Cũng không biết có phải bị câu trả lời của An Dĩ Trạch dọa sợ không, hay là vì vết thương không thoải mái, tối hôm đó Tô Giản ngủ rất muộn.
Sau đó anh nằm mơ.
Trong mơ, cũng như bình thường, An Dĩ Trạch đến đón anh tan làm, không bình thường chính là, hai người xảy ra tai nạn xe.
Sau tai nạn, lúc tỉnh lại, không hiểu sao Tô Giản phát hiện mình quay lại thân thể lúc trước, mà rất nhanh, anh liền nhìn thấy tin tức tổng giác đốc CMI và vợ xảy ra tai nạn bỏ mình.
Tô Giản trở về cuộc sống của mình, mỗi ngày đi làm tan việc, lặp lại cuộc sống đơn điệu trước kia, ở bên cạnh có ba mẹ và em trai, còn có một đám bạn, cho nên dù cuộc sống bình dị nhàm chán, nhưng cũng bình yên.
Sau đó nữa, anh có một người bạn gái.
Vẻ ngoài, vóc người của bạn gái anh như vậy, tính cách cũng không quá hoạt bát, bất kể là nữ thân hay em gái dễ thương thì vẫn kém rất xa, nhưng cô đối với anh rất tốt, dù có chút yên lặng, nhưng lại rất quan tâm anh.
Tô Giản dần thích cô, sau đó, hai người kết hôn.
Là một hôn lễ đơn giản, không có xe sang, không có yến tiệc, chỉ có chú rể và cô dâu tươi cười với khách tham dự.
Khác biệt chính là, lúc được hỏi có đồng ý gả cho Tô Giản không, cô dâu lẳng lặng nhìn Tô Giản, trong mắt lại có ánh nước.
Cô dâu dùng âm thanh mà chỉ hai người nghe được nói với Tô Giản: "Giản Giản, anh nói rồi, nếu là em, anh đồng ý."
Lúc Tô Giản tỉnh lại, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, không có cảm thấy bực mình như thường ngày, ngược lại trong lòng còn sinh ra cảm giác cảm động với tình tiết máu chó này.
Vì vậy lúc An Dĩ Trạch sang đây xem xét anh, nhìn thấy chính là ánh mắt vô cùng phức tạp của Tô Giản nhìn sang.
An Dĩ Trạch có chút khó hiểu, nói: "Sao vậy?"
Tô Giản nói: "Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy, nếu như anh thật sự biến thành nữ, khuôn mặt nhất định không đẹp, vóc người cũng không tốt."
An Dĩ Trạch: "..."
Mấy ngày sau, Tô Giản xuất viện.
Trở lại trạng thái đầy máu, Tô Giản rất vui vẻ, thậm chí còn tự xuống bếp làm một bữa tiệc thật lớn, mà chú ý, lượng cơm An Dĩ Trạch ăn cũng nhiều hơn bình thường một bát, tâm trạng Tô Giản cũng tốt hơn.
Một lát sau, An Dĩ Trạch nói với anh, có một buổi tiệc cần hai vợ chồng tham dự.
Lúc đầu Tô Giản cũng không tình nguyện, vì anh thật sự không có cảm tình gì với những bộ trang phục mặc vô cùng không thoải mái kia, nhưng sau khi nghe nói đây là buổi tiệc của nhà họ Lý, anh lại thoáng có chút hứng thú, nhà họ Lý, không phải hôn phu của thiên hậu Kỷ họ Lý sao?
Tô Giản ôm bát quái trong lòng, đi đến nhà họ Lý ở thành phố khác với An Dĩ Trạch. Có điều, lúc vào trong buổi tiệc, anh liền có chút hối hận.
Thiên hậu Kỷ ở đây coi như hợp lý, dù sao hôn phu của cô là cậu hai nhà họ Lý, nhưng tại sao bạn trai cũ của anh Lục Thừa Hòa cũng ở đây? Tô Giản kéo tay An Dĩ Trạch, nhìn hai người trước kia từ trong đám người đang từ từ tiến về phía anh và An Dĩ Trạch, trong lòng có chút 囧.
Có điều bên người Lục Thừa Hòa đã có một cô gái, Tô Giản nhìn cô gái này thân mật kéo tay Lục Thừa Hòa, trong lòng hơi bình tĩnh một chút, đã có bạn kèm, chắc Lục Thừa Hòa sẽ không quay lại quấy rầy anh.
Có điều không nghĩ đến Lục Thừa Hòa không đi đến tìm anh, cô gái bên cạnh lại đến.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Giản cúi đầu bđi về phía trước thì bị một người ngăn cản. Tô Giản ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô gái vừa đi bên cạnh Lục Thừa Hòa đnag mang ánh mắt không tốt nhìn anh.
Giọng nói cô gái không hề khách khí: "Tô Giản!"
Tô Giản chần chờ: "Xin hỏi cô là..."
Cô gái lạnh mặt nói: "Đừng giả bộ! Tôi nói cho cô biết, Thừa Hòa sẽ không về bên cạnh cô, bây giờ tôi là bạn gái anh ấy, cô từ bỏ ý định đó đi!"
Tô Giản: "..."
Cô gái oán hận nói: "Đừng tưởng cô giả bộ đáng yêu thì Thừa Hòa sẽ quay lại, tôi cảnh cáo cô..."
Ông đây lúc nào tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu! Hơn nữa ông đây cũng mong Lục Thừa Hòa vĩnh viễn đừng quay đầu được không? Tô Giản bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, vị tiểu thư này, lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe mất trí nhớ, quả thực nghe không hiểu cô đang nói gì?"
"Mất trí nhớ?" Cô gái dừng một chút. "Cô tưởng tôi sẽ tin sao?"
Tô Giản thành khẩn nói: "Là thật, tôi không biết cô là ai, cũng không biết Thừa Hòa trong miệng cô là ai, huống hồ hiện tại tôi đã kết hôn, chồng của tôi cũng đang ở đây."
Cô gái nửa tin nửa ngờ: "Cô đang nói, cậu ba nhà họ An là chồng của cô?"
"Đúng." Tô Giản nói. "Hơn nữa tôi và chồng rất yêu nhau."
Vẻ mặt cô gái hơi hòa hoãn một chút, hừ một tiếng: "Vậy là tốt nhất."
Nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, Tô Giản thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trơ về trong đám người, Tô Giản nhìn thấy Kỷ Nghiên. Nếu là ngày xưa, Tô Giản còn có hứng thú tiếp xúc một chút, nhưng kể từ sao khi nhìn thấy Kỷ Nghiên ôm An Dĩ Trạch, Tô Giản liền cảm thấy có chút lúng túng, người trước với người hiện tại có gì để nói, nghe tại sao có chút 囧...
Ngược lại Kỷ Nghiên lại chào hỏi anh trước: "Cô Tô."
Tô Giản cũng chỉ đành đi qua. Tô Giản nhìn dáng người đoan trang tao nhã của cô, nở nụ cười dịu dàng, cả người cao quý xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn anh vô cùng thân thiết, không khỏi nhớ lại chuyện đêm khỏi, sợ rằng cô đã không nhớ được gì.
Nói chuyện đơn giản vài câu, Kỷ Nghiên đột nhiên nói: "Cô Tô, cô và Tiểu Trạch quả thật xứng đôi."
Giọng nói của cô có chút mất mát, vẻ mặt buồn bã nhưng cũng có chút chân thành. Tô Giản sững sờ, liền nghe Kỷ Nghiên nói tiếp: "Tiểu Trạch thật sự rất thích cô... chúc hai người hạnh phúc."
Sau khi bị bạn gái hiện tại của bạn trai cũ uy hiếp, cuối cùng lại nhận được lời chúc phúc của bạn gái trước của chồng! Tô Giản cảm thấy cuộc đời thật thần kỳ, khô khốc nói: "Cảm ơn!"
Có người hầu bưng mâm qua, Tô Giản nhìn ly rượu phía trên một chút, do dự, vẫn nhịn lại được.
Kỷ Nghiên thấy vậy nói: "Cô Tô không uống rượu?"
Tô Giản gật đầu một cái: "Đúng vậy, tôi..." Anh tất nhiên không thể nói ra chuyện sau khi uống say mình có thể làm ra chuyện thần kỳ, không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi có chút dị ứng với đồ uống có cồn."
"Thì ra là như vậy." Kỷ Nghiên đột nhiên gọi Lý Phi Phi vừa đi ngang qua. "Phi Phi, cô Tô không thể uống rượu, có thể nói người chuẩn bị một ít nước trái cây không?"
Lý Phi Phi nhìn Tô Giản một cái, vừa nhìn về phía Kỷ Nghiên, chán ghét nói: "Tại sao tôi lại phải quản chuyện này?"
Kỷ Nghiên dịu dàng nói: "Nếu là buổi tiệc của nhà họ Lý, dĩ nhiên em là chủ nhà."
Lý Phi Phi nhếch mày, giễu cợt nói: "Tôi còn tưởng rằng chị đã xem mình là nữ chủ nhân của nhà họ Lý rồi!"
Kỷ Nghiên mỉm cười không nói gì, tựa như nghe không hiểu lời nói châm chọc của Lý Phi Phi.
Tô Giản vừa cảm thản Kỷ Nghiên thật biết kiềm chế, vừa mơ hồ suy nghĩ quan hệ của hai người. Được rồi, thì ra cô em này là tiểu thư nhà họ Lý, mà cô nàng thích Lục Thừa Hòa, ngược lại anh trai của cô nàng là Lý Minh Nghĩa, là vị hôn phu của Kỷ Nghiên, mà hình như cô tiểu thư nhà họ Lý này còn không thích cô chị dâu... Tô Giản vừa tóm tắt, vừa yên lặng cảm thán một câu: Giới quý tộc thật loạn.
Tức giận trợn mắt nhìn hai người một cái, Lý Phi Phi quay đi. Sau khi cô rời đi, Kỷ Nghiên nói với Tô Giản: "Xin lỗi, tính tình Phi Phi không tốt lắm, nhưng con bé cũng không có ác ý, cô Tô đừng để ý."
Tô Giản vội nói: "Sẽ không."
Thấy Tô Giản nhìn Lý Phi Phi đi về phía Lục Thừa òa cười tươi như hoa, Kỷ Nghiên cười nói: "Phi Phi rất thích ngài Lục, trước kia còn vì anh ta mà tổn thương bản thân, có điều hình như ngài Lục..." Hình như phát hiện mình không nên nói chuyện người khác, Kỷ Nghiên hơi hé miệng, không nói tiếp nữa.
Ngược lại Tô Giản nghe được lại sửng sốt một chút. Vì ngài Lục mà tổn thương bản thân? Oa, thì ra cô tiểu thư nhà họ Lý này chính là lý do khiến Lục Thừa Hòa bỏ rơi em gái Tô? Không trách vừa rồi cô nàng nói những lời đó với anh.
Cô nàng tự sát vì anh ta, sau đó anh ta lấy cô nàng, nhưng lại hối hận, bắt đầu nhớ mãi không quên bạn gái trước... Tô Giản lần nữa yên lặng cảm thán:" Giới nhà giàu thật nhiều chuyện máu chó.
Tô Giản giương mắt nhìn An Dĩ Trạch đang cùng mấy người nói chuyện, không ngờ An Dĩ Trạch cũng trùng hợp đưa mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Giản ngẩn ra, sau đó nháy mắt với hắn, tiếp đó lại thấy tia cười hiện lên trong mắt An Dĩ Trạch.
Tâm tình không khỏi tốt lên, Tô Giản vui vẻ hơn một chút, quay đầu thấy người hấu đưa nước trái cây đến, cầm lên uống một ngụm.
Buổi tiệc có nhiều người nhốn nháo, lời qua tiếng lại, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, vì vậy tìm một góc, định nói một tiếng.
Có điều không biết có phải nhiệt độ của điều hòa trong phòng quá cao hay không, Tô Giản vẫn cảm thấy hơi nóng, không chỉ nóng, còn có chút miệng khô lưỡi khô, vì vậy anh lại nói người hầu lấy thêm một ly nước trái cây.
Lại uống hết một ly nước trái cây, lại không cảm thấy khát như vậy, chỉ thây cơ thể nóng ran. Trên người vốn là váy mỏng, không cách nào cởi quần áo, Tô Giản suy nghĩ một chút, xoay người chạy vào phòng vệ sinh, định lấy nước hạ nhiệt một chút.
Đặt tay dưới vòi nước, trên tay lạnh một chút, nhưng lại không thể giảm được nhiệt độ trong cơ thể. Tô Giản vô cùng buồn bực, lơ đãng nhìn vào trong gương, không khỏi sửng sốt một chút, Chỉ thấy người trong gương, cau mày, mặt hồng lên, bộ dạng vô cùng không thoải mái.
Tô Giản ngẩng đầu sờ trán mình một chút, đây chắc là sốt?
Dáng ngủ của anh luôn rất xấu, trước kia có An Dĩ Trạch thì may ra, hiện tại ngủ một mình, buổi sáng tỉnh dậy luôn không tìm thấy chăn, chẳng lẽ tối qua anh lại đá chăn? Khó trách nhiệt độ cơ thể lại cao như vậy, hơn nữa đầu óc cũng có chút mơ hồ.
Sau khi đoán là mình phát sốt, Tô Giản lập tức cảm thấy mình suy yếu, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, có lẽ bệnh của anh không nhẹ!
Vừa nghĩ đến lần trước bị cảm xuất hiện triệu chứng nước mũi và nước mắt cùng chảy, Tô Giản không muốn quay lại trong đám người đó. Có điều nếu anh muốn rời khỏi đây, An Dĩ Trạch phải đi cùng, mà bây giờ buổi tiệc bắt đầu chưa lâu, hiện tại muốn đi hình như không thể. Tô Giản do dự một chút, hỏi thăm người hầu đi ngang qua phòng nghi ngơi dành cho khách ở đâu, người hầu lập tức vô cùng cung kính đưa anh đến phòng khách.
Đợi đến lúc người hầu rời đi, hai vai Tô Giản lập tức sụp xuống, ngã mình lên giường trong phòng khách... me nó! Người càng ngày càng nóng, tim đập nhanh, toàn thân vô cùng khó chịu, đợi đến sau khi anh rời khỏi bữa tiệc, lại phải vào bệnh viện sao?