Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ
Trên đường dắt bọn nhỏ từ bệnh viện về nhà, mấy người đụng phải Hoắc Học Văn đang vội vàng đến.
Nhìn qua trông rất phong trần mệt mỏi, trên cằm còn mọc ra một nhúm râu chưa cạo.
Sâm Sâm thấy hắn đầu tiên, cao hứng kêu, “Ba! Ba tới rồi!”
Hoắc Học Văn nhìn bộ dáng của cậu nhóc, gần như thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh chào đón, đón được đứa nhỏ trong lòng Ninh Thiều Vận nhìn thật kỹ, “Bị bệnh hả? Khó chịu không con?”
Sâm Sâm ôm cổ hắn cao hứng đáp, “Uống thuốc là khỏi thôi ạ, không cần tiêm!”
Hoắc Học Văn áp trán lại kiểm tra nhiệt độ của cậu nhóc, rồi quay đầu sang nhìn Ninh Thiều Vận, “Vất vả cho em rồi, bác sĩ nói thế nào?”
“Không sao cả, uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều là ổn thôi.” Ninh Thiều Vận hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Học Văn đáp, “Trùng hợp anh mới xuống xe lửa, nghe nói Sâm Sâm bị bệnh nên qua xem.”
Ninh Thiều Vận “ừm” một tiếng, cũng không hỏi vì sao hắn biết được.
Hoắc Học Văn im lặng ôm Sâm Sâm đi phía sau.
Hạ Miên có chút tò mò nhìn hắn vài lần.
Dựa theo cách nói lúc trước của Ninh Thiều Bạch, Hoắc Học Văn vì báo thù cho Sâm Sâm mà bán đất giá thấp ở Hải Nam, tổn thất không ít tiền.
Hơn nữa thân thế còn bị vạch trần, Hoắc gia lại chịu ảnh hưởng của chủ nhiệm La loạn thành một đoàn, căn bản không rảnh lo cho hắn.
Tình cảnh hiện giờ của hắn thật sự không xong, đổi thành người bình thường sợ là không gượng dậy nổi, nhưng mà trạng thái tinh thần của hắn lại tốt hơn ngày trước nhiều.
Hạ Miên nhận ra điều này, Ninh Thiều Vận thì càng rõ ràng.
Sau khi tách khỏi nhóm Hạ Văn Nguyệt Hạ Miên về nhà, Ninh Thiều Vận hơi do dự nhưng vẫn hỏi, “Gần đây anh thế nào?”
Hoắc Học Văn sờ sờ đầu Sâm Sâm, “Khá hơn trong tưởng tượng nhiều, không cần nỗ lực lấy lòng bọn họ nữa, rất nhẹ nhàng.”
Hắn luôn cho rằng Hoắc Bằng Nghĩa và Hồ Thúy Hoa lạnh nhạt là vì mình vẫn chưa làm tốt, cho nên lúc nào cũng liều mạng nỗ lực, không ngờ kết quả lại là một trò đùa như thế này.
Hoắc Học Văn nhìn Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm, may mắn, cuộc đời đáng châm chọc của hắn vẫn còn hai trân bảo......
Tâm tình Ninh Thiều Vận phức tạp thở dài, “Sau này anh có tính toán gì không?”
“Về nhà nhận cha mẹ trước,“ Hoắc Học Văn đáp, “Sau đó dùng chút tiền vốn dư lại khởi nghiệp, cũng phải cho Sâm Sâm và......”
Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi mới tiếp tục, “Làm được chút gia nghiệp.”
Hắn vuốt ve lưng Sâm Sâm, “Anh thấy có lỗi với thằng bé trước đây.”
Sâm Sâm nghi ngờ quay đầu, “Dạ ba?”
“Ừ.” Hoắc Học Văn nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, khóe miệng lộ ra chút ý cười ôn nhu, “Hy vọng sau này Sâm Sâm của chúng ta có thể tùy tâm sở dục lớn lên, làm chuyện mà bản thân muốn làm.”
Chứ không phải giống như hắn, bị hiện thực ép cho không thở nổi, thậm chí còn chẳng thể bảo vệ chính mình được.
Hai mắt Sâm Sâm hơi tỏa sáng, trộm liếc mắt nhìn Ninh Thiều Vận rồi kề sát vào tai Hoắc Học Văn thì thầm, “Ba, con muốn lái máy bay.”
Trò lego xếp hình gần đây cậu thích chơi là mô hình máy bay.
Đáy mắt Hoắc Học Văn tràn ngập kiên định, “Ừm, chờ ba kiếm được thu nhập sẽ mua cho con, nhưng chắc sẽ cần một ít thời gian, từ từ chờ ba được không?”
Sâm Sâm gật đầu.
Ninh Thiều Vận không khỏi nhíu mày, “Anh đừng tùy tiền đồng ý với thằng bé như vậy, hiện giờ......”
“Tiểu Vận,“ Điệu bộ Hoắc Học Văn trịnh trọng, “Sau này, tất cả những chuyện anh đã đồng ý thì sẽ làm được.”
Ninh Thiều Vận đối diện với ánh mắt kia, Hoắc Học Văn nhẹ giọng, “Tuy bây giờ anh không còn là đại thiếu gia nhà họ Hoắc nữa, nhưng vẫn là ba của Sâm Sâm......” người em ái mộ.
“Vì thằng bé,“ và cả em.
“Anh sẽ bắt đầu một lần nữa.”
Học lại cách yêu thương tất cả, học lại cách bảo vệ người mà mình mong muốn, cuối cùng tìm lại trân bảo mà bản thân đã đánh mất.
Ninh Thiều Vận không nói nên lời.
Tiếng chuông di động vang lên đã púa vỡ không khí có chút trầm mặc, Hoắc Học Văn nhìn màn hình, biểu tình nghiêm túc ấn nghe:
“Đúng vậy, tôi là Hoắc Học Văn.”
“......”
“Xin chào, đồng chí cảnh sát.”
“......”
“Hạng mục Bắc thành sao? Hợ một tháng trước nó đã được bàn giao cho người khác rồi, không do tôi quản nữa.”
“......”
“Được, đã rõ, tôi sẽ phối hợp.”
Hắt cúp máy.
Ninh Thiều Vận không khỏi nhíu mày, “Sao thế? Hạng mục bắc thành làm sao à?”
Hoắc Học Văn trả lời, “Cảnh sát gọi tới, nói hạng mục đó đã xảy ra chuyện.”
Hắn thấy Ninh Thiều Vận lo lắng, cất tiếng an ủi, “Không sao đâu, cảnh sát chỉ kêu anh phối hợp điều tra thôi.”
Nghĩ nghĩ, hắn mở miệng giải thích cẩn thận, “Bắt đầu đầu từ năm trước ba... Hoắc Bằng Nghĩa đã cho Hoắc Nguyên Long không ít quyền.”
“Lúc ấy anh không để bụng, cũng không để trong lòng, cho đến khi được Tiểu Bạch nhắc nhở, anh mới tra ra tên kia sắp xếp không ít bạn bè thân thích vào hạng mục làm, ăn bớt cắt xén tiền mua nguyên vật liệu.”
“Khoảng thời gian trước là lúc anh bận tìm kiếm chứng cứ xử lí đám người đó, cơ mà chưa thực hiện xong hạng mục đã bị thu hồi......”
“Chuyện sau đó thì em biết rồi đấy......”
Ninh Thiều Vận nghĩ nghĩ, “Thế nên bây giờ Hoắc Nguyên Long gặp chuyện?”
“Chưa chắc đã vậy,“ Hoắc Học Văn cười tự giễu, đáy mắt mang theo chút lạnh lẽo, “Có khi ông Hoắc dẽ cho đứa con trai giả mạo này gánh thay.”
Ninh Thiều Vận lo lắng nhíu mày, “Thế.....”
“Không sao,“ Hoắc Học Văn đáp, “Ngày trước anh đã thu thập được không ít chứng cứ, lúc này sẽ có tác dụng.”
Ninh Thiều Vận nghe xong yên tâm không ít, “Mặc kệ thế nào, anh nhớ cẩn thận một chút.”
Hoắc Học Văn nhìn cô ấy bỗng nói, “Thật xin lỗi, đáng ra trước kia anh nên nói chuyện rõ ràng với em nhiều hơn.”
Rõ ràng chỉ cần nhiều lời một chút là có thể khiến cô ấy không cần suy nghĩ miên man nữa, nhưng hắn lại cho rằng cô không nên nhọc lòng chuyện bên ngoài, vì vậy chẳng nói gì cả, ngược lại làm cô sinh ra cảm giác không an toàn.
Thế nên về sau cả hai gần như không còn lời nào để nói.
Lông mi Ninh Thiều Vận hạ xuống che giấu cảm xúc trong ánh mắt, “Chả sao, tất cả đều qua rồi.”
Hoắc Học Văn không nói thêm, đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Anh đi đây.”
Ninh Thiều Vận duỗi tay đón lấy Sâm Sâm, Hoắc Học Văn đột nhiên bước gần một bước gắt gao ôm cô ấy vào lòng.
Ninh Thiều Vận đang muốn giãy giụa, chỉ nghe Hoắc Học Văn nhẹ giọng, “Để anh ôm em một chút.” Hắn cần một chút sức mạnh.
Ninh Thiều Vận âm thầm thở dài, không còn động đậy nữa.
Cũng may Hoắc Học Văn buông tay rất nhanh, xoa nhẹ đầu Sâm Sâm nói, “Ba có việc đi trước, mấy ngày nữa sẽ đến thăm con.”
Sâm Sâm gật đầu, “Dạ, thứ sáu tuần sau là sinh nhật của Tiểu Phong đấy, ba có tham gia không?”
Hoắc Học Văn cẩn thận suy nghĩ, “Thứ sáu tuần sau à? Có thể, hôm đó ba qua thăm con.”
Sâm Sâm vui vẻ gật đầu, vẫn giống như trước kia, đây chỉ là một lời hứa thái độ, không quá hoàn toàn tin tưởng.
Hoắc Học Văn xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc: Cuộc sống vốn hạnh phúc vì người khác mà bị hủy hoại, may sao hắn vẫn còn những người đáng để bản thân phấn đấu và nỗ lực.
Hy vọng bắt đầu lại cuộc sống mới, tất cả vẫn còn kịp.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là chương thứ hai của hôm nay, 0 giờ vẫn còn một chương nữa!
Editor có lời muốn nói: =)) đó là lời nhắn của tác giả thôi, hẹn gặp mọi người tuần sau!