Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 44: Chương 44




Editor: Lin

Chú An mặt đen dẫn Tô Giản đến phòng ăn của công ty, Tô Giản vui vẻ chọn món mình thích, còn thuận tiện hỏi An Dĩ Trạch một câu: "Anh có muốn ăn một chút không?"

Sau đó không đợi An Dĩ Trạch trả lời, lại vui vẻ nói: "Anh vừa mới ăn nhiều như vậy, nhất định không ăn được, thôi để tôi giúp anh hưởng thụ đi!"

An Dĩ Trạch: "..."

Đang vui vẻ ăn, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thêm một người, Tô Giản ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Minh Phi đến.

"Làm việc xong tới đay dùng cơm, không nghĩ tới hai người cũng ở đây." Lời mở đầu của Quý Minh Phi rất chính trực, một chút cũng để lộ ra trong lúc vô tình mình nghe được truyện thuyết bệ hạ đưa nương nương đến phòng ăn dùng cơm từ mọi người nên tới xem náo nhiệt.

Tô Giản nhiệt tình nói: "Vậy chúng ta ăn chung đi!"

Quý Minh Phi ngồi xuống cạnh bàn hai người, cười nói: "Được."

Tô Giản nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút không được, lại nhìn Quý Minh Phi cười ôn hòa với An Dĩ Trạch, liền biết điều nói: "Hai người nói chuyện của hai người đi! Tôi không làm trở ngại hai người, hai người cứ coi như tôi không tồn tại!"

Quý Minh Phi sững sỡ, An Dĩ Trạch lại biết nhất định Tô Giản lại suy nghĩ nhiều, nhớ tới lúc trước Tô Giản nhận định anh là 'đồng tính luyến ái' An Dĩ Trạch cảm thấy ngực mình lại bắt đầu nghẹn.

Quý Minh Phi cười nói: "Tôi và An Dĩ Trạch ở công ty cũng chỉ nói chuyện công việc, thật vất vả bây giờ mới nhàn rỗi một chút, cũng không muốn bàn nữa!"

Chỉ bàn công việc không bàn chuyện yêu đường, một lời yêu chỉ có thể đè nén trong tim, người yêu ở bên lại không thể ôm,cho tới bây giờ vẫn luôn máu cho và ngược tâm! Tô Giản yên lặng cảm thán bạn gáy Quý thật khổ sở, yên lặng ném cho bạn gay Quý một ánh mắt đồng tình.

Hôm nay bắt đầu có chút có thể đọc hiểu ánh mắt của anh, mép miệng tổng giám đốc An lặng lẽ giật một cái.

Quý Minh Phi lại hoàn toàn không biết mình đã bị coi là thầm mến bạn tốt còn rất vui vẻ, nói chuyện với Tô Giản: "Lúc nãy thấy chị dâu sửa máy tính cho bọn người Lynda, chị dâu rất có hứng thú với chuyện này sao?"

Tô Giản ậm ờ nói: "Tạm được."

Quý Minh Phi cười nói: "Trừ học máy tính, tôi chưa từng thấy qua cô gái nào sửa máy tính, chị dâu thật là lợi hại!"

Tô Giản khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có."

Hai người từ từ nói chuyện. Sau một cuộc trò chuyện, Tô Giản mới phát hiện, bạn gay Quý nói chuyện rất hợp với anh, bạn gay Quý không chỉ rất hiểu rõ về phương diện IT, ngay cả đá bóng cũng thích đội giống anh. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, từ đề tài khoa học kỹ thuật đến thể dục, từ dân dinh đến báo chí, trò chuyện hết sức vui vẻ.

Tổng giám đốc An không có biểu cảm gì, toàn bộ hành trình đều là một chàng trai đẹp ngồi yên lặng.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Giản vừa muốn lại gần Quý Minh Phi, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn một cái, một cảm giác muốn nôn mửa đột nhiên vọt tới, anh vội vàng che miệng, cúi người sang bên cạnh.

Che miệng nôn khan mấy tiếng, Tô Giản cảm thấy dạ dày có chút không tốt, liền đứng lên, nói với hai người: "Tôi đi toilet một chút!"

An Dĩ Trạch chỉ phòng về sinh cho anh, lông mày hơi nhíu, con mắt có chút lo lắng. Quý Minh Phi lại nhìn bóng lưng Tô Giản chạy về phía phòng vệ sinh, tay vịn cằm, như có điều gì suy nghĩ.

"Chị dâu sẽ không phải là... mang thai chứ?" Quý Minh Phi nhìn về phía An Dĩ Trạch.

Chàng trai xinh đẹp yên lặng lập tức biến thành chàng trai xinh đẹp sầm mặt lại.

Nhìn biểu tình của đối phương đột nhiên trầm xuống, Quý Minh Phi hiểu được: "Không phải đến bây giờ hai người còn không có..."

An Dĩ Trạch nói: "Bọn mình cũng không phải vợ chồng thật sự."

Quý Minh Phi yên lặng cảm khái trong lòng một câu 'Xử nam thật chết người', ngoài miệng lại nói: "Cậu đối với cô ấy, rốt cuộc là muốn thế nào?"

An Dĩ Trạch không nói gì.

Quý Minh Phi biết, vỗ vỗ vai anh: "Nếu thích thì nhanh hành động đi! Bây giờ cô ấy là người vợ hợp pháp của cậu, cậu có điều kiện trời cho rồi đó!"

An Dĩ Trạch không khỏi nhớ lại buổi tối mà anh ngạc nhiên mừng rỡ cảm giác như được sống lại, câu 'mẹ' ấy như sấm sét giữa trời quang cắm thẳng vào ngực anh khiến anh suốt đêm không ngủ.

Quý Minh Phi ở bên cạnh nói: "Nếu thích cô ấy, vậy cậu nói thẳng cho cô ấy biết. Trước đây cậu chỉ biết mình Kỷ Nghiên, nhưng phụ nữ tốt thì hoàn toàn không thể chờ tới, cậu thích thì cậu phải chủ động theo đuổi mới được!"

An Dĩ Trạch nói: "Giản Giản, cô ấy... mình lo, nếu mình nói cô

ấy sẽ tránh né mình.” Nhớ tới lúc trước Tô Giản nghiêm túc nói ‘cam kết với nhau, không thể thích đối phương’, tâm tình của An Dĩ Trạch khá buồn bực.

Quý Minh Phi sững sốt một chút: “Nếu vậy, cậu như vậy thì đừng nói, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ đi!”

An Dĩ Trạch hỏi: “Hành động gì?”

Quý Minh Phi cười nói: “Phụ nữ đều có ước mơ được làm công chúa, hi vọng có thể gặp được hoàng tử của mình. Cô nhóc Tô Giản nhà cậu nhìn một cái là biết đó là một cô bé ngoan ngoãn có ước mơ được làm công chúa, vậy cậu phải cố gắng để thực hiện ước mơ của cô ấy đi! Mấy ngày nữa không phải là sinh nhật 30 tuổi của cậu sao? Đến lúc đó, cậu biến cô ấy thành công chúa của cậu, cậu biến thành hoàng tử của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thích!”

Tô Giản tất nhiên không biết kế hoạch của hai người, nên buổi tối nằm trên giường nghe An Dĩ Trạch hỏi mình có biết khiêu vũ không, anh có chút kinh ngạc.

“Nhảy múa gì?”

“Waltz, em biết không?”

“… Không biết.” Tô Giản tò mò, “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

An Dĩ Trạch nói: “Mấy ngày nữa có một buổi tiệc, đến lúc đó chúng ta cần nhảy một bài.”

Tô Giản: “… Buổi tiệc nào cần tôi và anh khiêu vũ?” Vẻ mặt biến thành hơi đau khổ. “Tôi có thể không tham gia?”

An Dĩ Trạch nghiêm mặt: “Là sinh nhật 30 tuổi của anh, em nhất định phải tham gia.”

Tô Giản mở to mắt: “Anh còn chưa đến 30 tuổi!”

Gần đây, chuyện tuổi tác khá nhạy cảm với chú An nên sắc mặt không được tốt lắm: “… không có.”

Tô Giản yên lặng cảm thán ‘thổ hào đúng là thổ hào, sinh nhật 30 tuổi cũng phải mở tiệc’, sau đó đau khổ hỏi: “Vậy tôi phải làm sao?”

An Dĩ Trạch hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”

Tô Giản nghĩ lại một chút về buổi tối tự học thời cấp hai, sau khi mình cúp học, đúng lúc thấy các bác gái đang nhảy múa ở quảng trường, vì lúc đó nhàm chán nên cũng tiến lên nhảy theo, cuối cùng càng nhảy càng mạnh thiếu chút nữa bạn cũ của các bác nhảy ở quảng trường nói: “Trước kia có tham gia… múa quần chúng.”

An Dĩ Trạch lắc đầu: “Thôi, ngày mai anh tìm thầy đến dạy em.”

Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Tô Giản đứng lên bắt đầu các loại, kết quả, kết thúc giờ cơm trưa cũng không thấy thầy giáo trong miệng An Dĩ Trạch.

Tô Giản đi tìm An Dĩ Trạch: “Không phải anh nói tìm thầy giáo đến dạy tôi khiêu vũ sao?”

An Dĩ Trạch kéo anh về phía phòng piano, mở miệng “ừ” một tiếng.

Tô Giản tò mò hỏi: “Thầy giáo đến rồi sao?” Đợi đến lúc vào phòng piano, phát hiện ngoài chiếc piano lớn hình tam giác, trong phòng không một bóng người, liền thất vọng nói: “Không thấy ai cả!”

An Dĩ Trạch lời ít ý nhiều: “Anh.”

Tô Giản đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó liền trợn mắt nói: “Anh nói anh là thấy giáo? Anh muốn dạy tôi khiêu vũ?”

An Dĩ Trạch lại “ừ” một tiếng.

Tô Giản xoay người lập tức rời đi. Mẹ nó, anh còn cho là sẽ chào đón được một cô giáo có dáng người xinh đẹp, kết quả không ngờ lại chờ đến An Dĩ Trạch, thân hình thô kệch, vẻ mặt không một biểu cảm, nhất thời mất hứng!

An Dĩ Trạch lại kéo cô lại.

Tô Giản không thoát được, không thể làm gì khác hơn là tìm cách khác: “Tôi nhất định phải nhảy với anh sao? Đến lúc đó, anh nhảy với Tiểu Như được không?”

An Dĩ Trạch lời ít ý nhiều: “Không được.”

Tô Giản buồn bực nói: “Cũng liên quan đến mặt mũi của em.”

Tô Giản: “…”

Nếu chạy không thoát, Tô Giản cũng không vùng vẫy, hai tay liền mở ra, hiên ngang nói: “Đến đây đi!”

An Dĩ Trạch ôm hông của anh, cầm tay anh lên.

“Một tay khác để lên vai anh.” An Dĩ Trạch nhắc nhở.

Tô Giản thử một chút, cảm thấy có chút khó chịu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cánh tay của An Dĩ Trạch dùng sức duỗi thẳng về phía trước, làm một tư thế ‘cách mạng thanh niên phấn đấu tiến lên’ đầy nhiệt huyết.

An Dĩ Trạch: “…”

Suy nghĩ của An Dĩ Trạch đột phát: “Ôi chao, ai ôi, tôi nói, nhất định phải nhảy waltz sao? Thật tầm thường! Tôi cảm thấy trong bữa tiệc sinh nhật của anh, nếu có thể nhảy múa thoát tục một chút, nhất định sẽ khiến buổi tiệc càng thêm rực rỡ.”

An Dĩ Trạch chậm rãi lập lại: “Thoát tục?”

Tô Giản vô cùng phấn khởi: “Là ví dụ như… ví dụ như múa bài Tân Cương gì đó!” An Dĩ Trạch bổ óc ra một chút, tưởng tượng chính là hình ảnh mang nón múa Tân Cương trước mặt các vị khách quý, Tô Giản cảm thấy cái này nhất định được 32 cái khen!

An Dĩ Trạch gật đầu: “Được.”

Tô Giản sững sờ, vui mừng: “Thật sao?”

An Dĩ Trạch ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ cần em chịu nhảy.”

Tô Giản: “…”

Nếu không có cách nào chạy trốn, Tô Giản không thể làm gì khác hơn là theo sát An Dĩ Trạch học.

An Dĩ Trạch dạy rất kiên nhẫn, chẳng qua Tô Giản học lại có chút buồn bã.

Sau một lần đạp phải chân An Dĩ Trạch nữa, Tô Giản không làm: “Tôi thấy tôi nên đổi sang giáo viên đi! Chân anh quá lớn, khiến tôi cảm thấy trở ngại!”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản nói: “Trong nhà còn ai có thể nhảy không?”

An Dĩ Trạch nói: “Mẹ anh.”

Tô Giản: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.