Tuy nói như vậy, nhưng mỗi ngày tiếp xúc với nhóm học sinh, Tô Giản cũng từ từ thích ứng.
Anh vẫn như cũ không thể nào quen thuộc với giờ lên lớp, có điều vì có thể
học theo cách giảng, nên cũng tương tự như việc sao chép lại lời nói của các cô giáo khác. Dù bọn học sinh có chút hoạt bát , nhưng sau khi nghe cô giáo Tô giảng bài cũng sẽ không kinh ngạc, mà sau khi đã quen, ngược lại Tô Giản cảm thấy lớp náo nhiệt như vậy cũng rất thú vị.
Ngay từ đầu, Tô Giản vẫn có gắng kiềm chế tỏ vẻ đoan trang một chút, nhưng
lâu ngày, bị tính tình hoạt bát của học sinh lây nhiễm, Tô Giản liền
không nhịn được hé lộ bản tính.
Lần đó đi dạy, vì đã dạy xong nội dung, Tô Giản nhìn đồng hồ còn 2 phút, vì vậy thuận miệng nói câu 'Còn
lại 2 phút, không nói, để 2 phút nhạt đi', học sinh vừa nghe lập tức
hoan nghênh. Tô Giản cũng cảm thấy hứng thú, liền thuận miệng bình luận
một chút về tin tức gần đây, các bạn học hứng thú nghe, tan học còn chưa đã nghiền. Từ nay về sau, mỗi lần đi học, các bạn học liền nhiệt tình
nói: "Cô giáo, kéo 2 phút nhạt đi!"
Tô Giản: "..."
Lại một lần đi dạy, một nam sinh đột nhiên giơ tay xin nghỉ, bảo muốn đi vệ
sinh. Ngay từ đầu, Tô Giản đồng ý, nhưng sau đó Tô Giản phát hiện, cho
đến khi tan học, nam sinh vẫn chưa trở lại.
Sau khi tan học, Tô Giản ra khỏi phòng học, nhìn thấy nam sinh và một bạn học vừa tan lớp nói chuyện, cười vui vẻ.
Tô Giản híp mắt một cái.
Ngày hôm sau đi học, nam sinh lại giơ tay, vẫn nói muốn đi vệ sinh, tay trái cầm một hộp khăn giấy, tay phải ôm bụng, vẻ mặt đau khổ, vẻ mặt đau khổ như thật.
Tô Giản do dự một chút, trong đầu nghĩ bất kể thật
giả, lỡ như để nam sinh nhịn chết thì không được, vì vậy cuối cùng vẫn
đồng ý.
Nam sinh lập tức chạy nhanh ra ngoài, kết quả tất nhiên là vẫn không có trở lại.
Tô Giản: "..."
Tô Giản lĩnh ngộ sâu sắc 'người hiền hay bị bắt nạt, thấy tốt bị học sinh
trêu chọc', sau một lần Tô Giản bị nam sinh giơ tay xin đi vệ sinh, vẫn
đồng ý, có điều không được bao lâu, anh liền nói với mọi người 'mọi
người học thuộc lòng bài học trong năm phút', sau đó thong thả bước ra
khỏi phòng học.
Nam sinh đang muốn đi về phía cầu thang, vừa nhìn thấy Tô Giản, lập tức vòng lại, mặt đầy chính trực đi về phía Tô Giản.
Tô Giản dịu dàng nói: "Tại sao lâu như vậy?"
Nam sinh ôm bụng: "Bụng có chút không thoải mái, ra rất lâu... cô giáo, cô hiểu mà."
"Ồ?" Tô Giản giương mắt nhìn toilet nam bên cạnh một chút, bỗng nhiên nắm tay nam sinh đi về phía nhà vệ sinh.
Nam sinh sợ hết hồn: "Cô giáo, đây là nhà vệ sinh nam!"
Tô Giản cười híp mắt nói: "Cô biết." Nói xong một tiếng 'này', thấy bên trong không có tiếng trả lời, liền kéo nam sinh đi vào.
Nam sinh không nghĩ anh sẽ vào phòng vệ sinh nam bình tĩnh như vậy, lập tức có chút bối rối, ngơ ngác để anh kéo đến trước bồn cầu.
Điều
kiện phòng vệ sinh ở đây tương đối đơn sơ, không có trang bị vòi nước
riêng, mà đều là tự xối. Tô Giản nhanh chóng quét một vòng những bồn cầu ngồi chổm hổm, cười híp mắt nói: "Vừa rồi em ngồi ở chỗ nào?"
Nam sinh lo sợ chỉ chỉ: "Cái này, cái này."
Tô Giản tiến lên một bước, tùy ý nhìn xuống một chút, sau đó cười híp mắt hỏi: "Những cái đó là của em?"
Nam sinh: "..."
Buổi trưa lúc tan học, bọn học sinh náo nhiệt mình một câu cậu một câu, Tô
Giản thản nhiên lẫn vào đám người đi vào nhà ăn, lơ đãng nghe thấy nam
sinh trước mắt tố cáo với một nam sinh khác.
"Chửi thề! Cậu không biết cô giáo đó dũng mãnh bao nhiêu đâu! Phòng vệ sinh nam nói vào là
vào, mắt cũng không thèm nháy một cái!"
Cậu bạn bên cạnh cười,
hoàn toàn không nể tình: "Ha ha, vậy chẳng phải Tây Qua cậu bị thấy sạch bách rồi sao? Trinh tiết cậu vẫn còn sao?"
Nam sinh gọi là Tây
Qua cãi lại: "Cái gì mà thấy sạch bách? Mình đây là người có trinh tiết, có thể tùy tiện để người khác thấy sạch bách sao?"
Tô Giản yên
lặng đi qua phía bọn họ, trong lúc nam sinh sợ hết hồn, sau khi lắp bắp
'chào cô giáo', liền cười híp mắt trả lời: "Xin chào, bạn học Tây Qua có trinh tiết."
Nam sinh: "..."
Trong bầu không khí cô trò hòa thuận như vậy, trong nháy mắt, ngày lễ giáo viên đến.
Tô Giản có chút kích động nhỏ. Trước đây trừ lễ 'độc thân', anh hoàn toàn
không có ngày nào thuộc về bản thân, hiện tại sống lại, lại có ngày lễ
riêng, bất kể thế nào vẫn khiến người ta vui thích.
Buổi sáng Tô Giản liền vui vẻ nói: "Cuối cùng ngày lễ của tôi cũng đến rồi!"
An DĨ Trạch nghe vậy thì thuận miệng nói: "Không phải còn có ngày quốc tế phụ nữ sao, sau nay còn có ngày của mẹ."
Tô Giản: "..."
Đưa Tô Giản đến trường, trong lúc Tô Giản xuống xe, An Dĩ Trạch đột nhiên
kéo anh lại, hôn lên mặt anh một cái, nói: "Chúc ngày lễ vui vẻ!"
ĐI làm sắp trễ, Tô Giàn hoàn toàn không có tâm tình để ý đến anh, vẫy tay 'bye' với anh một tiếng, liền vội vã xuống xe.
Đi đến phòng làm việc, Tô Giản đột nhiên phát hiện trên bàn mình có thêm
một bó hoa hồng, từng bông đều mềm mại đỏ tươi, Tô Giản đếm đếm, có 20
bông.
Dù không có hứng thú gì với hoa, nhưng sáng sớm có thể nhận quà trong ngày của nhà giáo, Tô Giản vẫn thật vui vẻ thưởng thức một
chút.
Thấy anh nhận được hoa, đồng nghiệp trong phòng làm việc,
cảm thấy hứng thú liền xông đến: "Hoa này thật đẹp!" Nói xong liền cười
mập mờ với Tô Giản. "Là bạn trai tặng sao?"
"Hả?" Tô Giản ngẩn ra. "Không phải, hôm nay không phải ngày của giáo viên sao, học sinh tặng."
Đồng nghiệp cười nói: "Ngày của giáo viên học sinh tăng Bách Hợp, Cẩm Chướng gì đó chứ rất ít khi tặng hoa hồng, dù sao hoa hồng có ý nghĩa rất đặc
biệt."
Bị đồng nghiệp nói như vậy, Tô Giản cũng không khỏi có
chút bối rối. Nhìn như vậy, quả thật không giống học sinh tặng, nhưng
nếu như không phải học sinh tặng, còn có ai vào thời gian đặc biệt thế
này lại tặng hoa hồng cho anh?
Tô Giản chuyển động con người suy nghĩ một chút, từ từ có câu trả lời.
Hôm nay, An Dĩ Trạch như cũ đứng trước cổng trường chờ anh. Sau dòng người
mãnh liệt, An Dĩ Trạch nhìn thấy Tô Giản ôm một con gấu không nhỏ hơn là mấy đi về phía mình.
Nhìn anh cố hết sức để ôm, An Dĩ Trạch xuống xe tiến lên, nhận lấy gấu bông.
Tô Giản nhanh chóng ném con gấu cho anh, lên xe, ngồi vào ghế.
An Dĩ Trạch đặt con gấu ra sau, trở lại chỗ ngồi tài xế, hỏi: "Quà của học sinh tặng?"
Tô Giản gật đầu: "ĐÚng vậy, không biết bọn họ nghĩ tôi sẽ thích loại quà tặng này từ đâu."
An DĨ Trạch nghĩ lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Giản bị chôn trong bộ lông
xù xì khi ôm con gấu lớn một chút, đột nhiên cảm thấy có chút hiểu học
sinh, hỏi: "Em không thích? Hình như con gái thường thích những món quà
như vậy."
Tô Giản cười khan nói: "Cũng không phải không thích, chỉ là tôi... không thích con gấu!"
"Vậy em thích cái gì?"
"Tôi thích..." Tô Giản thấy cửa hàng ven đường có vẽ hình con heo trên đầu, lập tức có câu trả lời: "Tôi thích heo!"
An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, không nói gì thêm.
Hôm nay tâm tình của Tô Giản không tệ, vì dù linh hồn Kỹ Sư của anh đi làm
chưa được mấy ngày, nhưng lại nhận được không ít quà tặng, ngoại trừ
người không rõ tặng anh hoa hồng và học sinh tặng gấu bong cho anh, cũng có không ít học sinh tặng quà cho anh.
Dù anh hiểu cái này hơn
nửa là phúc của em gái Tô, nhưng tâm tình của anh vẫn thoải mái ngoài ý
muốn, cảm thấy công việc nhà giáo này, hình như cũng không tệ lắm.
Tô Giản quay đầu một chút nhìn An Dĩ Trạch đang lái xe bên cạnh, tâm tình rất tốt nói: "Đúng rồi, cảm ơn hoa của anh!"
"Hoa?" An Dĩ Trạch nhìn anh một cái. "Hoa nào?"
"Hoa hồng!" Tô Giản nói. "Có điều sau này đứng tặng hoa hồng, tặng cái khác đi, ví dụ như... a, tốt nhất là đừng tặng hoa!"
Xe đang tiến về phía trước ngừng một chút, An Dĩ Trạch xoay đầu lại, chậm rãi nói: "Có người tặng em hoa hồng?"
"Đúng vậy! Sao lại dừng lại..." Tô Giản đang than phiền, giương mắt nhìn vẻ
mặt của An Dĩ Trạch, đột nhiên biết, nhất thời ngây ngẩn. "Hoa không
phải do anh tặng?"
An Dĩ Trạch không lên tiếng, chỉ yên lặng tiếp tục lái xe.
Tô Giản lại bắt đầu không thể bình tĩnh: "Tôi vẫn cho rằng là do anh tặng!"
Lúc trước đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy hoa hồng trong tay anh, còn đùa nói 'cô giáo Tô, bạn trai cô thật có lòng', Tô Giản cười ha ha ứng phó
xong, trong lòng không khỏi cảm thán gần đây kỹ năng An Dĩ Trạch diễn ân ái ngày càng cao. Không nghĩ đến cuối cùng, hoa này không phải do An Dĩ Trạch tặng? Vậy tại sao một bó hoa hồng đỏ thắm, sẽ là ai tặng?
Nhìn Tô Giản ở một bên hứng trí suy đoán, An Dĩ Trạch lạnh lùng nói: "Hôm
nay là ngày nhà giáo, có lẽ chính là tổ trưởng hoặc học sinh tặng, em
không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."
Tô Giản đoán hồi lâu vẫn
không nghĩ ra câu trả lời, lại nghĩ đến hôm nay đồng nghiệp nhận hoa có
bó cũng giống hoa hồng nên cũng không tiếp tục tìm đáp án nữa, đảo mắt
nhìn An Dĩ Trạch một cái, đùa giỡn nói: "Anh xem, người khác còn tặng
tôi quà, hai ta dù gì cũng là vợ chồng, anh không tặng tôi một món quà
sao?"
An Dĩ Trạch liếc anh một cái, không lên tiếng.
Tô
Giản nhìn mặt không biểu cảm của An Dĩ Trạch, cảm thấy không vui, bĩu
môi cũng không lên tiếng. Giương mắt nhìn ra ngoài xe, lại phát hiện
hình như đây không phải đường về nhà.
Tô Giản 'a' một tiếng: "Chúng ta không về nhà sao?"
An Dĩ Trạch thản nhiên nói: "Dành cho ngày lễ của em. Muốn ăn gì?"
Ánh mắt Tô Giản sáng lên, bật thốt: "Ông xã, anh thật tốt!"
Ngày thường anh diễn xuất nói nhiều lần, giờ phút này coi như là đùa giỡn,
cười hì hì nói khá là tự nhiên.Vào trong tai An Dĩ Trạch, lại khiến anh
không nhìn được quay sang nhìn một cái, vẻ mặt dịu dàng đi không ít.
Hai người theo tiếng lòng của Tô Giản đến một nhà hàng của Hồ Nam. Tô Giản
ăn vô cùng thỏa mãn, chỉ một mình động đũa chơi đùa, đũa An Dĩ Trạch gắp đồ đến cũng 'vèo' một cái há miệng tiếp rất nhanh.
An Dĩ Trạch vừa ăn vô cùng thông thả, vừa nghe anh vui vẻ kể chuyện của học sinh.
"Hai ngày nay trong nhà chủ nhiệm lớp con của thầy giáo Trương bị ốm, nên
ông ấy để em hai ngày nay đứng lớp? Kết quả hôm nay em bắt được một học
sinh mang điện thoại di động?"
"Học sinh không được mang điện thoại di động?"
"Ừ, không được. Thật ra thì lúc trước em cũng thấy trường thật nghiêm khắc, dù sao các con gọi điện thoại liên lạc với người nhà một chút cũng
không phải chuyện lớn, nhưng sau đó mới phát hiện, bọn họ thường dùng
điện thoại nói chuyện phiếm trong lớp! Giáo viên ở trên lớp giảng bài
mệt như vậy, kết quả bọn họ ở dưới lớp lại ngồi chơi, trong lòng giáo
viên sẽ không vui! Cho nên chuyện cấm mang điện thoại di động, tôi vô
cùng tán thành!"
"Học sinh chơi điện thoại di động cho nên em bắt được?"
"Cũng không phải, thật ra thì người này cũng xui xẻo, điện thoại của nó để
trong cặp, hoàn toàn không dùng đến, kết quả vẫn bị tôi bắt được."
"Sao em phát hiện được?"
"Anh đoán một chút! Ha ha, nhất định anh không nghĩ đến!"
"Anh không đoán ra."
"Ha ha ha, nghĩ đến tôi chỉ muốn cười! Cậu nhóc này nhất định chết cũng
không nghĩ ra, nhưng thật ra mẹ cậu ấy lén gọi cho thấy Trương, sau đó
thầy Trương báo lại với tôi! Mẹ cậu ấy nói, ngày này cậu ấy cũng chơi
điện thoại đến khuya, người lớn hoàn toàn không quản được, cho nên lén
mất báo với chủ nhiệm lớp, hi vọng chủ nhiệm tịch thu điện thoại của cậu ấy. Lúc ấy tôi chỉ cặp sách của cậu nhóc nói cậu nhóc lấy điện thoại
ra, vẻ mặt đó của cậu nhóc, vẻ mặt cảm thấy 'sao cô giáo lại lợi hại như vậy', nhưng hoàn toàn không biết, thật ra mình bị mẹ ruột gài bẫy!"
An Dĩ Trạch nhìn người trước mặt nở nụ cười vô cùng vui sướng, không khỏi
nở nụ cười nhạt theo: "Xem ra công việc của em rất vui vẻ."
"Híc." Nụ cười trên mặt thu lại một chút nhưng ánh mắt vẫn cong cong như cũ. "Có đúng không?"
Hai người cơm nước xong, ngồi xe về nhà. Xe đi được nửa đường, đột nhiên ngừng lại.
Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch nói: "Chờ anh một lát, anh xuống mua một món đồ." Nói xong liền mở cửa xuống xe.
Tô Giản cơm nước xong ngồi trên xe vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, nghe vậy liền miễn cưỡng 'ừ' một tiếng.
Không được bao lâu, An Dĩ Trạch trở về, trước đó Tô Giản chỉ tùy ý liếc anh
một cái, đợi đến lúc nhìn thấy món đồ trên tay anh, thì lập tức tỉnh hồn lại.
Tổng giám đốc An anh minh thần võ bên trái ôm một bó hoa
hồng ướt át tươi đẹp, bên phải ôm một bó hoa xí muội hồng nhạt, đưa về
phía anh bình tĩnh nói: "Quà tặng."
Tô Giản: "..."