“Cứ để gã chạy thoát.” Hứa Dĩnh Hàn cất giọng lạnh lùng, lại rất thong thả.
Hàn Tam hiểu ý của hắn, muốn bắt được tên đầu sỏ thì trước mắt phải để cho chúng cảm thấy phe ta đang lơ là cảnh giác.
Đúng lúc này, hệ thống liên lạc bên phía Lâm Quyền có tín hiệu, nhưng chỉ toàn là tạp âm rè rè nghe không rõ được bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Lão đại, kết nối được với hệ thống liên lạc của Lâm Quyền rồi, chỉ là tín hiệu quá kém, không thể nghe ra được tình hình bên đó thưa lão đại.” Hàn Tứ gấp gáp báo tin.
“Ừ.” Hắn chỉ ảm đạm trả lời một câu sau đó ra hiệu cho Hàn Tam lái xe.
Ở bên này, Lâm Hy ban nãy đã để lạc mất Lâm Quyền ở rừng trúc, hai người họ sớm đã bị mai phục sẵn.
Ban đầu, Lâm Hy nghĩ đây là đề khó do ông lớn lập ra, muốn thử thách khả năng chiến đấu của cô cùng những người tham gia kỳ thi sát hạch.
Nhưng trong lúc đọ sức với mấy tên đó, Lâm Hy tinh ý nhận ra thủ thuật cùng tác phong của mỗi một tên đều không phải do tổ chức huấn luyện.
Tổ chức xưa nay quy tắc nghiêm ngặt, huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối sẽ không đả thương người của mình, đó là quy tắc. Thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, sẵn sàng sát hại đồng môn như thế này căn bản không thể nào là người của tổ chức.
Trong lúc giao đấu với mấy tên không rõ danh tính đó, tổng cộng có bảy tên tất cả, trên tay bọn chúng đều cầm hung khí. Biểu hiện của những tên đó rất hốc hách, thái độ này chỉ có thể nói là bọn chúng đang vô cùng cao hứng.
Nói trắng ra là bọn này đang muốn nhanh chóng trừ khử cô và Lâm Quyền.
Đây có thể chỉ là một cái bẫy với ý đồ muốn tách Lâm Quyền ra khỏi cô. Trong trận đấu hai chọi bảy, bên phía Lâm Hy rõ ràng đã ở thế yếu, vả lại sát hạch không được mang theo hung khí, vậy nên bọn chúng muốn trừ khử ngay thì cũng không có gì gọi là khó khăn, nhưng từ đầu tới cuối những tên này chỉ chú tâm vào việc đánh lạc hướng dời đi sự chú ý của Lâm Hy.
Phải đến năm tên bao vây cô, thủ thuật đánh cũng rất kỳ lại, mỗi một tên đều không thể xem thường, bọn người này rất mạnh, chắc chắn đã từng được huấn luyện cận chiến.
Năm tên xông vào cùng lúc, Lâm Hy linh hoạt lách người sang bên cạnh, nắm lấy thân trúc làm trụ sau đó xoay một vòng đá mạnh từng cú liên tiếp vào ngực của những tên đang lao đến.
Phong cảnh hữu tình, rừng trúc xanh nổi từng cơn gió nhẹ, thổi bay mái tóc của người con gái xinh đẹp động lòng người, mang lại cảm giác bình yên khó tả.
Màn đánh khi nãy, cứ như cô gái đang trình diễn một điệu múa cổ trang hòa nhạc, tạo nên một hình ảnh tựa như tiên cảnh nhân gian, rất thơ tình lại cũng rất kịch tính.
Trong số đó, có một tên vì vấn đề chiều cao hơi khiêm tốn một chút nên chẳng may ăn trọn cú đá chí mạng vào thẳng mặt.
Theo phán đoán của Lâm Hy thì với lực chân ban nãy, khả năng cao là đã gãy xương mũi.
Ngay lúc cô xoay người né đòn của một tên trong số đó thì tầm mắt của cô vừa vặn hướng tới vị trí của Lâm Quyền, nhanh chóng phát hiện ra…
Người đã không còn, hai tên kia cũng biến mất tăm.
Bọn chúng nhân lúc Lâm Hy không cảnh giác, liền rút con dao găm từ đâu ra đâm mạnh vào bắp chân cô, lực không hề nhẹ, Lâm Hy có thể cảm nhận được cơn đau thấu xương lan tỏa khắp chân trái của mình.
Những tên kia chỉ để lại cho cô một nhát dao sau đó thì nhanh chóng rút quân.
Rất rõ ràng, chúng là đang muốn nhắm vào cô, kẻ trong bóng tối chỉ đang chực chờ, đợi cô tự sa vào lưới, sa vào chính cái bẫy do chúng bày ra.
Cũng không biết bằng cách nào mà Lâm Hy ra được khỏi rừng trúc, cô ôm miệng vết thương bước từng bước đi khó khăn, khuôn mặt cô đã trắng bệch, mồ hôi thấm đẫm trên trán.
Máu chảy quá nhiều, nếu không thể cầm máu kịp thời, có khả năng chân của cô sẽ bị tàn phế.
Lâm Hy ngồi sụp xuống một thân cây lớn, dựa lưng nghỉ ngơi. Đồng thời xé một góc áo để cầm máu, dù rất đau đớn nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Mình đầy thương tích không phải chỉ mới một hai lần, những chuyện này cô đã sớm quen. Quen đến mức các vết thương lớn nhỏ cô đều có thể tự mình lo liệu được mà không cần tới bác sĩ.
Lâm Hy nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lúc rồi lên đường, nhưng chẳng mấy chốc đã sực mở mắt.
Định vị…
…
Cùng lúc đó, đoàn xe của Hứa Dĩnh Hàn đang chạy nhanh với tốc độ kinh người, lao vun vút trên mặt đường bằng phẳng.
Hàn Tứ đang tập trung vào hệ thống liên lạc, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn đang thẳng người dựa lưng nhắm mắt, chỉ có Hàn Tam bởi vì lái xe nên mọi sự chú ý của anh ta đều ở phía trước.
Nhưng suốt dọc đường Hàn Tam luôn có cảm giác như rất nhiều con mắt đang dõi theo bọn họ, anh ta nhanh chóng báo cáo nghi ngờ của mình: “Lão đại, hình như chúng ta bị theo dõi.”
Hứa Dĩnh Hàn vẫn ung dung nhắm mắt, hắn cất giọng trầm trầm: “Cậu hãy cứ chuyên tâm lái xe, tới phía trước 500 mét rẽ phải.”
Hàn Tam hơi nhíu mày thắc mắc, sao lão đại biết rõ đoạn đường này thế? Đi theo Hứa Dĩnh Hàn nhiều năm, bọn họ chưa từng đi tới khu rừng này bao giờ.
Hàn Tam theo phản xạ liếc nhìn gương chiếu hậu, ngay sau đó khóe miệng anh ta giật giật, vị lão đại tôn kính của anh ta đang một tay hút thuốc, tay kia cầm điện thoại lên quan sát định vị.
Thảo nào trạng thái của hắn lại nhàn hạ như thế, vậy mà Hàn Tam cứ nghĩ Lâm Hy ở trong lòng lão đại cũng không mấy quan trọng, tất cả chỉ là suy đoán vớ vẩn của anh ta.
“Vâng ạ.” Hàn Tam khẩn trương trả lời sau đó chỉ chuyên tâm vào việc lái xe, không quan tâm đến những nghi vấn ban nãy nữa.
Đoàn xe sắp sửa ra khỏi khu rừng trúc, nhưng lúc này, trên đường là một mớ hỗn độn, những vết máu loang lổ cộng với những thân cây trúc bị gãy nát chắn ngang giữa con đường.
Hàn Tam hơi nghiêng đầu: “Lão đại…”
“Xuống xem tình hình thế nào.” Hắn cất giọng lạnh lùng.
Lúc này Hàn Tứ mới dời sự chú ý khỏi hệ thống, ngước mặt lên thì đến cả anh ta còn không tin được, hiện trường này có thể thấy cuộc ẩu đả rất nghiêm trọng.
Bọn họ nhanh chóng xuống xe xem xét tình hình, chưa đầy năm phút, Hàn Tứ đã quay trở lại xe trình báo: “Lão đại, anh xem…” Hàn Tứ đưa tới trước mặt Hứa Dĩnh Hàn một con dao găm còn đang dính máu.
Vết máu vẫn còn chưa khô, chứng tỏ cuộc ẩu đả chỉ mới vừa xảy ra, Hứa Dĩnh Hàn nhìn xuống định vị trên điện thoại, gấp rút ra lệnh:
“Lập tức xuất phát!”
“Đã rõ thưa lão đại.” Hàn Tam nhanh lẹ ngồi vào vị trí ghế lái, chẳng mấy chốc đã lái đi. Anh ta không màng đến những chướng ngại trên đường, trực tiếp vượt băng qua đống cây đổ nát.
Vị trí ngày càng gần, Hứa Dĩnh Hàn để ý định vị của Lâm Hy nãy giờ vẫn luôn đứng im không di chuyển. Hắn lo cô đã xảy ra chuyện.
Hứa Dĩnh Hàn hắng giọng: “Tăng tốc.”
Trên mặt không chút biểu cảm, vẫn lạnh lùng chuyên chế như mọi ngày, nhưng chẳng ai biết bên trong hắn đang rất sốt ruột, nếu để ý kĩ sẽ có thể nhìn ra nhịp tim hắn đang đập rất nhanh.
“Dừng xe.” Hắn ra lệnh đột ngột quá khiến Hàn Tam hơi khẩn trương, anh ta nhanh chóng thắng gấp, lực bánh xe ma sát trên đường tạo nên âm thanh chói tai.
Hứa Dĩnh Hàn không đợi Hàn Tam mở cửa, trực tiếp mở cửa xuống xe, sau đó đi về phía cây cổ thụ lớn phía trước mặt.
“Lão đại cẩn thận.” Hàn Tứ vội chạy tới cản Hứa Dĩnh Hàn nhưng lại bị hắn ném cho một cái nhìn sắc lẹm, anh ta không khỏi nuốt “ực” một cái.
Hàn Tam vội tới kéo Hàn Tứ tránh sang một bên nhường đường cho hắn bước.
“Não cậu bị chậm à? Nữ chủ nhân của cậu ở ngay trước mặt mà còn không nhận ra, lại còn mặt mũi kêu lão đại cẩn thận.”
Bấy giờ Hàn Tứ mới để ý tới người đang ngồi dựa lưng vào góc cây nhắm mắt kia, quả thật đúng là nữ chủ nhân của anh ta.
Vừa nãy, Lâm Hy chỉ kịp gửi định vị sang cho Hứa Dĩnh Hàn sau đó thì ngất lịm.
Hứa Dĩnh Hàn khụy một chân xuống ngồi trước mặt Lâm Hy, hắn chăm chú ngắm nhìn bộ dạng đang nhắm mắt ngủ ngon của cô, vô thức lại mỉm cười.
Nhưng giây sau đó, mũi hắn nhạy bén ngửi thấy được mùi máu thoang thoảng, hắn nhíu mày, sắc mặt thoáng chốc tối sầm.
Bấy giờ Hứa Dĩnh Hàn mới bất giác phát hiện ra, Lâm Hy cô ấy vốn không phải đang ngủ.
Hắn áp sát người xuống gần Lâm Hy, hơi thở của cô rất yếu ớt.
Cô gái nhỏ của hắn bị thương rồi.