Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 2: Chương 2: Lão đại thật quá bá đạo rồi 1




Ở vườn sau, bầu không khí phải nói là hít được cả mùi chết chóc

Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngồi xuống bàn trà gần hồ cá, Lý quản gia cung kính rót trà cho hắn sau đó rời đi.

Ông là Lý Hiện, quản gia đã làm việc lâu năm trong biệt thự.

“Lão đại.” Cô khẽ gọi hắn.

“Cô biết mình sai ở đâu chưa?”

“Nếu vì chuyện ở dinh thự thì tôi cảm thấy mình không hề sai.”

“Cạch” tiếng ly trà bị đặt mạnh xuống bàn, Lâm Hy đứng im bất động không nói gì.

Hứa Dĩnh Hàn “hừ” một tiếng.

“Cứng đầu thật.”

“Nếu đã cứng đầu như vậy, phạt cô huấn luyện nguyên đêm cô có phục không?”

Biết ngay mà, đúng như những gì cô nghĩ, kiểu gì tên lão đại đáng ghét cũng sẽ phạt cô huấn luyện nguyên đêm.

“Lão đại đã hạ lệnh, tôi nào dám không nghe.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng đang thầm rủa hắn cả đời không lấy được vợ.

“Tôi nghe thấy hình như cô đang chửi thầm tôi thì phải?”

“Hả? Hì hì... lão đại thật biết nói đùa.”

“Đã là chửi thầm thì sao để anh nghe thấy được.” Câu này cô thầm nói trong lòng, dặn lòng sống để bụng chết mang theo.

...

Lâm Hy huấn luyện đến nửa đêm, mồ hôi nhễ nhại, vì cả ngày đã đi theo Hứa Dĩnh Hàn nên giờ mệt đến nỗi không muốn cử động.

“Uống chút nước đi.”

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh nở nụ cười cầm lấy chai nước rồi nói cảm ơn.

“Em lại chọc giận Hàn lão đại à?”

“Không phải lão đại...” cô uống ngụm nước lại nói: “Em chọc giận ông lớn bị lão đại phạt.”

“Em to gan thật đấy, không sợ có ngày ông lớn lấy mạng em để trút giận à?” Câu này anh đang trêu cô.

“Mạng của em đã sớm là của tổ chức rồi.”

Tống Dương và Lâm Hy là hai cánh tay đắc lực của Hứa Dĩnh Hàn và là hai trợ thủ đứng đầu trong tổ chức, từ đó đến nay cô cũng chỉ thân thiết với mỗi Tống Dương bởi tính cách của cô không được hòa đồng cho lắm, ít nói lại luôn ở một mình, lại thẳng thắn quá mức nên nhiều người không ưa cô.

Cũng chỉ có Tống Dương là hay đến trò chuyện cùng cô, dần dần hai người trở thành anh em tốt, cô có hỏi anh tại sao lại muốn kết giao với cô thì anh lại bảo: “Con nhóc như em nếu không phải là ngày nào anh cũng tới làm phiền em thì e là em sớm đã bị tự kỷ.”

***

“Tôi cho cô nghỉ chưa?”

Lâm Hy giật mình quay đầu nhìn Hứa Dĩnh Hàn, lại là bộ mặt lạnh tanh nồng nặc mùi thuốc súng.

“Cô ấy chỉ mới vừa nghỉ ngơi uống chút nước thôi thưa lão đại.” Tống Dương dè dặt nói.

“Tôi không có hỏi cậu!”

“Lão đại, anh rộng lượng bỏ qua cho Lâm Hy, sắc mặt cô ấy không được ổn lắm, có thể là do để bụng đói huấn luyện.”

“Cút!“. Hứa Dĩnh Hàn tức giận quát lớn.

“Dạ tôi cút liền đây thưa lão đại.” Tống Dương chỉ đành rời đi sau đó thầm cầu phúc cho cô.

“Tôi bỏ đói cô hay sao?”

“Hả? Không... không có... lão đại không có bỏ đói tôi.” Không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nói lắp.

“Tại sao để bụng đói huấn luyện?”

Hắn tiến một bước ghé sát mặt mình gần

gương mặt của cô, không thể phủ nhận được là hắn cực kỳ đẹp trai, dáng người cao lớn, vừa phong độ vừa uy nghiêm.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây, tay áo xắn lên một nửa, hai cúc áo trên cùng cũng được mở ra, không còn vẻ cấm dục như mọi ngày.

“Cô muốn để người ta nói người lão đại như tôi bòn rút sức lao động người của mình à.”

Hơi thở của hắn phả vào mặt cô làm cô nóng bừng, nhưng chỉ trong tích tắc.

“Cái quái gì vậy chứ? Chẳng phải là chưa kịp ăn thì đã bị hắn lôi đi huấn luyện rồi sao? Giờ lại còn trách cô.” Cô rủa thầm.

“Đi theo tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.