mới báo đáp. Chốc nữa mọi người gặp sẽ biết."

Hạ Văn Nguyệt cùng Hạ đại bá nghe vậy không nói nữa, đợi chốc nữa xem thế nào. Bác gái cũng kêu Hạ Hải cùng Hạ Hà về chuẩn bị đồ ăn đãi khách.

Người ở đây tuy thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không đến mức quá chú ý khách nhà hàng xóm.

Nhưng vì việc đua đòi của Vương Đào cùng Vương Chí Cường, mọi người đều chọc đến lòng hiếu kỳ, nhàn rỗi liền phần phật đi theo Hạ Miên.

Hạ Miên có chút bất đắc dĩ, "Cô chú không vội sao?"

Hạ Lệ bám riết không tha đuổi theo, "Sao, sợ bác sĩ Ninh kia không nhận ra mình? Hay là cô nói dối sợ bại lộ?"

"Cho di động gì chứ, nhất định là nói bậy đúng không?" Hạ Lệ vội vàng muốn xác nhận, cô ta khoác tay Vương Đào nói, "Anh Đào, cô ra đang hù chúng ta đấy!"

"Chúng ta cũng nên ở xem chứ." Hạ Lệ cười nhạo, "Em cũng không tin cô ta quen biết người có tiền hơn anh và Chí Cường, chắc là vì mặt mũi lên mới nksi thế mà thôi!"

Vương Đào rốt cuộc thoải mái một ít, Vương Chí Cường cũng cảm thấy Hạ Lệ nói có lý, lập tức cười lạnh, "Một thằng bác sĩ nhỏ nhoi, một tháng cùng lắm kiếm được một ngàn, ở huyện lẻ Minh Khê này coi như cũng có tiền, nếu mang ra so với chúng ta, căn bản không đủ xem."

Bọn họ vốn là người rất có mặt mũi, gần đây sau khi kiếm được tiền từ công trình đi, mấy ngày qua được nhiều cô gái như Hạ Lệ nịnh hót thổi phồng, giờ bị Hạ Miên khinh bỉ, sao có thể cam tâm.

Vương Chí Cường đưa mắt ra hiệu cho Vương Đào, đợi vị bác sĩ kia tới, nhất định phải nhục nhã một phen, giảng giải kiến thức cho đám nhà quê kia.

Vương Chí Cường bấm chìa khóa xe làm chiếc Santana kêu tít tít, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của chung quanh, trong lòng cười nhạo, Hạ Miên, cô sắp phải hối hận rồi.

Đang nghĩ ngợi, từ xa có một chiếc xe tiến vào tầm nhìn, ánh mắt mọi người rốt cuộc rời khỏi Santana, nhìn về con xe thong dong chạy tới.

Huyện Minh Khê rất ít xe con, một chiếc Santana đã đủ làm người khác hâm mộ, mà xe đang chạy tới đây còn lớn hơn Santana nhiều.

Vương Chí Cường lập tức cao giọng, "Ngọa tào, đó là chiếc xe địa hình Big Ben!"

Thấy ánh mắt mọi người bị hấp dẫn lại đây, một đám dựng tai lên, Vương Chí Cường đắc ý dào dạt khoe ra kiến thức của mình, "Đó là xe nhập khẩu, một chiếc mấy trăm vạn."

"Còn không phải sao." Vương Đào tiếp lời, nhìn như là giải thích với Hạ Lệ, "Phải có quan hệ đặc biệt tốt mới có thể mua được, lần trước lúc bọn anh đi đấu thầu, ông chủ thành phố Yến hình như cũng có một chiếc như vậy."

Vương Chí Cường châm một cây thuốc lá, bộ dáng cao thâm khó đoán, "Anh đang nói Lưu tổng sao? Em khá thân với anh ta, đợi thỏa thuận với anh Lưu xong, sang năm chúng ta hoàn thành công trình, cũng làm một chiếc."

Nói xong còn con Santana có chút cổ, "Chiếc này cho Lệ Lệ."

"Thật sao?" Hạ Lệ cao hứng muốn nhảy lên, "Anh Đào anh Chí Cường, hai người thật tốt quá."

Vương Chí Cường liếc xéo Hạ Miên, muốn xem biểu tình hối hận của cô.

Nhưng mà đối phương không hề quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm chiếc Big Ben kia, Vương Chí Cường cười nhạo một tiếng, "Có một số thành ohaafn đúng là mơ mộng hão huyền, người ta đi Big Ben cho dù có lấy vợ, cũng phải lấy sinh viên trở lên."

Hạ Miên thật ghét ồn ào, trực tiếp nói với Hạ Lệ, "Nghe thấy không, sinh viên có thể gả cho ông chủ đi Big Ben, mà loại người làm công như cô, chỉ xứng gả cho một nhà thầu nhỏ mua Santana second-hand còn đắc chí thôi."

Vương Chí Cường nghẹn lại, hắn còn tưởng nói gì đó, chiếc Big Ben kia đã dừng trước mặt mọi người.

Hắn lập tức bất chấp mình đang ohaan cao thấp với Hạ Miên, nhanh chân nghênh đón, xoa xoa tay hỏi, "Ông chủ, ngài muốn hỏi đường sao?"

Vương Đào cũng theo sau, trợn mắt nói dối, "Chúng tôi rất quen thuộc chỗ này, ngài muốn tìm ai?"

Hạ Miên:......

Haizzz, Hạ Lệ cũng chỉ xứng với loại người không có đẳng cấp này.

Đợi chốc nữa chắc bọn họ xấu hổ muốn độn thổ mất?

"Không hỏi đường, xin nhường chút." Giọng nói thuần hậu tự nhiên mang theo buff xa cách.

Vương Chí Cường cùng Vương Đào cũng không dám nói thêm, cười mỉa thối lui, làm lộ ra dung mạo của người đang lái xe.

Thanh niên tuấn mỹ bức người mặc áo thun màu trắng, cánh tay lười nhác gác lên cửa sổ xe, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, cũng đủ xinh đẹp làm mù mắt người nhìn.

Đặc biệt là khi đôi mắt đen kia đảo qua, phảng phất như mang theo tình ý làm say lòng người.

Hạ Lệ thấy người đàn ông nhìn về bên này, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, "Xin, xin chào......"

Chỉ nghe thấy anh mở miệng nói, "Đậu xe ở đâu?"

"Hả?" Hạ Lệ không ngờ soái ca đẹp như minh tinh này lại nói chuyện với mình, đầu óc có chút ngu ngốc.

Thời điểm đang tổ chức lại ngôn ngữ, liền nghe thấy Hạ Miên quen thuộc nói, "Cứ dừng ở ven đường là được."

"Xe của anh có chút lớn, không thể vào ngõ nhỏ."

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Nếu nói thập niên 90 có cái gì tốt, đó chính là không cần phải lo chỗ đậu xe, thời này ô tô còn chưa phổ biến chứ đừng nói là thiếu chỗ đậu.

Đối phương làm động tác OK.

Dưói sự trợn mắt há mồm của mọi người chiếc xe lại được khỏi động, sau đó cửa sổ cũng được kéo xuống, lộ ra hai gương mặt một lớn một nhỏ tinh xảo xinh đẹp.

Bạn nhỏ Sâm Sâm vui vẻ nhìn Tiểu Phong, "Tiểu Phong!"

Tiểu Phong cũng cao hứng phất tay, "Sâm Sâm ca ca."

Ninh Thiều Vận thấy một đám người thẳng lăng lăng nhìn qua, không nói gì, chỉ gật đầu chào hỏi Hạ Miên.

Đợi đậu xe xong, Hạ Lệ không thể tin tưởng lẩm bẩm, "Chuyện, chuyện này không có khả năng......"

Đến nỗi hai người Vương Đào cùng Vương Chí Cường cũng khiếp sợ nhìn qua, ý thức bản thân vừa làm gì, thừa dịp lực chú ý của mọi ngườu đều dừng trên chiếc Big Ben, xám xịt khởi động xe rời đi.

Dù vậy, không ít người vẫn phát ra tiếng cười trào phúng, Hạ Xuyên cũng muốn dương mi thổ khí.

Hạ Miên buông Tiểu Phong, Tiểu Phong bạch bạch chạy vội qua.

Hạ Miên nói một lần cuối cùng với Hạ Lệ, "Bác sĩ Ninh, không chỉ là sinh viên, còn là tiến sĩ sinh; người ta cũng là ông chủ, không cần tự mình đến công trường cũn có thể kiếm được mấy ngàn vạn."

"Cho nên, đừng có nói với tôi đi học vô dụng, chẳng qua là bản thân cô không muốn, người gặp được cũng chỉ là ông chủ không học thức mà thôi."

"Ông chủ chân chính, chưa bao giờ phải ăn ở tại công trường."

Bên kia chị em Ninh Thiều Bạch cùng Sâm Sâm cũng đã xuống xe, Hạ Miên nhìn Hạ Lệ đỏ mặt, cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, sau này cô ta như thế nào, đều là tự mình rước lấy.

Tiểu Phong đứng cạnh xe ngửa đầu chờ Sâm Sâm, Sâm Sâm nhảy xuống liền học bộ dáng người lớn đánh giá Tiểu Phong một lượt, sau đó sờ sờ đầu cậu nói, "Tiểu Phong, sao em lại gầy đi rồi?"

"Anh đã hỏi mẹ, chocolate để được mười ngày," Sâm Sâm dắt tay Tiểu Phong nói, "Chốc nữa đều cho em ăn, ăn xong sẽ không buồn nữa."

Hai mắt Tiểu Phong đều cong lên, "Dì nhỏ cũng mua chocolate cho em, còn có cả kẹo sữa, chúng ta cùng nhau ăn."

"Thật sao?" Sâm Sâm tức khắc cao hứng.

"Hai đứa ôn chuyện xong chưa? Xong rồi thì đi thôi." Hạ Miên sờ sờ đầu hai vạn nhỏ, dẫn Ninh Thiều Bạch cùng Ninh Thiều Vận về nhà trước.

Hạ Xuyên cũng giải tán mọi người, "Trong nhà có việc, không phải náo nhiệt, mọi người cũng ai về nhà lấy đi, sắp trưa rồi không nấu cơm sao?"

Nhìn sân vườn một mảnh hỗn độn, Hạ Miên bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

Ninh Thiều Bạch nhìn thấy chổi lông gà tan tác cùng vết máu kéo dài, nghi hoặc nói, "Mới đánh nhau xong à? Đâu, không phải, mới hoạt động thân thể thì đúng hơn."

Hạ Miên:......

Một ngày không khịa cô thì chết sao?

Hạ Văn Nguyệt lẳng lặng theo sau nghe vậy có chút xấu hổ, nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ lại.

Lần này đến phiên Ninh Thiều Bạch ngượng ngùng, Hạ Miên trừng anh một cái, vội vàng giữ chặt Hạ Văn Nguyệt, "Cô hai không cần vội, bọn họ không phải người ngoài. "

Ninh Thiều Vận khinh thanh tế ngữ nói, "Xin chào, mạo muội quấy rầy mọi người rồi, chúng tôi là người quen của Hạ Miên, cho nên cô cứ nói chuyện như bình thường, đừng quá để ý."

Hạ Văn Nguyệt khẩn trương chà tay vào nhau, "Không ngại không ngại, mau ngồi mau ngồi."

May mà trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng mà không có ngồi lâu, Hạ Miên mang theo hai người đi làm quen một chút, đến chỗ bác cả.

Rốt cuộc bên này cũng không có mấy đồ đạc, trưởng bối đều ở bên kia.

Sâm Sâm trong sự giới thiệu của Tiểu Phong, làm quen với Cường Cường, Cường Cường dễ thân, được một lúc ba đứa đã cùng nhau ngồi nghịch.

Sâm Sâm dẫn Tiểu Phong đến trước mặt Ninh Thiều Vận nói, "Mẹ, con cùng Tiểu Phong ra ngoài chơi với Cường Cường đây."

Ninh Thiều Vận cười nói, "Đi đi, nhớ chiếu cố Tiểu Phong."

Hạ Miên nhìn bóng dáng Tiểu Phong, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cô nói với Ninh Thiều Vận, "Thật cảm ơn chị, mấy ngày nay Tiểu Phong đừng nói là cười, ngay cả đi chơi cũng không có. Bây giờ gặp được Sâm Sâm mới vui vẻ được một chút."

Ninh Thiều Vận nhìn Tiểu Phong cũng có chút đau lòng, "Vất vả nuôi lên cân, bây giờ lại hạ không ít."

"Thôi xong chuyện này, về sau ổn định là được rồi."

Hạ Miên gật gật đầu, "Nếu chị Ninh đã tới, em cũng muốn nhờ chị giúp một chút."

Đám Ninh Thiều Bạch đến đây, đối với Hạ Miên cũng là chuyện tốt, vừa lúc cô đang muốn bàn chuyện đến thành phố Yến với trưởng bối trong nhà.

Tuy rằng đã hạ quyết tâm phải đi, nhưng tốt nhất phải làm trưởng bối yên lòng, có chị em Ninh gia bảo đảm, càng có lực thuyết phục.

Tác giả có lời muốn nói: Các nàng đọc rồi có vừa lòng không? Hì hì......

Nhiều năm về sau, bạn nhỏ học bá Tiểu Phong có thể mặt không đổi sắc nhìn hắc bang đâm chém lẫn nhau, há há.

Thấy rất nhiều người hỏi pê đê là gì, ở đây tôi xin giải thích một chút: Pê đê chỉ người không phải nam cũng chẳng phải nữ.

Nếu nói đến phương bắc, một người người đàn ông nếu có phương diện nào đó nữ tính, sẽ bị mắng là pê đê.

Editor có lời muốn nói:

Cơn bão 10 chap đến đây là dừng, chân thành cảm ơn mọi người đã đưa tôi lên 1k follows.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.