Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 5: Chương 5: Hắn về từ lúc nào?




Lâm Hy nghĩ người xuất thân cao quý như cậu ta, kể cả mất trí nhớ cũng sẽ còn bản tính thiếu gia.

Thế là cô lái xe đưa cậu đến một nhà hàng sang trọng, nổi tiếng với các món Trung Hoa, kết hợp giữa phong cách Á Đông cùng nét hiện đại của Châu Âu, lúc tới nơi thì trời cũng sẩm tối.

Cô chọn chiếc bàn gần cửa kính có thể nhìn xuống được thành phố xa hoa thu nhỏ, bắt đầu chọn món.

“Cậu ăn gì?”

“Em ăn gì cũng được, chị ăn gì em ăn đó.”

“Dễ nuôi vậy sao???” Cô nghĩ trong bụng, sau đó gọi toàn những món để bồi bổ cho cậu.

Trong lúc ăn cô để ý Hứa Chí Hâm chỉ đụng vô dĩa rau trộn chứ không ăn bất kì món gì khác, cô thắc mắc hỏi.

“Sao cậu chỉ ăn rau không thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu à?”

“Em không thích mấy món này!”

Gì vậy chứ? Không phải cô đã hỏi cậu ta muốn ăn gì thì cứ gọi rồi hay sao. Gì mà chị ăn gì em ăn đó, gọi rồi lại bảo không thích ăn.

“Vậy cậu thích ăn gì? Tôi gọi thêm cho cậu.” Cô rất kiên nhẫn với Hứa Chí Hâm.

“Chị thích ăn gì thì em cũng sẽ thích ăn cái đó.” Cậu trả lời rất thản nhiên, không nhìn ra được trên đầu Lâm Hy sắp xì khói đến nơi.

“Bình tĩnh, Lâm Hy bình tĩnh nào, mày không được tức giận, tức giận sẽ biến thành bà chằng lửa, nếu vậy thì xấu lắm, không được, không được tức giận.” Cô lẩm bẩm.

“Chị sao vậy?”

Cô nở một nụ cười không thể giả trân hơn.

“Cậu ngồi yên ở đây, tôi đi rửa tay sẽ quay lại liền.”

“Chị...” cậu còn chưa kịp nói hết câu.

“Nhớ ngồi yên một chỗ đợi tôi, không được đi lung tung.” Nói xong cô đi một mạch vào nhà vệ sinh, mở vòi tạt nước lên mặt để hạ hỏa, sớm muộn gì cũng bị cậu ta làm cho tức chết.

Cô đỡ trán nghĩ về cuốc sống sau này.

Lúc ra, cô đi ngang khu phòng bao, thấy được bóng dáng quen thuộc.

Lão đại? Hắn về khi nào vậy chứ?

Một lúc sau cô thấy một người phụ nữ bước ra từ căn phòng, người phụ nữ này nhìn có vẻ chỉ lớn hơn cô vài tuổi, “rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo” là những gì mà cô đã nghĩ khi vừa gặp cô ta.

Cô ta mặc chiếc váy nhung đen cổ vuông, dáng người mảnh khảnh, thướt tha. Tiến lại gần hắn nở một nụ cười rất quyến rũ nhưng không phóng túng, hai người nói chuyện gì đó cô đứng ở xa không nghe thấy được.

Có thể nhìn ra hắn đang rất miễn cưỡng với cô ta, hắn vẫn lạnh lùng chẳng để cô ta vào mắt nhưng cô ta không hề tức giận, chỉ cười với hắn rồi quay người vào lại phòng bao.

“Lại thêm một cô gái tự chui đầu mình vào tảng băng.” Lâm Hy tự lẩm bẩm một mình.

Cô cũng không thèm để ý nữa, lại nhớ ra Hứa Chí Hâm còn đang đợi mình nên cô nhanh chóng trở lại bàn.

Cô vừa rời khỏi Hứa Dĩnh Hàn quay đầu nhìn theo hướng cô vừa đứng, một lúc lâu mới vào trong.

...

Lâm Hy quay trở lại bàn thì thấy, lúc này không chỉ có Hứa Chí Hâm mà còn xuất hiện thêm một cô gái, cô ta ngồi thẳng lên đùi Hứa Chí Hâm. Lâm Hy thả chậm bước chân, nghe được câu nói lẳng lơ.

“Hứa thiếu gia, sao dạo này không thấy anh đến gặp người ta, người ta nhớ anh lắm đó.”

Lâm Hy nghe mà nổi da gà, bất ngờ Hứa Chí Hâm đẩy mạnh, cô ta không đề phòng lảo đảo mấy bước rồi té sụp xuống đất.

“Ai dô!!! Chí Hâm à, sao cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy.”

“Chị.” Cậu chạy vội lại ôm lấy cánh tay cô: “Cô ta là ai vậy?”

Lâm Hy liếc nhìn cô gái kia rồi nói: “Cậu không quen sao?”

“Không quen!” Cô vòng tay mình qua xoa đầu cậu, khóe miệng cong lên, nhìn sang cô ta đầy thách thức:

“Cô nghe thấy chưa? Cậu ấy bảo không quen cô. Cái kiểu thấy sang bắt quàng làm họ như cô đây tôi thấy nhiều rồi, nếu không muốn bị mất mặt thì mau sớm rời khỏi đây đi.”

Cô ta dùng ánh mắt không cam tâm, hai tay bấu chặt vào nhau rồi nói lớn:

“Cô... cô được lắm, cùng lắm cô cũng chỉ là người đến sau thôi, tôi... tôi có thai với Hứa thiếu gia rồi.”

Lâm Hy chép miệng lắc đầu (Xem ra Hứa Chí Hâm là một tay chơi chính hiệu).

“Này cô, kịch bản của cô khá đạt nhưng mà vẫn không tránh khỏi sai sót, ghé sát lại đây tôi nói cho nghe...”

Dù đôi bên đang chiến tranh nhưng vì tò mò nên cô ta vẫn ghé sát tai tới, Lâm Hy khẽ thầm: “Cậu ta không có khả năng.”

Lời này như sét đánh ngang tai, cô ta vốn dĩ chẳng hề tin nhưng giây sau đó...

“Tôi là người cùng cậu ta đi thắt ống dẫn tinh mà, có đúng không? Chí Hâm.” Cô đụng nhẹ vào bụng cậu ra hiệu.

Hứa Chí Hâm gãi đầu. “Ờ ờ... đúng, đúng vậy.” Lâm Hy cười đắc ý, nắm tay áo của cậu kéo đi, lúc đi ngang cô ta còn không quên nói xéo:

“Chào cô nha, về sớm một chút, đàn bà con gái bụng mang dạ chửa mà đi đêm về một mình không tốt đâu.” Nói xong thì đi luôn.

Cô ta giật giật khéo môi, vẫn cứng chân đứng tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn lại.

...

Ra đến cổng Lâm Hy nhịn không được, cô cười phá lên, Hứa Chí Hâm lại gần hỏi nhỏ:

“Chị, em thật sự... không được sao?”

“Cậu tin à?”

“Vậy... chị lừa cô ta sao? Lúc này Hứa Chí Hâm cũng bật cười.

“Nếu tôi không nói như vậy, cô ta sẽ chịu bỏ qua cho cậu sao?”

“Quả nhiên lợi hại.” Cậu giơ ngón tay cái lên.

“Được rồi, về nhà thôi.”

“Nhà của chúng ta sao?” Hứa Chí Hâm hỏi cô.

“Ờ thì, đúng, nhà của chúng ta.” Cô định nói “không phải” nhưng thấy được ánh mắt mong chờ của cậu, cô không nỡ.

Cô đưa Hứa Chí Hâm đến một khu thưa dân, dừng trước một căn hộ.

Đây là căn hộ riêng của Lâm Hy nhưng cô rất ít khi về đây, phần lớn thời gian đều ở tại biệt thự của Hứa Dĩnh Hàn để huấn luyện.

Cô mở cửa tháo giày rồi đi lại ghế sofa ngồi xuống. Cô ngồi được một lúc rồi vẫn không thấy Hứa Chí Hâm đi tới, nhìn ra thì thấy cậu vẫn đang đứng ở cửa nhìn ngang nhìn dọc không chịu vào nhà.

“Sao không vào đi?”

Hứa Chí Hâm tiến đến hướng ghế sofa mà Lâm Hy đang ngồi tò mò hỏi: “Đây là nhà của chúng ta sao”

“Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.