Editor: Lin
Cuộc nói chuyện với Quý Minh Phi vừa kết thúc không lâu, Chương Thanh Viễn đã đến.
Tô Giản mời ông ta vào, sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, Tô Giản mới biết, thì ra vị bác sĩ Chương này là bác sĩ riêng của gia đình họ An,
Tô Giản không khỏi lại oán thầm một trận: Người có tiền, kéo thêm thù
hận!
Bác sĩ Chương kiểm tra tỉ mỉ An Dĩ Trạch một phen, sau đó nói với Tô
Giản, An Dĩ Trạch chỉ bị cảm, nóng sốt, sau đó lập tức viết đơn thuốc
cho An Dĩ Trạch. Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch vẫn còn mơ hồ một chút, nói:
“Nhiệt độ của anh ta không thấp, uống hết thuốc là được sao?”
Bác sĩ Chương cười nói: “Tất nhiên tiêm thì tốt hơn, hiệu quả sẽ nhanh
hơn, nhưng từ nhỏ cậu chủ đã không thích tiêm, chỉ chịu uống thuốc.”
Ha ha, thì ra An Dĩ Trạch sợ tiêm! Tô Giản vui vẻ, nhãn câu lượn vòng,
này ra một ý hay: “Nếu vậy, hay là cho anh ta tiêm đi! Nhiệt độ anh ta
cao như vậy, phải nhanh hạ sốt mới khiến người khác yên tâm!”
“Nhưng…”
Tô Giản cắt đứt do dự của bác dĩ Chương: “Không sao, anh ta cũng không
phải trẻ con, đã lớn như vậy, sẽ không không phân biệt đúng sai, ông chỉ cần để ý xuống tay… a, di chuyển là được.”
Bác sĩ Chương vẫn còn chút do dự, nhưng Tô Giản hết sức yêu cầu, hơn nữa còn yêu cầu không cần làm trực tiếp, chỉ cần tiêm vào mông là được rồi, bác sĩ Chương cũng đành phải đồng ý. Tô Giản thấy An Dĩ Trạch bị cởi
quần, lộ ra mông, trong lòng vô cùng vui vẻ mừng rỡ.
Bác sĩ Chương ngẩng đầu gọi anh: “Cô chủ, nhờ cô đến giúp giữ cậu chủ lại.”
Đang chuẩn bị xem trò cười, Tô Giản bị hai chữ ‘cô chủ’ làm kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã lên người An Dĩ Trạch.
Bởi vì tiếng động quá lớn, An Dĩ Trạch tỉnh táo hơn một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra xem: “Em đang ở đây… làm… cái gì?”
Tô Giản thấy An Dĩ Trạch tỉnh táo, rất vui mừng, cảm thấy như vậy việc
chế giễu này mới có hiệu quả được, vội dùng lực ôm lấy anh, mở miệng dụ
dỗ: “Không có gì, chỉ là chữa bệnh cho anh thôi.”
An Dĩ Trạch cau mày nhìn một chút, có chút hiểu được, khuôn mặt biến đổi: “Anh không… tiêm!”
Tô Giản cười híp mắt nhìn anh: “Không tiêm thì không thể hạ sốt, cho nên nhất định phải làm.”
An Dĩ Trạch bắt đầu vùng vẫy, có điều anh đang bị ốm, sức khỏe yếu, căn
bản không giãy ra được, Tô Giản dùng sức ôm lấy anh, dụ dỗ: “Đừng sợ
đừng sợ, không đau chút nào đâu.”
An Dĩ Trạch vẫn vùng vẫy, Tô Giản vẫn không để anh chạy trốn, nhưng dù
hiện tại anh khỏe hơn An Dĩ Trạch, khổ người lại không bằng, vì vậy
không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng toàn lực ôm chặt An Dĩ Trạch
vào trong lòng. Tô Giản không ngừng dụ dỗ: “Dĩ Trạch của chúng ta là
dũng cảm nhất! Ngoan, nghe lời, đừng lộn xộn, để bác sĩ tiêm cho anh.”
Mặt khác trong lòng lại cười sắp điên rồi.
Hai người mặt đối mặt, Tô Giản vừa ôm An Dĩ Trạch, vừa dụ dỗ, đôi môi
thỉnh thoảng lại quét qua da An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch nhìn anh một cái,
từ từ ngừng giãy dụa.
Tô Giản vui vẻ ra mặt: “Ngoan, thật nghe lời.”
Bác sĩ chương vừa cười ha hả vừa nói: “Tình cảm của cậu chủ và cô chủ thật tốt.”
Tô Giản lại một lần nữa bị hai chữ ‘cô chủ’ này làm cho chấn động, vội
nói: “Bác sĩ Chương, ông đừng gọi tôi là ‘cô chủ’ nữa, tôi… thật sự
không quen.” Tôi thật sự không gánh được mà!
“Chuyện này…” Bác sĩ Chương khó xử nhìn về phía An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trach tựa vào trong lòng Tô Giản, lên tiếng: “Vậy… thì gọi là ‘phu nhân’ đi…”
Tô Giản: “…” Rầm! Cái này khác với ‘cô chủ’ sao! Một cú sét cấp 1, một cú sét cấp 1,01 có được không!
Bác sĩ Chương vui vẻ ‘vâng’ một tiếng, lập tức bắt đầu tiêm cho An Dĩ
Trạch. Trong lòng Tô giản căm hận, chăm chú nhìn kim tiêm trong tay bác
sĩ Chương, trong lòng yên lặng cổ vũ: Đâm! Dùng sức đâm!
Kim tiêm đi vào cơ thể, thân thể An Dĩ Trạch không tự chủ được run lên
một cái. Tâm tình Tô giản lập tức tốt lên, trên mặt lại giả vờ lo lắng,
tay vỗ vỗ tóc An Dĩ Trạch, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, không đau chút
nào.” Đương nhiên thì càng đau càng tốt!
An Dĩ Trạch vùi mặt trong ngực Tô Giản, không lên tiếng.
Bác dĩ Chương từ từ thu hồi kim tiêm, mỉm cười cảm khái: “Xem ra cô… phu nhân có tác dụng.”
Tô Giản trêu chọc vô cùng sung sướng, thuận miệng khiên tốn nói: “Đâu có đâu có, tôi còn phải cố gắng nhiều.”
Bác sĩ Chương: “…”
Bác sĩ Chương viết lại những điều cần chú ý, sau đó lập tức rời đi.
An Dĩ Trạch đã mơ màng ngủ thiếp đi. Tô Giản đắp chăn cho anh xong, lại
mở máy tính dạo diễn đàn một lát, nhưng vẫn không hứng thú lắm. Đang
chán đến chết, anh đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy dạy cách làm cháo,
lòng Tô Giản hơi động: Nếu bạn gay đã ân cần dặn dò, vậy hay là làm một
ít thức ăn ngon cho An Dĩ Trạch. Vì vậy anh lập tức lên mạng tìm bữa ăn
dinh dưỡng dành cho người bệnh.
Không có việc gì làm, buổi chiều Tô Giản tiện thể ngủ trưa một chút,
nhưng không nghĩ đến ngủ trưa tỉnh lại, bầu trời đã xám xịt, đã gần tối. Tô Giản xuống giường, duỗi lưng một cái, lại sang phòng ngủ của An Dĩ
Trạch nhìn một cái. An Dĩ Trạch còn đang ngủ say. Tô giản rón rén đến
bên cạnh anh, vươn tay, vốn định bóp mũi để bắt nạt anh, nhưng ngón tay
vừa đụng vào chóp mũi của An Dĩ Trạch, nghĩ đến lúc này anh đang ốm, lại ngượng ngùng dừng tay, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, không nhịn
được đâm lỗ mũi An Dĩ Trạch một cái, nói: “Họ An, anh cũng có ngày hôm
nay!”
Tô Giản chưa bao giờ nhìn An Dĩ Trạch gần như vậy, lúc này lại có thể
quan sát tưởng tận, Tô Giản không thể không thừa nhận, tên An Dĩ Trạch,
lỗ mũi ra lỗ mũi, mắt ra mắt, hình thể… Quả thật là có vốn quyến rũ phụ
nữ! Hơn nữa lúc này anh nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt điềm tĩnh, không còn
thấy bộ dạng hờ hững thường ngày của anh, ngược lại còn mơ hồ nhìn thấy
có chút trẻ con, nhất là cặp lông mi, vừa dày vừa dài, thỉnh thoảng lại
run lên, quyến rũ lòng người khác cũng như rung rung. Tô Giản không nhịn được chạm nhẹ vào hàng lông mi, mặt đầy oán hận: Họa thủy, họa thủy!
An Dĩ Trạch như cảm thấy có chút không thích, hơi nghiêng gò má. Tô Giản lập tức rụt tay lại, thấy anh cũng không tỉnh lại, lại bắt đầu đắc chí. Nhìn thấy lỗ tai An Dĩ Trạch, đột nhiên nhớ tới trong điện thoại, Quý
Minh Phi nói lỗ tai An Dĩ Trạch rất nhạy cảm, đụng tới sẽ đỏ. Lòng Tô
Giản tò mò, không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch thực sự đột nhiên run lên. Tô Giản mừng rỡ, không nhịn được
lại nhéo. Không nói đến chuyện vành tai An Dĩ Trạch đầy đặn mềm mại,
nhéo lên thấy thịt mềm mềm, còn chơi rất thú vị. Đang nhéo vui vẻ, Tô
Giản đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Em nhéo anh làm gì?”
Tô giản bị dọa, giương mắt nhìn, lại thấy An Dĩ Trạch không biết đã mở
mắt từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn mình. Giờ phút này tay Tô Giản đang
đặt trên vành tai anh, bỗng nhiên lùi về không khỏi có chút chột dạ, nên anh không thể làm gì khác ngoài việc nói qua loa: “Cái gì chứ,… a, tôi
đang xem tướng cho anh!”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản nhân cơ hội lại nhéo vành tai An Dĩ Trạch một cái nữa, mắt thấy
không chỉ lỗ tai An Dĩ Trạch hồng, mà trên mặt cũng có chút đỏ ửng, anh
không khỏi âm thầm mừng rỡ, trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhìn tướng
mạo mà nói, vành tai mềm mại, trời sinh tính háo sắc!”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản vỗ vỗ vai anh, nói sâu xa: “Cho nên, chàng trai, tĩnh tâm đi nhé!”
An Dĩ Trạch im lặng một lát, đột nhiên nói: “Em cúi đầu xuống một chút.”
Tô Giản không rõ vì sao, khẽ cúi thấp đầu.
An Dĩ Trạch giơ tay lên, cũng nhéo vành tai anh.
Sau đó nói hai chữ: “Mềm mại.”
Tô giản: “…”