Lúc Tô Giản tỉnh lại, có cảm giác như đầu muốn vỡ ra.
Da thịt ấm áp, thân thể trần truồng, tư thế quấn quí, còn có trí nhớ mãnh liệt đến điên cuồng trong đầu..
Tô Giản lặng lẽ cảm thán một câu: Mẹ nó.
Dưới đầu là cánh tay An Dĩ Trạch, bên cạnh là lồng ngực An Dĩ Trạch, Tô Giản yên lặng lắng nghe nhịp đập có quy luật trong lồng ngực anh, sau đó chậm rãi rút chân ra từ hai chân An Dĩ Trạch.
Người đang ôm anh động một cái, giọng nói vang lên theo sự chuyển động của lồng ngực: "Tỉnh rồi?"
Tô Giản giương mắt nhìn lên, tóc An Dĩ Trạch có chút lộn xộn, ánh mắt lại vô cùng rõ ràng, vẻ mặt dưới ánh mặt trời lộ vẻ dịu dàng, hơn nữa giọng nói trầm thấp từ tính, cả người hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày, ngược lại còn hiện lên dáng vẻ lười biếng hấp dẫn.
Tô Giản vừa nghĩ đến tối qua mình ôm gương mặt này gặm gặm, lại có một loại vừa rạo rực vừa xúc động tìm chết.
Nhìn Tô Giản ngơ ngác, An Dĩ Trạch lại gần hôn anh một cái, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Còn khó chịu sao?"
Anh không nhắc đến còn may, nhắc đến Tô Giản liền nhớ tới, nghi hoặc nói: "Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, ngày đó ở nhà tôi, rốt cuộc chúng ta có..., ưm, có.. không..."
"... Không có."
Tô Giản lập tức trừng lớn mắt. Lại nói, tối hôm qua lần đầu sao biết đau như vậy, thiếu chút nữa khiến anh khóc ra!
"Vậy sao khi đó anh lại lừa tôi!" Tô Giản nổi giận, nếu biết sớm thật ra trước đó hai người chưa có làm gì, tối hôm qua anh sẽ không phòng khoáng như vậy, chết tiệt, cảm giác gậy sắt nóng bỏng đâm vào đơn giản là... đáng ghét hơn là bản thân còn tự cầm gậy sắt nhét vào...
An Dĩ Trạch cười nhẹ nói: "Lúc ấy anh cũng không nói chúng ta làm gì, là chính em đoán theo hướng đó."
Anh mang bộ dạng "không sao, em vô lễ với anh, anh cũng không để ý', là người bình thường sẽ nghĩ theo hướng đó, có được không? Trong lòng Tô Giản vô cùng bi phẫn, đột nhiên tức giận bò dậy, chỉ vì thắt lưng quá đau xót, không nhịn được rên khẽ một tiếng.
An Dĩ Trạch ngồi dậy đỡ anh, Tô Giản lại tức giận đây ra, hét nhỏ một tiếng: "Đừng động!"
An Dĩ Trạch nghe vậy cũng không cử động nữa, nghe lời nắm xuống, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của Tô Giản sau khi rời chăn.
Chỉ là rất nhanh, trước mắt liền tối sầm lại, đầu của anh bị Tô Giản lấy chăn đè lên.
Ngay sau đó anh cảm thấy Tô Giản nhào lên trên người anh.
Phí sức che chăn đánh An Dĩ Trạch một trận, Tô Giản thở hồng hộc xoay người lăn khỏi người anh.
Toàn bộ quá trình An Dĩ Trạch đều không phản kháng, ngoan ngoãn để anh nằm trên người mình, sau khi chờ anh dừng lại, lúc này mới vạch chăn ra nhìn về phía anh.
Tô Giản nằm bên cạnh anh thở hổn hển, thấy người bị mình đánh vẫn còn tinh thần thoải mái, thật sự rất không vui.
An Dĩ Trạch đứng dậy đi xuống giường, rót một ly nước rồi quay lại, ôm lấy Tô Giản, đưa nước đến bên miệng anh: "Uống nước, Giản Giản, cổ họng em sắp khàn rồi."
Tô Giản đột nhiên nghĩ đến một chút giọng địa phương, cãi lại: "Đó là do tôi bị cảm mạo nên khàn!"
Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên ý cười: "Ừ."
Trên thực tế, trong toàn bộ quá trình tối qua, trừ tiếng kêu đâu vì bất ngờ ra, Tô Giản vẫn cố gắng nhịn không lên tiếng.
Không đúng, Tô Giản suy nghĩ một chút, lúc đầu An Dĩ Trạch kiên trì hai phút anh cũng không lên tiếng, lại còn nhớ lúc đó anh kinh ngạc thốt lên: "Cái này như thần tốc độ!" Thậm chí anh còn mơ hồ nghĩ một chút, chẳng lẽ vì nguyên nhân này, thiên hậu Kỷ mới cự tuyệt An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch mới có thể là Vương lão ngũ cấp kim cương như cũ?
Anh nhớ, ban đầu nói ra câu này anh cũng không có ác ý, lúc đó mặt An Dĩ Trạch ngay lập tức cứng đờ, sau đó...
Càng về sau An Dĩ Trạch dùng hành động phản bác lại câu nói vừa rồi của anh, Tô Giản yên lặng thở dài mộ cái, không tự chủ được xoa hông của mình.
Ngang hông đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, một tay đưa đến, khẽ xoa eo anh.
Tô Giản thoải mái, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng.
Hai người lại nằm lại chăn, An Dĩ Trạch ôm lấy Tô Giản. Mặc dù hai người đều không mặc gì, da thịt cứ như vậy mà ma sát, nhưng Tô Giản thật sự có chút nhớ nhiệt độ cơ thể của An Dĩ Trạch, lại nghĩ đến hai người vừa tiếp xúc gần gũi, cũng không cần kiểu cách, điều chỉnh lại ví trí thoải mái nhất,
Nhớ lại chuyện tối qua, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhìn An Dĩ Trạch nói: "Tôi nhớ tối hôm qua hình như anh hỏi tôi ăn cái gì, không biết là... Tôi ăn cái gì không đúng sao?"
Ánh mắt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống: "Anh nghi ngờ, em bị người khác hạ thuốc."
Tô Giản lập tức hiểu được từ thuốc trong miệng An Dĩ Trạch, lại suy nghĩ một chút cảm giác của cơ thể lúc ấy, anh bắt đầu có chút tin, đồng thời trong lòng cũng không khỏi có chút thoải mái: May mắn may mắn, đều là do thuốc, mà không phải do anh đói khát An Dĩ Trạch đến mức đó...
Tô Giản suy nghĩ một chút: "Có phải anh đắc tội với anh không?"
An Dĩ Trạch lắc đầu một cái: "Không có."
Tô Giản nói: "Anh nhớ lại một chút, ví dụ như, anh kết thù với anh đó trên thương trường? Dù sao không thể nào mà vì tôi, tôi mới gả cho anh chưa được một năm, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở nhà, cũng không quen mấy người, lấy đâu ra kẻ thù... oa?"
An Dĩ Trạch hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"
Tô Giản chần chờ nói: "Tôi đột nhiên nghĩ đến một người." Do dự một chút, anh lập tức nói quan hệ trước đây của anh với Lý Phí Phi và Lục Thừa Hòa nghe được từ Kỷ Nghiên.
Tô Giản hỏi: "Nếu bàn đến, cô ấy là có khả năng lớn nhất, trong lòng chán ghét tôi, còn có khả năng thuận lợi gây án." Chọt chọt An Dĩ Trạch. "Anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt An Dĩ Trạch có chút sâu, giọng nói trầm thấp: "Anh cũng không biết, có điều, anh nhất định sẽ điều tra rõ." Nghĩ đến nếu lúc trước anh không đi tìm Tô Giản mà là một người khác thì hậu quả sẽ thế nào, ánh mắt An Dĩ Trạch không khỏi tối sầm, nhưng vẫn ôm tay Tô Giản cười nói.
"Có điều, hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng..." Tô Giản nhíu mày suy nghĩ, không đề phòng đột nhiên bị An Dĩ Trạch hôn lên.
"Không đâu, sao anh..." Tô Giản trợn to hai mắt,
An Dĩ Trạch chậm rãi xoay người lên, giọng nói như đnag nỉ non: "Giản Giản, anh yêu em."
Tô Giản: "..."
Tô Giản lại lần nữa đi ngủ, An Dĩ Trạch mặc thêm áo ngủ, đi đến ban công nhỏ giọng gọi điện thoại.
"Có kết quả lập tức báo cho tôi biết."
Thả điện thoại di động xuống, sắc mắt An Dĩ Trạch không còn vẻ dịu dàng khi nhìn Tô Giản, mà là một mảnh âm u.
Trong lòng anh thật ra thì đã mơ hồ có câu trả lời ai là người hạ thuốc Tô Giản, thậm chí ngay việc vì sao Lục Thừa Hòa lại biết chuyện anh và Tô Giản giả kết hôn cũng địa khái đoán ra,
Có điều là...
An Dĩ Trạch nhắm chặt hai mắt.
Ngồi ở mép giường, An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn người nằm trên giường, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ đang say ngủ.
Sau đó cúi đầu, khẽ hôn một cái lên trán Tô Giản.
"Có ảnh hưởng của kích tình, lại dễ dàng sinh ra tính ỷ lại, có thể bị nghiện, từ phương diện nào đó thậm chí như thuốc phiện, nhất định tạo nên tổn thương với cơ thể,,,"
Lúc cúp điện thoại, sắc mặt An Dĩ Trạch đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung.
Sau khi bình tĩnh lại, anh gọi một cú điện thoại cho Tô Giản.
Đầu bên kia, Tô Giản kinh ngạc nói: "Đi bệnh viện? Sao vậy?"
Giọng nói An Dĩ Trạch dịu dàng: "Lúc trước không phải em bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật sao? Bác sĩ dặn, một thời gian sau phải di kiểm tra một chút."
"Thật sao? Sao tôi lại không nhớ?"
"Được rồi, buổi chiều anh đến đón em."
"Hả, được rồi."
Vừa cúp điện thoại, di động đột nhiên lại vang lên.
An Dĩ Trạch nhìn cái tên chớp nháy trên màn hình, vẻ mặt vô cùng phức tạp, để chuông reo một lúc lâu, mới chậm rãi đưa di động đến bên tai.
Giọng nói trong điện thoại vẫn dịu dàng như thường ngày: "Tiểu Trạch, chị có vé của một bộ phim, ở đây có đặc biệt chuẩn bị cho em, có điều hiện tại thân thể chị có chút không thoải mái, không bằng em đến nhà chị một chuyến đi, chị tiện đưa vé cho em."
"...Được."
An Dĩ Trạch đã đến nhà Kỷ Nghiên vài lần, nhưng chưa lần nào tâm trạng anh lại rối loạn như vậy.
Kỷ Nghiên đến mở cửa hình như cũng phát hiện anh có gì không đúng, ân cần nói: "Tiểu Trạch, em làm sao vậy?"
An Dĩ Trạch lắc đầu một cái: "Không có gì. Chị ốm sao?"
Kỷ Nghiên nhỏ giọng ho hai tiếng: "Không sao, chỉ là ốm một chút."
Nếu là trước kia, nghe thấy Kỷ Nghiên bị bệnh, An Dĩ Trạch sẽ nghiêm túc hỏi thăm còn dỗ cô uống thuốc, mà bây giờ, An Dĩ Trạch không nói một câu, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Trong mắt Kỷ Nghiên lướt qua chút buồn bã.
Đi vào trong nhà, hai người nói chuyện với nhau mấy câu. Có điều phần lớn là Kỷ Nghiên nói... An Dĩ Trạch chỉ lạnh lùng 'ừ' mấy tiếng.
Kỷ Nghiên nhìn chằm chằm anh, nhẹ nhàng nói: "Chị cảm thấy hình như hôm nay em không vui, Tiểu Trạch, đã xảy ra chuyện gì?"
An Dĩ Trạch im lặng một chút: "Không có gì, có điều thân thể Tô Giản có chút khó chịu, em hơi lo lắng mà thôi."
Kỷ Nghiên cười có chút miễn cưỡng: "Ha, thật sao? Cô Tô làm sao vậy? Chị nghe nói trước đây hình như cô ấy còn bị gãy tay? Hiện tại cô ấy thế nào? Bọn chị đều rất quan tâm cô ấy."
An Dĩ Trạch chậm rãi nói: "Bọn chị?"
Kỷ Nghiên khẽ mỉm cười: "A, là chị và ngài Lục, lúc trước trong buổi tiệc, em đã từng gặp anh ta. Ngài Lục rất quan tâm cô Tô, dù sao trước kia anh ta và cô Tô..."
Tim An Dĩ Trạch đột nhiên nhói một cái, cũng không biết có phải đau đớn hay không.
Sau đó anh bỗng nhiên giơ tay lên, tát lên mặt Kỷ Nghiên một cái.