Editor: Con trym nhỏ xinh - ConTrymNhoXinh
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn dùng giấy thông hành khách VIP thuận lợi tiến vào trấn Nghịch Phong, quen cửa quen nẻo mà âm thầm vào phòng vệ sinh, ăn một viên đan dược Ẩn Hình, rồi chạy thẳng đến rừng Hắc Nha.
Bên ngoài rừng Hắc Nha phủ đầy camera, người thường chỉ cần đến trong khoảng 50 mét thì lập tức sẽ bị phong tỏa. An Nhàn vận chuyển phép quy tức, che dấu tinh thần lực, rồi lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua phòng tuyến giám sát.
Lúc này đang là đêm khuya, thời hạn phòng thủ 24h cùng Charlie chỉ còn lại 9h. An Nhàn ẩn mình trong đêm, đựa vào đường đi chỉ thì bên trong bản đồ mà tăng tốc chạy về hướng pháo đài.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ vang, âm thanh cũng không quá liên tiếp. Rõ ràng hơn mà nói, có lẽ là trước mắt hai bên vẫn đang tương đối bình tĩnh nghỉ dưỡng sức, hoặc cũng có thể là do quân Liên Minh chọn phương thức ẩn mình để đánh tập kích.
Cho dù là loại nào thì đối với An Nhàn cũng đều có lợi. Trong màn đêm tối tăm, cô bước đi tựa như một u hồn, lặng yên không tiếng động lẻn vào chiến trường một cách gian xảo khó lường. Càng đi vào sâu bên trong, chướng khí bốn phía càng trở nên nồng đậm. Thân hình An Nhàn nhanh nhẹn tựa như tên nhọn, phá vỡ thảm khói độc màu xanh, tiến thẳng vào trong.
Đi một lúc lâu thì hình dáng của pháo đài mới dần dần xuất hiện trong tầm mắt cô. Cửa phía bên phải của Huyền Chân Thạch đã gãy lìa, trơ trọi rải rác trên nền đất.
An Nhàn lắc mình một cái, nhảy vọt lên đống đá xếp chồng lên nhau bên cạnh. Tay phải vung lên, thu toàn bộ Huyền Chân Thạch trên mặt đất vào nhẫn trữ vật, một khối đá vụn cũng không bỏ. Sau đó, cô nhìn về phía cây trụ chỉ còn gần nửa đoạn cố định trên nền đất cùng với cây trụ Huyền Chân Thạch còn nguyên vẹn phía bên phải.
Trong phạm vi bán kính 50 mét trên đỉnh đầu cô có ít nhất ba người theo dõi, đi trên mặt đất theo những đoạn thạch có lẽ sẽ không khiến người khác chú ý. Nếu trắng trợn mà dọn cột đá nguyên vẹn kia đi có thể sẽ khiến người khác chú ý.
An Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng cũng không từ bỏ khối Huyền Chân Thạch to mà nguyên vẹn như thế kia. Cô lấy ra một con dao mỏng hình dáng kỳ lạ trong nhẫn trữ vật, rồi bỗng nhiên phóng vào cột đá bên cạnh, sau đó dùng thuật pháp điều khiển dao mỏng, cứng rắn moi nó ra khỏi nền đất.
Từ bên ngoài nhìn vào, cột đá vẫn như trước hoàn hảo không tổn hại gì. An Nhàn không vội đem nó đi, mà là chạy vào rừng cây, từ một chỗ sơn thể trung moi ra một hòn đá có thể tích sấp sỉ, giơ tay chém xuống, nung đá thành trụ. Ngay sau đó đem nó di chuyển đến cửa pháo đài, nhanh như chớp mà treo đầu dê bán thịt chó.
An Nhàn tựa như một nghiệp vụ vận chuyển thành thạo, chưa đến nửa giờ liền đem cột đá chất lượng hoàn hảo của người ta mà đổi thành một khối bã đậu vô ích.
Huyền Chân Thạch tới tay, vốn là làm xong liền trở về. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu đã tới đây chi bằng đi dạo xung quanh một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện thêm một ít thảo dược lẫn cây cỏ tốt.
An Nhàn cũng không nán lại liền tung người bay vọt, bắt đầu càn quét rừng Hắc Nha.
“Đội trưởng, gần hết thời gian rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?” Sâu trong rừng cây, một chiến sĩ Liên Minh nhỏ giọng nói.
“Tinh thần thăm dò của đối phương quá lợi hại, chúng ta căn bản không có cách nào tới gần pháo đài. Chỉ dựa vào uy lực nổ và mức đổ phá hủy của đạn pháo, ngay cả phòng ngự ta đều không phá được.”
“Mặt khác, các huynh đệ đều liều mạng tạo cơ hội cho chúng ta mà chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn. Đúng là tức chết tôi rồi!”
“Nếu không có biện pháp tránh tinh thần thăm dò của bọn chúng, trận chiến này chúng ta thua là điều không còn nghi ngờ gì nữa.”
Các chiến sĩ Liên Minh lo lắng mà nghị luận nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, sĩ khí xuống đến mức thấp nhất.
Một trận gió gào thét lướt qua, lá cây rung động kêu xào xạc. Chiến sĩ đang nghiên cứu chiến thuật cũng chỉ tùy ý lướt qua, không phát hiện một hiện tượng lạ nào.
An Nhàn nháy mắt lướt nhanh đến mấy chục mét, chỉ coi mình là một người râu ria qua đường, hoàn toàn không có một chút ý định âm thầm trợ giúp.
“Cao Nghị, cậu có biện pháp gì hay không?”
Cao Nghị? Cái tên này khiến cả người An Nhàn đang bay nhanh bỗng nhiên ngừng lại.
“Thâm Hải, có phải cậu hỏi lộn người rồi không thế? Tên nhóc này mà có thể có biện pháp gì ư?”
“Văn Mậu, anh có ý gì thế, Thâm Hải làm sao mà hỏi lộn người được? Không biết lần trước là ai đã đánh cuộc với tui rồi thất bại, kết quả là vinh quang mà cởi trần chạy nhanh quanh sân thể dục một vòng.”
“Sao cậu lâu lâu cứ lấy chuyện này ra chọc tôi hoài thế?”
“Ai kêu dáng người anh tốt như vậy, làm tui nhớ mãi đến bây giờ không quên nha.”
“Đệt mợ, tốt nhất là cậu nên cầu nguyện sau này không có nhược điểm nào nằm trên tay tôi đi.”
“He he...”
An Nhàn đứng trên một cành cây, quan sát hơn mười mấy tên chiến sĩ Liên Minh.
Cao Nghị? Văn Mậu? Đây không phải là khách quen của Hoa Hoa Thế Giới sao? Mua Nhập Mộng Đan và Tịnh Tâm phấn theo định kỳ, còn xưng là có mấy trăm huynh đệ cùng mất ngủ. Hóa ra bọn họ là binh lính ở quân danh, khó trách huynh đệ nhiều như vậy.
“Chỉ còn lại 7 giờ.. “ Thâm Hải trầm trọng nói, “Tập hợp tất cả huynh đệ còn tinh thần lực, tấn công phá hủy hoàn toàn hệ thống của pháo đài.”
Trình độ tổn hại của pháo đài cũng chấm điểm tiêu chuẩn vào vòng trong. Nếu hệ thống pháo đài bị tấn công đến mức phá hủy hoàn toàn thì hai bên đều không phân thắng bại, tỉ số là 0.
“Vậy mà lại có thể bị Charlie bức đến “ngọc nát đá tan”, như thế này cũng quá nghẹn khuất đi!” Cao Nghị rất khó chịu.
“Nhiệm vụ thi đấu lần này chủ yếu là thu thập thông tin, dụ cho Charlie phát huy toàn bộ thực lực, lộ con át chủ bài của họ ra khi chuẩn bị nghênh chiến với nước Yavah. Chỉ cần giữ vững không để bị thua cuộc thì mục đích của chúng ta coi như là đạt được.”
“Dù sao tôi không muốn thua bởi mấy người đó, thù lần trước bọn hắn phái người đánh lén Hạ Lẫm chúng ta còn chưa đáp lại đâu!”
“Không còn cách nào, thứ có thể sử dụng chúng ta đều dùng qua. Chỉ còn lại...” Thâm Hải tiện tay mò mẫm trong túi hành quân, động tác đột nhiên ngừng lại. Vẻ mặt kỳ dị mà từ trong túi lấy ra một bình dược đen nhánh, trên thân bình còn khắc quái thú hình tròn kỳ lạ.
Cao Nghị đưa tay đoạt lấy: “Tinh Thần Phân Thể Hoàn? Đây là cái gì? Chúng ta có trang bị loại dược này sao?”
Thâm Hải nhíu mày, hắn nhớ gói thuốc rõ ràng bên trong chỉ còn lại dược tề kháng tính và trị liệu, bình dược này từ đâu xuất hiện? Nhìn hình dáng thân bìn thì lại có một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Cao Nghị mở nắp bình, đảo ra một viên, bất chấp tất cả mà trực tiếp ném vào trong miệng.
“Chờ đã!” Thâm Hải không kịp năn lại đành trơ mắt nhìn hắn đem một viên dược lai lịch không rõ ảnh nuốt vào bụng.
Trong chốc lát, đồng tử Cao Nghị co rụt lại, tinh thần lực kích động điên cuồng. Ngay sau đó liền có một đạo hư ảnh chậm rãi tách ra khỏi người hắn, ngưng tụ thành một thể năng lượng hình người.
Thâm Hải, Văn Mậu cùng với tất cả các chiến sĩ khác đều ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Cao Nghị cùng thể năng lượng bên cạnh hắn.
Tinh thần phân thể, thật sự đúng là tinh thần phân thể!” Văn Mậu kích động nói, “Mấy người dùng tinh thần lực quét thử xem, dao động tinh thần của Cao Nghị đã biến mất hoàn toàn!”
Tất cả tinh thần lực sở hữu đều chuyển dời đến thể năng lượng bên kia, Cao Nghị trở nên không còn cảm giác tồn tại, hầu như là không phát hiện bên cạnh còn có một người.
Các chiến sĩ đều có suy nghĩ nhạy bén, lập tức hiểu điều này đại biểu cho việc gì.
Bọn họ vốn dĩ không có cách nào lẻn vào pháo đài, cũng bởi vì tinh thần thăm dò của đối phương quá mạnh mẽ, có thể nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ rồi tiến hành phòng ngự. Hiện giờ có tinh thần phân thể, dẫn dắt sự chú ý của đối phương rời đi, rồi bản thể bọn họ có thể lặng yên không tiến động mà tiến vào pháo đài.
“Cao Nghị, cậu có thể khống chế tinh thần thể sao?” Thâm Hải hỏi.
Cao Nghị nhắm mắt lại, giây tiếp theo, thể tinh thần bên người hắn bỗng nhiên biến mất rồi xuất hiện cách đây 50 mét, liên tục thuấn di mấy lần, ngày càng linh động.
Một phút sau, Cao Nghị mở mắt ra, trán hơi đổ mồ hôi, vui mừng khôn xiết nói: “Đồ tốt, tuy rằng khống chế liên tục có chút tốn sức, nhưng khoảng cách xa nhất có thể đạt được là một ngàn mét. Hơn nữa nó có thể cảm nhận được đồ vật, mà tôi cũng cảm nhận được, cứ như là thêm một đôi mắt vậy.”
“Mịa, có thứ trâu bò như thế mà sao không lấy ra sớm?!” Văn Mậu hung hăng trừng mắt Thâm Hải.
Thâm Hải suy nghĩ: Quản hắn làm gì? Mẹ nó, ai biết trong túi mình vốn trống rỗng lại xuất hiện một bình dược trâu bò như thế chứ?
“Được rồi, loại chuyện nhỏ như thế để trở về rồi nói.” Cao Nghị đem dược trong bình đổ ra. Tổng cộng 11 viên, cộng thêm hắn là 12 chiến sĩ, 12 tinh thần phân thể, như vậy là đủ rồi!
An Nhàn ở trong rừng Hắc Nha đại khái quét sạch một vòng, sau đó theo đường cũ trở về trấn Nghịch Phong, không hề lưu lại. Mang theo Huyền Chân Thạch cùng hơn mười loại thảo dược quay về khách sạn bọn họ ở.
Từ khi rời đi đến trở về khoảng gần bốn giờ đồng hồ, trời cũng đã sắp sáng.
Đang chuẩn bị tắm, Hạ Lẫm bỗng nhắn qua cho cô bốn chữ:【Thế cục có biến.】
Tâm tình An Nhàn cực kì tốt nên cũng nhắn lại cho hắn bốn chữ:【Lập tức tới ngay.】
Vui vẻ tắm xong, thay một bộ áo ngủ thoải mái, An Nhàn tinh thần vui vẻ mà đi vào phòng Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm thấy trên mặt cô ánh lên ánh sáng lấp lánh mà kìm nén muốn chọc ghẹo một phen. Chỉ mới có ba bốn giờ không thấy, y tựa như đã làm SPA toàn thân, giá trị mị lực tăng lên đến mấy phần trăm.
Chắc hẳn mới vừa ngủ ngon một giấc nhỉ?
Hai người thanh thản ngồi trên sô pha, cùng nhau xem Liên Minh từ đường cùng mà phản công.
Trong video, mười hai chiến sĩ thành công lẻn vào pháo đài. Chưa đến một giờ liền tắt hệ thống phòng ngự, đoạt được quyền khống chế pháo đài. Cùng binh lính Charlie đại chiến một hồi, cuối cùng đuổi họ ra khỏi pháo đài.
Tình thế chuyển biến bất ngờ khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Chiến sĩ Liên Minh cuối cùng đã sử dụng dược vật gì mà lại khiến đa số mọi người đều không để ý. Cho dù là chiếu lại video thì chỉ có thể nhìn thấy một cái bình đen nhánh. Nhưng hiệu quả lại làm tất cả kinh hãi một phen.
Tinh thần phân thể, tinh thần phân thể được phân chia có thể qua mắt tinh thần thăm dò, bản thể có thể che dấu hành tung. Nếu như toàn bộ hai trăm binh sĩ Liên Minh sử dụng loại dược này, thì chẳng phải mình hai trăm đối với bốn trăm người sao, như thế này không phải gian lận à?!
Nhưng trên thực tế mà nói, Cao Nghị còn chưa phát huy hiệu quả chân chính của tinh thần phân thể, một cái chỉ là căn bản, bảy cái mới là mức cao nhất.
Người trong cuộc là Charlie trước mắt còn không biết chiến sĩ Liên Minh làm như thế nào mà tránh được tinh thần thăm dò, lặng yên lẻn vào pháo đài.
Khoảng cách thắng lợi chỉ còn các một khoảng nhỏ, vậy mà trong hai ba tiếng cuối cùng lại bị người ta bạo cúc:v. Việc này đối với người khác vốn đã không thể chịu đựng được, huống chi là người Charlie xưa nay tính tình nóng nảy.
Phải nghẹn khuất, chiến sĩ Charlie dựng pháo đài đột kích, phẫn nộ nổ ầm ầm vào cửa pháo đài.
Ầm vang một tiếng lớn, cửa vẫn kiên cố đứng thẳng nhưng cây cột bên trái lại ầm ầm điên cuồng rơi đá vụn xuống.
Đợi bụi mù tan hết, vốn là cột đá màu đen bóng loáng tuyệt đẹp đã biến thành một cây màu đen xen nhay. Vết rạn loang lổ, giống như trụ đá vỡ được ráp lại. Thân trụ còn khắc mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo bắt mắt: Bản tôn đã từng dến đây.
Toàn bộ người xem tập thể ngơ ngác.